48| Liên tiếp ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tsukiyama Shuu muốn đi chứng thực Kaneki Ken có phải Ghoul hay không, tốt nhất là nên xuống tay từ Kamishiro Rize.

Nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì.

Y có mâu thuẫn không hề nhỏ với người phụ nữ kia.

"Hori." Tâm trạng Tsukiyama Shuu tốt sẽ gọi nàng bằng họ, "Cô cảm thấy tôi trực tiếp tập kích Kaneki-kun thì thế nào?"

Hori Chie ngẩng đầu ở biên độ nhỏ, "Tsukiyama-kun có thể đánh thắng được Độc Nhãn Ghoul sao?"

 "Đánh không lại!" Tsukiyama Shuu không hề cảm thấy xấu hổ mà khen "kẻ địch", vết thương sau lưng không đau nữa, "Độc Nhãn Ghoul chính là quý hiếm trong quý hiếm, cho dù là Bán Kakuja cũng không sánh bằng, không không! Bất cứ mỹ thực gì trên thế giới này đều không thể so được với người đó, Kagune của tôi đều bị hắn cắn nuốt hầu như không còn dễ như trở bàn tay!"

Tsukiyama Shuu nắm chặt hai tay, thực dục bộc phát, thân thể nhớ kỹ cảm giác được đối phương chạm vài và nhấm nuốt.

"Tôi muốn —— lại được ăn hắn ——"

Sát khí trên người y tăng vọt, tạo thành khí tràng vặn vẹo trong phòng.

Hori Chie "Ồ" một tiếng, bát chậu nước lạnh, "Tôi kiến nghị anh không cần lấy mạng mình mà đánh cược vào việc nguy hiểm như vậy, nên tìm người khác giúp đỡ."

Ánh mắt Tsukiyama Shuu nhìn về phía di động, trên đó ghi lại dãy số của "quán bar".

"Ok, tôi sẽ tìm một tên Bán Kakuja khác hỗ trợ."

Hori Chie xác định y vẫn còn lý trí, không vì mỹ thực mà chạy đến tìm chết, "Tôi đi đây." Nàng trèo ra cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống từ nơi khá thấp ở tầng hai, nàng quay đầu gối về phía Tsukiyama Shuu ngồi trong phòng, nói: "Tsukiyama Shuu không ăn gì rất khó coi, sẽ gầy đi."

Hori Chie quan tâm thể trạng của Tsukiyama Shuu.

Tsukiyama Shuu mân mê hoa tường vi trong bình, dùng ngón tay bóp nát cánh hoa màu hồng huyết, hương thơm ngào ngạt tỏa ra.

"Dạ dày của tôi chỉ chừa cho hắn."

"......"

Hori Chie vi diệu liếc mắt nhìn y một cái, leo xuống.

Sáng sớm ở quán bar "Helter Skelter", Itori ngồi sau quầy bar, nhàn đến nhàm chán đung đưa ly rượu qua lại. Uta ngồi đối diện, hôm nay Renji Yomo không có ở đây, đi đến tiệm cà phê Anteiku ở quận 20 giúp tìm kiếm thức ăn, từ khi Kamishiro Rize gia nhập tiệm cà phê Anteiku, nhu cầu thức ăn đột ngột tăng gấp đôi.

Danh hiệu "Dạ dày Vương" chính là nói Kamishiro Rize.

Muốn Kamishiro Rize không phá hư quận 20, nhất định phải thỏa mãn bụng của cô ta.

"Hôm nay tiệm rất quạnh quẽ." Uta không có hứng thú bảo hộ hòa bình giữa Ghoul và nhân loại, cầm lấy một ngón tay út trong đĩa thức ăn đưa vào miệng.

Vang lên tiếng "rắc rắc".

Itori bị âm thanh gặm đồ ăn vặt của hắn làm cho đói bụng, chống cằm hỏi: "Tuy rằng Ghoul thích hoạt động ban đêm, nhưng đồng hồ sinh học của chúng ta tương đối tiếp cận với người bình thường, mấy ngày hôm trước là ngày Thành Nhân (*), dù sao mấy người đàn ông tới quán bar đều ở nhà chăm sóc cho gia đình hết rồi."

Uta ngạc nhiên trước câu trả lời này, "Ngày Thành Nhân?"

"Không thấy cờ cá chép bên ngoài à?" Ánh mắt Itori thâm thúy mị hoặc như rượu vang đỏ, ngón tay chỉ về phía bên ngoài cửa tiệm, "Con người đang chúc mừng ngày Thành Nhân, Ghoul cũng có tập tục đó, những người có con cơ bản đều về nhà."

Uta nói: "Quận 14 vẫn hỗn loạn như vậy, lúc tôi đến cũng không thấy mấy lá cờ cá chép."

Cuộc trò chuyện của bọn họ bị cắt ngang, điện thoại Itori vang lên.

"Có việc để làm rồi." Nàng thấy tên người gọi xa lạ liền nở nụ cười xinh đẹp, ám chỉ Uta không cần gặm đồ ăn vặt, nhỏ giọng một chút.

Itori tiếp điện thoại, đầu dây bên kia truyền giọng nói của một người trẻ tuổi không phân biệt được giới tính, "Xin hỏi đây có phải là chủ quán bar 'Helter Skelter', tiểu thư Itori không?" Itori huýt sáo tỏ vẻ biết rõ nhưng vẫn cố hỏi hắn, đùa giỡn nói: "Vị khách này, chính là yêu cầu phục vụ ban đêm sao?"

Điện thoại yên tĩnh trong chốc lát.

"Không phải."

Kanae xa ở Tsukiyama nắm chặt điện thoại, thầm mắng hiện nay Ghoul nữ không cần đến một chút liêm sỉ.

"Tôi là người hầu của Shuu-sama, Shuu-sama bảo tôi đến giao dịch với tiểu thư Itori." Kanae bình tĩnh lại, thể hiện thái độ hoàn thành nhiệm vụ, "Thù lao không thành vấn đề, Shuu-sama yêu cầu vị Uta-san mà tiểu thư Itori quen biết ra tay một lần."

Itori bĩu môi với Uta im lặng nãy giờ, Uta vô tội nhìn nàng.

Itori tiếp tục tình báo: "Hẳn là Tsukiyama-kun quen Uta, tại sao anh ta không đích thân đến?"

Kanae không định lộ ra tin Shuu-sama tuyệt thực, dẫn đến thân thể suy yếu, "Giao dịch này, tiểu thư Itori có muốn tiếp tục không." 

"Việc này sao, cho tôi suy nghĩ vài phút ——" Itori cong ngón tay, gõ gõ lên quầy bar, Uta thờ ơ, Itori lại kéo áo khoác lỏng lẻo của Uta, khiến người đàn ông này dựa lại gần, chạm vào môi người đàn ông, khiến hành động "câu dẫn" này lộ liễu ba phần.

Uta không vui lắm, nhưng vẫn chậm rãi nói: "Cũng được."

Itori quyết đoán vứt bỏ hắn, xoay người nói về khoản thanh toán với Kanae, "Thời gian, địa điểm nào? Yêu cầu ra tay đối phó với ai? Trước đó phải nói việc này, đối tượng không thể quá phiền phức, rất nhiều năm Uta không ra tay, có chút lười."

Mười phút sao.

Quyết định được thù lao của giao dịch này, Itori tắt điện thoại, che miệng cười, "Người hầu của Tsukiyama-kun rất thú vị."

Uta nhìn nàng, đợi nàng phân tích tình báo.

"Tiếp tục."

"Đại khái là Kẻ Sành Ăn xảy ra chút chuyện, không cách nào hành động một mình, yêu cầu anh hỗ trợ."

Itori phỏng đoán một chút, phác họa ra mạng lưới thông tin khổng lồ trong đầu, "Căn cứ hành vi khoảng thời gian trước của anh ta, anh ta gấp không chờ nổi như thế chờ anh ra tay, đối phó với người là Ghoul tóc trắng kia, Bán Kakuja đấu với Bán Kakuja, vua với vua, chỉ là tôi không có tình báo cụ thể về Ghoul tóc trắng, tình báo của Kẻ Sành Ăn có xác suất không cao —— cho nên, rất có thể Kẻ Sành Ăn bắt được tin tình báo nửa thật nửa giả ở một nơi khác."

Nếu việc đã xác định, cuộc điện thoại này hẳn là Kẻ Sành Ăn tự mình gọi đến, mà không phải là người hầu.

Giá trị quan (**) trong lòng của Kẻ Sành Ăn thập phần dị dạng.

Mỹ vị, đại biểu có giá trị.

Không mỹ vị, đại biểu y không hề muốn nhìn thấy, không muốn lãng phí thời gian.

Kakugan của Uta hiện lên một tia tò mò, "Cho đến bây giờ Itori cũng chưa tìm được người? Tại sao một Bán Kakuja ra đời đều sẽ lặng yên không một tiếng động."

Itori rất bất đắc dĩ mà nói: "Người này giống như bóng ma."

Phảng phất tồn tại, lại phảng phất như không tồn tại.

"Tôi cảm thấy rất hứng thú với hăn." Uta xem như chính thức đồng ý ra tay, "Thời gian địa điểm gặp mặt với Tsukiyama Shuu là gì?"

Itori phun ra một địa chỉ: "Tiếp theo là Hội đấu giá Ghoul."

Sắc mặt bình thường của Ghoul tái xanh một chút, "Sắp tới tôi không định đi đến đó."

"Ha ha ha, quả nhiên Uta đã ăn thịt Yamori!" Itori cười to ba tiếng, chọc thủng ngụy trang của Uta, "Tôi tự hỏi tại sao anh biết là vị nội tạng cá, đã từng ăn, ăn ngon không? Có phải ăn xong liền muốn hủy diệt thế giới không?"

Uta: "......"

Itori còn nói thêm: "Nếu tôi không đoán sai, hẳn là Tsukiyama Shuu cũng ăn, hiện giờ đau ốm trên giường."

Uta bị kinh sợ vì kết cục của Kẻ Sành Ăn, "Tại sao anh ta nuốt được?"

Lưỡi là đồ giả à?

Itori nhún vai, "Ai bảo Yamori là Bán Kakuja, phỏng chừng trong khoảng thời gian này một nửa Kakuja của gã đi theo ma."

Dưới sự đàm tiếu của Itori, Uta đại khái hiểu được, nguyên lai là bố của Tsukiyama Shuu tham gia Hội đấu giá Ghoul, vì con trai mua được xác của Bán Kakuja, mà Tsukiyama Shuu ăn huyết nhục Bán Kakuja không những không cải thiện thực dục, mà còn mãnh liệt tuyệt thực.

"Được rồi, Uta nhớ chuẩn bị một chút, đừng mang dép lê." Itori dặn dò, "Tôi chính là phi thường chờ mong anh đối phó với Ghoul tóc trắng thế nào."

Uta nghĩ đến mình làm MC ở Hội đấu giá, phất phất tay, rời khỏi quán bar.

Hắn thích ở lại quận 4, địa bàn của mình.

Từ trước đến nay người luôn đặt mình ngoài cuộc, nhìn náo nhiệt như hắn, đều không nghĩ đến chuyện này Tsukiyama Shuu liên lụy đến hắn. Ngày hôm sau, hắn nghe được trước cửa tiệm mặt nạ mình có động tĩnh nhỏ, hắn đi ra ngoài thì thấy một con búp bê xám xịt lăn trong góc.

Uta phủi bụi, "Đây là?"

Bề ngoài búp bê giống như hắn, tóc đen và Kakugan, hình xăm khắp trên người.

Nếu người không quen biết Uta thấy con búp bê này, có thể nhận nhầm nó là búp bê nguyền rủa. (***)

"Satsugawa —— Nyoko ——?" Ký ức Uta quên mất hiện lên, Satsugwa Nyoko đã từng nhìn chuyên chú động tác chế tạo mặt nạ của hắn, hắn hỏi đối phương tại sao cảm thấy hứng thú, Satsugawa Nyoko nói bản thân thích may búp bê, mà thái độ chế tạo mặt nạ của Uta-san nghiêm túc giống nàng.

Bỗng nhiên hắn nhìn về phía đầu con hẻm, bên kia có dấu vết xe chạy qua, chẳng lẽ là bắt cóc?!

"Vừa rồi ai đi qua nơi này?"

Uta bắt được một tên Ghoul đi dạo gần cửa hàng mặt nạ vào ban ngày.

Người đàn ông lôi thôi rụt rụt bả vai, "Tôi không quen biết, là một tên Ghoul có ngoại hình rất cao cấp trong nhân loại, tôi thấy hắn đánh ngất một cô gái rồi mang đi." Có hắn tận mắt nhìn thấy, Uta xác định suy đoán của mình, vừa rồi có Ghoul đi qua nơi này, nhanh chóng mang đi Satsugawa Nyoko lén đến quận 4 tìm mình.

Vấn đề là một tên Ghoul bắt cóc người thường làm gì!

Uta hoài nghi nhân sinh.

Trong lúc hắn không có ở quận 4, bên ngoài Ghoul đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế?

Không lãng phí nhiều thời gian, thân ảnh Uta biến mất tại chỗ, cửa của cửa hàng vẫn chưa đóng, chạy vội trên nóc các tòa nhà, truy tìm khí vị cuối cùng của Satsugawa Nyoko. Cuối cùng khí vị theo chiếc xe cùng nhau dung nhập vào các xe khác trên đường, khói xe, khí vị của người, tất cả đều che đậy hương nước hoa trên người Satsugawa Nyoko.

Cô gái kia —— gặp nguy hiểm.

Uta ngừng đuổi theo ở một nơi tối, tâm tình không vui, "Ai chạy đến địa bàn của mình bắt người."

Hắn đã cảnh cáo mấy tên Ghoul ở quận 4, không cho phép tự tiện động đến các vị khách đi ra trong tiệm hắn, chính là Ghoul bên ngoài không tuân thủ quy tắc này!

Sau khi Satsugawa bị bắt cóc, quản gia Satsugawa luống cuống, đại tiểu thư không đến trường học!

Đây là mất tích!

Giảng viên trên bục giảng nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua tình huống trốn học, khoan dung cho lớp trưởng Satsugawa Nyoko một lần. Kaneki Ken không lạc quan như giảng viên, tầm mắt dừng ở hàng ghế trống ở hàng đầu, tay cầm điện thoại dưới gầm bàn, Satsugawa Nyoko không tới trường học, điện thoại cũng không gọi được.

Sao lại thế này? Satsugawa-san bị bệnh sao?

Cùng lúc đó ——

Một phong thư hoa lệ đính hoa hồng đặt trước cửa chung cư Kaneki Ken.

Khi Arima Kishou đi ngang qua căn hộ này, nghi hoặc nhìn thoáng qua phong thư, mặt trên viết "Thân ái gửi Kaneki-kun".

"Thư tỏ tình sao?" Arima Kishou nghĩ đến khả năng này, vì thiếu niên mà cảm thấy cao hứng một giây.

Xem ra rất được hoan nghênh trong trường học.

Không có động đến phong thư này, Arima Kishou cẩn thận dùng một cục đá chặn thư lại, bình tĩnh về căn hộ mình ngủ.

.

.

.

(*) Ngày Thành Nhân: là một ngày lễ ở Nhật Bản diễn ra vào ngày thứ Hai của tuần thứ hai tháng Giêng hàng năm, được tổ chức từ năm 1948. Nó được tổ chức nhằm chúc mừng và động viên tất cả những vị thành niên vừa đạt đến tuổi trưởng thành là 20 tuổi theo luật của Nhật Bản trong năm qua và giúp họ nhìn nhận bản thân đã trở thành người lớn. (Nguồn: Wikipedia)

(**) Giá trị quan: căn cứ về phương diện cảm quan và tư duy nhất định của người mà nhận thức, lí giải, phán đoán hoặc tuyển chọn được sinh ra. (Nguồn: Wikipedia)

(***) Búp bê nguyền rủa: búp bê mà đóng đinh vào sẽ gây đau đớn cho người trông giống búp bê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro