Chương 64: Tình huống bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lễ trao giải, Dạ Tôn vẫn tiếp tục đóng phim như trước, mỗi ngày sau khi kết thúc công việc y đều trở về nhà, cũng may y là Quỷ Diện Dạ Tôn, mới bớt được khoảng thời gian bôn ba đi đi về về.

Phim điện ảnh đã quay tới những cảnh cuối cùng, đoàn phim vì đẩy nhanh tiến độ bắt đầu làm việc liên tục, tất cả diễn viên chính phụ chỉ có thể tranh thủ thời gian ngủ vật vờ ở phim trường, hai, ba ngày mới có thể được ngủ giấc hoàn chỉnh chừng sáu tiếng, cảm giác thật không khó tả.

Liên tiếp mấy ngày Dạ Tôn đều không rảnh về nhà, cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ đành gọi điện thoại báo cho Phó Hồng Tuyết, nói rằng y phải ở đoàn phim đợi đến sát thanh.

Trong điện thoại, Phó Hồng Tuyết hỏi thăm mấy cảnh sau quay những gì, Dạ Tôn ăn ngay nói thật, mấy cảnh sau quay cảnh chiến tranh, quay xong liền sát thanh, Phó Hồng Tuyết nghe xong lúc này mới yên tâm, chí ít không phải là quay cảnh thân mật với người khác.

Vĩnh viễn quên Dạ Tôn là người không ăn không ngủ cũng có thể tinh lực dồi dào, trong điện thoại Phó Hồng Tuyết nhiều lần căn dặn Dạ Tôn phải ăn cơm, đúng giờ, tắm rửa sạch sẽ liền nghỉ ngơi, Dạ Tôn đều cười vui vẻ đáp ứng.

Cúp điện thoại, lại là một cảnh quay đêm.

Mấy ngày sau, Phó Hồng Tuyết muốn biết tin tức của Dạ Tôn, ở Cục Điều Tra Đặc Biệt lúc không có chuyện gì làm thì mở điện thoại di động lên mạng.

Vì có thể xem thêm tin tức của Dạ Tôn, Phó Hồng Tuyết theo Lâm Tĩnh vài ngày để học cách làm thế nào sử dụng điện thoại di động chuẩn xác hơn để tìm kiếm thông tin của Dạ Tôn.

Lâm Tĩnh rất dứt khoát tạo cho Phó Hồng Tuyết tài khoản weibo, follow Dạ Tôn và siêu thoại của y, cùng vài tài khoản của các trạm fan tiếp ứng mỗi ngày cập nhật động thái của Dạ Tôn nhanh nhất.

Phó Hồng Tuyết dưới sự chỉ đạo của Chúc Hồng post bài viết đầu tiên: Tại hạ Phó Hồng Tuyết, vì @Dạ Tôn điên cuồng đánh CALL.

Post xong, Phó Hồng Tuyết hỏi: "Đánh CALL là có ý gì?"

Chúc Hồng ăn đồ ăn vặt nói: "CALL nghĩa là gọi điện thoại, biểu thị cậu cực kỳ cực kỳ ủng hộ y, cổ vũ y phải cố lên."

Phó Hồng Tuyết: "Ồ."

Chúc Hồng dạy cho Phó Hồng Tuyết cách sử dụng điện thoại chụp hình, tia ánh mặt trời đúng lúc từ đỉnh đầu chiếu tới, Phó Hồng Tuyết nhìn màn ảnh, mỉm cười có chút thận trọng.

Chụp xong, Chúc Hồng vì chụp ra một bức ảnh đẹp bỏ ra nửa ngày, một mặt cảm thán người đẹp bức ảnh chụp ra cũng đẹp, Phó Hồng Tuyết nhất thời không nghe không hiểu Chúc Hồng rốt cuộc đang nói hắn hay là nói bản thân cô.

Chúc Hồng dạy Phó Hồng Tuyết post ảnh, trong chốc lát mục thông báo trong di dộng của Phó Hồng Tuyết vang lên không ngừng, Phó Hồng Tuyết mở ra liền nhìn thấy một đống tin tức, Chúc Hồng cầm lấy di động xem thử, phát hiện Dạ Tôn đã follow Phó Hồng Tuyết, dẫn theo lượng follow của Phó Hồng Tuyết liên tục tăng lên mỗi giây.

Chúc Hồng lại giúp Phó Hồng Tuyết sửa quyền hạn xem post, chỉ nhận thu tin tức cầm thiết, thuận tiện cầm điện thoại di động của mình ra follow weibo của Phó Hồng Tuyết.

Dạ Tôn hiếm khi rảnh rỗi, đang đợi quay còn hơn một giờ nghỉ ngơi, những người khác đều nhân cơ hội ngủ bù, chỉ có một mình y cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm weibo của Phó Hồng Tuyết hồi lâu, cuối cùng bảo trợ lý giúp y tìm góc máy có tia sáng tương tự chụp một bức ảnh giống người kia, trong hình, Dạ Tôn cong khóe môi mỉm cười.

Chụp xong, Dạ Tôn cũng post một bài viết: Tại hạ Dạ Tôn, đa tạ người vì ta điên cuồng @Phó Hồng Tuyết.

Dạ Tôn post xong bài viết này, trong chớp mắt hội fan hâm mộ đều bùng nổ.

Đúng lúc buổi tối hôm trước đó, tiết mục tống nghệ kia vừa phát sóng, Phó Hồng Tuyết ở trong tiết mục biểu lộ với Dạ Tôn, và cả cảnh hai người nắm tay nhau bước ra cửa lớn trong lễ trao giải biểu lộ tình cảnh, đan xen lẫn nhau, fan xem xong khóc thành một đại dương, từng người từng người điên cuồng tag từ "Tuyết Dạ" tình yêu chân thành.

Sau một đêm, Phó Hồng Tuyết thân phận người nhà của minh tinh gia nhập giới giải trí, có fan tiếp viện toàn cầu, còn có một siêu thoại gọi là "Tuyết Dạ", bên trong là một đống fan hâm mộ yêu thích ngưỡng mộ bọn họ, mỗi ngày tận sức post bài để cử đánh giá phim truyền hình, phim điện ảnh, video của Dạ Tôn và cả ảnh sân khấu của tiết mục tống nghệ Dạ Tôn phối hợp với Phó Hồng Tuyết lên topsearch, kế đó lại đùa giỡn cắt ghép phim ảnh, làm ra thể loại FMV đồng nhân, vẽ fanart các loại cho cp, cũng không có thiếu fan viết fanfic tiểu thuyết về hai người, phi thường náo nhiệt.

Từ ngày đó trở đi, Phó Hồng Tuyết hình thành một quen thuộc, trong lúc rảnh rỗi liền mở weibo ra xem, gặp phải ảnh của Dạ Tôn hoặc là video tuyên truyền phim mới, hắn liền thả like tương tác, Dạ Tôn post weibo thì hắn sẽ repost, cộng thêm một vài lần giơ ngón tay cái, rất nhanh hắn thành công nhận được chứng nhận fan cứng.

Phim điện ảnh vẫn quay tới giữa tháng mười hai, lại quay thêm một tuần nữa sẽ sát thanh.

Weibo đoàn phim post vài ảnh hậu trường, đều là cảnh lửa đạn ngập trời, Dạ Tôn một mặt đầy máu.

Mặc dù Phó Hồng Tuyết biết đều là giả, nhưng nhìn cũng rất đau lòng.

Mấy ngày nay Cục Điều Tra Đặc Biệt không vụ án gì, hiếm khi thanh nhàn.

Hôm nay sau giờ ăn trưa, Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy đi hội nghị ở Hải Tinh Giám, những người khác ở Cục Điều Tra Đặc Biệt kéo màn hình máy chiếu ra, mở bộ phim "Sát thủ" của Dạ Tôn ra xem lại.

Một đám người ôm bỏng ngô ngồi vây quanh bàn, xem phim điện ảnh trên màng chiếu.

Phim điện ảnh xem được một nửa, điện thoại di động Chúc Hồng reo lên mấy lần, cô nhìn lướt qua, ồ một tiếng, cầm điện thoại di động lên xem, sau đó sững sờ.

"Hồng Tuyết! Xem weibo!" Chúc Hồng không chắc chắn, nói, "Có tin tức nói Dạ Tôn cả người đầy máu được đưa vào bệnh viện, cũng không biết là tin thật hay giả."

Phó Hồng Tuyết sững sờ, vội vã cầm điện thoại di động lên, mới mở weibo liền thấy có rất nhiều người @ tag tên hắn, hỏi hắn tình hình Dạ Tôn bị thương, cũng không có thiếu mấy báo lá cải ghi tiêu đề trực tiếp là "Dạ Tôn đóng phim trúng đạn nhập viện cứu chữa", post kèm ảnh Dạ Tôn cả người đầy máu được nhấc lên xe cứu thương, rõ nhất là một chụp cận mặt, xác thực là Dạ Tôn.

Phó Hồng Tuyết vừa thấy được tấm hình kia, cả người liền hoảng hốt, hắn đứng dậy muốn đi, mới đứng lên thì dưới chân mềm nhũn lại ngã xuống ngồi trở lại.

Chúc Hồng nói: "Hồng Tuyết, cậu đừng hoảng hốt, Dạ Tôn là người Địa Tinh, sẽ không dễ dàng chết như vậy. Lâm Tĩnh, cậu đi thăm dò tin tức xem là thật hay giả."

"Không cần tra xét." Giọng nói củaTriệu Vân Lan vang lên,anh sãi bước đi vào Cục Điều Tra Đặc Biệt, "Tiểu Nguy đã đến bệnh viện Long Thành, lập tức có tin tức."

Phó Hồng Tuyết đỡ bàn đứng lên, hỏi: "Triệu sở, người Địa Tinh sẽ không bị thương, đúng không?"

"Yên tâm đi, Dạ Tôn tên kia mạng rất dai, không chết được." Triệu Vân Lan đưa tay vỗ vỗ vai Phó Hồng Tuyết an ủi.

"Không được, hay là tôi đi bệnh viện Long Thành xem sao, Triệu sở anh có thể lái xe đưa tôi đi không?" Phó Hồng Tuyết hỏi.

Triệu Vân Lan rất hiểu tâm tình lúc này của Phó Hồng Tuyết, đành gật đầu: "Được, liền đi thôi."

Hai người đang muốn đi ra ngoài, một bóng người xuất hiện trong Cục Điều Tra Đặc Biệt, Thẩm Nguy đi tới nói: "Người bị thương không phải A Dạ."

Một câu nói khiến mọi người trong Cục Điều Tra Đặc Biệt thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Vân Lan cười nói: "Tôi đã nói mà, Dạ Tôn tên kia mạng cứng cực kì, chết không được đâu!"

Quách Trường Thành gật đầu theo.

Chúc Hồng nói: "Tấm hình kia là ảnh hậu trường sao? Tại sao lại bị lan truyền thành tin tức?"

"Tôi ở bệnh viện đã nhìn thấy người kia, dung mạo của anh ta rất giống A Dạ." Thẩm Nguy nói, "Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi cũng thiếu chút nữa nhận sai người kia thành A Dạ."

"Không phải chứ? Còn có người thứ ba trông giống như huynh đệ hai người sao?" Chúc Hồng không nhịn được hỏi, "Thẩm giáo sư, không phải hai người còn có một huynh đệ khác chứ?"

Nói đến đây, Phó Hồng Tuyết đột nhiên nhớ tới một người, hắn hỏi vội: " Người bị thương kia, tên gì?"

Thẩm Nguy cau mày lại: " Tôi không chú ý, nghe người đàn ông bên cạnh anh ta gọi cái gì Phù Sinh ấy."

Phó Hồng Tuyết ngẩn ra: "Là bọn người La Phù Sinh!"

Triệu Vân Lan nói: "Các người quen nhau?"

Phó Hồng Tuyết vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh ấy là bằng hữu của tôi và A Dạ. Triệu sở, làm phiền anh đưa tôi đi bệnh viện, trên đường nói tiếp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro