1. Hồng thuỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annie

Đúng 12 giờ trưa, bản tin thời sự bắt đầu phát sóng.

"Xin chào quý vị và các bạn, buổi trưa tốt lành. Hôm nay âm lịch là ngày 18 tháng 6, cuối tuần ba, hoan nghênh xem tiết mục《 Bản Tin Thời Sự 》......"

"Tỉnh X huyện Giang Chi tình trạng lũ lụt đánh động lòng người, sau đây, phóng viên sẽ cho chúng ta biết tình trạng hiện nay, nghe cô ấy báo cáo một chút, cảm nhận tình huống hiện trường chân thật."

Rất nhanh , cả nước trên dưới ngàn vạn người xem tất cả nhìn đến hình ảnh trên TV, lập tức chuyển tới tỉnh X huyện Giang Chi.

Hồng thuỷ cuốn theo bùn lầy, mang theo lực đạo phá hủy tất cả, vô tình cọ rửa bốn phía. Tuy rằng lúc này mưa to tầm tã, màn ảnh trên camera mơ hồ không rõ, nhưng tất cả mọi người có thể nhìn thấy dưới chân phóng viên hồng thủy tàn sát bừa bãi, còn phòng ốc có hơi hướng sụp đỗ.

Dưới nước dơ bẩn, cất giấu chính là cửa nát nhà tan nhân gian bi kịch.

Âm thanh mưa gió rất lớn, lại không che giấu được tiếng gọi binh lính cứu viện nơi xa, còn có người dân khóc kêu.

Một trận cuồng phong thổi tới, thổi rơi mũ áo mưa của nữ phóng viên, cũng làm ướt toàn bộ tóc cô. Một lần nữa bất chấp mang lên mũ, nữ phóng viên cầm microphone, tùy tay lau mặt một phen, "Chào mọi người, tôi là phóng viên Giang Ninh, tôi mang mọi người xem tình hình thực tế hồng thủy ở huyện Giang Chi lần này. Dưới chân tôi đứng, là cầu đá duy nhất của toàn bộ huyện Giang Chi không bị sụp, bên cạnh tôi chính là toàn bộ trạng huống (trạng thái tình huống) hồng thủy tàn sát bừa bãi."

"Hiện tại mưa to liên tục ngày năm đêm, lượng mưa mỗi ngày đạt tới 250 mm, nhưng mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, toàn bộ phòng ốc huyện Giang Chi bị hủy hoại......"

Không biết là bởi vì nước mưa rớt vào đôi mắt hay là nhìn đến cảnh tượng này trong lòng khó chịu, người xem trước TV đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hốc mắt đỏ bừng của nữ phóng viên trên màn hình.

Vì để người xem lại thấy rõ một chút, nữ phóng viên hướng về phía người quay phim vẫy tay, ý đồ làm màn ảnh lại gần một chút.

Âm thanh hồng thuỷ càng thêm rõ ràng, giờ phút này không có ai nghe được âm thanh đứt gãy có vẻ rất nhỏ.

Một bên cứu viện xong, hai binh lính cứu viện mới vừa hổn hển thở nhỏ nhìn cầu đá bắt đầu không ngừng rớt xuống hòn đá nhỏ, tức khắc trong lòng tràn ngập dự cảm bất an. Không hề do dự, bọn họ một bên hướng bên kia chạy, một bên khàn cả giọng kêu: "Mau xuống dưới, cầu đá muốn sụp đỗ!"

Nhưng mà nhiều ngày cứu viện, không có công cụ phụ trợ, tìm người đều là dùng giọng kêu gọi, hiện tại giọng của bọn họ đã khàn không ra dạng gì, giống bị giấy nhám mài giũa, cơ hồ có thể chảy ra máu.

Nhưng chính là như vậy, trên cầu nữ phóng viên cùng người quay phim nghe thấy nhưng cũng không thể chạy như điên lại nghe mấy binh lính cứu viện nói gì.

Đại hồng thủy vào lúc này thể hiện sự vô tình vô cùng nhuần nhuyễn, mười mấy giây ngắn ngủi, cầu đá liền ầm ầm sụp xuống.

Nữ phóng viên cùng người quay phim mở to hai mắt nhìn, theo bản năng bọn họ muốn bắt lấy gì đó, cơn hồng thủy lại không cho bọn họ có cơ hội.

Camera rớt vào trong nước, màn ảnh trở nên hỗn loạn bất kham.

Sau khi nước sông gào rít giận dữ dâng lên đột ngột cắn nuốt hai người, một chút bọt nước cũng không bắn lên, vẫn vô tình lao nhanh về phía trước.

Đây không phải lần đầu tiên《 Bản Tin Thời Sự 》vào lúc phát sóng trực tiếp xảy ra việc ngoài ý muốn, nữ phóng viên cùng người quay phim không phải là hai người đầu tiên tự mình gặp tình hình nguy hiểm, nhưng vào một khắc này, bọn họ ở ngoài TV, đánh vào lòng người đang xem tin tức.

Người đang ăn cơm trưa buông xuống chén đũa, yên lặng mà nắm chặt nắm tay.

Cho dù người có trải qua hồng thủy hay không, hiện tại đều bỏ qua kiến thức, thứ này rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn.

"Đem TV tắt đi, hôm nay không xem. Còn có lên mạng tìm nữ phóng viên kia cùng người quay phim bên cạnh, xem bọn họ có còn thân nhân không, kế tiếp có tổ chức quyên tiền gì đó hay không."

Bởi vì tình huống đột ngột phát sinh, màn hình TV lại chuyển tới hình ảnh《 Bản Tin Thời Sự 》 trong trường quay, nhưng người xem đều không có tâm tư để xem.

Rất nhiều gia đình, trên mặt xuất hiện cuộc đối thoại.

Hoa Nhi bằng tuổi nữ phóng viên, thật là đáng tiếc.

Lúc này, vô số người thổn thức, than tiếc, bọn họ xem ra, hai người kia đều đã bị phán tử hình, không có khả năng còn cơ hội sống sót.

Bên kia.

Mấy người binh lính cứu viện trơ mắt nhìn hai người lọt vào trong nước, trong đó có hai người lúc ấy thân thể liền mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

"Đội trưởng, hai người không có......" Binh lính thoạt nhìn vừa mới hai mươi tuổi không nhịn được nói, trong giọng như khóc nức nở.

Đối với bọn họ mà nói, không có gì làm bọn họ càng đau lòng hơn cái này.

Bọn họ là tới cứu người, không phải tới xem mạng người từng bước từng bước biến mất.

Binh lính lớn tuổi hung hăng lau mặt, cắn răng nói: "Khóc cái rắm, đứng lên. Bên kia còn có nhiều người dân như vậy, trước khi trời tối, các cậu nhất định phải đem bọn họ đưa đến nơi an toàn!"

Lấy tốc độ nước sông chảy hiện tại, rơi vào hoàn toàn không có khả năng sống sót.

Tuy rằng phán đoán như vậy, nhưng sự tình phát sinh trước mắt, hắn liền không thể mặc kệ ngồi xem, đây là sứ mệnh của binh lính.

Có lẽ là đoán được ý nghĩ của đội trưởng, mấy người binh lính gắt gao kéo lại quần áo hắn, "Đội trưởng, anh muốn làm gì?! Hai người kia tuyệt đối không cứu về được!"

"Nhưng không nhất định, mấy ngày hôm trước không phải có một bé gái bảy tám tuổi rơi xuống trong nước, cuối cùng cũng cứu về được." Lão binh vẫy tay, không chút để ý nói.

"Đừng ngăn cản tôi, trên người chúng ta gánh vác trách nhiệm gì, các người hẳn là biết!"

Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người trầm mặc.

Một binh lính vẫn luôn không nói gì liếc mắt nhìn các chiến hữu một cái, sau đó trong lúc bọn họ không có phản ứng, chạy nhanh hướng về dòng nước lũ. Cắn chặt răng, hắn nhắm mắt lại, "Đông" một tiếng liền nhảy vào.

"Lão tam!"

Để lại mấy binh lính ngực chợt lạnh, sắc mặt thất kinh.

Phùng Chử bên này vừa tới huyện Giang Chi, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Mực nước như vậy, người này nhảy xuống không phải tìm chết sao?!

Một đường chạy như điên đến sát hồng thủy, nhìn lão binh ngo ngoe rục rịch, một phen đem hắn túm chặt, sau đó ném về phía sau. Tiếp theo, Phùng Chử trầm giọng cảnh cáo quan binh ở đây, "Đừng nhảy loạn!"

Nói xong, cô nhẹ nhàng nhảy, nháy mắt rơi vào trong nước.

"Này cô bé!"

Không màng mấy người trên bờ hô to, Phùng Chử hướng trong nước trầm xuống vài phần.

Cảm giác được dòng nước quấn quanh, Phùng Chử nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cút ngay!"

Rất nhanh , quanh thân cô nhẹ hơn, rốt cuộc phát hiện không có lực cản dòng nước nữa.

Ra sức bơi về phía trước, so với tốc độ hồng thủy còn nhanh hơn, rốt cuộc, ở cách đó không xa, Phùng Chử thấy góc áo ngụy trang bắt mắt.

Lời editor: chỗ nào sai sót mn góp ý giúp mình nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro