Chương 6 : Bảo bối nhỏ thích sờ tôi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện CHỈ đăng tải DUY NHẤT tại WATTPAD

và KHÔNG MUỐN có bất cứ TRANG WEB nào

RE_UP lại.

Edit: Yuu   ❛‿˂̵

Sở Thanh ngủ tới giữa trưa, cô trước nay không cảm thấy chính mình mệt mỏi như vậy. Cô mệt mỏi mở to mắt, dùng tay ngăn ánh sáng lóa mắt bên ngoài, ôm chăn ngồi dậy.

Da thịt bóng loán lưu trữ điểm điểm loang lổ dấu vết ái muội, bất quá ngực cùng dưới thân sưng đỏ bởi vì thuốc mỡ tác dụng hơi chút giảm bớt một ít. Sở Thanh xuống giường chuẩn bị đi phòng tắm rửa mặt, nhưng mà nút mềm(hiểu nôm na là đồ chặn ở trong tiểu huyệt) bên trong tiểu huyệt bị động tác cô mang đến thoáng di động.

Sở Thanh than nhẹ một tiếng, trong lòng hung hăng mắng Lục Chu một cái, cô bắt tay vói vào tiểu huyệt, muốn đem cái nút mềm lấy ra.
Nhưng mà ngón tay một đụng tới nút liền hoạt khai, Sở Thanh lộng nửa ngày cũng không làm ra tới, tinh dịch cùng dâm dịch quấy đến bụng cô lại toan lại mềm.

Đồ vật nhét ở trong tiểu huyệt nhích tới nhích lui, cô bị kích thích đến lại rên rỉ hai tiếng, đành phải kẹp chặt hai chân chậm rãi hướng phòng tắm dịch đi.
Tuy rằng Sở Thanh tận khả năng tránh động tác lớn, nhưng đương đến bồn rửa tay, vẫn là nhịn không được ngồi xổm xuống, cô há mồm thở hổn hển, tiểu huyệt không ngừng co rút lại.

Chờ đến cao trào qua đi, cô mới chống bồn rửa tay chậm rãi đứng lên. Trên mặt bày biện ra cao trào mang đến ửng hồng, cô vừa đánh răng vừa ở trong lòng đem Lục Chu mắng mấy trăm lần.

Cô vốc nước một phen, hắt nước lên mặt mình, cầm lấy khăn lông bên cạnh lau khô.

Xoay người đi ra ngoài, mới vừa đi ra phòng tắm, lại phát hiện Lục Chu đang ngồi bên bàn ăn, tâm tình tốt mà hừ ca, quay đầu nhìn cô. Trên bàn phóng mấy cái còn không có mở hộp cơm ra cùng không có chén, mà mùi hương đồ ăn đã phiêu ra tới.

"Anh như thế nào... Anh vì cái gì mà ở đây a??" Sở Thanh hoảng loạn dùng đôi tay ngăn trở thân thể của mình, lại bị Lục Chu đi tới ôm lấy.

Lục Chu cúi đầu hôn môi cô, tay nâng đến mặt cô, mở bàn tay ra, một chuỗi chìa khóa nằm trong lòng bàn tay hắn.

Cô bị hôn đến hai chân nhũn ra, Lục Chu trực tiếp đem cô bế lên, ngồi trở lại bàn ăn bên ghế dựa, làm cô tách chân ra đối mặt ngồi ở trên đùi mình, đôi tay đáp ở trước ngực hắn. Sở Thanh trừng mắt hắn, "Anh vì sao có chìa khóa tôi?"
Lục Chu cười khẽ một tiếng, giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ cô. "Tôi nghĩ bảo bối nhỏ khẳng định đã khuya mới ngủ... Còn đặt biệt giúp cô mang cơm trưa đến, như thế nào bảo bối nhỏ hung hăng như vậy?"

Sở Thanh vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng trong lòng vẫn là rung động. Nói thật hai anh em nhà họ Lục tuy rằng đối thân thể cô thực cầm thú, nhưng về phương diện khác vẫn là thực tốt. Ngày hôm qua Lục Chu mang đến thuốc mỡ cô thấy Lục Viễn ghi chú bên trong, có thể nghĩ đến thuốc mỡ cùng dược đều là Lục Viễn bằng thân phận bác sĩ làm ra.

"Anh... Tôi... Vậy anh cũng không thể tùy tiện lấy chìa khóa của tôi... Hơn nữa anh còn... Còn hướng bên trong nhét cái kia..." Sở Thanh dẩu dẩu cái miệng nhỏ, ủy khuất mà cúi đầu.

Lục Chu nhìn cô như vậy, mới nhớ tới muốn giúp cô đem nút mềm lấy ra. Hắn an ủi mà sờ sờ đỉnh đầu Sở Thanh, bàn tay đến dưới thân cô, ngón tay trực tiếp vói vào tiểu huyệt.

Sở Thanh phối hợp mà nâng lên thân mình, mặt lại xấu hổ đến đỏ bừng. Tay người đàn ông ở bên trong tiểu huyệt động, một chút liền kẹp lấy nút mềm, đem nó chậm rãi lấy ra.

"Ân... Ha a..." Tiểu huyệt mềm thịt bị kích thích đạt được tiết ra chất nhầy, Sở Thanh khống chế không được mà than nhẹ thở dốc, đôi tay nắm chặt áo sơmi Lục Chu.
Lục Chu đem nút mềm lấy ra, tiếp theo từng luồng dâm dịch hỗn hợp tinh dịch cũng chảy ra. Sở Thanh ghé vào ngực hắn, thân mình run nhè nhẹ. Lục Chu lại giơ tay đi vào moi đào dư lại chất lỏng, một bàn tay đè lại bụng nhỏ cô, giúp cô đem chất lỏng đều bài xuất lúc sau, mới nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại wattpad, ad không muốn thấy bất kỳ trang web nào reup lại cả; nếu có ý định reup thì thông cảm nhé:) đếch được)

Sở Thanh vô lực mà nằm liệt trong lòng ngực hắn, cái miệng nhỏ thở phì phò. Tiểu huyệt cô chảy ra tích nơi nơi đều là chất lỏng, Lục Chu đem ngón tay vói vào trong miệng cô, làm cô đem ngón tay thượng chất nhầy đều liếm hút khô tịnh. Thẳng đến cô thở hồng hộc, mới đưa ngón tay rút ra.

Lục Chu bế cô lên, đem cô đưa tới phòng tắm rửa sạch sẽ thân thể, sau đó dùng khăn lông lau khô. Lại từ tủ quần áo tìm ra một cái váy ngủ, giúp cô mặc tốt. Sở Thanh nửa híp mắt, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực hắn, mặc kệ hắn đùa nghịch chính mình.

"Bảo bối nhõ nghe lời như vậy, thật làm người ta nhịn không được..." Lục Chu nhìn bộ dáng thoải mái của cô, nhịn không được trò đùa dai mà cúi đầu khẽ cắn trụ vành tai cô. Nhìn Sở Thanh bị dọa đến mở to hai mắt, chân tay luống cuống, hắn cười hôn lên môi cô, đem đầu lưỡi duỗi nhập khoang miệng, khiêu khích cô.
Sở Thanh gấp đến độ muốn đẩy hắn ra, đôi tay chống ở trước ngực hắn, lại đẩy bất động nửa phần. Lục Chu rời đi môi cô, ngược lại từ cằm một đường xuống phía dưới hôn tới, Sở Thanh bị hắn khiêu khích đến hai mắt bịt kín hơi nước, đôi tay lại nắm chặt áo sơmi hắn.

Nhưng mà Lục Chu hôn đến đầu vai cô liền rời đi thân thể của cô, bế cô lên ngồi vào bàn ăn, làm cô sườn ngồi ở trên đùi hắn. Sở Thanh đôi tay còn bắt lấy áo sơmi trước ngựchăn, mê mang mà nhìn hắn.

Lục Chu lại không nhìn cô, duỗi tay đem mấy cái hộp cơm mở ra, giúp cô đem đồ ăn đều thịnh đến trong chén, đoan đến trước mặt cô, lại đưa cho cô một đôi đũa.
Sở Thanh ngửi được mùi đồ ăn, nhịn không được tiếp nhận chén đũa, vừa muốn mở ra ăn lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.

"Anh... Như thế nào không ăn..." Sở Thanh ngẩng đầu nhìn Sở Thanh đem cô ôm vào trong ngực, cô tổng cảm thấy Lục Chu hôm nay có điểm khác thường. Nếu là ngày hôm qua hắn như vậy... Khụ, hẳn là trước khi đem chính mình lăn qua lộn lại mà thao thượng mấy lần thì đã ăn cơm chưa...

Lục Chu nhìn trong cô gái nhỏ trong lòng ngực, cúi đầu dựa vào bên tai cô, tay đặt ở eo nhỏ cũng ôm sát chút, "Tôi ăn qua rồi, bảo bối nhỏ mau ăn."

Sở Thanh bị động tác ái muội của hắn làm cho khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, sửng sốt một lúc lâu không biết làm như thế nào.

"Bảo bối nhỏ không ăn... Là muốn tôi tới đút sao?" Lục Chu hôn hôn gương mặt cô, cười đối lỗ tai cô thổi khí.
Sở Thanh run lên một chút, vội vàng giơ tay bắt đầu mồm to ăn cơm. Lục Chu bàn tay to gác ở trên eo cô, độ ấm xuyên thấu qua vải dệt mỏng. Tay hắn chỉ là trên dưới vuốt ve, thường thường ngẩng đầu hôn môi mặt cô, lại không có mặt khác động tác.

Sở Thanh mồm to ăn xong cơm, đem chén đũa đặt ở trên bàn cơm. Vừa định kêu Lục Chu, quay đầu phát hiện Lục Chu ôm cô, đầu gác ở đầu vai cô ngủ rồi.

Sở Thanh chớp chớp mắt, nhìn Lục Chu ngủ say. Mắt đào hoa đẹp hạ phiếm nhàn nhạt màu xanh lá, môi mỏng nhẹ nhấp, thường thường nhẹ cọ hõm vai cô.
Sở Thanh nhìn nhìn, giơ tay sờ sờ tóc ngắn hắn, lại chạm chạm gương mặt hắn, đột nhiên bị một con bàn tay to bắt lấy, sợ tới mức cô kêu sợ hãi một tiếng.

"Bảo bối nhỏ thích sờ tôi sao? Vậy sờ nhiều nhiều." Lục Chu ngẩng đầu nhìn cô, bắt lấy tay nhỏ cô đặt trên má hắn.
Sở Thanh đỏ mặt muốn rút tay về, lại bị Lục Chu giữ đến chặt chẽ. Hắn cọ cọ tay nhỏ cô, quay đầu hôn một cái tay cô, đem cô bế phóng lên trên giường. Sở Thanh vừa định đứng dậy, Lục Chu cũng nằm xuống, hơi thở đàn ông đánh úp lại, Lục Chu duỗi tay ôm chặt cô.
"Bảo bối nhỏ đừng nháo... Hôm nay không động đến em..." Lục Chu lại hôn hôn cái trán của cô, duỗi tay đem chăn mỏng đắp lên người hai người.
Sở Thanh bị hắn ôm lấy, nghe thấy câu nói kia của hắn, ngẩng đầu nhìn nhìn hắn. Thấy hắn đã nhắm mắt lại, đành phải nằm trong lòng ngực hắn, cũng chậm rãi nhắm lại mắt, đã ngủ.

Chờ Sở Thanh lại lần nữa tỉnh lại, đã là buổi tối 7 giờ. Cô mở mắt ra, xoa xoa đôi mắt.

"Tỉnh?"

Giọng người đàn ông từ đỉnh đầu truyền đến, Lục Chu duỗi tay ấn đèn ở đầu giường, tiếp theo liền bế Sở Thanh lên, ngồi trong lòng ngực Lục Chu.
Sở Thanh còn không có hoàn toàn tỉnh táo, híp mắt ở trong lòng ngực ấm áp lung tung cọ. Ngô... Thật thoải mái...

Lục Chu nhìn đầu nhỏ ở trong lòng ngực hắn củng tới củng lui, duỗi tay chụp một chút. Nhìn Sở Thanh bị giữ lại đỉnh đầu ủy khuất mà ngẩng đầu, hắn hôn lên cái miệng nhỏ cô. Thẳng đến Sở Thanh sốt ruột chụp phủi hắn, hắn mới buông tha Sở Thanh, làm cô ghé vào trong lòng ngực hắn thở dốc.

"Bảo bối nhỏ đừng lộn xộn... Bằng không em đã khiêu khích lửa tới thì phải chính em dập nga?" Lục Chu vuốt ve cằm cô, cúi đầu nhìn cô.

Sở Thanh nghe được lời này, lập tức ngoan ngoãn bất động. Lục Chu ôm cô, thò người ra đến trên bàn trà cầm cái giấy túi. Đem đồ vật bên trong lấy ra đưa cho Sở Thanh.

"Bảo bối nhỏ mở ra xem." Lục Chu sờ sờ đầu cô.
Sở Thanh tiếp nhận tới. Chờ cô đem giấy đóng gói mở ra, không kiềm được kinh hỉ mà kêu ra tiếng.
"Là album bản giới hạn của Cố Thần! Còn có chữ ký!" Lục Chu nhìn cô gái nhỏ trong lòng ngực cao hứng, cúi đầu lại một lần nửa hôn cô.
Sở Thanh bị hôn đến đầu váng mắt hoa, một hồi lâu Lục Chu mới hoãn lại rời cái miệng nhỏ cô. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

"Lục Chu anh như thế nào có được nó a? Tôi lần trước nằm vùng đều không có cướp được... Đều do trang web trường quá kín..."
(Nằm vùng có nghĩa là trà trộn dã dạng để tìm hiểu việc gì đó một cách khách quan.)

Sở Thanh cúi đầu, nghĩ nghĩ, "Còn có anh hôm nay như thế nào... Có điểm kỳ quái?"
"Nga? Nơi nào kỳ quái?" Lục Chu híp híp mắt, đem cô hướng chính mình ôm chặt hai phân.
"Ách... Chính là... Tôi cho rằng anh sẽ... Ân..." Sở Thanh nói đến một nửa, mặt trở nên đỏ bừng, ngẩng đầu thấy Lục Chu cười nhìn cô, cô xấu hổ duỗi duỗi chân. "Anh mau nói cho tôi biết vì sao anh có album Cố Thần còn có cả chữ ký!"

"Bảo bối nhỏ đoán xem?" Lục Chu bàn tay to vuốt ve eo nhỏ cô.
"Tôi như thế nào biết... Tôi cũng không muốn biết..." Sở Thanh bỏ qua một bên mắt, hừ hừ hai tiếng. Lục Chu cười cười, móc áo khoác trên giường ra một danh thiếp đưa cho Sở Thanh.
"...Công ty tạo hình tổng giám...??" Sở Thanh khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn hắn. "Cho nên... Cho nên anh quyen biết Cố Thần? A, anh không phải sẽ còn giúp anh ấy làm tạo hình a?"
Lục Chu cười hôn hôn chóp mũi cô, "Ân... Cố Thần cùng tôi cũng tương đối... Cho nên bảo bối nhỏ có phải nên khen thưởng không?"
"Tôi... Tôi có thể có cái gì... Tôi..." Sở Thanh quẫn bách mà cúi đầu, muốn thưởng... Kia chẳng phải là...

Lục Chu nhìn cái dạng này của cô, biết cô lại nghĩ sai rồi. Hắn nắm lấy tay nhỏ cô, đặt ở môi mỏng hắn, "Bảo bối nhỏ hôn anh."
Sở Thanh đỏ bừng mặt, cô còn tưởng rằng đêm nay bất quá sẽ bị Lục Chu ăn. Cô nhìn Lục Chu, nhấp nhấp miệng, nhẹ nhàng thấu đi lên, phủ lên đôi môi hắn.
Tuy rằng Sở Thanh cùng hắn cùng Lục Viễn đều hôn qua đã không biết bao nhiêu lần, nhưng là mỗi lần Sở Thanh đều bị động mà tiếp thu động tác hôn bọn họ, cho nên kỳ thật kỹ thuật hôn Sở Thanh... Vẫn luôn không hảo quá. Cô xấu hổ mà dán một hồi môi, không biết bước tiếp theo nên làm cái gì, vì thế vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm Lục Chu.

Lục Chu buồn cười mà ôm cô, một bàn tay chế trụ cái gáy cô, gia tăng nụ hôn này. Sở Thanh dần dần mềm mại ngã xuống trong lòng ngực Lục Chu, Lục Chu nhẹ nhàng buông cô ra, làm cô dựa vào lòng ngực mình thở phì phò.

"Ngày hôm qua thấy trong hình khóa điện thoại bảo bối là hắn... Hôm nay buổi sáng 5 giờ chạy tới cho hắn xử lý tạo hình, thuận tiện thu điểm lợi tức(ad không rõ nghĩa)." Lục Chu ôm cô ngồi trên sô pha, "Tối hôm qua Lục Viễn gọi điện thoại cho tôi, nói bảo bối nhỏ em không thể lại chịu kích thích... Bất quá tối hôm qua tôi không nhịn xuống được...A."

Sở Thanh dựa vào trong lòng ngực, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái. Lục Chu sờ sờ tóc cô, đứng dậy đem cô ôm đến ngồi trên bàn ăn, bưng lên hai cái hộp cơm giữa trưa không mở, phóng tới lò vi ba làm nóng, lấy ra tới thịnh trong chén, mang sang đưa cho cô một chén. "Nhanh ăn đi."

Sở Thanh nhìn hắn ngồi vào ghế trên, cúi đầu ăn cơm. Cô cũng có chút đói bụng, bưng lên chén lay lên. Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, không cấm ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Chu cảm nhận được tầm mắt cô, "Bảo bối nhỏ làm sao vậy?"
"Công ty tạo hình lớn tổng giám vì cái gì ngồi xe điện ngầm?" Sở Thanh hung ba ba hỏi hắn.
Lục Chu sửng sốt một chút, mới nhớ tới cô là tại hoài nghi hắn, "Ngày đó Cố Thần đem xe tôi mượn đi rồi, không có biện pháp." Hắn nhún vai.
"Cố thần chính mình không có sao! Một đại minh tinh như thế nào sẽ không xe!"
"Có thể là xe tôi so với hắn đều hảo." Lục Chu buồn cười mà nhìn cô hung ba ba khuôn mặt nhỏ, theo vấn đề cô trả lời.
Sở Thanh nghi hoặc mà nhìn hắn. Thẳng đến Lục Chu báo ra một số, cô mới lộ ra một bộ "Quấy rầy" biểu tình, cúi đầu yên lặng ăn cơm. Khó trách hắn còn cùng anh hắn cùng nhau ở tại tiểu khu chất lượng thường như này! Rõ là tiền toàn cầm đi mua xe!
Sau khi hai người cơm nước xong, Sở Thanh đứng ở hồ nước trước rửa chén, Lục Chu đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, một bàn tay cách vải dệt nhẹ nhàng xoa trước ngực mềm mại cô.

"Lục Chu... Anh đừng nhúc nhích! Anh nói sẽ không động đến tôi..." Sở Thanh xoắn thân mình giãy giụa, " Chén tôi còn chưa có rửa xong đâu!"

Lục Chu tay ngừng động tác, nhưng tay lại không có rời đi bộ ngực, hắn nhìn Sở Thanh cầm chén rửa sạch sẽ, nhất nhất phóng hảo, bàn tay to liền bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve nhũ thịt, cự vật dưới thân cách quần chống ở mông nhỏ cô.
"Anh... Anh đừng..." Sở Thanh duỗi tay, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt lấy một tay, đưa tới dưới thân. Hắn cởi bỏ khóa quần, đem cự vật phóng thích ra tới.

"Bảo bối nhỏ... Giúp tôi làm ra tới..." Lục Chu bắt lấy tay cô, cầm côn thịt thô to.
Sở Thanh bị hắn ở trước ngực tay vuốt ve đến yêu kiều rên rỉ không ngừng, cô cắn cắn môi, tay nhỏ bắt lấy côn thịt trước sau vuốt ve. Lục Chu ở phía sau hôn hôn cổ cô, thở ra nhiệt khí làm thân mình cô tê dại không thôi.

"Ân... Tôi ngày mai còn muốn đi trường học... Đừng lộng..." Sở Thanh đỏ bừng mặt, Lục Chu ở trước ngực nắn bóp tay đem váy ngủ cô bỏ đi một bên, vú no đủ lộ ra tới, hắn duỗi tay cầm, thỏa mãn mà khẽ thở dài một hơi.

Sở Thanh giúp hắn vuốt ve đến tay tê mỏi, Lục Chu mới bắn ra, còn cố ý bắn ở tay cô. Sở Thanh ngại ngùng mà đánh hắn, Lục Chu cười tủm tỉm mà bắt lấy tay cô hôn hôn, lôi kéo cô đi phòng tắm giúp cô rửa sạch sẽ tay.
"Lục Chu anh hỗn đản!" Sở Thanh ngồi ở trên giường, dùng chăn bao lấy chính mình. "Anh chạy nhanh trở về!"

Lục Chu ngược lại hướng cô đi tới, sợ tới mức Sở Thanh bọc chăn lui về phía sau, lại bị hắn hợp với chăn ôm lấy, từ môi hôn đến vành tai, hôn đến cái miệng nhỏ Sở Thanh thở dốc, trong tay nắm chặt chăn cũng buông lỏng ra, lộ ra bộ ngực tuyết trắng.
Lục Chu cười khẽ buông cô ra, hướng cửa phòng đi đến. Sở Thanh phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem chăn quấn chặt, hung hăng mà trừng mắt liếc hắn một cái. Đột nhiên nhớ tới một sự kiện, chạy nhanh kêu trụ hắn, "Lục Chu!"
Lục Chu dừng lại, quay đầu lại nhìn cô. "Bảo bối nhỏ luyến tiếc anh à?"
Sở Thanh bị hắn nhìn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, "Chìa khóa! Chìa khóa thả lại đi!"
Lục Chu cười cười, từ túi quần móc ra chìa khóa, treo về móc nối trên tủ giày, mở cửa. Sau đó lại đi trở về đến trước mặt Sở Thanh, ở cái trán của cô thượng rơi xuống một cái hôn.
"Ngủ ngon, bảo bối nhỏ."
  

Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại wattpad, ad không muốn thấy bất kỳ trang web nào reup lại cả; nếu có ý định reup thì thông cảm nhé:) đếch được)

---------------

ps: Keng keng keng! Tân nam chủ sắp lên sân khấu (không phải Cố Thần) (quá đáng thương cho Cố Thần chỉ lộ cái tên... Chờ hắn lên sân khấu cũng không biết nhiều ít chương...) 

❛‿˂̵✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro