Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh quay trở lại con phố cũ cũng lại bước trên con đường quen thuộc , nơi đầy ấp tiếng cười của lũ trẻ trong xóm , nơi có tiếng của những người già trò chuyện bên bàn cờ cũ ... Và cũng là nơi của một tình yêu trong sáng của anh và cô . Những chiếc lá vẫn rơi trên đầu những đứa trẻ đang nô đùa hệt như cái lần đầu tiên anh gặp cô - một đứa trẻ chừng 5,6 tuổi đang nghịch lá cây một mình . Lần đầu tiên anh thấy tim mình đập loạn lên như chạy hàng chục cây số liền khi nhìn thấy ánh mắt trong sáng , tinh nghịch của cô . Và anh quen biết cô từ đó...

_"Anh Seung Hyun à, anh đi thật sao??? Anh bỏ Bommie sao???" 

Cô nhóc 12 tuổi đang khóc ầm lên với anh.

_ "Nếu cho anh chọn anh sẽ chẳng bao giờ muốn đi khỏi nơi có Bommie của anh đâu! Mau thôi cô bé à "- Seung Hyun ôm lấy cô như ôm lấy thứ báu vật, lòng anh đau như cắt .

_" Mau là bao lâu? Bao lâu thì em mới được gặp lại anh Seung Hyun? Anh Seung Hyun không đi học không được sao?" .

_ "Anh không thể khiến mẹ anh buồn Bommie à. Bommie đừng khóc, khi nào Bommie của anh lớn, khi đó Bommie sẽ gặp lại anh."

_ "Bommie không muốn xa anh Seung Hyun đâu. Bommie chỉ có mỗi anh Seung Hyun thôi ".

Cô nắm chặt lấy tay anh như gìn giữ lại chút kí ức về bàn tay đã từng bảo vệ cô, chơi đùa cùng cô suốt 6 năm qua.
_ "Anh sẽ viết thư cho em bé con à. Bommie của anh phải học thật giỏi, thật ngoan đấy! "- anh cố kiềm lấy những giọt nước mắt trong tim, cố mỉm cười với cô.

_" Bommie sẽ ngoan, sẽ học thật giỏi. Anh Seung Hyun không bao giờ được quên Bommie đâu ! Vì nếu anh quên Bommie, em sẽ chết ngay khi biết điều ấy. Anh là của em, mãi mãi là của em thôi nhớ không? "- cô khẳng định, anh không biết cô hiểu điều cô đang nói là gì không nhưng anh đã thật sự rất hạnh phúc.

_ "Không bao giờ, mãi mãi dù có ra sao thì Choi Seung Hyun chỉ của riêng Park Bom em mà thôi!".

Thế là một cô nhóc đứng nhìn chiếc xe du lịch nhỏ chở người con trai mà cô yêu thương rời khỏi cô sau 6 năm bên cô, bảo vệ cô. Cô đã khóc suốt mấy tuần lễ vì thiếu anh. Không còn vòng tay ôm cô mỗi khi cô gặp ác mộng, không còn ai đứng ra bênh vực cô khi cô bị đám trẻ trong xóm ăn hiếp, không ai đón cô, chờ cô tan học để cùng về chung....tất cả chỉ còn lại là quá khứ. Không biết từ lúc nào cô đã trở nên lệ thuộc vào anh, không thể thiếu anh được và hình như trái tim trẻ con nhỏ bé của cô từ bao giờ đã thuộc về anh mất rồi. Có lẽ anh đã cướp nó đi ngay lần đầu cô gặp anh. Và cô sống từng ngày với việc chờ đợi thư từ anh gửi về, đó là thứ duy nhất khiến cô cười sau khi anh đi khỏi, khiến cô cố gắng học tập, cố gắng vượt qua những cơn ác mộng. "Choi Seung Hyun em nhớ anh"....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro