Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Trong giấc mơ ngày hôm nay, mỗi lần cô buông bàn tay đang nắm chặt lấy mình và nhìn kĩ khuôn mặt anh ấy, dáng vẻ của anh có chút khác biệt. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

     Cho dù có nghĩ về điều đó như thế nào đi chăng nữa, thì nó vẫn là một điều vô lí. Và điều lạ kì nhất là những bông hoa trong vườn ngoài cửa sổ toàn là hoa hướng dương.

    'Hoa hướng dương là loài hoa nở vào mùa thu…'

    Nếu lục lại những ký ức của Astell thì mùa thu chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù có suy nghĩ nhiều đến đâu, cô cũng không thể đưa ra kết luận chính xác, vì vậy cuối cùng, cô gõ mạnh vào đầu cau mày mà không hiểu được điều đó.

    Nhưng sau đó, một bàn tay to vươn tới trán cô với thật nhẹ nhàng như thể sẽ tan vỡ nếu anh ấy không cẩn thận.

    Thật kỳ diệu, cơn đau đầu đã biến mất như chưa từng có. Cô từ từ mở mắt ra và bắt gặp bàn tay đang chạm vào cô. Anh ấy đang nhìn cô ân cần như thế đang nhìn một thứ gì đó đáng yêu.

    "Em dậy chưa?"

    Đúng như dự đoán, người trong mộng và người trước mặt cô khác nhau một cách rõ ràng. Mặc dù không có nhiều sự khác biệt, nhưng dù sao thì cũng có thể nhận ra.

   "Đúng. Vợ ngủ ngon không? Vợ vừa cau mày, lại có một giấc mơ tồi tệ nữa sao? "

    "Không. Đó không phải là một giấc mơ. Ngủ ngon chứ, Bleon?"

    "Ừm anh đã ngủ rất ngon...

    "Em rất vui. Vì vậy, chúng ta sẽ chuẩn bị và tiếp tục cuộc hành trình chứ?"

     Hôm qua cô đã ngủ quên trong vòng tay của Bleon, và cô tỉnh dậy giữa chừng, nhưng dù sao, hôm nay là ngày đầu tiên chính thức của chúng cô ở Hares. Cô đứng dậy chuẩn bị và ngồi đối diện với mép giường.
  
    Nhưng Bleon, người đang theo dõi mọi hành động của cô từ nãy đến giờ, đột nhiên nằm xuống và ôm eo cô từ phía sau. Rồi anh ấy bắt đầu dụi đầu vào lưng cô.

      "Vợ..."

    "Hả? Tại sao?"

     Bleon vươn vai và gọi cô bằng một giọng uể oải.

Đừng nói với cô.......

      "Vợ..."

    Anh ấy liên tục gọi và rõ ràng là có thứ mà anh ấy muốn ở cô. Cả hai người họ đã có những hành động quá thân mật vào ngày hôm qua, vì vậy cô không thể giả vờ ngây thơ trước hành vi của anh ấy. Cô hơi quay lại và nhìn xuống anh

    'Thật dễ thương.'

    Trái ngược với giọng nói gợi cảm mà cô nghe thấy từ phía sau, đôi mắt của Bleon sáng rực như một chú cún con. Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh với một nụ cười hạnh phúc, rồi quay sang Bleon.

    "Anh có điều gì muốn nói sao?"

  "Điều anh không thể làm ngày hôm qua..."

     "Những gì anh không thể làm ngày hôm qua?"

     "Đúng..."

    Anh ấy muốn tiếp tục nụ hôn không thể hoàn thành ngày hôm qua ngay khi anh thức dậy vào buổi sáng.

     "Vì vậy, anh đã chờ đợi cho đến khi em thức dậy?"

    Mặt Bleon hơi đỏ bừng vì xấu hổ khi cô nói thẳng.

     "Anh có muốn làm điều đó ngay bây giờ không?"

       Bleon gật đầu lia lịa.

     'Giấc mơ chỉ là giấc mơ.'

    Sau khi kết thúc điều đó, cô im lặng nhìn anh ấy và nhắm mắt lại. Nó đồng nghĩa với sự cho phép. Chiếc giường có tiếng kêu cót két một chút. Có vẻ như Bleon đã đứng dậy. Và ngay lập tức, mùi hương cơ thể của anh ấy ập đến, Bleon đã ôm gáy cô, trao cho cô một nụ hôn đến nghẹt thở.

      "Hmmh, mhh."

     Những tiếng rên rỉ đứt quãng theo từng nhịp thở. Cô không biết ai đã dạy anh ấy, nhưng Bleon hôn rất giỏi.

'Astell có lẽ đã dạy anh đúng không? Hay bạn đã tự học? Ngay cả trong giấc mơ của tôi, anh ấy cũng giỏi mọi thứ. Mặc dù chỉ là một giấc mơ, cơ thể cô vẫn nhớ rõ sự mãnh liệt đó ngay khi đã tỉnh dậy.'

       Hiện giờ, chỉ với một nụ hôn như thế này, cơ thể và chân cô đã tê rần, vì vậy cô đang cố gắng kìm chế ham muốn cọ xát vào người anh. Nếu cô thực sự làm tất cả những điều đó giống như cả hai làm trong mơ, cô nghĩ rằng có thể sẽ mất hết trí trong sự hoan ái.

    Cô khẽ vỗ vai anh ấy trước khi mọi việc đi quá xa như ngày hôm qua.
May mắn thay, Bleon đã đọc được ý định của Astell, rút lui nhanh chóng.

    "Ha, dừng lại..."

    "Một chút nữa..."

  "Mmph,n, không. Trời sáng rồi."

    Cô rụt cổ lại tránh để anh ấy cố hôn lên môi cô lần nữa.

       "...Ừm, được rồi."

     'Ah, nghiêm túc đấy!'

    Nhìn thấy anh ấy với vẻ mặt đáng thương khiến trái tim cô lại yếu ớt.

    "Vậy thì chỉ một chút nữa thôi. Được không?"

     Bleon, với vẻ mặt đáng thương đã hoàn toàn biến mất, tiến lại gần cô với đôi mắt sáng rực. Cả hai người lại bắt đầu thèm khát đôi môi của nhau như thể lần đầu tiên.

*****

    Mặc dù cô vừa mới thức dậy vào buổi sáng, nhưng nụ hôn quá dài nên lịch trình hôm nay đã bị hoãn lại. Cả hai vội vã tắm rửa, bỏ bữa sáng và sẵn sàng ra ngoài đường làm theo kế hoạch dù chỉ một chút. Giờ cũng đã muộn để ăn cơm rồi, nhưng chắc sẽ có nhiều chỗ bán đồ ăn ngon ở khu vực trung tâm thành phố nên Astell và Bleon quyết định sẽ ăn no căng bụng ở đó.

   Trước khi lên xe ngựa đậu trước biệt thự, cô nhìn bao quát xung quanh. Dinh thự của Hares lớn gấp đôi dinh thự của Karen. Nó có một dinh thự lớn và một khu vườn rộng lớn cho thấy Công quốc Einer trong quá khứ vĩ đại như thế nào.

'Nếu anh ấy muốn sống ở đây, anh sẽ cần khá nhiều người hầu.'

   Đầu tiên, cô phải đưa tất cả những người hầu từ Karen đến, và có vẻ như cô sẽ rất bận rộn trong một thời gian nếu muốn tuyển thêm nhiều người hơn thế. Hôm nay, Ngài McCain cũng đi cùng hai người. Anh ấy biết rõ về thủ đô nên chắc chắn anh ấy có thể giúp đỡ, vì vậy cả hai quyết định đi cùng anh ấy.

    "Tôi nên đưa hai người đi đâu

trước?"

    McCain hỏi. Ánh mắt của anh ấy không hiểu sao lại như đang nhìn xuống một chút, không chạm vào ánh mắt của cô.

   “Trước hết, tôi muốn ăn một thứ gì đó. Anh có bất kỳ nơi nào giới thiệu không?"

   "Phu nhân muốn loại thức ăn nào?"

    Cô nhìn Bleon đang đứng cạnh để trả lời câu hỏi của anh ấy, nhưng không khí có vẻ không tốt cho lắm. Biết rằng đó là vì người đàn ông đang đứng trước mặt của cả hai, cô quyết định nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với McCain.

   'Lần đó cô cảm thấy bình thường khi nghe McCain nói rằng anh ấy sẽ đi cùng mọi người, đó chắc hẳn chỉ là một cảm xúc nhất thời'.

   Có lẽ những gì Bleon nói vào thời điểm đó là cố gắng hết sức để không xúc phạm đến cô.

   “ Tôi ổn với bất cứ điều gì, vì vậy chúng ta hãy đến địa điểm nổi tiếng nhất ở Hares."

   Nếu đến một nơi xa lạ, trước tiên bạn nên nếm thử món ăn ở đây như thế nào. Để làm được điều đó, một trong những nơi không thể không đến là ghé thăm những địa điểm nổi tiếng và được yêu thích nhất. Khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Bleon đột nhiên tiến tới và chắn tầm nhìn của cô. Vì vậy, cô chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Bleon, và không thể nhìn thấy McCain nữa.

    "Công tước?"

   Cô gọi anh ấy một cách cẩn thận trước hành động đột ngột của anh, và cô nghe thấy một giọng nói sắc lạnh.

   "Tôi thừa nhận rằng anh cũng là một quý tộc, nhưng anh nghĩ rằng việc nhìn Nữ công tước một cách liều lĩnh như vậy có đúng không?"

   Cô định nói đó không phải là vấn đề lớn, nhưng rồi chợt nhận ra McCain đang nhìn vào đâu và cắn chặt môi mình. Mặt tôi đỏ bừng vì nghĩ mình bị bắt gian. Những gì cả hai đã làm đêm qua và sáng nay đã quá rõ ràng, và cô vội vàng che môi bằng một tay.

"...Tôi xin lỗi. Tôi đã phạm sai lầm."

Nói rồi, McCain hơi cúi đầu xuống."

   "Lên xe đi, Công tước."

   Cô ra hiệu rằng chúng ta nên nhanh chóng lên xe để giải tỏa bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người họ. May mắn thay, Bleon đã lên xe ngựa mà không nói một lời nào. Và thế là, cỗ xe khởi hành với tiếng ngựa hí vang trời.

   Chỉ có hai người là cô và Bleon trong xe ngựa. Nhìn biểu cảm của Bleon, đó là hình ảnh anh ấy luôn cho cô thấy. Cô thậm chí không thể tưởng tượng anh ấy là con người lạnh lùng ban nãy. Khi cô nhìn anh ấy và ánh mắt chúng cô chạm nhau, Bleon nhìn cô và mỉm cười. Nụ cười của anh ấy khiến cô yên tâm, và sau đó cô nhìn ra cửa sổ. Đã giữa mùa hè, nhưng thời tiết nắng và gió thật sảng khoái. Đang mải mê ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô nhất thời giật mình bởi một bàn tay ôm lấy cô từ phía sau.

"Anh làm em ngạc nhiên. Có nóng

lắm không? "

     Không khí vẫn mát mẻ từ khi mặt trời chưa lên đến đỉnh, nhưng vẫn là mùa hè.

       "Trời nóng sao...?"

     Bleon đang hỏi cô với một giọng điệu rõ ràng.

     "Tất nhiên-"

   Nhưng ngay khi cô định trả lời anh ấy, Bleon đã thả một cánh tay ra và bắt đầu quạt mát cho cô.

      "Điều này có ổn không?"

"Chỉ cần anh đi ra là được, anh không cần quạt cho em."

“Anh không mệt chút nào...

   Nhưng vì anh ấy nói anh ấy không mệt nên cô không muốn nói nhiều.

    Thực tế, ngay cả khi anh ấy ôm cô vào lòng, cô cũng không có cảm giác ngột ngạt nào cả. Cô hơi ngả người ra sau để thoải mái hơn. Bleon đã đỡ cô vững chắc từ phía sau, vì vậy cô cảm thấy ổn định và thậm chí còn có thể chiêm ngưỡng cảnh vật bên ngoài.

    Thế là xe ngựa chạy vù vù vào khu vực trung tâm thành phố. Ngoài cửa sổ có thể nghe thấy đủ loại tiếng động giống như khu vực trung tâm thủ đô ồn ào náo nhiệt đông đúc. Cô chưa từng rời mắt khỏi khung cảnh luôn thay đổi bên ngoài xe ngựa dù chỉ một khoảnh khắc. Sau đó xe ngựa dừng lại.

     "Đã đến nơi."

    McCain mở cửa xe ngựa, ánh mắt Bleon và Astell chạm nhau trong giây lát, sau khi nhìn thấy cô trong vòng tay của Bleon, anh vội vàng cúi đầu. Cô cố gắng đứng dậy để thoát khỏi Bleon với vẻ mặt ngại ngùng. Nhưng Bleon ôm cô chặt hơn.

   "Công tước?"

   Khi cô gọi anh ấy, cơ thể Bleon như giãn ra, chúng tôi xuống xe và đứng trước một tòa nhà.

    "Là nơi này sao?"

Cô nhìn McCain và hỏi.

      "...Đúng. Đây là một trong những quán rượu lâu đời nhất ở thủ đô."

    “Một quán rượu?"

"Nơi này nổi tiếng là nơi bán những loại rượu ngon nhất thủ đô. Và những món ăn kết hợp với rượu ở đây cũng rất tuyệt vời".

    "Có thật không?"

      Khi lắng nghe lời giới thiệu của McCain, sự mong đợi của cô đột nhiên dâng trào.

    "Chúng ta hãy nhanh chóng vào thôi."

   Cô đi trước với một suy nghĩ sẽ ăn cái gì đó thật ngon. Nhưng hai người đàn ông bỗng vượt qua cô và mở cửa cùng một lúc.

    "Vào đi, vợ"

    "Mời vào."

    Hai người nhìn nhau. Nhìn vào hoàn cảnh từ trước đến giờ, cô nghĩ rằng tách hai người này ra sẽ là lựa chọn tốt nhất, tuy nhiên, việc ở một mình giữa chốn đông người mà không có vệ sĩ cũng rất nguy hiểm. Và thành thật mà nói, cô thực sự có thể khẳng định McCain chỉ đang làm tròn vai trò của mình.

   Tuy nhiên, Bleon đã quá cảnh giác với anh ta. Cô thở dài trong lòng rồi chen vào giữa họ để đi vào trong. Có lẽ những điều McCain đã nói là thật vì quán bar đã chật kín người mặc dù vẫn chưa đến bữa trưa.

   Mùi rượu thơm ngào ngạt và những món ăn ngon, tràn ngập hội trường. Nhiều người tụ tập thành nhóm ba hoặc năm người, cười nói và trò chuyện với nhau. Khi đến một nơi đông người như thế này, trái tim cô
không hiểu sao lại có cảm giác choáng ngợp. Cô muốn cảm nhận bầu không khí rõ ràng hơn, vì vậy cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và thở ra.

   "Thật tuyệt"

   Sau khi đứng yên một lúc, Bleon vòng tay qua vai cô và gọi cô bằng một giọng tò mò.

    "Vợ?"

“Em nghĩ không khí ở đây thật tuyệt vời."

     Có thể dễ dàng nhận thấy tại sao nơi này là nơi nổi tiếng và được yêu thích nhất ở Hares.

    "Đúng không?"

McCain trả lời từ phía sau và bước tới chỗ cô.

     "Tôi rất thích nó. Tôi muốn gọi đồ uống và đồ ăn bán chạy nhất ở đây".

     Chúng tôi ngồi vào một bàn trống. Bleon và cô ngồi một bàn riêng, còn McCain và hiệp sĩ đi cùng ngồi ở bàn bên cạnh. McCain thực sự đã đến đây thường xuyên bởi vì anh ấy đã gọi món rất nhanh chóng, ngay sau đó, bàn tiệc tràn ngập đồ ăn ngon và rượu.

     "Đây là món gì?"

    Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một món ăn với rau cuộn bên trong thịt. Cô dùng nĩa và dao để cắt chúng thành những miếng vừa ăn. Sau đó, cô đặt thịt trên một cái nĩa và đưa đến bên miệng Bleon.

   “Nếm thử đi."

   Bleon mở miệng ngay lập tức và cô đút miếng thịt vào miệng anh ấy. Sau đó cô cũng đưa một miếng thịt vào miệng.

       "Chà, ngon quá. Phải không?"

    Trong một khoảnh khắc, cô bất giác nhìn McCain để tỏ lòng cảm ơn vì đã gọi bữa ăn ngon này, nhưng cô phải kiềm chế bản thân ngay lúc đó.

   "Đúng. Rất ngon"

  Mỗi bữa ăn ở Công quốc đều được chuẩn bị những món ăn rất tuyệt vời, nhưng đồ ăn ở ngoài lại có mùi vị kích thích khác lạ khiến cô thèm ăn và muốn ăn tiếp. Tiếp theo, cô uống một ly rượu. Và sau khi ngửi mùi hương, cô nhấp thử một ngụm. Một hương vị tuyệt vời chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng – vị chua và vị ngọt của nó rất hài hoà.

   'Lần sau cô sẽ phải tìm hiểu một nhà hàng khác có đồ ăn ngon hơn.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro