[AkuAtsu] MẤT KHỐNG CHẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sứ Đỏ Thẫm

Link raw: https://zheci053.lofter.com/post/30bc4593_1cd33abc2

Tóm tắt: Hay còn có tên là: Akutagawa Ryunosuke luống cuống.

---

Mục tiêu nhiệm vụ lần này của Akutagawa Ryunosuke và Nakajima Atsushi chạy tới bãi đất trống, ở giữa ba tòa nhà lớn, khu đất trống kiểu này bình thường xây để làm nơi xử lý rác thải xây dựng và rác thải sinh hoạt, ngoại trừ mấy con mèo hoang chó hoang, chắc sẽ chẳng có ai tới nơi này.

Người đàn ông trung niên tiều tụy trước mặt hai người họ chính là mục tiêu cuối cùng cho hành động lần này, cái thế lực mà họ phải đối phó kia khi bị ép đến đường cùng đã dùng hết vốn liếng để bảo vệ người đàn ông này, Akutagawa đã sớm thả Rashomon ra, Atsushi vẫn duy trì hình thái hóa hổ, cảnh giác mọi lúc mọi nơi.

Nhưng mà khi hai người họ đến gần, gã đó vốc một nắm cát, vung về phía Akutagawa và Atsushi.

Hai người đều há hốc mồm, Akutagawa hình như cảm thấy tên đó đang nhục nhã mình, lập tức điều khiển Rashomon xử hắn.

"Này này, Akutagawa, anh không sợ hắn có mưu đồ gì ở phía sau à?" Atsushi thu hồi Mãnh Thú Dưới Trăng, mặt ít nhiều có chút khó coi, trước kia hai người họ cũng không phải chưa từng ăn mệt như vậy.

Cậu còn nhớ rõ lần đó, sau khi năng lực gia kia chết đã kích hoạt dị năng, Akutagawa bị thổi bay phải vào ICU...

"Hắn sống càng lâu, uy hiếp càng lớn, jinko, cái tính do dự không quyết đoán của ngươi bao giờ mới chịu sửa đấy."

"Do dự không quyết đoán? Lỡ dị năng của hắn thuộc kiểu sau khi chết mới có thể bị kích hoạt thì sao? Người phải vào ICU nhiều lần không phải là anh à?! Hành sự lỗ mãng như vậy, thế mà anh dám nói mình là học trò của Dazai-san!"

Lời vừa ra khỏi miệng, Atsushi liền biết mình toi rồi.

Cậu không thấy rõ vẻ mặt của Akutagawa, nhưng quả nhiên, Rashomon dữ tợn xông tới cắn cậu, Atsushi lập tức dùng Mãnh Thú Dưới Trăng để né đi.

Nhưng mà, Bạch Hổ không đáp lại.

Atsushi sững sờ tại chỗ, Rashomon phóng thẳng tắp, cắn vào cánh tay phải của cậu, đóng đinh cậu lên trên tường, máu lập tức chảy ròng ròng.

Đồng tử của Akutagawa co lại, người hổ hoàn toàn có thể né đòn này, ngày thường bọn họ một lời không hợp liền đánh nhau, thậm chí người hổ còn có thể né được đòn tấn công đáng sợ hơn thế này nhiều.

Nhưng mà khi Akutagawa muốn thu hồi Rashomon, Rashomon cũng không chịu khống chế, chia ra thành mấy xúc tua lớn nhỏ khác nhau lao tới.

"Khụ! Khụ khụ..." Atsushi gục đầu xuống, ho ra mấy ngụm máu.

"Jinko!" Akutagawa cưỡng ép thu hồi Rashomon, chạy tới xem xét tình huống của người hổ.

Gã đàn ông kia, là dị năng của hắn!!!

Akutagawa không rảnh quan tâm cái tên đã tắt thở kia, tình huống trước mắt của người hổ rất không lạc quan, mất đi năng lực Mãnh Thú Dưới Trăng, vết thương do Rashomon gây ra hoàn toàn không có dấu hiệu khép lại, người hổ còn đang ho ra máu không ngừng, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt.

"Jinko! Jinko!!! Nakajima Atsushi!!!"

Đối với Mãnh Thú Dưới Trăng mà nói, đòn tấn công của Rashomon không xi nhê gì, nhưng giờ Mãnh Thú Dưới Trăng không thể xuất hiện, đòn công kích kiểu này đối với một thanh niên gầy yếu thiếu dinh dưỡng lâu dài mà nói, có chút trí mạng.

Ồ, hóa ra anh có biết tên của tôi... Hẹn nhau 6 tháng với anh, bắt anh 6 tháng không được giết người, thế mà tôi lại là người khiến anh nuốt lời, xin lỗi anh... Đây là suy nghĩ cuối cùng của Atsushi trước khi ngất xỉu.


E rằng đây là lần Akutagawa hoảng loạn nhất từ ngày gã làm cộng sự với Atsushi tới nay.

Rõ ràng tình huống trước mắt là cảnh gã muốn nhìn thấy nhất, nhìn người hổ chết trong tay mình, nhìn cậu không thể giãy giụa, từ từ chết đi.

Đùa gì vậy trời, đây là tại năng lực gia giở trò quỷ, người hổ không nên chết như thế này trong tay mình.

Akutagawa gầm nhẹ một tiếng, không dám thả Rashomon hơi mất khống chế ra lần nữa, tay không bế bổng Atsushi đã hôn mê lên, chạy một mạch về Công ty Thám tử Vũ trang.


Sau khi mở cửa, Dazai Osamu được chứng kiến một cảnh mà hắn phải gọi là xuất sắc: Akutagawa thở phì phò, ôm Atsushi cả người đầy máu, phóng thẳng vào cửa Công ty Thám tử Vũ trang.

Atsushi đã được đưa vào phòng y tế của Yosano Akiko, tám chín phần mười sẽ không sao cả.

"Ô kìa? Akutagawa-kun, cậu chưa đi à." Dazai đi tới bên cạnh Akutagawa, còn gã thì đứng như trời trồng ở trước cửa ra vào.

"Dazai-san..."

"Dị năng của tên kia có tác dụng thông qua tiếp xúc môi giới, hiệu quả là làm dị năng mất khống chế trong thời gian ngắn, sau khi chết mới có thể kích phát dị năng, Atsushi-kun chắc là bị mất dị năng, còn cậu là mất khống chế, trông có vẻ cả hai ăn không ít khổ rồi."

"Vâng, hắn đã ném cát vào mặt tại hạ và jinko."

"Ừ ừ ~"

"Trước khi tại hạ giải quyết hắn, còn trách jinko do dự không quyết đoán... Tại hạ từng tưởng tượng cảnh jinko chết dưới tay tại hạ vô số lần, nhưng chưa bao giờ tại hạ lại nghĩ chuyện sẽ ra thế này..."

"Nhưng mà Akutagawa-kun nè, cái cảnh cậu bế Atsushi-kun chạy về cũng rất cảm động đó, cậu sợ Rashomon lại mất khống chế rồi làm ra chuyện gì tổn thương đến Atsushi-kun một lần nữa nên mới không dùng, đúng không? Ôi, thật là làm cả Yokohama phải cảm động."

"..."

"Ừ ừ, Atsushi-kun sắp tỉnh rồi, cậu muốn đi hay làm gì thì cứ tùy tiện, à đúng rồi, cảm ơn cậu đã đưa Atsushi-kun về nhé."

"Akutagawa-kun, thật không giống cậu." Trước khi đi, Dazai không nặng không nhẹ liếc gã một cái, rồi mới rời đi.


Trước ánh nhìn chăm chú của toàn bộ thành viên Thám tử Vũ trang, Akutagawa bước vào phòng y tế.

Người hổ nằm trên giường bệnh trắng tinh, trông kiệt sức, sắc mặt trắng bệch.

Akutagawa đi đến mép giường cậu, hồi lâu vẫn không mở miệng.

Atsushi bị ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm của gã dọa sợ, "Ờm... Cảm ơn anh, tôi nghe tiểu thư Yosano kể là anh đưa tôi về..."

Vừa nãy, tiểu thư Yosano miêu tả lại cảnh Akutagawa ôm mình chạy vào, đến tận bây giờ cậu vẫn thấy hơi hoảng.

Ôm... Ôm về? Chứ không phải dùng Rashomon quấn mình thành con nhộng ném vào???

"Tại tại hạ sơ sẩy, dị năng của tên đó là làm dị năng mất khống chế, sau khi hắn chết, dị năng mới có tác dụng."

Cùng mất khống chế có cả gã, cũng may gã vẫn luôn giữ lý trí mỗi giây mỗi phút, hơn nữa, hình như tình cảm của gã dành cho người hổ không thể chỉ dùng mỗi từ cộng sự để khái quát, bình thường thì như đống củi nhỏ chất ở ven đường, chẳng ai để ý, nhưng sự việc lần này giống như que diêm, thoáng chốc thiêu rụi gã.

"Anh, anh thật là Akutagawa?" Akutagawa Ryunosuke đang xin lỗi?!

"Tại hạ chính là Akutagawa Ryunosuke, jinko! Vừa nãy Dazai-san đã hóa giải dị năng, giờ tại hạ rất vui lòng thọc em thêm vài cái nữa!"

Đấy, lúc này mới đúng, cậu cũng đã sớm quen cái tên Akutagawa chuyên ác mồm ác miệng với cậu rồi, quen một Akutagawa làm cậu hoàn toàn bất lực, quen gã phối hợp ăn ý với cậu, thật ra cậu phát hiện mình có chút thích Akutagawa, hơn nữa đang có xu hướng càng ngày càng thích, giống như trẻ con sẽ dần dần thích cái người thường xuyên trêu mình, đánh nhau, cãi nhau với mình.

Mày đúng là trẻ con mà... Nakajima Atsushi...


"Tại hạ thừa nhận, lúc em ngất, tại hạ rất hoảng loạn, em nhất định phải chết trong tay tại hạ, nhưng tuyệt đối không phải tình huống thế này," Akutagawa đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Atsushi, "Sau này tại hạ sẽ cẩn thận hơn, jinko, em chuẩn bị đánh với tại hạ cả đời đi!"

"Nhưng mà này... Akutagawa... Anh đang tỏ tình đấy à?" Mặt Atsushi ửng hồng, EQ của cậu có đôi khi sẽ phát huy ở chỗ kỳ quái, Dazai cũng từng nói 'Atsushi-kun, có đôi khi cậu thật sự rất thông minh', đương nhiên Atsushi coi đó là lời khen.

"Em nói phải thì là phải đó!"

--- HẾT ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro