11. Tin tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annie

Vào phòng thay quần áo sạch sẽ, Bùi Sâm lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt ngày thường, "Sự tình như thế nào?"

Thư ký nghe vậy, vội vàng từ công văn trong bao không thấm nước lấy ra lịch trình, cẩn thận sắp xếp, hắn ngẩng đầu khẳng định nói: "Ngoại trừ bên Giang Chi kế hoạch xây dựng làng du lịch bị mắc cạn, còn lại đều không có gì vấn đề, đặc biệt là bên ông chủ Đặng đưa ra giá cả, so với dự đoán của anh còn cao hơn 12%."

Vốn dĩ Bùi Sâm nhìn trúng đỉnh núi ven sông của tỉnh Giang Chi, không nghĩ tới thình lình xảy ra hồng thủy trực tiếp đem ngọn núi kia bị ngâm nước. Hiện tại dù chờ hồng thủy thối lui, kế hoạch nhắc lại, ở nơi đó cũng sẽ không có mấy người mua biệt thự trong rừng.

Khắp nơi trên cả nước nơi nào cũng có thể nghỉ phép, nơi có phong cảnh tốt không khí tốt nhiều đếm không xuể, nhưng mạng lại chỉ có một, ai biết về sau nơi này còn xảy ra lũ lụt nữa không.

"Gọi điện thoại hồi chi nhánh công ty, nói với bọn họ, để cho bọn họ ở tỉnh x mặt khác tìm nơi mà lộng chuyện này." Bùi Sâm đổ một ly Brandy, hơi nhấp một ngụm. Cảm giác được mùi hương rượu ở khoang miệng nổ tung, lúc này trong mắt hắn mới toát ra sự vừa lòng nhàn nhạt.

Lại dài dòng mấy vấn đề, Bùi Sâm liền ngồi xuống, đem lưng chậm rãi dựa vào ghế giám đốc trong phòng khách sạn, đôi mắt hắn hẹp dài nheo lại, tựa hồ nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong phòng chỉ còn lại tiếng "Lả tả" bút ký.

Đem mệnh lệnh của boss một chữ cũng không sai viết xuống, sau đó thư ký mặc kệ Bùi Sâm có xem hay không, hắn hơi cúi người, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Hôm nay là ngày thứ mười hắn tới tỉnh x, mười ngày này, hắn hầu như chạy quanh tỉnh x, tuy rằng đi ra ngoài ngồi xe hoặc ngồi máy bay, nhưng mấy ngày liền như vậy quá sức cũng mệt mỏi.

Ai bảo công ty hắn mới vừa đưa ra thị trường, có như vậy nhiều chuyện chờ hắn quyết đoán xử lý. Mấy thứ này chồng chất lên, hắn muốn nhàn không được. Bùi Sâm xoa huyệt Thái Dương, trên mặt lộ ra nhè nhẹ mỏi mệt.

Đại khái năm sáu phút sau, ly rượu Brandy trống không, tay Bùi Sâm cũng từ tay vịn trên ghế giám đốc trượt xuống một chút.

Hắn ngủ rồi.

Kinh nghiệm thế hệ trước nói cho mọi người, gặp mưa, cồn hơn nữa thời gian ngủ ngắn ngủi chỉ ra một kết quả. Rạng sáng 1 giờ, Bùi Sâm cảm giác được cả người rét run, giây tiếp theo hắn liền mở mắt tỉnh lại.

Cứ việc trước kia uống rượu trước khi ngủ lúc tỉnh lại trong miệng cũng sẽ phát làm, nhưng trước nay đều không nghiêm trọng như vậy.

Trì độn ngu ngốc sờ trán, quả nhiên Bùi Sâm cảm giác được rất nhỏ.

Hắn hình như bị sốt.

Sửng sốt một chút, Bùi Sâm thầm nghĩ, lần phát sốt trước, hình như là ở đại học, vốn dĩ cho rằng đã quen bị mưa xối, không nghĩ tới hơi không chú ý bản thân vẫn sinh bệnh.

Từ ghế giám đốc đứng lên, Bùi Sâm còn thanh tỉnh đi tới trước giường, sau đó đem điều hòa trong phòng tắt đi, đắp chăn ngủ.

Ngày hôm sau, thư ký gõ cửa, chờ nửa ngày không có người mở cửa.

Ngày thường boss đều đúng giờ 6 giờ rưỡi rời giường, hiện tại đã 8 giờ, không phải xảy ra chuyện gì chứ?

Nhưng mà hành vi tác phong khiếp sợ Bùi Sâm, thư ký tuy rằng có chút lo lắng, nhưng vẫn đợi khoảng một giờ, thấy hắn như cũ không có ra, thư ký lúc này mới để nhân viên khách sạn lấy chìa khoá dự phòng tới mở cửa phòng.

Mở cửa, lướt qua phòng khách, đẩy cửa tiến vào phòng ngủ, thư ký ngay sau đó liền thấy được boss đã sốt đến mơ hồ.

Buổi sáng Bùi Sâm tỉnh lại một lần, nhưng đứng lên cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, hắn lại nằm xuống lần nữa, mãi cho đến hiện tại mới lại lần nữa thanh tỉnh.

"Đi bệnh viện đi, hôm nay hội nghị lùi lại." Lung lay đứng lên, giọng Bùi Sâm trở nên cực kỳ khàn, vừa thấy chính là bộ dáng sinh bệnh.

Để tài xế đem xe dừng trước cửa khách sạn, thư ký nâng Bùi Sâm, sau đó hướng bệnh viện gần nhất mà tới.

Bên kia.

Sau khi nghe xong suy đoán không lạc quan của bác sĩ, thật ra Phùng Chử không quá khiếp sợ.

"Được, tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ." Lễ phép nói, Phùng Chử liền ra khỏi văn phòng bác sĩ.

Lúc này Lưu Văn Đào cũng đã lấy lại tinh thần, nhưng hắn lại không biết mình rốt cuộc nên nói cái gì.

Gặp loại tình huống này, dù người có tâm trí kiên định cũng khó tránh khỏi sẽ nói thầm, tiếp tục đóng vai cặp song sinh tuyệt vọng.

Giang Ninh năm nay mới 29 tuổi, đâu đấy mới qua một phần ba sinh mệnh, dư lại hai phần ba cô ấy cũng chưa biết là dạng gì, hiện tại đột nhiên nói cho cô tin dữ như vậy, vạn nhất cô thừa nhận không được thì nên làm gì bây giờ?

Trong lúc bất tri bất giác, Phùng Chử cùng Lưu Văn Đào đã đi tới cửa phòng bệnh của Giang Ninh.

Hành lang gấp khúc thật dài, người bệnh từng nhóm tới tới lui lui, có biểu tình bình đạm, có mặt ủ mày ê, thế gian trăm thái có thể nói là đều ở chỗ này.

Nhìn Phùng Chử không chút nghĩ ngợi mở cửa, Lưu Văn Đào vội vàng ngăn cản cô.

"Làm sao vậy?" Phùng Chử khó hiểu hỏi.

Chỉ chỉ ghế nghỉ chân cách đó không xa, Lưu Văn Đào nói: "Ngồi xuống, chúng ta trước tán gẫu một chút."

Phùng Chử nghe vậy, nguyên nhân cũng không hỏi liền đi qua ngồi, có vẻ phá lệ thuận theo.

Đối mặt với bộ mặt đơn thuần lương thiện này, Lưu Văn Đào gọn gàng dứt khoát hỏi: "Lúc vào cô chuẩn bị nói với Giang Ninh như thế nào?"

Dừng một chút lúc sau, Phùng Chử ngay thẳng mở miệng, "Ăn ngay nói thật."

Bằng không có thể thế nào nữa?

Lưu Văn Đào nghe xong, mày tức khắc nhăn lại, "Ý nghĩ của tôi là trước không cần nói cho cô ấy, chờ cô ấy giảm chứng viêm phổi, sau đó lại nói."

"Tôi cảm thấy......" Do dự lại do dự, Phùng Chử rốt cuộc vẫn là đem suy nghĩ của mình nói ra, "Cô ấy sẽ không thích chúng ta giấu giếm."

Cho dù là mấy ngày, nhưng cũng coi như nói dối. Thân thể Giang Ninh có bệnh, vô luận tốt xấu, cô ấy có quyền lợi biết tất cả mọi thứ.

Lưu Văn Đào thấy Phùng Chử kiên trì, hơn nữa lời cô nói vẫn có điểm đạo lý, dãi nắng dầm mưa nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã luyện thân thể kim cương không thể phá huỷ, năng lực thừa nhận vẫn phải có.

"Vậy được rồi, cô nhớ rõ dùng từ uyển chuyển một chút." Tốt xấu để cho Giang Ninh một chút thời gian phản ứng.

Lại qua một phút, Phùng Chử thấy Lưu Văn Đào gật đầu với cô, cô sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra.

Có lẽ là trùng hợp, Lưu Văn Đào lúc này vừa nhận được một cuộc điện thoại, hắn đầu tiên là biểu tình nghiêm nghị, sau đó trực tiếp mở miệng.

"Một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, cô muốn nghe cái nào trước?" Đi vào phòng bệnh tắt di động của mình, Văn Đào giành trước đặt câu hỏi.

Giang Ninh nằm trên giường bệnh, vẻ mặt tái nhợt cùng bình tĩnh, phảng phất sớm có dự đoán chuẩn bị, "Tin tức tốt."

"Tin tức tốt là đài đã có đồng sự đến Giang Chi."

"Tin tức xấu thì sao?" Giang Ninh nhướng mày.

Phùng Chử nhìn Lưu Văn Đào một cái, ngữ khí có chút chần chờ, "Tin tức xấu là, phổi cô giống có cái vật kỳ quái."

Tác giả có lời muốn nói: Phùng Chử: Ha ha ha ha nam chủ sinh bệnh, ốm yếu!

Bùi Sâm:...... Mời tôn trọng tôi một chút, cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro