Huân Hàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Huân cùng Hàm là học trò của chính mình yêu nhau, đấu tranh mọi cách cuối cùng vẫn bị tách ra.

Hàm nghe theo an bài của gia đình du học nước ngoài.

Huân thì đi dạy học ở khu biên giới, cuối cùng chết đuối ở một con sông nhỏ trước cửa thôn.

Hàm học thành tài trở về, làm giáo viên ở ngôi trường Huân từng dạy, độc thân mười mấy năm, đến tận khi gặp được một thiếu niên lưng mang hành lí.

Vài năm sau, Hàm nắm tay thiếu niên đến tế bái thủ mộ, ôm bia mộ của Huân nói, “Em yêu thầy, xin lỗi”.

Thiếu niên ôm lấy, nhẹ giọng trả lời, “Tôi biết.”

2.
Huân nửa năm trước đã yêu một người.

Hôm nay, Huân gõ cửa nhà người ấy, mở cửa là một cô gái, cô ta cắt tóc rất ngắn.

Huân có chút hoảng hốt, đưa tay định vuốt ve khuôn mặt của cô ta, nhưng lập tức khóc to chạy đi.

Cô gái nhìn mình trong gương đang mặc tây trang của Hàm, sau đó dùng hai tay mấy tháng trước đã dính đầy máu của chính anh trai mình là Hàm ôm mặt khóc nức nở.

Hóa ra cho dù bề ngoài giống nhau, nàng cũng không thể thay thế được vị trí của Hàm trong lòng Huân.

3.

Hàm nhìn Huân kéo cô dâu đến trước mặt mình, nở nụ cười.

Hàm nói, “Chị dâu, nếu anh ấy khi dễ chị, chị cứ nói cho tôi! Tôi thay chị đánh anh ấy!”

“Được được, tiểu tử kia, ít nói xấu anh đi!”, Huân trả lời

“Cô dâu, chú rể, sao lại chỉ lo bên đấy vậy? Chúng tôi bên này cũng là khách mà!”

Huân: “Rồi, rồi. Như vậy trước đi, ăn thật ngon nhé!”

“Đây đây!”

“Đây, anh ăn đi!”

“Nha, tiểu tử!”

“Ha ha ~”

Huân rời khỏi. Hàm vẫn khom lưng cười ha hả, nhưng là cười mà trong mắt đã có lệ.

4.

Mười năm trước, Hàm hỏi Huân: “Lão sư, tôi có thể yêu anh không?”

Huân cười, “Ngốc, cậu còn nhỏ.”

Mười năm sau, Hàm kết hôn, Huân chỉ gửi quà còn người không đến.

Hai mươi năm sau, biết Huân bị bệnh qua đời, Hàm  cùng vợ tới dự lễ tang mới biết được Huân cả đời cũng chưa lập gia đình.

Ba mươi năm sau, Hàm trong lúc chuyển nhà vô tình phát hiện quyển sách bài tập cũ, trong đó có kẹp một tờ giấy có một dòng chữ hết sức nổi bật: “Nhưng tôi nguyện ý chờ cậu lớn lên.”

5.
Hàm: “Na Huân~ anh nói xem tôi có phải hay không rất đáng khinh bỉ? Biết rõ anh thích khi dễ tôi, biết rõ anh không phải người tốt gì, biết rõ anh là kẻ cướp, tôi là cảnh sát, biết rõ anh cũng là đàn ông… Biết rõ tôi không nên yêu anh… Biết rõ… Nhưng vì sao tôi vẫn nhớ thương anh như thế? Vì sao đến giờ anh vẫn khi dễ tôi?!”

Hàm vỗ về bia mộ lạnh như băng của Huân, nước mắt một giọt cũng chưa rơi

“Anh khi dễ tôi như vậy, tôi ngay cả khóc cũng khóc không ra…”

6.
Huân: “Con của em… Rất giống em.”

Hàm: “Ừm.”

Huân: “Mấy tuổi vậy?”

Hàm: “6 tuổi, lớp 1 rồi.”

Huân:“Anh bạn nhỏ, con tên gì vậy?”

“Chào chú, con tên là An Nhất Tâm.”

Huân: “Ừ, ngoan lắm ~ Chú cho con kẹo. Con của em thật biết điều…”

Im lặng…

Hàm:“Chúng ta… Lần sau gặp lại, mời anh ăn cơm.”

Huân:“Được, hẹn gặp lại.”

“Ba ba, vì sao trước mặt chú, con lại gọi là An Nhất Tâm? Con không phải tên là Ngô Nhất Tâm sao?” Ôm lấy đứa con, lã chã rơi lệ.

7.
“Ba mẹ lại giục anh, hỏi khi nào anh mới mang em về nhà,” Huân ngây ngốc cười, “Hàm a, lúc nào em cũng khiến người thích hơn anh, ba mẹ anh đều nói, nếu anh bắt nạt em, em phải đuổi anh ra khỏi nhà.”

Những bông tuyết tung bay trong gió, Huân thuần thục thay bông hoa đang héo rũ bằng bó hoa cát cánh Hàm thích nhất.

“Ngày mai, anh lại đến thăm em.”

Ảnh trên bia mộ, Hàm cười thật hạnh phúc. — Lộc Hàm, 19xx~ 20xx.

Phanh là con cuồng ngược. Tem điiiiii. Vote với cmt cho Phanh nha~~~~~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro