Chương 20 Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng Bleon trầm xuống một chút, có lẽ vì cậu ấy đang bối rối nên tôi thở dài.

"Không, bây giờ em ổn"

Tim tôi vẫn đập rất nhanh, dường như không thể bình tĩnh lại, nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ không nhận thấy điều này, vì vậy tôi cố gắng rời sự chú ý vào việc khác.

"Vậy chúng ta sẽ nói chuyện gì?"

"Em có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Tôi định nói về những gì chúng tôi sẽ nói, nhưng Bleon hỏi tôi có nhớ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau không.

"Ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên?"
Nhưng đó là khi anh ấy gặp Astell, không phải tôi, vì vậy tôi đã mất một lúc để lần theo trí nhớ của Astell. Astell đã có rất nhiều ký ức về anh khi họ gặp nhau lần đầu tiên vài tháng trước khi bố mẹ Bleon qua đời trong một vụ tai nạn. Astell đã được tham dự một số bữa tiệc kể từ khi cô ấy trưởng thành, và đó là một trong những buổi tiệc cô được tham gia.

Vào ngày hôm đó, trước sự bắt đầu của gia đình cô, cô đã bị các quý tộc chế giễu và sỉ nhục vì ngoại hình của mình. Tuy nhiên, gần đó có tiếng ai đó tiến lại với tiếng bước chân nhẹ. Astell vội vàng lau nước mắt. Cô ấy không muốn thể hiện rằng mình đang khóc, vì vậy cô nhanh chóng quay lại, cúi đầu và cố gắng đi ra khỏi nơi này. Sau đó, cô nhìn thấy một chàng trai, đang đứng yên và nhìn cô. Khi cô ấy cúi đầu xuống, cô buộc phải nhìn vào mắt đứa trẻ ấy.
.......
......."
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi một đứa trẻ đã nhìn thấy cô khóc, đồng thời, cô bị quyến rũ bởi sự xuất hiện của đứa trẻ trước mắt mình. Anh ấy đẹp đến nỗi trong khoảnh khắc này, đôi mắt xanh của anh ấy đã chiếm được trái tim của cô ấy và khiến cô quên rằng mình phải tránh ánh nhìn của cậu.

Nếu có một thứ tựa thiên thần tồn tại, liệu họ có giống anh ta không? Astell nghĩ vậy. Đó là tất cả cảm nhận về sự xuất hiện của đứa trẻ đối với thế giới này. Nhưng, ngoài điều đó ra, đứa trẻ đó cũng đang nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

"Em thật đẹp." .

Và cô ấy đã vô tình nói với đứa trẻ.

'Nếu tôi xinh đẹp như thế, tôi sẽ

không phải bị đối xử như thế này.. Nếu cô ấy xinh đẹp bằng một nửa anh ấy, cô ấy đã lấy chồng, sinh con và sống như những quý tộc khác. Nhưng khi cô cảm thấy mình không bao giờ được như vậy, Astell trở nên ghen tị với những nét đặc trưng của đứa trẻ, thấm thía cảm giác tủi nhục của chính mình. Nhưng những lời tiếp theo thốt ra từ miệng đứa trẻ là những lời mà cô chưa bao giờ nghe thấy và chưa bao giờ tưởng tượng.

"Chị gái cũng thật xinh đẹp." "Sao?"

Astell rằng cô ấy đã nghe nhầm vì điều đó không hợp lý, vì vậy cô ấy hỏi lại.

"Chị đẹp hơn tôi rất nhiều"

Và như thể đứa trẻ thực sự cảm thấy vậy, nó nói với Astell một lần nữa.

"Vì vậy, đừng khóc, chịu Nói rồi đứa trẻ cười tươi hơn ai hết. Bỏ lại bao nỗi buồn, tôi trở về với hiện tại.
"Em nhớ. Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên trong một khu vườn. Ở đó..." Đó là một bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới của một nhà quý tộc nào đó, nhưng tôi không thể nhớ nó là của ai.

"Không phải..."

"Hȧ?"

"Lần đầu tiên, chúng ta gặp nhau không phải ở đó...

Ý anh ấy là gì? "Anh đoán ngày hôm đó là một trong những ngày bình thường đối với vợ ... Bởi vì vợ có một trái tim xinh đẹp... "Ý anh là gì? Chúng ta đã gặp nhau trước đó sao?"

Đó là thứ mà tôi chưa bao giờ đọc trong cuốn tiểu thuyết, và tôi cũng không thể tìm thấy dấu vết của nó trong trí nhớ của Astell.

"Đúng...

Khi tôi không thể nhớ ngay lúc đó, Bleon trả lời với vẻ mặt ủ rũ.

"Khi nào?"

Tôi không thể cưỡng lại sự tò mò của mình và hỏi anh ấy.

"... Lễ hội hóa trang..."

Hóa trang? Một lễ hội hóa trang... Khi nào? Tuy tôi có thể dễ dàng nhớ lại một số ký ức, nhưng tôi không thể nhớ bất kỳ một lễ hội hóa trang nào. Tôi một lần nữa cố gắng khơi gợi lại những ký ức của Astell.

'Ah...!'

Và tôi nhớ về những gì đã xảy ra khi Astell hai mươi tuổi.

Vào thời điểm đó, cậu bé đeo mặt nạ chó con là Bleon

Lễ hội hóa trang ngày hôm đó là một bữa tiệc mà bạn có thể đến nếu bạn đeo mặt nạ do ý thích của một nhà quý tộc. Lễ hội hóa trang cũng là một ngày mà rất nhiều quý tộc tham dự vì một loại hình giải trí khác nhau bởi vì hầu hết họ chỉ nghe nói đến một lễ hội hóa trang mà không có ý định tổ chức.

Ở tuổi 20, Astell vẫn chưa quá tồi tàn dù trông cô có tệ đến mức nào. Tuy nhiên, khi tất cả những cô gái trẻ cùng tuổi với cô đã kết hôn, sự khinh miệt và chế giễu của gia đình cô ngày càng trở nên rõ ràng hơn những gì cô có thể tưởng tượng vì cô đã không được ai tán tỉnh trong ba năm. Dù sao, nhờ vào chiếc mặt nạ, Astell trong bữa tiệc hóa trang cũng khá dũng cảm. Và cô mong rằng mình sẽ gặp được một người tử tế ở đó, nhưng không ai đến với cô và muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô dưới lớp mặt nạ.

'Đương nhiên.

Astell giấu nụ cười đáng thương của mình dưới chiếc mặt nạ khi bước ra khỏi sảnh tiệc. Lúc đó cô vẫn ngẩng cao đầu. Vẫn còn rất nhiều cơ hội ở phía trước, vì vậy không cần phải bắn khoăn. Khi đang loanh quanh với suy nghĩ đó, cô nghe thấy tiếng trẻ con từ đầu đó.

"Cởi nó ra! Cởi nó ra!"

"Dừng lại...."

Một số đứa trẻ vây quanh một cậu bé và đang cố gắng tháo mặt nạ của nó.

"Bỏ nó đi! Tôi sẽ có nó!"

"Không...! Cái này của tôi...."

"Sao anh có thể xấu như vậy? Mặt nạ chó con là của tôi !! "

Từ xấu xí đánh vào thần kinh của Astell. Cô nhanh chóng đến gần bọn

tré.

"Mấy đứa đang làm gì đấy!"

"Ahh!"

"Chay tron!"

Đột nhiên, một người lớn xuất hiện và định mằng chúng vì trò nghịch ngợm nên lũ trẻ bỏ chạy. Astell không thể bỏ đứa trẻ đang khóc để đuổi theo lũ trẻ kia nên đã tiến lại gần cậu bé đang ngồi.

"Em có ổn không?"

Chiếc mặt nạ của đứa trẻ gần như bị tuột ra, nhưng may mắn là nó không bị phá hỏng. Astell muốn tháo chiếc mặt nạ của đứa trẻ đang khóc và cố gắng lau đi những giọt nước mắt, nhưng cô chỉ đeo lại chiếc mặt nạ cho cậu một cách đàng hoàng.

'Có lẽ nó không muốn lộ mặt Cũng giống như cô ấy.

Astell tiếp tục nghĩ về những lời nhận
xét xấu xa của lũ trẻ, và cô đợi bên cạnh đứa trẻ cho đến khi nước mắt nó ngừng rơi. Khi tiếng thút thít dần lắng xuống, đứa trẻ ngẩng đầu lên và nhìn cô.

"Cảm ơn chị..."

"Bây giờ cậu đã bình tĩnh lại chưa?"

"Vâng..."

Astell cúi người vuốt ve mái tóc vàng óng như sợi chỉ cho đến khi đứa trẻ bình tĩnh lại.

"Bạn bè của em thật xấu tính. Đúng không?"

"... Không phải bạn của tôi."

"Huh?"

"Người hay bắt nạt người khác không phải là bạn...

"Ồ, đúng rồi. Em không nên làm bạn với những người bắt nạt bạn bè".

Vậy nếu kẻ bắt nạt là một thành viên trong gia đình thì sao? Đột nhiên, Astell có suy nghĩ đó. Cô không thể bỏ họ vì họ là gia đình của cô. Ngược lại, cô là người cố gắng giữ mình để không bị họ bỏ rơi. Nhưng tất cả những gì đáp lại cô ấy là những lời nói gây tổn thương và những cái nhìn lạnh lùng.

Nhưng hoàn cảnh của đứa trẻ này khác với cô. Chiếc mặt nạ đã cho cô dũng khí để nói những điều mà cô sẽ không thể nói nếu đây là một tình huống bình thường, và cô nói những lời có thể vì người trước cô là một đứa trẻ rất nhỏ.

"Nếu sau này họ lại làm phiền em, hãy chống trả."

"Ha?"

Cô cảm thấy đôi mắt xanh chuyển sang vẻ ngạc nhiên trước những lời nói bất ngờ.

"Hai người thậm chí không phải là bạn, vậy ai sẽ quan tâm chứ? Chỉ cần đảm bảo rằng họ sẽ không bao giờ làm phiền em nữa. Hiểu chứ?"

Astell bảo đứa trẻ làm những hành động mà cô ấy thực sự muốn làm, nhưng cô ấy không bao giờ có thể làm được.

"Nếu không, họ sẽ ngày càng coi thường em. Vì vậy, em phải can đảm một lần ".

"...Tôi phải làm gì nếu tôi sợ?"

"Nếu em sợ...? Như ngày hôm nay, chị

sẽ bảo vệ em. Hãy tin chị." Astell cười rạng rỡ khi nói điều đó. Ở gần đó, Astell nghe thấy giọng nói của em gái đang gọi mình. Với một tiếng thở dài, Astell vội vàng vỗ nhẹ vào đầu đứa trẻ một lần nữa để lấy lại tinh thần, rồi quay lại. Tuy nhiên, đứa trẻ đã túm lấy váy của Astell.

"Tên của chị là gì?"

"Astell, là Astell Heines."

"Astell..."

Đứa trẻ nói tên cô bằng một giọng nói trầm lặng và im ắng. Anh liên tục lặp lại tên của Astell như thể anh muốn chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ quên nó. Và đó là lần gặp gỡ đầu tiên thực sự mà Bleon nhớ mãi.

Sau khi tìm lại được ký ức, tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy và nói:

"Vào thời điểm đó, đứa trẻ trong chiếc mặt nạ chó con là Công tước....?"

"...Đúng."

Có lẽ là do anh ấy biết tôi không thể nhớ được, nên không có quá nhiều sự thất vọng trong mắt Bleon. Tuy vậy trông anh có vẻ hơi buồn.

"Sau đó, khi gặp lại những đứa trẻ đã bắt nạt mình, anh đã lấy hết can đảm và làm theo lời vợ dặn. Sau đó họ thực sự không làm phiền anh nữa". "... Thật tốt quá."

"Sau tất cả, vợ luôn đúng.

"Đó là bởi vì Công tước đã hành

động rất can đảm."

"Sự can đảm đó cũng là do em trao cho anh, vợ à. Nếu anh không gặp em vào ngày hôm đó, họ sẽ tiếp tục bắt nạt anh".

"Nhưng không phải ai cũng có thể làm được điều dũng cảm như vậy. Em thực sự đã nói điều đó với Công tước, nhưng em đã không thể làm được".

Bleon biết tôi muốn nói gì, nhìn tôi không nói lời nào và hôn nhẹ lên trán tôi.

"Bây giờ anh sẽ bảo vệ em. Vì vậy, em sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa".

Lời nói của Bleon khiến tôi hơi tủi thân. Khi tôi nhớ lại tất cả những gì mà Astell đã cô đơn trải qua, nỗi đau
và sự đau khổ ấy như truyền sang tôi. Và cuối cùng, nước mắt tôi trào ra. Bleon đưa ngón tay cái lướt qua mắt tôi.

"Đừng khóc..."

"...Em không khóc.

"Nếu vợ khóc, anh sẽ chết vì quá đau khổ."

Sau đó Bleon nắm lấy tay tôi và đặt nó lên trái tim mình. Không hiểu sao, trái tim anh lại đập nhanh như tôi lúc trước. Tôi cảm thấy anh ấy không quá khác biệt so với tôi, vì vậy ngay khi tôi dùng tay cảm nhận nhịp tim của Bleon, cảm giác râm ran kỳ lạ dần dần ổn định.

Cảm giác này là gì? Những cảm xúc đối với anh ấy là của Astell... hay là của tôi? Tôi cố gắng phủ nhận rằng cảm xúc của Astell đã đồng bộ với tôi, tôi bắt đầu ngày càng bối rối hơn. Nhưng điều đó không khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi sẽ chỉ chấp nhận nó, bất kể nó là gì. Cho dù đó là cảm xúc của tôi hay của Astell.

"... Anh có thể hôn lên mắt em không?"

Và Bleon lại tiếp cận tôi, như muốn quyết tâm gây thêm một gợn sóng trong trái tim đang kích động của tôi. "GÌ?"

"...Anh không thể sao?"

Một người đàn ông đã từng nghe tôi từ chối nhiều lần, cho đến bây giờ anh ấy vẫn cẩn thận thăm dò ý kiến của tôi như mọi khi. Có lẽ vào một ngày khác, nếu không phải hôm nay, tôi sẽ không cho phép anh. Nhưng hôm nay thật đặc biệt. Bởi vì nó là ngày hôm nay, bởi vì nó chỉ là ngày hôm nay, tôi ngoan ngoãn gật đầu. "...Anh có thể."

Khi những lời đó rơi vào tai anh ấy, mặt Bleon tiến lại gần tôi hơn. Và đôi môi mềm mại của anh ấy nhẹ nhàng đáp xuống mí mắt tôi. Trái tim vốn đã rung động nay càng lúc càng đập nhanh hơn, nhưng cùng lúc đó, tâm trạng của tôi cũng trở nên mềm mại đến mức nở một nụ cười rạng rỡ trên môi.

Bleon không thể rời mắt khỏi mắt tôi trong một khoảng thời gian khá lâu, và tôi vẫn nhắm mắt cho đến khi anhấy hài lòng. Khi cái chạm môi của anh ấy cuối cùng cũng rơi xuống, một chút ngượng ngùng ập đến và tôi ôm chặt lấy cổ anh ấy. Đây hoàn toàn là vì xấu hổ và không muốn cho anh ấy thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, lý trí tôi tự an ủi bản thân.

"...Bây giờ thì đi ngủ thôi." Bleon nhếch mép trước hành động của tôi, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đỏ của tôi cẩm thận âu yếm tôi cẩn thận từng chút một.

"Chúng ta phải đi ngủ ngay bây giờ vì chúng ta còn một chặng đường dài để đi vào ngày mai"

Tôi nhanh chóng giục Bleon đi ngủ. "...Anh biết. Chúc vợ ngủ ngon.

Thật may là anh ấy không nói gì thêm.

"... Ngủ ngon, chồng của em.

Và chúng tôi đã chìm vào giấc ngủ như thể, hôm đó là đêm ấm cúng đầu tiên ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro