[Ôn Chu] Chữa bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 关于治好了五感尽失这件事
Tác giả: pimaomao
Link: https://archiveofourown.org/works/38612163
Summary: từ hoa khô thành hoa nhiều nước 😂

-═══════-

Trương Thành Lĩnh thả con gà trên tay xuống, bất đắc dĩ nhìn sư phụ đóng sập cửa phòng lần nữa. Bên này, Ôn thúc đang bày ra cái vẻ mặt đáng thương hề hề, cũng không biết là muốn diễn cho ai xem.

Sư phụ và sư thúc đã thoát khỏi võ khố được ba tháng. Trong đó, Đại vu cùng Diệp tiền bối hợp tay chữa trị một tháng. Sau khi sư thúc tỉnh lại, liền bị một đám người ép buộc phải tĩnh dưỡng một tháng. Cuối cùng là tháng này, mỗi ngày đều kết thúc bằng khung cảnh hiện tại.

Lúc này Trương Thành Lĩnh thật sự có cảm giác bất lực vì cha mẹ cãi nhau, không biết phải khuyên nhủ bên nào, "Sư thúc, gà này có hầm nữa không?"

"Hầm! Sao lại không hầm? Ta cũng không tin huynh ấy không chịu ra ăn cơm!"

"Hôm nay ta không chỉ hầm gà, còn phải làm bảy, tám món thịt, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải ép sư phụ con để cho ta vào phòng." Ôn Khách Hành vừa nói vừa đoạt lấy con dao trong tay Trương Thành Lĩnh, đuổi theo con gà, lại sai Trương Thành Lĩnh xuống núi mua hai vò rượu lâu năm loại ngon nhất.

Ôn Khách Hành quả nhiên nói được làm được. Bữa cơm này thực sự vô cùng phong phú, so với giao thừa năm ngoái chỉ có hơn chứ không kém. Mùi thức ăn quyện vào hương rượu thơm nồng, từ trong sân tản ra, chui thẳng vào phòng ngủ. Cuốn sách đã cầm trên tay nửa giờ vẫn chưa lật sang trang, bị Chu Tử Thư ném sang một bên giống như trút giận.

Gây gổ ầm ĩ với lão Ôn vốn dĩ là chuyện tình thú giữa hai người, huống hồ y còn ngửi thấy mùi đầu sư tử om và cá hấp, làm người cũng không nên tự gây khó dễ cho mình. Chu Tử Thư chỉ có thể nói rằng, hôm nay vẫn còn quá sớm để đóng cửa phòng, sau này dù có ầm ĩ thế nào đi nữa cũng phải ăn uống no đủ rồi tính sau.

(*) Đầu sư tử om: đại khái là thịt heo bằm nhỏ rồi bọc bên ngoài quả trứng luộc 😂
Chi tiết mọi người có thể hỏi Google (trông nó như này)

Ở trong sân, Ôn Khách Hành đã sớm bày xong rượu và đồ ăn lên bàn, ung dung ngồi một bên cùng với Trương Thành Lĩnh chờ Chu Tử Thư đi ra.

Cả tháng nay, mỗi lần hai người gây gổ đều là: tối hôm trước ầm ĩ, ngủ một giấc dậy liền tự bắc thang trèo xuống, ngày hôm sau lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hiện tại vừa mới cãi nhau chưa tới một canh giờ, cho nên Chu Tử Thư thấy hơi xấu hổ. Y giả vờ bình tĩnh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Ôn Khách Hành, cầm bát đũa lên tự mình ăn.

Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm Chu Tử Thư một lát, một giây trước khi người kia không nhịn được lườm hắn thì lập tức thu hồi ánh mắt. Cứ như vậy tuần hoàn qua lại mấy vòng, cuối cùng một bàn toàn đồ ăn ngon, Chu Tử Thư lại chẳng nếm được chút hương vị nào.

Chu Tử Thư làm sao có thể không phát hiện, y cũng không thật sự giận hắn, chẳng qua là muốn cho Ôn Khách Hành một chút giáo huấn. Nhưng ánh mắt này thực sự quá phiền người, Chu Tử Thư dứt khoát quay người đưa lưng về phía Ôn Khách Hành, lại chỉ có thể uống hết ly này đến ly khác để che giấu. Hai vò rượu lớn, Ôn Khách Hành uống được ba ly, còn lại đều chui vào bụng Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành để ý thấy bước chân của Chu Tử Thư hơi loạng choạng, người này sau khi uống rượu hình như hơi chậm lụt, cửa phòng cũng không thèm đóng, hắn thấy vậy lắc người một cái liền theo vào bên trong. Ôn Khách Hành cảm thấy có lẽ Chu Tử Thư thật sự đã uống say, cho nên mọi chuyện mới có thể thuận lợi như thế. Về phần ngày hôm sau, lão bà phát hiện mình thừa lúc y không tỉnh táo mà lợi dụng, có bị đuổi xuống núi hay không thì đến lúc đó rồi tính, chuyện quan trọng bây giờ chính là mau mau ôm lão bà thơm thơm vào trong ngực.

Từ hơn nửa năm trước, thật ra cho tới bây giờ trong lúc ân ái Chu Tử Thư cũng không cảm nhận được quá nhiều khoái cảm. Đối với y, cảm giác thỏa mãn khi cùng Ôn Khách Hành hòa vào làm một, có ý nghĩa hơn nhiều so với sự thoải mái của bản thân. Tất nhiên loại chuyện này Chu Tử Thư sẽ không bao giờ tự mình nói ra, Ôn Khách Hành thật ra đều hiểu nhưng cũng giả vờ hồ đồ.

Cũng không biết có phải đã mấy tháng không chạm vào hay không, Ôn Khách Hành cảm thấy hôm nay Chu Tử Thư phá lệ nhạy cảm. Áo trong vẫn còn chưa cởi hết, tiết khố đã bị thủy dịch trong thân thể y chảy tràn ra thấm ướt một mảng. Tính khí trước người Chu Tử Thư đã thẳng tắp đứng lên, hậu huyệt cũng mềm mại ẩm ướt hơn bao giờ hết. Nội bích cắn rất chặt, nhưng không đau, chẳng qua là tỉ mỉ ôm lấy mỗi một tấc da thịt dù là nhỏ nhất của tiểu Ôn Khách Hành.

Hầu kết của Chu Tử Thư lên xuống mấy lần, tràn ra vài tiếng rên rỉ khó nhịn, cuối cùng bị y cắn môi nuốt xuống. Chu Tử Thư chưa bao giờ biết được ân ái là trải nghiệm khiến người ta điên cuồng như vậy, cho nên Ôn Khách Hành mới thường xuyên quấn lấy y để cầu hoan sao?

Hậu huyệt giống như lần đầu tiên có xúc cảm, hoa tâm bị Ôn Khách Hành cường ngạnh mài ép qua lại. Tính khí của hắn vừa thô vừa dài, khiến y có cảm giác toàn thân đều bị căng ra, quy đầu hơi vểnh mỗi lần đi vào lại đỉnh tới bụng dưới của y hơi nhô lên. Trước kia Chu Tử Thư luôn cảm thấy mấy cuốn họa bản đều là phóng đại, nhưng giờ khắc này y rốt cuộc đã chân chính biết được họa bản có phóng đại hay không. Khoái cảm mãnh liệt dọc theo cột sống đi lên, kích thích khiến cho y muốn bất tỉnh, bụng dưới vẫn còn bủn rủn tê dại. Chu Tử Thư ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng Ôn Khách Hành lại hết lần này tới lần khác không chịu bỏ qua cho y, đuổi theo môi lưỡi của y dây dưa không dứt.

Eo hông của Chu Tử Thư khẽ nâng lên, lại không nhịn được run rẩy, nhưng tính khí của Ôn Khách Hành vẫn mãnh liệt đỉnh vào chỗ sâu nhất trong thân thể y. Đồ vật phía trước của Chu Tử Thư đã bắn quá nhiều, hiện giờ chỉ có thể rỉ ra một ít dịch tuyến trong suốt, mềm mại rũ xuống một bên. Ngược lại, khoái cảm ở hậu huyệt lại ngày càng mãnh liệt, so với bắn tinh thì cao triều lại càng khiến người ta trầm mê, không có dấu hiệu dừng lại.

Rốt cuộc, có lẽ hôm nay mới tính là lần đầu tiên Chu Tử Thư ăn mặn, còn Ôn Khách Hành chính là tiểu biệt thắng tân hôn, là hổ đói vồ mồi.

"Ôn...Khách Hành! Còn làm nữa ngày mai đừng nghĩ vào phòng!" Chu Tử Thư đá vào ngực hắn một cước, nhưng là bị giày vò cả đêm, một cước mềm nhũn này uy lực cũng chẳng có bao nhiêu.

Mặc dù đòn tấn công bằng chân không có uy lực, nhưng đe dọa bằng miệng lại rất hữu hiệu. Ôn Khách Hành ngoan ngoãn dừng lại, ôm Chu Tử Thư gặm chỗ này một tí, cắn chỗ kia một tẹo, lại dính dính nhão nhão ăn vạ "A Nhứ, A Nhứ tốt của ta, lâu lắm rồi ta mới được ôm ngươi. Ngươi nhìn tiểu Ôn Ôn đi, vẫn còn cứng rắn đây này. Ta không vào phía sau, dùng chân một xíu thôi được không."

Bắp đùi phía trong đã bị cọ xát đến vừa nóng vừa đỏ, tới khi Chu Tử Thư cũng hoài nghi có phải trầy da luôn rồi không, Ôn Khách Hành mới miễn cưỡng bắn ra. Hắn lại ôm y quấy rầy gọi A Nhứ A Nhứ một hồi, mới vui vẻ đi đun nước chuẩn bị tắm rửa.

Chờ hắn đun nước xong, trở lại Chu Tử Thư đã ngủ say, Ôn Khách Hành cảm thấy hôm nay thật sự lời to rồi. Nếu chỉ cần nấu một bữa cơm và chuẩn bị rượu ngon là có thể ôm được mỹ nhân lên giường, thì sau này mỗi ngày hắn đều làm mãn hán toàn tịch.

Hoảng sợ cái gì, chỉ cần lão bà không thật sự muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, vài trận ầm ĩ nho nhỏ Ôn Khách Hành tuyệt đối không ngại.

Nói khoác đấy, sáng sớm hôm sau lúc bị đạp cho tỉnh, Ôn Khách Hành lại sợ hãi rồi! Chỉ mất một giây để hắn từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, lập tức ôm chân Chu Tử Thư vẻ mặt cực kỳ đáng thương, "A Nhứ làm sao lại tỉnh sớm như vậy nha, chân đạp có đau không, để ta xoa xoa cho ngươi." 😂  

"Lăn đi làm bữa sáng!"

Ôn Khách Hành lập tức lăn ngay, hắn còn không hiểu A Nhứ sao? Như này chính là hắn được tha rồi đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro