Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: rau

Hệ thống không hề hay biết mình phạm phải sai lầm: ". . . Ta thấy câu này nghe rất êm tai."

"Đúng, ta hiện tại đang khen ngươi."

Cô cảm thấy cái hệ thống cải tạo trà xanh biểu này chính là bị nghiên cứu ra để đối phó với cô, thường xuyên đánh một gậy rồi cho thêm một cây kẹo. Đầu tiên là hủy 'công cụ' thi cử cuối kỳ của cô, sau đó cho tấm thẻ tinh thông khoa học tự nhiên, thẻ xanh lá. Dựa theo hệ thống, thẻ xanh lá phẩm chất không cao, vừa đủ đạt tiêu chuẩn. Hiện tại lại phát sinh ra chuyện này. . . Quả nhiên, huyền huyễn sảng văn sáo lộ căn bản không tới phiên mình!

So với sự chế giễu của một số người, Lý Hướng Dương lại không có cười. Hắn cầm gậy, đôi mắt ngưng lại. Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo. Tư thế cùng động tác căn bản không thành vấn đề, có thể gọi là đúng chuẩn. Nhưng ngay tại thời điểm cuối cùng đẩy cán, cô gái kia đôi mắt bỗng mờ mịt một chút, tựa hồ như trước mắt bị vật gì che đậy, nên mới có thể thất bại.

Với lại. . .

Cô bị cười nhạo về sau cũng không chột dạ, tương phản tiêu sái cầm gậy, đối mặt với ánh mắt dò xét của Lý Hướng Dương, chỉ nghiêng đầu cười cười, thái độ thong dong ưu nhã, cô mở miệng nói: "Tiếp tục?" Nếu không phải biết xuất thân của cô không tốt, sợ đã tưởng là tiểu công chúa nhà ai.

Lý Hướng Dương nghiêm túc, trầm giọng nói: "Tiếp tục."

"Không thể nào? Dương ca bình thường không phải rất không kiên nhẫn cùng chúng ta tay mơ đánh sao?"

"Cũng có thể là có ý đó nhưng ngại nói ra."

"Bất quá học muội thật có mắt nhìn nha, biết trong chúng ta Dương ca là lợi hại nhất."

Phải nói rằng, giữa các loại huynh đệ tụ hội này, một cô gái xuất hiện liền có chút tư vị khác lạ. Bầu không khí nhàm chán vừa rồi trong nháy mắt náo nhiệt lên. "Không phải mới vừa nói muốn cá cược sao? Tới tới tới hạ tiền đặt cược."

Hệ thống: "Mời ký chủ rời xa. . ."

Đường Nhu suy tính, trong lòng nói: "Chỉ cần không lấy mưu cầu lợi thì những thứ khác đều có mục đích tốt phải không?"

Hệ thống một tuổi trong vòng mới một ngày đã nhận thức được nhân loại giảo hoạt trước mắt, vì thế cẩn thận định nghĩa lại đánh bạc: Đánh bạc mục đích là để lấy mưu cầu lợi. Nếu như không lấy được lời thì hẳn không phải là đánh bạc a? Cảm thấy không có cạm bẫy. Hệ thống thận trọng gật gật đầu, "Đúng."

Thật là đồ ngốc manh.

Đường Nhu nhịn không được lộ ra nụ cười yếu ớt, cô ngước mắt nhìn về những người này: "Không cần tiền, nếu tôi thắng, các người trong vòng một tháng mỗi ngày ba bữa tới cửa hàng tôi đang làm thêm ăn. Nếu tôi thua. . ."

"Cô chỉ cần hảo hảo mời chúng tôi ăn một bữa." Có người tiếp lời, trêu đùa.

Nghe nói cô gái này luôn thích giả trang, vậy không bằng để cô ta xuất huyết nhiều một lần, cũng tốt vạch trần bộ mặt thật. Những người này đối với cô ác ý tràn đầy. Trong nhà lão đầu tử bất quá có chút tiền, tuổi đã cao còn nuôi nhiều nữ nhân bên ngoài, bọn hắn tự nhiên ghét nhất loại phụ nữ hám lợi như vậy.

Dùng cái này làm tiền cược? Lý Hướng Dương vừa muốn nhíu mày phản bác. Cô gái đầu kia lại ôn nhu đồng ý, trong mắt lóe ra tia sáng khó hiểu, "Vậy tôi hi vọng mọi người sẽ được ăn đến vui vẻ." Không chút thoả hiệp gì làm người khác càng thêm kiêng kị. Những người này đối với cô ấn tượng đều là màu đỏ, chưa từng gặp mặt ấy vậy mà vẫn nói xấu sau lưng cô?

Vậy cũng đừng có trách.

Xem hết màn tranh tài, chân ai nấy cũng thiếu chút nữa mềm nhũn, dĩ nhiên không phải bởi vì tranh tài có bao nhiêu kịch liệt. Tâm thần mọi người đều dập dờn, vì cái gì mà quá đẹp đi! Đánh bi-a vốn là một loại vận động, hai người trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra cỗ mị lực tùy ý ưu nhã, dù đã nhìn quen gương mặt này của Lý Hướng Dương, mỗi lần đánh bọn hắn vẫn cảm thấy rất soái. Vậy thì càng không phải nói đến dáng dấp không tệ của Đường Nhu.

Cô gái này nhìn qua thật không đơn giản. Ngôn Ích trong miệng nhai kẹo cao su, trong tay cầm máy chơi game, bỗng nhiên híp híp mắt, xích lại gần Trương Hân Ninh, hỏi "Em có biết học muội làm thêm ở đâu không?"

"Tiệm bánh gato a."

—— nếu tôi thắng, các người trong vòng một tháng mỗi ngày ba bữa. . .

Ngôn Ích hít vào một ngụm khí lạnh, mẹ ơi, cô nàng này có chút ác.

Đường Nhu từ đầu kỹ thuật bi-a không tệ, giờ có thêm thẻ công năng Lý Hướng Dương, coi trọng quả cầu nào liền đánh tới, động tác nước chảy mây trôi. Mấu chốt là vô luận Lý Hướng Dương dùng tuyệt kỹ thành danh gì, Đường Nhu đều có thể hoàn mỹ COPY ra. Lý Hướng Dương áp lực càng lúc càng lớn, cuối cùng gậy trượt tay, trực tiếp rơi vào khoảng không. Nhìn sắc mặt tái mét của những người xung quanh, thật lâu hắn mới khó khăn thừa nhận, "Tôi thua."

Quy tắc đầu tiên, tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ đối tượng có triển vọng nào.

Bên thắng chỉ nhìn hắn, cong mắt cười cười, tự nhiên phóng khoáng nói: "Không, anh rất lợi hại. Bằng không em cũng sẽ không học lén chiêu thức của anh rồi mới thắng nha."

Câu nói này rõ ràng là lưu lại mặt mũi mình. Lý Hướng Dương bỗng nhiên ngước mắt nói: "Muốn thêm Wechat không?" Hắn lại tặng thêm một câu, "Về sau có thể đến đánh bi-a tiếp."

Đường Nhu yên lặng nhìn Lý Hướng Dương một hồi, mới do dự nói: "Được."

Biết được Đường Nhu làm ở một tiệm bánh gato, mấy nam sinh ồn ào như ăn phải chuột chết, mặt đều tái xanh. Đồ ngọt một ngày ăn ba bữa còn không bằng giết người đi! Lý Hướng Dương ngược lại không có quản nhiều như vậy, thêm Wechat xong, ngón tay của hắn bấm vào ảnh đại diện một cái, lật xem vòng bạn bè của cô.

—— thiếu nữ thanh thuần tóc dài phất phới, phối hợp với một cái bánh gatô, tiếu dung chống cằm ngọt ngào. Phối văn là: "Không ai cùng em ăn bánh gatô, cẩu độc thân thật đáng thương~"

—— "Hôm nay ra đường thật không may, chân đau quá~"

—— "Trời thật nắng, còn phải đi làm thêm, có chút vất vả TT. Bất quá ngẫm lại rất nhanh liền có thể mua được con búp bê mình thích, cảm thấy thật vui vẻ~"

Lý Hướng Dương: Bỗng cảm giác có chút vi diệu. Câu thứ nhất ám chỉ độc thân, câu thứ hai ám chỉ cần người bảo hộ, câu thứ ba ám chỉ lễ vật? Hay là mình nghĩ nhiều quá? Dù sao người thích đánh bi-a hẳn không phải là người xấu! Hắn đóng điện thoại lại, ngước mắt liền không thấy thân ảnh yểu điệu kia nữa.

"Cô ấy đâu?"

Biết mình phải ăn một tháng bánh gatô, người nào đó hữu khí vô lực nói: "Hình như là đi nhà vệ sinh rồi."

-----rau là đường phân cách ăn đồ ngọt mỗi ngày-----

Đường Nhu chính xác là đang ở trong nhà vệ sinh, cô nhìn người con gái trong gương, đôi mắt sáng rạng rỡ, cả người giống như hiện ra ánh hào quang, cô vô ý thức câu lên một nụ cười nhu nhu nhược nhược, phá tan hình ảnh thiếu nữ sắc bén trong guơng.

"Phụ nữ quá cường thế đều vô dụng, Niếp Niếp, ngươi nhìn đi, mẹ ngươi chính là một ví dụ như vậy."

Đường Nhu thu liễm lại ánh mắt.

Cô từ toilet ra liền bắt gặp Ngôn Ích đang dựa vào hành lang bên cạnh, giờ phút trên này gương mặt non nớt, đôi mắt hắn lấp lánh, hết sức kích động hướng về phía cô vẫy tay, một bộ dáng thiếu niên ngây thơ, nói: "Đường Nhu, Đường Nhu, em đánh bi-a quá lợi hại đi, anh thật không nghĩ tới em thế mà còn biết chơi bi-a!"

Đôi đồng tử của cô ngưng lại.

Đóng thật là ra dáng. Nếu giống như Lý Hướng Dương si mê người đánh bi-a thì quả thật sẽ xem trọng cô, ấn tượng tốt áp đảo ấn tượng xấu, hiện tại đã thành màu xanh, nhưng Ngôn Ích hiện nay vẫn là màu đỏ, phi thường tiên diễm màu đỏ.

Cô đi tới, mím môi cười cười: "Chỉ là trước kia em có chơi qua không lâu, lần này có thể thắng cũng là do may mắn."

"Em cũng quá khiêm tốn đi." Ngôn Ích bỗng nhiên lại gần, cười hì hì nói: "Lại nói em hôm nay đánh bi-a bộ dáng thực là dễ nhìn, anh trước đó thế mà xem nhẹ. . ." Hô hấp của hắn phảng phất ngay bên tai của cô, khoảng cách này quá mập mờ, chỉ cần cô ngẩng đầu, cơ hồ cùng môi của hắn đều đụng vào nhau, nhưng Ngôn Ích bình thường ở trước mặt cô hình tượng đều là nam hài đơn thuần, trước đó Đường Nhu từng không nghĩ quá nhiều, thậm chí còn có thể bảo trì khoảng cách nhất định. Dù sao nếu như áp sát gần quá, ý đồ bại lộ rõ ràng, về sau phát triển đối với cô không tốt.

Nhưng là hiện tại. . .

Gò má cô ửng đỏ, tựa hồ đối với tiếp cận của hắn phá lệ mẫn cảm. Nhìn đi, nói thích mình cũng không phải là nói dối. Ngôn Ích trong lòng đắc ý, lộ ra chút khác thường, nhưng rất nhanh cỗ dị dạng kia liền bị hắn cưỡng ép đè xuống, hắn đùa ác xích lại gần hơn, "Ngũ quan dáng dấp của em nhìn thật đẹp, nếu hiện tại anh không có bạn gái, nói không chừng anh sẽ theo đuổi em."

"Học trưởng. . ." Đường Nhu lấy hết dũng khí, ngước mắt, nói khẽ: "Xin anh đừng nói giỡn."

Xích lại gần nhìn nữ nhân tâm cơ  này, làn da thật đúng là không tệ. Lúc trước cô tiếp cận Trương Hân Ninh không phải bởi vì bạn trai của học tỷ sao? Hơn nữa còn vì nghe ngóng sở thích của hắn nên luyện bồi chơi game. Hắn gần đây vì quá nhàm chán, nên theo cô chơi đùa cũng không tệ. Ngón tay đụng vào gò má cô một chút, người con gái đã sớm không còn khí định thần nhàn như bên bàn bi-a, đối mặt với người trong lòng giờ đây liền cảm thấy ngượng ngùng bối rối. . .

Hai người kia. . .

Không phải Đường Nhu cùng Ngôn Ích sao? Hai người bọn họ ở địa phương này làm gì? Chu Vĩ Nghĩa không quá hoà nhập được với đám người này, cho nên không cùng bọn họ chơi đùa. Lúc đầu dự định đi nhà vệ sinh, nhưng ngay tại bên ngoài thấy được tình cảnh như vậy, trái tim nhảy tưng tưng, đồng dạng như bắt được gian tình! Hắn nói Đường Nhu làm sao có lá gan đối với mình như vậy, nguyên lai là vì câu được Ngôn Ích! Hắn nghiến răng nghiến lợi, thật sự là không thấy mất mặt sao! Biết rõ Ngôn Ích đã có bạn gái còn tiếp cận, nếu như bị Trương Hân Ninh biết. . .

. . .

Nếu như bị Trương Hân Ninh biết? !

Chu Vĩ Nghĩa mắt sáng lên, tim càng lúc càng nảy nhanh, tựa như sau một giây liền nhảy ra khỏi cổ họng, hắn cắn răng nhìn hai người một chút, lặng lẽ xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro