Chương 17.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh không có ánh sáng, cả người ở trong bóng tối không nhìn thấy gì nên các giác quan khác lại càng trở nên nhạy bén hơn bình thường.

Hứa Tứ Nguyệt ôm lấy Cố Tuyết Trầm, hai má cô vô thức cọ vào người anh, cái cảm giác lành lạnh sạch sẽ này khiến làn da cô hơi tê dại, trong phút chốc có cảm giác như được quay lại thời yêu anh bốn năm trước.

Cố Tuyết Trầm thích đụng chạm da thịt và ôm hôn. Mặc dù cô không thích anh nhưng cơ thể của cô lại vẫn tham luyến được tiếp xúc với anh.

Bởi nỗi sợ hãi do tai nạn thang máy, tay chân cô thật sự nhũn ra, cô liền thuận nước đẩy thuyền ăn vạ, âm thanh mang theo giọng mũi hỏi: "Liệu thang máy có rơi xuống không..."

Hai tay Cố Tuyết Trầm buông thõng bên người, các đốt ngón tay trở nên trắng xanh, hơi thở gấp gáp đâm vào ngực anh.

Nguyệt Lượng yêu dấu của anh nhào vào trong vòng tay anh, ôm ấp một cách thân mật, xưng hô một cách ngọt ngào nhất, còn chờ anh an ủi dỗ dành.

Cô thực sự sợ hãi, cả người như bị băng tuyết bao phủ.

Nhưng Cố Tuyết Trầm hiểu rằng sự thân mật này cũng chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi.

Cố Tuyết Trầm siết chặt vai Hứa Tứ Nguyệt, khó khăn đẩy cô ra. Ngay lúc ngón tay anh chạm vào cô, thang máy đột ngột di chuyển, tiếp tục chạy và đèn cũng bật sáng.

Đôi mắt của Hứa Tứ Nguyệt như bị ánh sáng chiếu vào đến phát chói, theo bản năng vùi mình trong lòng ngực Cố Tuyết Trầm, còn chưa đợi cô kịp làm thêm chuyện gì khác thì thang máy đã dừng lại, cửa "cạch" một cái mở ra.

Tầng sáu, khu thí nghiệm robot, nơi đông kỹ sư và nhân viên kỹ thuật nhất.

Có gần 20 nam nữ, tất cả đều tụ tập bên ngoài thang máy, sững sờ nhìn cảnh tượng bên trong.

"Chủ tịch Cố ..."

"Thực sự là Chủ tịch Cố !"

Cảnh tượng trước mắt khiến adrenaline của đám người tăng vọt.

Vị chủ tịch Khoa học kỹ thuật Thâm Lam vốn luôn lạnh lùng đáng sợ giờ lại đang bị một người phụ nữ ôm lấy?!

Cả người Hứa Tứ Nguyệt đông cứng, không dám nhúc nhích.

Phải chết đứng ngay giữa đám đông như thế này thì thực sự quá thảm rồi!

Với sự lạnh lùng của Cố Tuyết Trầm đối với cô, nếu hiện tại cô đứng thẳng dậy chào mọi người và giới thiệu mình là Cố phu nhân thì chẳng phải ngay lập tức sẽ lan truyền ra tin tức rằng cô chủ động thân thiết ở trong thang máy, nhưng Cố tổng lại có vẻ ghét bỏ sao?!

Quá nhục nhã.

Hứa Tứ Nguyệt cưỡi trên lưng cọp khó mà leo xuống, bỗng nhiên cảm thấy Cố Tuyết Trầm di chuyển.

Bàn tay anh đặt trên vai cô từ từ di chuyển đến gáy cô, thậm chí anh còn nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve cô, ôn nhu nói: "Vợ tôi sợ hãi, không tiện nhìn thấy người lạ, mọi người đợi thang máy chuyến sau đi. "

Nói xong, anh hơi nghiêng người đóng cửa thang máy.

Thang máy nhanh chóng đi lên, Hứa Tứ Nguyệt mơ hồ có thể nghe thấy tiếng la hét của những người ở tầng sáu sau khi họ kịp phản ứng lại, khuôn mặt cô vốn là sợ hãi run lên, nhưng lúc này, một luồng nhiệt kỳ lạ dâng lên khiến cô hơi nóng.

"Còn không buông à? Chờ tôi đẩy em sao?"

Giọng của người đàn ông lạnh phải cỡ tám độ.

Hứa Tứ Nguyệt nuốt nước bọt chậm rãi quay đầu che đi sự khó chịu, cuối cùng thang máy cũng lên đến tầng mười sáu, hai người trợ lý đợi bên ngoài với vẻ mặt thất thần, thấy bọn họ đi ra, cô vội vàng hỏi: "Anh Cố, anh không sao chứ? Tôi vừa biết có vấn đề đã ngay lập tức sắp xếp người đến sửa thang máy, người phụ trách tầng dưới tôi cũng đã — "

"Không cần sửa nữa," Quý Tuyết thấp giọng nói, "Để người phụ trách trực tiếp lên đây đi."

"Vâng, anh ta thực sự rất có trách nhiệm", trợ lý nói, "Ngoại trừ thang máy số 5, nguồn sáng của thang máy số 1 gần như bị ngắt cùng lúc. Có một cô bé bị mắc kẹt trong đó, chắc là sợ đến đờ người nên cả buổi vẫn không ấn được nút mở cửa mà cứ đứng khóc, cô ấy không phải nhân viên công ty chúng ta, người phụ trách thang máy bảo là tiểu thư Lương Yên đưa cô ấy đến đây. "

Cố Tuyết Trầm liếc nhìn Hứa Tứ Nguyệt.

Trước đó anh có thể chịu đựng, chờ đợi Tứ Nguyệt tự nhận ra gương mặt thật của người kia.

Nhưng hôm nay đã chạm đến điểm mấu chốt của anh.

Tứ Nguyệt hoảng sợ, gần đây anh khiến cô bận rộn, khơi dậy cảm xúc của cô, tính cách tiêu cực của cô vốn đã chuyển biến theo chiều hướng tích cực, nếu vì tai nạn này mà tái phát thì Lương Yên có bị chém một vạn lần cũng không đủ.

Đối với một số khối u ác tính, so với chờ nó tự vỡ ra thì thà cắt đi càng sớm càng tốt.

Trước khi Cố Tuyết Trầm lên tiếng, Hứa Tứ Nguyệt đã cau mày: "Lương Yên?! Lúc cô ấy nói chuyện với tôi, tôi không thấy cô ấy mang theo ai khác nữa."

Hơn nữa, chuyện xảy ra ngày hôm nay quá tình cờ.

Buổi sáng cô gửi tin nhắn muốn giao đồ ăn, Lương Yên đọc được, đến giữa trưa liền gặp lại cô ta ở Khoa học kỹ thuật Thâm Lam, cô chọn bừa một cái thang máy để lên lại cũng có thể gặp sự cố ngoài ý muốn. Theo lý thuyết, đối với một công ty như Khoa học kỹ thuật Thâm Lam, sự cố máy móc hẳn là rất hiếm khi xảy ra, huống chi người do Lương Yên đưa đến cũng trùng hợp bị mắc kẹt...

Cố Tuyết Trầm nói chậm lại: "Người đó tên là gì?"

Trợ lý lớn tiếng đáp: "Hứa Anh ạ."

Hứa Tứ Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.

Trong sảnh tầng một của Khoa học kỹ thuật Thâm Lam, Lương Yên đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, không ngừng kiểm tra điện thoại di động của mình. Cô ta đã trà trộn vào nhóm buôn chuyện của công ty Khoa học kỹ thuật Thâm Lam, nếu Hứa Anh thực sự làm được thì nhất định sẽ có người chụp trộm được rồi đăng lên đó.

Cô ta xem điện thoại đến mức nóng lên, cuối cùng cũng chờ được một điện thoại rung lên vì thông báo như sắp nổ tung do liên tục cập nhật tin nhắn mới .

Lương Yên không có thời gian để nhìn kỹ hơn, trước tiên kéo lên trên cùng, quả nhiên có một bức ảnh chụp lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng. Tuy mờ nhưng cũng đủ để thấy Cố Tuyết Trầm đang đứng nghiêng người bên trong, hơi cúi đầu, hình dáng dịu dàng lạ thường, ôm một người trong vòng tay...

Hứa Tứ Nguyệt? !

Sắc mặt Lương Yên tái nhợt.

Tin nhắn mới điên cuồng kéo đến, đập vào mắt cô ta.

"Tôi không nhìn lầm chứ!! Đại ma vương đang ôm ai vậy????"

"Không lầm, Đại ma vương đã chính miệng nói đó là Cố phu nhân của chúng ta đấy!"

"Tôi cũng nghe thấy! Anh ấy còn nói rằng bà xã đang sợ hãi nên không cho chúng tôi đi chung thang máy vì sợ cô ấy khó chịu!"

Lương Yên cắn môi càng ngày càng chặt, đột ngột đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Bên cạnh cửa kính, hai người máy cao lớn đồng thời quay đầu lại, vươn cánh tay người máy chặn đường cô.

Giọng nói của Kiều Ngự từ phía sau vang lên: "Thực xin lỗi Lương tiểu thư, hiện tại cô không thể rời đi được. Chủ tịch Cố muốn gặp cô."

Hứa Tứ Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Cố Tuyết Trầm, cô còn chưa kịp quan sát xung quanh, hai tay cô đan vào nhau, có chút tái nhợt.

Kiều Ngự gõ cửa: "Chủ tịch Cố, phu nhân, cô Lương đến rồi."

Lương Yên hai mắt đỏ hoe, cô ta lo lắng chạy tới, nhìn Cố Tuyết Trầm trước, sau đó chạy đến bên cạnh Hứa Tứ Nguyệt: "Tứ Nguyệt, tớ nghe nói thang máy gặp sự cố ở tầng dưới, đột nhiên gọi tớ lên, có phải cậu bị thương rồi không? "

Hứa Tứ Nguyệt nâng cằm nhỏ lên, nhìn chằm chằm vẻ quan tâm của Lương Yên mà không nói lời nào.

Sau vài giây, cô mới nhếch đôi môi đỏ mọng: "Tớ bị thương, nhờ cậu lên xem giúp một chút."

Lương Yên lập tức vươn tay muốn chạm vào cô, Hứa Tứ Nguyệt nắm lấy cẳng tay cô ta, chậm rãi nói: "Xem xem người mà tôi thật lòng coi như chị em mình, rốt cuộc muốn làm gì tôi đây."

Cửa văn phòng lại mở ra, nhân viên quản lý thang máy mặc đồng phục thất thần cúi đầu chủ động: "Anh Cố, xin ngài sa thải tôi đi, tôi không còn mặt mũi nào mà đi làm tiếp."

Cố Tuyết Trầm ánh mắt nhạt nhẽo nhìn về phía khuôn mặt đột nhiên đỏ lên của Lương Yên: "Cô Lương, trả lời câu hỏi của vợ tôi đi, nếu không tôi có thể nhờ Hứa Anh tới giúp cô nói vài câu."

Lương Yên không còn ra vẻ giả dối nổi nữa, cô ta cố hết sức thoát khỏi sự kiềm chế của Hứa Tứ Nguyệt, lo lắng đứng dậy đi tới bàn làm việc, buột miệng nói: "Tuyết Trầm... Em..."

Hứa Tứ Nguyệt bị cách xưng hô này làm cho dạ dày phát đau.

Không cần Lương Yên nói thêm cái gì, cũng không cần bằng chứng, chỉ cần hai chữ "Tuyết Trầm" cũng đã nói rõ ràng rồi.

Năm đó lúc còn kiêu ngạo, cô thân thiết với Lương Yên, không tiếc công sức giúp đỡ cô ta, trở về sau 4 năm ở nước ngoài cô coi Lương Yên như người bạn duy nhất của mình. Cô kể mọi thứ về Cố Tuyết Trầm cho cô gái nhìn có vẻ dễ thương và nhút nhát này, nhưng Lương Yên chưa bao giờ nói rằng cô ta có ý khác đối với Cố Tuyết Trầm.

Hứa Tứ Nguyệt vô thức nắm chặt cổ tay mình, đúng lúc đó giọng nói lạnh lùng của Cố Tuyết Trầm cũng vang lên: "Hai chữ này không phải để cho cô gọi,nếu cô không muốn trả lời thì để tôi nhắc lại cho cô nhớ nhé."

Ánh mắt của người đàn ông rất tĩnh lặng, nhìn như vực sâu không đáy khiến Lương Yên lạnh sống lưng.

Cô ta say mê anh từng nào thì vào những lúc đối diện nhau lại sợ anh từng đấy.

"Cô đã lợi dụng Hứa Anh để khiến cô ta tiếp cận tôi trong lúc thang máy bị tắt nguồn, khiến cho Si Yue xấu hổ trước toàn thể công ty."

"Làm lộn xộn vali của Hứa Anh trong quán cà phê, khiến Tứ Nguyệt kết thù với nó."

"Ngày tổ chức đám cưới, cô dẫn một nhà Hứa Thừa vốn không nên xuất hiện đến lễ cưới, muốn gây xung đột trước mặt mọi người, khiến cảm xúc của Tứ Nguyệt suy sụp."

"Chính là cô tung tin Tứ Nguyệt trở về Trung Quốc nên đám người Dương Du mới có thể lợi dụng buổi đấu giá để cướp lấy di tác của mẹ Hứa Tứ Nguyệt, gây đả kích cho cô ấy."

"Trong suốt bốn năm Tứ Nguyệt ở nước ngoài, lúc nào cô cũng miêu tả cuộc sống cá nhân của cô ấy hỗn loạn ra sao cho tôi nghe —"

"Đừng nói nữa ..." Lớp trang điểm không che được vẻ tái nhợt của Lương Yên, cô ta mất kiểm soát hét lên, "Đừng nói nữa! Anh cứ luôn mồm Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt! Nhưng anh có biết rằng cô ta từ trước đến nay lúc nào cũng gọi cả họ cả tên anh, trước nay chưa từng để anh vào lòng không?! "

Lương Yên như bị lột sạch lông da ném xuống đường cái, run rẩy nói: "Hôm nay, lúc em hỏi, cô ta đã chính miệng nói rằng không có khả năng thích anh, đối xử tốt với anh cũng chỉ là lừa gạt, cô ta thậm chí còn ngóng trông anh chết nữa. Còn em thì sao? Em đã làm gì sai chứ, em chỉ muốn giúp anh chấm dứt mối quan hệ dối trá này càng sớm càng tốt — "

Hứa Tứ Nguyệt tự véo cổ tay mình mạnh hơn nữa.

Những lời tàn nhẫn mà cô nói vào buổi trưa đã bị Lương Yên kể ra hết trước mặt Cố Tuyết Trầm.

Hứa Tứ Nguyệt đột nhiên không còn để ý tới Lương Yên nữa, ánh mắt cô nhìn về phía gương mặt của Cố Tuyết Trầm, chăm chú nhìn phản ứng của anh không chớp mắt, máu trong người cô như đông lại thành băng.

Bất cứ ai nghe thấy những lời như vậy cũng sẽ tức giận, Cố Tuyết Trầm anh ấy——

Cố Tuyết Trầm bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt anh đen và sâu, anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Tứ Nguyệt, em nói như vậy thật sao?"

______________________________________

Editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro