Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bleon nhìn vào mắt cô và hỏi một cách thận trọng. Côi gật đầu và Bleon cười nhẹ. Sau đó, đã hiểu được một chút tình cảm của anh ấy và kiên nhẫn chờ đợi.

    Không giống như lần trước, đó không phải do anh ấy bị bệnh. Và may mắn thay, sau thời gian, tĩnh mạch trên mu bàn tay Bleon dần mờ đi như thể anh đã bình tĩnh trở lại.

   "Bây giờ nó đã biến mất.."

"Anh làm tốt lắm"

   Cô đưa tay lên xoa đầu Bleon như một lời khen cho anh ấy nhưng đã dừng lại. Và cô rút tay lại.

"Bây giờ anh có ổn không?"

   Rồi anh ấy nhìn cô và cười ngượng nghịu.

"...Anh xin lỗi...."

"Đó không phải là điều khiển Bleon

phải xin lỗi."

Ngay cả khi Bleon không muốn làm như vậy, có vẻ hơi kì lạ khi xin lỗi về điều đó. Cơ thể của anh ấy chỉ là không lắng nghe anh ấy.

“Nhưng bây giờ chúng ta sẽ chia

phòng riêng chứ?"

"...Ha......?!"

   Bleon ngước nhìn cô như thể cả thế giới sụp đổ khi cô nói điều này.

   Astell và Bleon chưa bao giờ ngủ riêng kể từ khi họ kết hôn. Astell muốn theo dõi và can thiệp vào mọi hành động của Bleon.

   Chiếc giường của cả hai rất rộng nên cô không cảm thấy khó chịu khi ngủ, vì vậy cô tiếp tục ngủ và thức dậy với Bleon.

   Hưm, ngoại trừ một ngày khi thấy anh ấy tự thoả mãn, những điều đó thực sự không khiến cô bận tâm nhiều. Nhưng bây giờ có vẻ sử dụng các phòng ngủ riêng sẽ tốt hơn cho việc thiết lập mối quan hệ an toàn với anh ấy. Vì vậy, cô đã đề cập đến vấn đề này, nhưng phản ứng của anh ấy mạnh hơn cô nghĩ.

"Anh không muốn điều đó.... Vợ làm

ơn... Em biết đấy, anh không thể ngủ

khi không có vợ... Làm ơn, làm ơn..."

'Thật sao...?'

Bleon không thể ngủ nếu không có Astell. Cô chưa bao giờ biết về nó.

   "Anh sẽ chỉ nắm tay em và ngủ thôi

Anh sẽ không bao giờ đến gần vợ. Vậy

nên làm ơn.."

   "Được chứ. Sẽ giống như bây giờ?".

   Anh ấy cứ năn nỉ mãi thế này, và cô cảm thấy không thoải mái khi từ chối, và không có gì đặc biệt khó chịu về điều đó, vì vậy cô quyết định không làm gì với tình cảnh này.

"Cảm ơn vợ... Thật may mắn khi anh

được sinh ra là... Một chàng trai như

hiện tại..."

"Bleon...!"

    Cô cắt lời và gọi Bleon bằng một giọng hơi tức giận.

"...? ..A..-"

Sau đó, anh ấy nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu trước tiếng quát đột ngột của cô.

   “Tại sao anh cứ tự trách bản thân

mình? Đừng làm vậy ".

   Thậm chí trước đây, Bleon đã tự gọi mình là một tên khốn nạn nào đó, và bây giờ anh ấy đang tự hạ thấp mình.

  "Nhưng ngay từ đầu, anh đã không phải là một người tốt... Vợ đã từng nói..."

   "Không. Bleon vẫn luôn là một người

đáng quý ngay từ đầu ".

   Cô nhìn vào mắt anh ấy và nói, để đảm bảo với anh ấy rằng điều co đang nói là sự thật.

"Bleon là người đáng quý nhất từ trước đến nay. Anh rất tốt bụng, anh rất đẹp, tại sao anh phải nghĩ như thế?
Vậy em phải là người như thế nào khi là vợ của một người như vậy?"

    "Không!"

Bleon mạnh mẽ từ chối lời nói của tôi.

"Vợ không như vậy.... Vợ anh... Vợ

anh... rất rạng rỡ. "

"Bleon cũng thế. Vì vậy, đừng bao giờ nói những lời như vậy trong tương lai. Hiểu không?"

Bleon nhìn cô chăm chú. Anh ấy dường như đã hiểu sự thật trong lời nói của cô lúc này.

"Anh đoán anh thực sự có được mọi điều may mắn trên thế giới này... Em là vợ anh... Anh rất hạnh phúc..."

     Nói rồi anh cười rạng rỡ.

"Nhìn này. Nụ cười của anh đẹp như

ánh mặt trời ".

   Và cô nhìn anh ấy và mỉm cười.

Nỗ lực ly hôn kết thúc như một thất bại, cô chìm vào giấc ngủ và thức dậy vào lúc bình minh. Bên cạnh cô là Bleon, đang nắm tay cô và anh ngủ một cách yên bình.

   Cô không thể quay lại giấc ngủ được nữa, vì vậy cô mở mắt ra. Có điều gì đó khiến cô băn khoăn về cuộc nói chuyện của cả hai trước đây, vì vậy cô đã suy nghĩ về nó một lúc.

   Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa và nói về những việc cần làm tiếp theo. Sau đó, cô đột nhiên thắc mắc Bleon nghĩ gì về việc Astell đã thay đổi, vì vậy cô hỏi anh ấy.

   "Nhân tiện... Khi em tỉnh dậy sau

một tuần bị ốm, có vẻ như em đã trở

thành một người hoàn toàn khác?"

"Chà... Không hẳn. Bởi vì đây không

phải là lần đầu tiên. "

À, há.

Astell đã từng đột ngột thay đổi cách đây 8 năm. Hồi đó, cô ấy đã thay đổi theo hướng tồi tệ hơn.

   Nhưng lần này, sự thay đổi lại trở nên tốt hơn.

"Em hiểu."

"Có điều gì đó đã xảy ra với vợ anh. Đó là những gì anh nghĩ đến ".

   Cô đang suy nghĩ xem có nên nói về điều này hay không, và rồi mở lời.

"Em có một giấc mơ."

Và cô đã thay đổi tương lai mà mình biết thành từ giấc mơ và nói với anh ấy.

"Giấc mơ...?"

"Em mơ thấy anh chán em như thế này và bỏ rơi em. Vì vậy, ngay khi em tỉnh dậy sau giấc mơ, em đã nghĩ rằng mình không thể tiếp tục sống như thế này, cảm thấy như cuộc sống của mình đã vụt qua trước mắt ?"

   Cô nói với một nụ cười giễu cợt, như thể xem nhẹ điều đó.

"Đó là một giấc mơ nực cười."

Trái ngược với khuôn mặt tươi cười của cô, khuôn mặt của Bleon đã cứng lại một cách nghiêm trọng.

" Sao?"

"Anh bỏ đi vì chán vợ? Vậy vì em cho rằng giấc mơ là thật nên vợ đã cố gắng bỏ rơi anh trước? "

"Không nó không phải thế..."

   Trên thực tế, anh ấy đã đánh vào đúng mục tiêu, nhưng cô đã phủ nhận nó một cách mơ hồ và bỏ đi.

       "Làm sao em có thể….. anh không            bao giờ có thể sống thiếu em, vợ à. Anh sẽ không bao giờ rời xa vợ mình."

Sự quyết tâm của anh hiện rõ trong ảnh mắt.

  "Đó chỉ là một giấc mơ, Bleon."

Anh ấy xem xét nó nghiêm túc hơn côi mong đợi, vì vậy cô an ủi anh ấy bằng một nụ cười ngượng nghịu.

   "Dù chỉ là mơ, anh cũng không thể tin rằng mình sẽ làm điều như vậy. Nhưng cuối cùng thì có nghĩa là vợ nghĩ anh chưa đủ tốt, rằng là mức độ tình cảm của anh dành cho vợ chưa đủ".

"Không ."

Trong cú sốc, Bleon tự trách bản thân mình, và nghĩ rằng những gì cô nghĩ về anh ấy chỉ nhiều như vậy, không hơn.

' Cô cần nói điều gì đó mà không có
lý do.'

  Cô không biết anh ấy sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy, vì thế cảm thấy có chút hối hận.

"Em biết anh nghĩ về em nhiều như thế nào. Vì vậy, anh đã phải chịu đựng em cho đến tận bây giờ"

  Có bao nhiêu người sẽ có thể chịu đựng một người thường xuyên tức giận và khó chịu nếu lòng tự trọng và tâm trạng của họ bị giảm sút dù chỉ một chút?

    Không cần biết khi ấy anh ấy còn trẻ như thế nào, Bleon đã chấp nhận chịu đựng Astell trong suốt 8 năm. Đó là một điều bất khả thi đối với bất kỳ ai, và bất kỳ ai cũng có thể thấy rằng điều đó sẽ là không thể nếu không có tình cảm với người kia.

"Nó không khó chút nào. Vì nếu anh cẩn thận nghe lời vợ thì sẽ không có chuyện đó. Và sau khi anh trưởng thành, vợ đã đối xử với anh tốt hơn....

Bleon thở dài thườn thượt.

   "Thực ra, bây giờ anh đang gặp khó khăn hơn..."

"Sao?"

"Vợ... không... xin lỗi."

Bleon ngậm miệng lại khi cố gắng nói với vẻ mặt ủ rũ. Cô hiểu ý anh ấy và che miệng lại vì xấu hổ. Sau đó, khi đang cắn môi, không biết phải nói gì, Bleon nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.

"Đừng làm vậy mỗi khi anh đặt tay lên môi, vợ, anh lo lắng cho em".

"Ha?"

"Đó là thói quen của vợ. Nhưng nếu anh không ngăn cản vợ như thế này, có khi vợ còn cắn đến chảy máu, nếu vì anh mà vợ bị thương, anh sẽ càng khó chịu hơn".

' Gì? Đây không phải là thói quen của
Astell, mà là của tôi, Tại sao? '

   "Anh muốn vợ chạm vào môi của anh, không phải của vợ"

Sau đó Bleon đặt tay cô lên môi anh ấy. Cô giật mình một lúc rồi thu tay lại.

"K-không sao đâu"

  Cô bối rối lắp bắp, nhưng hơn thế, tâm trí cô rối bời trước những lời nói của anh ấy. Tại sao Bleon biết về thói quen của cô? Không, tại sao anh ấy lại nói rằng đây là thói quen của Astell?

"Em đã từng làm điều này rất nhiều

lần sao...?"

Như thể câu hỏi của cô rất kì lạ, sự
nghi ngờ tràn ngập khóe mắt Bleon.

"Ồ, ý em là... Ý em là, Bleon có biết

về thói quen của em không?"

   Cô vội vàng sửa lại câu hỏi để tránh sự nghi ngờ của anh ấy.

"Tất nhiên anh biết. Anh ngắm nhìn vợ mọi lúc, mọi nơi. Hơn nữa, khi vợ cười thì chỉ nhãn một bên mắt, còn khi cảm thấy tồi tệ thì chỉ nhướng một bên mày thôi".

Đột nhiên, một cảm giác căng thẳng không giải thích được ập đến, tay chân cô trở nên lạnh ngắt. Cô hơi giấu tay ra sau lưng để Bleon không nhận ra, và nắm chặt tay thành một nắm đấm. Cô vô tình cắn môi, nhưng đã dừng lại.

   Đây cũng là một trong những thói quen khi cô lo lắng. Ít nhất là cắn môi hoặc sờ soạng môi là điều mà không chỉ cô mà nhiều người khác cũng vậy.  

   Tuy nhiên, việc nhãn một bên mắt hay nhướng một bên lông mày là một thói quen mà mọi người thường nói là bất thường mỗi khi nhìn thấy trước đây.

Nhưng tại sao... Sao đó có thể là thói quen của Astell? Nếu đó là điều mà Bleon biết, điều này có nghĩa rằng đó là điều mà Astell đã làm trước cả khi cô sở hữu cơ thể của cô ấy.

  Sau đó, cô lên giường và nói rằng mình mệt mỏi vì đầu óc rối bời và không thể nói chuyện với anh được nữa. Và rồi những suy nghĩ ấy cứ làm cô bận tâm, đến một lúc, cô chìm vào giấc ngủ và thức giấc lúc nửa đêm.

'Cho dù có nghĩ về nó như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không biết điều này có nghĩa là gì, chỉ đọc một cuốn tiểu thuyết, và khi cô chết, linh hồn của cô bằng cách nào đó đã tái sinh ở đây, và trở thành một con người khác. Không có sự kết nối hoặc lý do cho nó.

'Có phải chỉ là trùng hợp không?'

Mặc dù đó là một giả định rất khó xảy ra, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không thể xảy ra. Trên hết, đó là câu trả lời duy nhất mà tôi có cho lúc này. Nó thật kỳ lạ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác ngoài suy nghĩ theo hướng này bởi vì không có thông tin hoặc bất cứ điều gì có thể lí giải nó.

'Đó hẳn là một sự trùng hợp.'

Sau khi lấy nó như một câu trả lời nhanh, cô lại chìm vào giấc ngủ.

*****

Hôm nay là ngày điều trị cuối cùng của Philia. Và lúc này, cô ấy vừa kết thúc đợt điều trị và đang rời tay khỏi cơ thể Bleon. Bleon lại sắp đến chỗ cô, vì vậy cô đã đưa tay lên và ngăn anh ta lại. Sau đó, biểu hiện của Bleon đột nhiên trở nên ảm đạm.

"Em có chuyện cần trao đổi với Philia. Vì vậy, chúng em sẽ ra ngoài một chút".

Nói rồi, cô dẫn Philia ra khỏi phòng ngủ và vào phòng làm việc ngay bên cạnh nó.

"Cô đã làm rất tốt. Philia. "

"Không có. Tôi chỉ làm những gì cần thiết. "

"Hiện tại việc điều trị đã kết thúc

chưa?"

"Vâng. Độc đã được loại bỏ hoàn toàn ".

"Được rồi... Cô có nhớ những gì tôi

đã nói lần trước không? Đó là về sự

ngược đãi. "

Khi nói chuyện với Philia về sức khỏe tinh thần của Bleon, cô không có ý yêu cầu cô ấy quyết định và hoàn toàn chăm sóc anh ấ. Cô chỉ muốn nói rằng cô ấy nên tiếp tục điều trị cho Bleon trong khi anh ấy không hề hay biết, và cô nghĩ rằng nếu Philia và Bleon ở bên nhau lâu hơn, mọi thứ sẽ tự động tốt đẹp hơn.

"Vâng. Thần nhớ. Nhưng đối với việc điều trị tâm lý, Công tước cần phải điều trị tâm lý, Công tước cần phải mở lòng với thần một chút, nhưng Ngài ẩy không có dấu hiệu gì về điều đó. Tuy nhiên, cho đến bây giờ, em đã theo dõi hai người và thấy cách Công tước đối xử với Phu nhân, em phải tự hỏi liệu việc điều trị này có còn cần thiết hay không".

"Sao?"

"Đúng. Trước đây, người ta nói rằng Phu nhân đã từng lạm dụng Công tước, nhưng trên thực tế, khó có thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu lạm dụng nào ở Công tước".

"Dấu hiệu?"

“Vâng. Vì vậy, với tư cách là một bác sĩ, em nghĩ rằng nếu Phu nhân tiếp tục đối xử tốt với Công tước và duy trì mối quan hệ thân thiết như hiện tại, Phu nhân sẽ đạt được kết quả tốt hơn nhiều so với bất kỳ phương pháp điều trị y tế nào."

"Ừm. Tôi hiểu rồi. Cô có thể về và nghỉ ngơi".

"À, nhân tiện..."

   Philia, người luôn chỉ làm việc và trở về nhà, đã nói chuyện với Astell.

"Huh?"

Philia không thể dễ dàng mở miệng, và một nét mặt lo lắng hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.

"Cứ nói thoải mái."

"Không, không phải vậy. Em sẽ nói với Phu nhân sau khi em chắc chắn hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro