Chương 15: Dâm mĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Edit:Yuu

Lục Chu bế cô lên, xoay người ngồi ở trên sô pha. Sở Thanh vô lực mà ghé vào lòng ngực hắn, cái miệng nhỏ thở hổn hển, khóe mắt chảy xuống hai giọt nước mắt.

Lục Chu giơ tay lau đi nước mắt, hôn hôn cái trán của cô. Côn thịt vừa mới phóng thích lại hoàn toàn không có mềm nhũn, đem tiểu huyệt tắc đến tràn đầy.

"Bảo bối nhỏ giúp tôi cởi bỏ quần áo." Lục Chu vỗ vỗ mông nhỏ cô. Sở Thanh vặn vẹo một chút, lại bị côn thịt bên trong tiểu huyệt kích thích mà ưm một tiếng.

"...Tôi mệt mỏi quá..." Sở Thanh bĩu môi, tay nhỏ lại nghe lời nói mà đem nút áo sơmi cởi bỏ.

Ngực Lục Chu dần dần lộ ra, chờ đến Sở Thanh đem nút thắt cuối cùng cởi bỏ, hắn đứng dậy đem cởi váy ngủ Sở Thanh, lại đem áo sơmi chính mình cởi xuống dưới.

Sở Thanh cùng hắn da thịt dán vào nhau, cảm nhận được độ ấm thân thể hắn, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi hắn ngực.

Lục Chu bắt lấy ở cái tay đang tác loạn ở trên người mình, híp mắt cúi đầu nhìn cô, "Bảo bối nhỏ còn không có bị thao đủ?"

Hắn đỉnh đỉnh hông, côn thịt ở tiểu huyệt thọc vào rút ra hai cái, Sở Thanh kiều suyễn một tiếng, "Ân... Tôi sai rồi..."

Lúc này cửa phòng mở ra, Lục Viễn đi đến. Hắn quay đầu thấy hai người trên sô pha, giơ tay đỡ đỡ mắt kính.

"Nhanh như vậy liền bắt đầu?"

"Là anh quá chậm." Lục Chu cười trả lời hắn, hắn nhẹ nhàng đỉnh hông, làm côn thịt ở tiểu huyệt nhợt nhạt thọc vào rút ra. Sở Thanh cái miệng nhỏ mà thở dốc, thịt mềm tiểu huyệt lại bắt đầu phân bố ra dâm dịch.

Lục Viễn đem đồ vật trong tay đặt ở trên bàn cơm, mở khóa quần chính mình. Hắn đi đến phía sau Sở Thanh, đôi tay từ sau cầm lấy hai luồng mềm mại.

Hắn không ngừng vuốt ve, đem hai luồng nhũ thịt tạo thành các loại hình dạng, hai ngón tay thường thường siết chặt đầu vú, kích thích làm thân mình Sở Thanh run rẩy.

Hắn buông một bên nộn nhũ ra, tay duỗi đến Tiểu Đậu Đậu dưới thân cô mà khiêu khích, hắn cúi người xuống, cự vật chống ở cúc huyệt Sở Thanh.

"A... Nơi đó không được... Lục Viễn... Đừng..."

Một bàn tay Sở Thanh duỗi đến sau lưng muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn cầm lấy, đưa tới bên miệng hôn lên.

"Mèo con lúc trước không phải cùng tôi nói... Muốn báo đáp chúng ta sao?" Thân thể Lục Viễn hướng cô áp gần chút, "Đã cùng mèo con nói rồi? Chờ đến cuối tuần... Liền tìm mèo con đòi lại công bằng."

Sở Thanh bất lực mà nhìn Lục Viễn ở phía sau, lại quay đầu nhìn về Lục Chu phía trước mặt. Nhưng mà Lục Chu chỉ là hôn hôn cái miệng cô, dưới thân động tác không ngừng.

"Ân... Không... Không phải như thế..." Nước mắt tràn ngập hốc mắt, Sở Thanh ủy khuất mà rơi lệ, sớm biết rằng hai người bọn họ hôm nay muốn đối cô như vậy, ngày đó cô mới sẽ không chủ động hôn Lục Viễn đâu!

Lục Chu hôn nước mắt cô, tay vỗ vỗ mông cô, "Bảo bối nhỏ đừng khóc... Thực thoải mái, thả lỏng."

Lục Viễn theo Lục Chu thọc vào rút ra, đem ngón giữa cũng vói vào tiểu huyệt. Sở Thanh nâng thân mình lên, cái miệng nhỏ không nhịn được mà rên rỉ.

Ngón tay Lục Viễn ở bên trong moi đào một hồi, mang ra một đống dâm dịch, hắn đem dâm dịch bôi trên lối vào cúc huyệt, một bàn tay bẻ ra hai bên, đem ngón giữa cắm vào.

"A a... Lục Viễn... Đi ra ngoài... Đừng..." Sở Thanh khó chịu mà ngẩng đầu lên, dị vật phía sau làm cô phảng phất nhớ tới ngày đó bị Diệp Mặc đùa bỡn. Nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ, cúc huyệt không ngừng co rút lại, muốn đem ngón tay bài trừ đi.

"Anh nhanh lên... Đợi lát nữa tôi lại phải bị bảo bối nhỏ kẹp bắn." Lục Chu nhẹ suyễn một hơi, thúc giục Lục Viễn.

"Này gấp không được... Anh dù sao cũng phải có bước mở đầu, bằng không làm tổn thương đến mèo con thì làm sao?" Một bàn tay Lục Viễn vuốt ve đầu vai Sở Thanh, an ủi cô, ngón tay bắt đầu ở cúc huyệt ra ra vào vào.

"Ân... Ô ô... Lục Viễn... Đi ra ngoài nha..." Sở Thanh phe phẩy đầu, cầu xin Lục Viễn.

Nhưng mà cúc huyệt dần chậm rãi thích ứng ngón tay Lục Viễn, co rút lại bao bọc lấy nó.

"Mèo con thích ứng thật nhanh a." Lục Viễn khen thưởng mà hôn hôn sau cổ cô, đem nhuận hoạt tề(*kiểu như dung dịch bôi trơn) bôi trên ngón trỏ, theo khe hở bên ngón giữa duỗi đi vào.

Sở Thanh nhịn không được mà run rẩy, người đàn ông phía sau ở bắt đầu mở khai cúc huyệt cô, cảm giác kỳ dị làm cô nhịn không được hừ nhẹ. Lục Chu như thường đỉnh hông, thân thể của cô muốn mềm thành một bãi nước.

Lục Viễn một bên dùng ngón tay thọc vào rút ra, một bên đem côn thịt bôi lên nhuận hoạt tề. Lục Chu thấy thế hôn lên Sở Thanh, dưới thân bắt đầu nhẹ nhàng trừu động.

"Ngô... Ân..." Rên rỉ từ răng dần dần tràn ra, hô hấp bị Lục Chu đoạt lấy, hai mắt Sở Thanh mê mang một mảnh, cô vô ý thức mà đáp lại nụ hôn Lục Chu, không hề có phát hiện Lục Viễn đã đem côn thịt một lần nữa chống lại tiểu cúc hoa.

Lục Chu đôi tay cầm eo nhỏ cô, trực tiếp kéo hông cô, đem côn thịt mạnh mẽ đưa vào trong thông đạo.

Sở Thanh đột nhiên thanh tỉnh, miệng huyệt truyền đến đau đớn làm cô há to miệng, lại phát không ra âm thanh, thân thể run rẩy, nước mắt chảy ra hốc mắt.

"Bảo bối nhỏ đừng khóc... Phóng nhẹ nhàng..." Lục Chu nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô, một bàn tay không ngừng lau nước mắt cô. Lục Viễn đứng ở phía sau cô, đem côn thịt thô to một chút một chút cắm vào trong cúc huyệt.

Cúc huyệt không ngừng co rút lại, nhanh chóng thích ứng côn thịt, nếp uốn bên ngoài hoàn toàn bị căng ra; Lục Chu cầm nộn nhũ cô, ngón tay tao lộng đầu vú, dời đi lực chú ý cô.

Lục Viễn rốt cuộc đem nguyên cây côn thịt nhét vào cúc huyệt, hắn dừng lại thở hổn hển một hơi, cúi đầu ở sau cổ hôn lên.

"Các anh đều là... Người xấu... Ô ô..." Hai cái huyệt đạo dưới thân Sở Thanh đều bị nhét đầy, cách một tầng nhục bích đè ép nhau, mang đến khoái cảm kỳ lạ.

Lục Chu nâng hai chân cô lên, dưới thân bắt đầu trừu động; đôi tay Lục Viễn phủ lên trước ngực mềm mại, côn thịt cắm ở cúc huyệt cũng phối hợp động tác một chút một chút mà cắm.

"Ân... Ha a... Không được... Muốn hư rớt..."

Hai chân Sở Thanh bị treo trên không, dưới thân một trước một sau bị hai căn côn thịt cắm, cả người bị hai người đàn ông kẹp ở bên trong, theo động tác bọn họ lắc qua lắc lại.

Sở Thanh nức nở, vùi đầu ở cổ Lục Chu.

"Ô ô... Các anh... Rất biết khi dễ người..."  Thanh âm cô mang theo ủy khuất.

Lục Chu rũ mắt nhìn cô, "Xin lỗi bảo bối nhỏ..." Hắn làm Lục Viễn nâng một chân cô lên, giơ tay nắm cằm cô, cúi đầu hôn lên cô.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt chuyên chú mà mút vào cánh môi mềm mại cô, nhấm nháp hương vị cô, trong lòng cô phảng phất như bị xúc động, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.

Lục Viễn thừa lúc cô đắm chìm trong nụ hôn, liền tăng lớn biên độ thọc vào rút ra. Sở Thanh vừa định ngẩng đầu rên rỉ, lại bị Lục Chu chế trụ cái ót gia tăng nụ hôn này.

Cô bị hôn đến mơ hồ, thân thể dần dần thả lỏng, chậm rãi tiếp nhận hai căn côn thịt.

Lục Chu cuối cùng buông cái miệng cô ra, rên rỉ không ngừng từ trong miệng tràn ra, hai người đàn ông ở cơ thể cô thay phiên thọc vào rút ra, dâng lên khoái cảm đánh sâu vào đại não cô.

"Tôi.... Ân a... Không được... A..." Sở Thanh bị hai người bọn họ thao lộng đến không ngừng nức nở, thân thể lại bị khoái cảm mãnh liệt đưa lên cao trào, cô khóc kêu kẹp chặt hai cái huyệt đạo, cứ như vậy cao trào ra tới.

Lục Chu bị tiểu huyệt cô kẹp đến kêu rên một tiếng, trực tiếp bắn ở bên trong, Lục Viễn cũng mạnh mẽ thọc vào rút ra vài cái, đem tinh dịch bắn đi vào.

Sở Thanh thoát lực mà ngã vào lòng ngực Lục Viễn, Lục Chu rút côn thịt ra khỏi thân mình cô, để Lục Viễn ôm cô tiến phòng tắm rửa sạch sẽ thân thể.

Lục Viễn ôm cô, giúp cô đem tinh dịch ở hai cái huyệt nhỏ trước sau đều moi lộng ra tới.

Sở Thanh ghé đầu vào vai hắn, bủn rủn thân mình chỉ có thể dựa vào trên người hắn, cái miệng nhỏ cô theo động tác Lục Viễn thường thường kiều suyễn một tiếng.

Lục Viễn để cô đứng trên mặt đất cúi đầu nhìn cô, hốc mắt cô vẫn còn hồng hồng, trong ánh mắt còn động lại chút lệ, thân mình thượng che kín dấu vết ái muội. Hầu kết hắn trên dưới giật giật, cúi đầu hôn lên cô.

Sở Thanh bị hôn đến đầu đều hôn mê, cô vô lực mà ôm cổ hắn. Lục Viễn bế cô lên, đem cô ấn ở trên tường phòng tắm bóng loáng, côn thịt cắm vào tiểu huyệt cô, bắt đầu dâm mĩ thọc vào rồi rút ra.

"Ân... Từ bỏ... Lục Viễn... Tôi không được..." Sở Thanh hai mắt đẫm lệ mê mang, trong không khí tràn ngập hơi nước làm cô càng không nhìn rõ lắm người trước mắt.

Cô chỉ có thể để hắn ấn ở trên tường thao lộng, Lục Viễn tới gần thân mình cô, làm hai khối thân thể dán ở bên nhau. Sau lưng là gạch men sứ lạnh lẽo, trước người là thân thể lửa nóng của Lục Viễn, song trọng kích thích làm Sở Thanh không ngừng rên rỉ, nắm chặt bờ vai của hắn, khóc kêu tiết thân mình.

Lục Viễn cũng nhớ thân thể của cô không tốt, không có nhẫn nại trực tiếp bắn vào tử cung cô.

Chờ đến Lục Viễn đem Sở Thanh dùng khăn tắm bao tốt ôm ra tới, cô mệt đến đôi mắt đều không mở ra được.

Lục Viễn đem đưa cô tới trong lòng ngực Lục Chu, tiếp cái điện thoại, xoay người đối với Lục Chu dặn dò, "Anh đã giúp cô ấy uống thuốc lau thuốc mỡ, hai ngày này đừng chạm vào cô ấy, còn có đồ vật bên kia," hắn chỉ chỉ túi trên bàn cơm, "Là anh tìm tới trung dược(*hiểu nôm na như thuốc bắc?ad không rõ lắm), cậu nếu có rảnh liền giúp cô ấy nấu một chút, mỗi ngày một bao, cụ thể như nào anh đều viết ở bên trong tờ giấy."

Lục Chu ôm Sở Thanh, nhìn thấy cô đã nhắm mắt tiến vào mộng đẹp, nhẹ nhàng đối Lục Viễn gật gật đầu.

"Bệnh viện có chút tình huống khẩn cấp, đi trước." Nói xong Lục Viễn liền ra cửa.
Lục Chu vuốt ve tay nhỏ Sở Thanh, ở chóp mũi lạnh lẽo hôn lên một chút, ôm cô trở về phòng nhỏ của cô.

Hắn tìm một cái váy ngủ giúp cô mặc vào, đỡ cô nằm xuống. Hắn ngồi ở mép giường, cúi đầu hôn bả vai cô, vừa mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nhưng mà Sở Thanh chậm rãi cuộn thân mình lên, lông mi bất an mà run rẩy, tay nhỏ cũng nắm chặt chăn. Cô đột nhiên vươn tay nhỏ kéo lấy quần áo hắn.

"...Đừng đi..."

Lục Chu nheo mắt một cái, quay đầu nhìn khuôn mặt ủy khuất của thiếu nữ, lông mày nhăn lại, giống như sắp khóc ra tới.

Hắn lau mắt một phen, xốc chăn lên dựa gần Sở Thanh nằm xuống, bàn tay to chụp tới liền đem cô ôm vào trong ngực.
Sở Thanh được ôm cảm giác ấm áp vây quanh, đầu cô cọ cọ ngực Lục Chu, hô hấp dần dần vững vàng, thoạt nhìn là ngủ say.

Lục Chu cằm để ở đỉnh đầu cô, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, "Bảo bối nhỏ... Anh là muốn trốn cũng không được."

Sở Thanh ở trong lòng ngực hắn nhíu nhíu mày, lại là đã ngủ rồi.

_________

_đã sắc còn sủng như này thì sao chịu nổi đâyyyy!!_

Ad nãy đi học thêm nên về trễ, ngồi edit tới giờ nè!! Chỉ edit qua thôi chứ còn chưa đọc lại nữa(vì sợ dân tình chờ lâu nên ad update luôn:))

Chỗ nào lấn cấn các nàng nhắc ta sửa nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro