Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Bly

Đã beta

_____


Hạ Thanh Từ đi theo Tạ Bệnh Miễn đến phòng thay đồ. Phòng thay đồ nằm ở khu vực sân thể dục, gần căng tin nhưng lại khá xa dãy phòng học.

"Rầm" một tiếng, Tạ Bệnh Miễn mở tung cửa phòng thay đồ, ánh sáng len lỏi trườn vào, cậu vẫn đứng ngoài cửa không nhúc nhích, hắn quay người lại.

"Vào đi, lớp trưởng. Hôm nay cậu sao thế?"

Hạ Thanh Từ vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt rơi vào bộ đồng phục trên người của Tạ Bệnh Miễn. Đầu ngón tay khẽ nắm rồi lại liền buông lỏng: "Cậu cởi đồng phục ra đi, tôi giặt giúp cậu."

Giải quyết cho nhanh rồi về , Hạ Thanh Từ không muốn ở riêng với Tạ Bệnh Miễn.

"Được thôi, nhưng cậu cũng không thể cứ đứng ở ngoài đợi được." Tạ Bệnh Miễn cười nửa miệng: "Lớp trưởng, cậu sợ tôi ăn thịt cậu à?"

Không muốn chính là không muốn, đâu ra lắm câu hỏi thế.

Hạ Thanh Từ: "Tôi có thể đợi ở đây, không sao cả."

"Được." Tạ Bệnh Miễn đóng sầm cửa lại: "Vậy cậu chờ ở ngoài này đi."

Cửa phòng thay đồ đóng lại, Hạ Thanh Từ một mình đứng đó dường như có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bóng người bên trong.

Hạ Thanh Từ đợi không bao lâu thì người bên trong đã ra.

Tạ Bệnh Miễn đã thay một bộ đồng phục khác, vẫn là bộ đồng phục xanh trắng, áo thun đen bên trong cũng đã cởi ra.

Quần áo được đựng trong một cái túi rồi đưa cho Hạ Thanh Từ.

Khi Tạ Bệnh Miễn đưa túi qua, Hạ Thanh Từ cố gắng tránh chạm vào hắn. Cậu còn chưa kịp nhận, hắn đã đột ngột tiến tới, theo bản năng cậu liền lùi lại một bước.

Một mùi thuốc lá thoang thoảng phảng phất trước mũi, có lẽ Tạ Bệnh Miễn đã hút thuốc ở trong.

Tạ Bệnh Miễn nhướng mày: "Lớp trưởng, cậu sợ tôi à?"

"Không." Hạ Thanh Từ nhận lấy túi giấy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, vờ xem Tạ Bệnh Miễn chỉ như một người bạn học bình thường.

Dù chuyện kiếp trước có liên quan đến người này, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể cố gắng tránh xa.

Chỉ cần vượt qua năm lớp 11, Tạ Bệnh Miễn đi du học nước ngoài thì mọi chuyện đều sẽ kết thúc.

Hạ Thanh Từ cầm túi giấy, giọng điệu bình thường như đối với một người bạn cùng lớp, bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn.

"Tôi giặt xong sẽ trả cho cậu."

Không một lời xin lỗi, chỉ hứa sẽ giặt sạch, vậy thôi.

Hạ Thanh Từ xoay người, ánh mắt phía sau vẫn dõi theo, nó sắc bén như thể nhìn thấu nội tâm bất an của cậu.

Hạ Thanh Từ siết chặt túi giấy, tốc độ sải chân nhanh hơn một chút, vội vàng băng qua sân thể dục, mãi cho đến khi rẽ vào góc cua thì ánh mắt ấy mới dần biến mất.

Nhìn cậu thiếu niên cong giò bỏ chạy giống như có quỷ sau lưng, Tạ Bệnh Miễn cười khẩy một tiếng, như này mà không phải sợ?

Bề ngoài tỏ ra bình thĩnh, nhưng chính bản thân lại không nhận ra nhìn chỗ nào mình cũng bất bình thường.

*

Sau khi tan học Hạ Thanh Từ ở lại trực nhật, cậu quét dọn lớp học sạch sẽ và ghi tên của người trực nhật hôm sau lên bảng.

"Tuế Tuế, cậu làm gì đấy? Trường sắp đóng cổng rồi kìa."

Trần Tinh đã đợi một lúc khá lâu, mắt cậu ta liên tục đảo lên đảo xuống, lúc nhìn Hạ Thanh Từ, lúc thì nhìn về phía dãy cuối lớp.

"Tạ Bệnh Miễn ngồi ở hàng cuối đúng không?"

Miệng thì hỏi bâng huơ, nhưng trong lòng thì rất để ý. Nếu như cậu ta được học cùng lớp với Tạ Bệnh Miễn thì tốt quá rồi.

Hạ Thanh Từ không trả lời. Trần Tinh sau khi tan học đã chạy đến đây tìm Hạ Thanh Từ, vì thường xuyên đến nên rất nhiều bạn học trong lớp đều quen mặt, vài người còn cười cười chào hỏi Trần Tinh.

Cậu thu dọn đồ đạc của mình xong rồi khóa cửa lớp.

Trần Tinh đi theo sau, vì cao hơn Hạ Thanh Từ nên đi cũng nhanh hơn, cứ như con ruồi lượn lờ xung quanh, có đuổi cũng chẳng chịu đi.

"Chuyện thư tình là lỗi của tớ. Tớ chỉ nghĩ hai người học cùng lớp và muốn xem phản ứng của Tạ Bệnh Miễn thế nào nên mới làm như vậy. Trước đây không phải cậu ấy nói cậu hợp gu sao?"

"Cậu không biết đâu, cậu ấy chưa từng nói về ai khác..."

Như thể được Tạ Bệnh Miễn nói hợp gu là một chuyện may mắn lắm vậy.

Hạ Thanh Từ bước xuống cầu thang, mí mắt mỏng rũ xuống, không nói gì.

Nhà hai người họ cũng ở gần nhau, cả hai đều đi học bằng xe đạp. Tam trung là trường có tuổi đời hàng trăm năm được xây dựng trên đường Vành đai số 4 hơi xa nội thành, nhưng cách nhà bọn họ tương đối gần.

Đi học bằng xe đạp là được, không đến mức phải ở ký túc xá.

"Cậu không cần xin lỗi, tôi không nhận." Hạ Thanh Từ dừng một chút, nhấc mắt nhìn Trần Tinh: "Sau này tôi không quan tâm đến cậu nữa, muốn làm cái gì thì tùy."

"Cũng đừng đến tìm tôi, không cần thiết."

Hạ Thanh Từ nói xong, đẩy xe đạp ra khỏi cổng trường, mặc kệ Trần Tinh phía sau.

Ánh đèn đường kéo dài bóng người, Trần Tinh đứng yên tại chỗ, cậu ta còn rất nhiều lời vẫn chưa kịp nói, còn rất nhiều câu vẫn chưa kịp hỏi. Còn chưa hỏi chuyện giữa Hạ Thanh Từ và Tạ Bệnh Miễn hồi trưa là như thế nào, và cũng chưa hỏi Tạ Bệnh Miễn sau đó lại ra sao.

Cậu ta nhìn bóng người rời đi, cảm thấy không thể tin được. Trước đây cậu ta làm sai chuyện gì, chỉ cần dỗ dành Hạ Thanh Từ vài câu là xong. Cậu ta luôn biết đối phương quan tâm đến mình.

Lần này cũng không khác gì mấy, trong lòng cậu ta nghẹn lại, hơi khó chịu, sau đó nhanh chóng liền cười lạnh.

Dù sao vài ngày nữa đối phương ắt sẽ tới tìm cậu ta mà thôi. Dù gì thì cũng chỉ có mình cậu ta là bạn. Nếu không phải cậu ta tình nguyện chơi cùng, thì liệu ai thèm chơi với Hạ Thanh Từ đây?

Nghèo kiết xác, lại ít nói, tính cách không được ưa thích, lại còn chẳng biết điều.

Ai thèm làm bạn với cậu ta chứ!

Quãng đường mười mấy phút cũng không quá lâu, Hạ Thanh Từ đã về đến tiểu khu cũ kỹ quen thuộc. Những bức tường xi măng nứt nẻ, tấm bảng hiệu tạp hóa với màu đỏ lỗi thời, rong rêu mọc đầy trong các khe nứt của tường gạch, tất cả đều vô cùng quen thuộc.

Nhà Hạ Thanh Từ ở tầng trệt. Cậu nhìn vào ánh đèn ấm áp, giờ này chắc hẳn ba cũng đã về.

Nỗi nhớ nhung trong lòng Hạ Thanh Từ như muốn trào ra, muốn gặp ba. Khi gần đến nhà, cảm giác vừa vui vừa hồi hộp làm cậu đứng yên tại chỗ một hồi lâu.

Mãi cho đến khi giọng ba từ bên trong vọng ra.

"Về rồi mà không vào nhà, đứng ngoài làm gì vậy?"

Hạ Thanh Từ siết chặt tay lái, nghe thấy giọng nói quen thuộc trong ký ức, ngẩn người hồi lâu, một cảm giác chua xót lan ra trong lòng.

Cậu dựng xe sang một bên, đẩy cửa bước vào. Phòng khách chật hẹp nhưng gọn gàng ngăn nắp, mùi cơm thoang thoảng tung bay trong không khí, ba cậu đang bật TV.

Khuôn mặt người đàn ông có những nếp nhăn mờ nhạt, toát lên dáng vẻ hiền hậu. Trên tivi đang chiếu bộ phim truyền hình về cuộc đại chiến đẩm máu giữa mẹ chồng nàng dâu vào mỗi giờ cơm chiều, cơm canh đã được dọn sẵn trên bàn.

"Sao hôm nay về muộn thế, ở trường trực nhật à?"

Ba vẫn như thường lệ, ở nhà nấu cơm và đợi cậu về. Trên bàn là một vài món mà cậu thường thích ăn, cậu khẽ gật đầu: "Vâng" một tiếng, đặt cặp sách lên ghế sofa.

Hạ Thanh Từ lên tiếng, giọng đã khàn đi. Cậu nhìn chằm chằm vào ba, rồi lại nhìn sang mâm cơm.

"Hôm nay trực nhật."

"Thằng nhóc Trần Tinh không về cùng à? Hôm qua nó bảo qua đây ăn cơm, ba còn cố ý làm cánh gà mà nó thích."

Hạ Quốc An nói vậy vì hai nhà bọn họ có quen biết, mà con trai lại không có nhiều bạn bè, ông cũng khá quý thằng nhóc Trần Tinh.

"Không có." Hạ Thanh Từ cúi đầu ăn cơm, không muốn để ba lo lắng nên cũng không nói về chuyện Trần Tinh.

"Ở trường đừng chỉ cắm đầu vào học, kết bạn nhiều lên. Bao nhiêu năm nay ba chỉ thấy con chơi với mỗi Trần Tinh. Tuế Tuế, đừng tự cô lập mình, cố gắng giao lưu với bạn bè trong lớp đi."

Hạ Quốc An biết tính nết của con trai mình. Chuyện học hành không cần ông phải lo lắng, nhưng thằng bé lại hơi trầm tính, im lặng, ít nói, có tâm sự cũng chẳng bao giờ chịu chia sẻ.

"Ở trường có cô bé nào để ý con không? Hôm nay ba có nghe đồng nghiệp nói con gái thời nay thích kiểu con trai lưu manh, hướng ngoại, hoạt bát. Cái tính hướng nội của con đã lỗi thời rồi."

Hạ Thanh Từ nghe ba nói, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Tạ Bệnh Miễn, liền cảm thấy nuốt không trôi cơm.

Nhìn cuộc đại chiến đầy cẩu huyết của mẹ chồng nàng dâu mà ba thích xem, nghiêm túc nói: "Con không cần ai thích."

"Có ba là được rồi, con sẽ học hành chăm chỉ."

Mí mắt Hạ Quốc An khẽ giật, nhìn con trai nghiêm túc hứa hẹn như vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Thẻ cơm còn tiền không? Hết thì nói ba, bây giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, ở trường phải nhớ ăn uống đầy đủ."

Ông nhìn con trai ăn ba bát cơm, trong mắt dâng lên chút ý cười.

"Con còn tiền." Hạ Thanh Từ đáp, dọn dẹp bát đũa, rồi nói tiếp: "Con cũng ăn uống đầy đủ."

Trong cặp còn có quần áo của Tạ Bệnh Miễn, Hạ Thanh Từ mang vào nhà tắm giặt sạch. Phơi quần áo trên bệ cửa sổ, bây giờ đang là mùa hè, qua một đêm có lẽ sẽ khô.

Giặt xong, Hạ Thanh Từ đánh răng rửa mặt rồi trở về phòng như mọi khi. Cửa phòng mở ra, bàn học của cậu kê sát cửa sổ. Ngồi vào bàn học, Hạ Thanh Từ làm bài một lúc rồi lại ngoảnh đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi trong phòng khách.

Nhìn thoáng một cái liền thu hồi tầm mắt , rồi lại quay đầu nhìn tiếp cái nữa rồi mới chậm rãi quay người tiếp tục làm bài.

Làm xong bài lúc 11 giờ, Hạ Thanh Từ lấy điện thoại từ trong ngăn kéo. Màn hình trầy xước, thỉnh thoảng nút bấm còn bị liệt, nhưng vẫn còn dùng được.

Mở ứng dụng mạng xã hội của mình, cậu là lớp trưởng, bình thường thầy cô có chuyện gì cũng thường nhắn tin trực tiếp cho cậu, bảo cậu thông báo vào nhóm lớp.

Bình thường là thông báo cuối tuần, giao bài tập hoặc sắp xếp cho tuần sau. Hạ Thanh Từ lướt đầu ngón tay trên màn hình, trong tin nhắn chỉ có Trần Tinh và giáo viên chủ nhiệm, các bạn học chỉ có tên trong danh bạ để tiện liên lạc.

Mọi thứ đều không khác gì kiếp trước, nhưng cũng đã khác.

Sau khi làm xong bài và đọc sách thì cậu đặt đồng hồ báo thức. Đây là đêm đầu tiên sau khi sống lại, cậu phải ngủ một giấc thật ngon lành.

*

Diễn đàn ẩn danh nào đó ở Tam trung.

Fan số 1 của Nhị ca: [ Hình ảnh ][ Hình ảnh ][ Hình ảnh ]

Hình ảnh trên là căng tin của trường, góc chụp rất khéo. Trong hình là Tạ Bệnh Miễn đang ngồi và một nam sinh suýt lao vào lồng ngực của Tạ Bệnh Miễn.

Cậu nam sinh mặc bộ đồng phục xanh trắng, tay cầm khay cơm thoạt nhìn trông rất lơ đễnh, cụp mắt thờ ơ nhìn vết dầu trên áo của Tạ Bệnh Miễn, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đầu ngón tay co lại lộ rõ sự lúng túng.

Người tình trong mộng của Tạ Bệnh Miễn: Đây là ai? Cố ý đụng vào Nhị ca của chúng ta ư, xem cái vẻ mặt ngây thơ vô tội đó kìa, thiệt là buồn nôn.

Cái gì khó cái đó là toán học: ? Lầu trên chửi gì vậy, lớp trưởng của chúng tôi thi lần nào cũng nhất khối, cần gì phải nịnh hót Tạ Bệnh Miễn, Nhị ca của các bạn là nhân dân tệ ai cũng thích à?

Tạ Bệnh Miễn đè đầu tôi: Đây là lớp trưởng lớp 15, nghe nói cậu ta đã từng viết thư tình cho Nhị ca, này không phải cố ý thì chặt đầu tao đi.

Bảo bối của Thank: Rõ ràng là cố ý mà còn giả vờ, muốn dùng cách này để tiếp cận Nhị ca, thật ghê tởm.

Klay's Lam: Đây là nơi tập trung những đứa não tàn của trường. Chỉ có tôi cảm thấy học bá đau lòng là vì thức ăn bị đổ mất sao?

Con chó của Schrodinger: Lầu trên +1, học bá còn chẳng có thời gian học, whocare Nhị ca của mấy người.

Phía dưới là hàng trăm tầng bình luận, tranh cãi không ngớt về việc có phải là cố ý hay không, trong đó có một tin nhắn chìm nghỉm trong các tầng bình luận.

Nam sinh cấp 3 không có gì nổi bật: Bất kể là có cố ý hay không, học bá sau này sẽ gặp xui xẻo .

_____

#Bly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro