Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Thiên Kim

"Hửm, dì có chuyện gì cứ nói đi, đừng giấu diếm con."

Trên giường bệnh, thiếu niên mặc trang phục bệnh nhân trắng xanh, thân hình đơn bạc gầy gò nhìn qua thật yếu ớt, cần cổ tinh tế trắng ngần, biếng nhác ỷ lại dựa vào chiếc chăn trắng mỏng, mái tóc đen mềm xõa tán loạn dán vào trán, dưới đôi mày tinh xảo là đôi mắt trong veo ngây thơ, thiếu niên sạch sẽ thanh sảng như cơn gió nhẹ giữa mùa hè oi ả mang theo hương cỏ xanh.

Cậu nhìn người ngồi trên ghế, cánh môi hồng nhuận mím chặt, ngữ khí già dặn cùng thành thục không phù hợp với vẻ bề ngoài:" Con đã tỉnh lại ba ngày nhưng ba ngày này con vẫn chưa thấy dì trở về nhà."

"Vọng Thư... dì...", nói chuyện cùng thiếu niên là một nữ nhân nhìn qua có vẻ 27-28 tuổi, sở hữu dung mạo chói mắt xinh đẹp, làm người ta trong khoảnh khắc đều liên tưởng đến nàng là yêu phi hại nước hại dân.

"Dì..." nữ nhân ấp a ấp úng nói không nên lời.

"Dì nhỏ, chỉ cần người đừng nói với con người cùng dượng ly hôn thì chuyện gì con cũng có thể chấp nhận."

"...Ly rồi."

Vọng Thư nhìn chằm chằm nàng, bàn tay trắng trẻo siết chặt lại, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành:"Ly hôn lúc nào? "

Lâm Hồng chột dạ quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào cháu ngoại mình:" Sau hai ngày con hôn mê. "

"Đệch!" Vọng Thư nhịn không được thô bạo mắng, sau đó liền khó thở, mặt đỏ bừng lên.

Cậu chính là mắng người cũng thấy khó thở.

Vọng Thư năm nay mười tám tuổi, sáu năm trước, trên đường công tác về nhà cha mẹ cậu gặp tai nạn giao thông bỏ mình, lưu lại hai gia sản cùng tài khoản ngân hàng cần cù lao động tiết kiệm hai mươi năm và một số tiền bồi thường tai nạn. Ngần ấy tiền đủ cho một người thường sống cả đời áo cơm vô ưu.

Nhất thời tất cả thân thích của Vọng Thư đều chen chúc muốn trở thành người giám hộ của cậu.

Mà Vọng Thư lúc còn nhỏ lại lựa chọn dì nhỏ Lâm Hồng vừa kết hôn không lâu.

Lâm Hồng là một mỹ nhân ham phú quý, vào tuổi ba mươi nàng dựa vào mỹ mạo cùng cố chấp của mình thành công gả vào hào môn. Ở thủ đô ngọa hổ tàng long này cũng có thể coi là đại gia tộc.

Đối với Lâm Hồng một bước lên trời thì chút tài sản trong tay Vọng Thư liền bị nàng chướng mắt.

Lâm Hồng không có con, trừ bỏ bên ngoài lấy lòng lão công, còn lại tinh lực đều đặt trên người Vọng Thư, nàng yêu thương cậu...Không giáo dục Vọng Thư thành người trung ưu với quốc gia mà là cả ngày mang cậu đến các thẩm mỹ viện lớn và các party trà chiều cùng các tiểu tỷ muội. Vọng Thư dáng vẻ tinh xảo, nhu thuận miệng ngọt, Lâm Hồng dẫn ra ngoài cũng đặc biệt có mặt mũi.

Cha mẹ Vọng Thư vì lúc lớn tuổi mới có con nên tiểu Vọng Thư từ nhỏ đến lớn đã được sủng ái, được phủng đến đầu quả tim. Cha mẹ mất đi lại được Lâm Hồng không hề có tam quan giám hộ, vì vậy từ một hài tử ngoan ngoãn liền trưởng thành sớm ở năm mười mấy tuổi, đối với bạn đồng lứa thì có vẻ ngu ngốc, gây chuyện chống đối lão sư, đánh nhau ở trường là chuyện thường ngày, việc nhỏ thì Lâm Hồng ra mặt giải quyết còn việc lớn thì dượng gọi điện thoại giải quyết. Điều này làm Vọng Thư ý thức được tầm quan trọng của tiền và quyền.

Năm mười lăm tuổi Vọng Thư đã bắt đầu giúp Lâm Hồng bày mưu đặt kế, chỉ nàng cách để buộc được tâm và giải quyết các nữ nhân bên ngoài của chồng.

Chủ ý của cậu chung quy khá hữu hiệu.

Vọng Thư nói với nàng là chồng nàng ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, nàng nên vì mình chừa lại một đường lui, vì vậy Lâm Hồng đã âm thầm trữ rất nhiều tiền riêng mà toàn bộ đều giao cho Vọng Thư năm cậu mười sáu tuổi. Vọng Thư lúc ấy liền lấy tiền ấy đi đầu tư cổ phiếu bất động sản, ấy vậy cậu luôn kiếm được tiền, địa vị điên đảo, Vọng Thư trở thành người giám hộ của Lâm Hồng.

Nếu không phải Vọng Thư ở đằng sau Lâm Hồng bày mưu đặt kế thì với tính tình tác thiên tác quái của nàng đã sớm bị đuổi khỏi nhà rồi.

Nhìn xem, bất quá cậu cũng chỉ có hôn mê ba tháng.

Ly hôn rồi.

Khiến Vọng Thư sinh khí không phải là chuyện ly hôn vì hắn sớm đã chuẩn bị tốt việc dì nhỏ ly hôn, có câu là lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, trong đầu cậu chỉ mong Lâm Hồng có thể an phận thì bọn họ có thể thích ý sinh hoạt.

Mong muốn ấy liền bây giờ đã không thể, thời gian ba tháng, không có người quản thúc, lấy trình độ tiêu phí của Lâm Hồng chắc đã vét sạch tiền của cậu rồi.

"Vọng Thư, con không sao chứ, dì đi tìm bác sĩ!" thấy Vọng Thư ho khan, Lâm Hồng có chút nóng nảy, đứng dậy muốn ly khai phòng bệnh tìm bác sĩ.

Vọng Thư là người nàng tin cậy, hai người đã cấu kết làm việc xấu với nhau nhiều năm, không có Vọng Thư, nàng trải qua cũng không tốt.

Vọng Thư liền nắm chặt tay nàng, liều mạng áp chế lồng ngực chính mình, miễn cưỡng nói ra một câu hoàn chỉnh:" Con hỏi dì, ba tháng này dì trải qua như thế nào?."

Lâm Hồng biết cậu hỏi cái gì đành phải thành thật khai báo:" Dì... cầm sổ tiết kiệm của con bán cổ phiếu và nhà...bất quá căn hộ nhà con cùng căn hộ Tân Đông Phương dì không có đụng vào".

"Dì có bệnh sao?" Vọng Thư thật muốn hộc máu, cậu buông lỏng bàn tay chậm rãi nằm trên giường, lông mi dài không nhịn được run rẩy, Vọng Thư hít một hơi thật sâu, có vẻ bình tĩnh bảo Lâm Hồng:" Gọi bác sĩ. "

Không thể tức giận, cậu không dễ dàng sống sót, mạng của mình vẫn quý giá hơn.

Lâm Hồng như được đại xá vội vàng chạy ra ngoài, Vọng Thư nghe tiếng bước chân dồn dập, tâm không thể sinh ra luyến tiếc nhìn trần nhà trắng toát, không cần hỏi Lâm Hồng nữa cậu cũng đã biết rõ tiền đi nơi nào.

Cậu nằm ở phòng VIP trong bệnh viện, Lâm Hồng ly hôn, vì bảo vệ mặt mũi của mình trước các tiểu tỷ muội nên nàng càng tiêu xài nhiều hơn bình thường.

Vọng Thư có chút đau đầu, cậu không thể tưởng được nhân sinh chính mình nhấp nhô đến như vậy.

Không ai biết, trong ba tháng hôn mê Vọng Thư đã trải qua những gì.

____________

Vọng Thư chỉ nhất thời khó thở, bình tĩnh lại đều không có chuyện gì.

Ba ngày sau, thân thể Vọng Thư dần hồi phục nên đã xuất viện.

Nếu không xuất viện chắc cậu sẽ táng gia bại sản mất.

"Vọng Thư con có muốn nằm viện theo dõi thêm vài ngày không, dì...dì đem xe đi bán thì tiền thuốc men có thể trả mà... "

"Dì đừng nói chuyện nữa" Vọng Thư đem Lâm Hồng đẩy lên xe còn chính mình thì ngồi ghế phó lái, ngồi ngốc nhìn cửa sổ, thành thị phồn hoa làm cậu cực kì xa lạ.

Rất nhanh xe tới trước nhà Vọng Thư. "Vọng Thư con lên nhà trước, dì đi mua vài món ăn."

"Ân..." Vọng Thư rất rõ ràng là mình không thiếu tiền ăn bữa cơm này nên cũng không có tâm tư đi quản.

Về nhà, Vọng Thư nhìn một phòng bê bối không khỏi bội phục Lâm Hồng.

Ngốc tới trình độ nào mà tìm sổ tiết kiệm thôi cũng biến căn nhà thành như vầy.

Vọng Thư đi tới phòng ngủ, di động cùng cục sạc điện còn ném ở đó. Ba tháng trước, cậu nằm trên giường, một bên sạc điện một bên đọc một cuốn tiểu thuyết tên là 'làm ruộng chi địa chủ', kết quả bởi vì cục sạc di động bị rò điện cậu liền xuyên vào trong quyển tiểu thuyết.

Ba tháng Vọng Thư hôn mê kia kỳ thật chính là bị xuyên qua.

________

'Làm ruộng chi địa chủ' là một cuốn tiểu thuyết kể về một nông dân tên Vương Đại Quý xuyên về cổ đại, quyết chí tự cường, làm ruộng sản xuất, từng bước một làm đến nơi đến chốn, từ căn nhà chỉ có bốn bức tường dần trở thành thương nhân buôn gạo, dùng tiền kiếm được tiếp tục mua ruộng cày cấy, gia tăng lương thực thực phẩm, nuôi sống hơn một nửa dân số quốc gia. Không đến vài năm sau liền giàu ngang một nước, trở thành một đại địa chủ còn cưới được công chúa.

Vọng Thư xuyên qua thành con trai của một tội thần có diện mạo giống cậu, lúc ấy Vương Đại Quý đã giàu ngang một nước mà cậu thì bị lưu đày đến vùng đất hoang vu, thiếu chút nữa bị đói chết trong gian nhà cỏ tranh mà đất nước cấp cho.

Chuẩn xác mà nói, con trai của tội thần đó đã bị chết đói rồi. Hắn ta vì sĩ diện muốn tôn nghiêm, chẳng sợ bị đói chết cũng nhất định không chịu làm ăn xin nhưng Vọng Thư thì có thể. Cậu đi sang căn nhà cách vách chọc lão phụ nhân cười đổi được một cái bánh bao, uống nước giếng mới miễn cưỡng lấp đầy bụng.

Nhìn ba mẫu đất bên ngoài thuộc về mình, Vọng Thư cảm thấy bánh bao khó ăn đến cực điểm, nhưng không ăn sẽ bị đói chết.

Lão phụ nhân cùng con dâu trong nhà khuyên nhủ khơi dậy ý chí sinh sống của Vọng Thư. Các nàng nói năm nay là Vĩnh Lịch năm thứ mười tám, Vương Đại Quý muốn cưới công chúa.

Vọng Thư tinh tường nhớ được kết cục của tiểu thuyết là khi công chúa sinh hạ con trai vào xuân Vĩnh Lịch năm thứ hai mươi mốt.

Vọng Thư có loại cảm giác phải chờ đến ngày mà cuốn tiểu thuyết kết thúc, cậu liền có thể trở về, mà thời gian ba năm này sinh tồn mới là mấu chốt.

Vọng Thư sẽ không làm ruộng cũng không nguyện ý làm mấy công việc hối hả ngược xuôi, nhưng tại cái địa phương quái quỷ này phải có tài năng và xuất lực mới có ăn. Cậu chỉ có thể dựa vào việc đi trộm bắp ngô khoai tây nhà người khác, mặt dày mày dạn cọ ăn cọ uống. Có Vương Đại Quý là "trùm" sản xuất lương thực nên cho dù cái địa phương cằn cỗi này thì phương tiện sinh hoạt cũng không thiếu. Vọng Thư lớn lên tuấn tú, miệng lại ngọt, nhà nào dư dả cũng nguyện ý cấp cho cậu bánh bao để ăn.

Mà gặp được Dương Nghiễn là một trùng hợp. Ai khiến Dương Nghiễn đi săn thú, ai khiến mái hiên nhà hắn đều treo đầy thịt thỏ. Vọng Thư là thèm thịt đến hỏng rồi, không thể nhịn được nữa ban đêm lén lút đến nhà Dương Nghiễn trộm thịt thỏ ăn.

Lần đầu bị bắt. Còn là một cái hán tử cao một mét chín, một tay đem cậu nhấc lên không nói lời nào liền muốn đưa cậu tới quan phủ.

Vọng Thư sợ hãi cực độ, cậu nghe nói trong nhà lao có chuột, lúc nửa đêm sẽ cắn người mà cậu gầy như vậy, ăn một đêm liền có thể chỉ còn lại xương cốt thôi. (╥﹏╥)

Vọng Thư có thể chết lại không chịu được phải chết thảm, cậu cầu xin Dương Nghiễn tha cho nhưng hắn không để ý tới. Vọng Thu cảm thấy thật ủy khuất, chính mình trước kia cơm áo vô lo, như thế nào lại tới cái địa phường quái quỷ này, càng nghĩ càng thương tâm, khóc sướt mướt đem đầu vai Dương Nghiễn đều ướt.

Dương Nghiễn dừng bước chân, do dự một chút lại đem Vọng Thư về lại nhà, làm một dĩa thịt thỏ xào ớt xanh cùng hai cái màn thầu cho cậu.

Đây là cái ngày tốt lành gì a~, Vọng Thư ỷ hắn mềm lòng, ăn một ngụm lại kêu một tiếng ca, mặt dày mày dạn ở tại nhà hắn. ~^O^~

Dương Nghiễn có rất nhiều tiền, hắn tích cóp để có thể cưới lão bà có hài tử cùng trải qua cuộc sống, thế nhưng mấy hoàng hoa khuê nữ bà mối tìm cho hắn trong mời dặm tám thôn đây hắn đều không có coi trọng ưng ý.

Vọng Thư nghĩ nghĩ, nếu Dương Nghiễn cưới vợ, cậu là người cùng hắn không thân cũng chẳng quen, như thế nào có thể cọ ăn cọ uống nữa chứ.

Có lẽ là vì nguyên nhân này đi. Vọng Thư tắm rửa sạch sẽ trèo lên đầu giường, gác đôi chân dài trắng nõn lên thân thể tráng kiện của Dương Nghiễn, nói: "Ta làm tức phụ của huynh ba năm này được không?".

Dưới ánh trăng lành lạnh, Dương Nghiễn nhìn chằm chằm cậu thật lâu sau đó gật gật đầu: "Được".

Cùng Dương Nghiễn sinh hoạt ba năm, tuy không phải cẩm y ngọc thực nhưng Vọng Thư cũng không ăn khổ. Cậu không nguyện ý đi WC thì hắn sẽ đổ ống nhỏ cho cậu. Trừ thời điểm hắn hung bạo đem cậu ấn lên giường làm chuyện ấy thì quả thật hắn luôn ngoan ngoãn phục tùng.

Vọng Thư lười phải ra ngoài cũng chán ghét cũng người bên ngoài tiếp xúc. Dương Nghiễn ban ngày ra ngoài săn thú, cậu ở nhà nhàm chán muốn hắn trở về, ban đêm khi ngủ không yên, Vọng Thư không nín được hết một câu lại một câu cùng Dương Nghiễn nói chuyện.

Ba năm này, chuyện của cậu nên biết Dương Nghiễn đều biết rõ ràng. Ở nông thôn hán tử thành thật, một chữ đều không nói cho người khác biết, Vọng Thư một chút cũng không sợ ngày nào đó tỉnh dậy bị những người trong làng coi là yêu ma tai họa đem đi hỏa thiêu.

Vĩnh Lịch năm thứ hai mươi mốt, đang nằm trên giường đọc sách, Vọng Thư đột nhiên đau đầu, Dương Nghiễn luôn là nơi che mưa che nắng của Vọng Thư lập tức bỏ tất cả công việc trong tay, cõng cậu trên lưng chạy đi tìm đại phu. Vọng Thư nằm trên lưng Dương Nghiễn, biết chính mình phải trở về, nước mắt trên mặt rớt xuống: "Ca, ta đi rồi huynh đừng nhớ tới ta nữa, tìm tức phụ hảo hảo sống qua ngày, ta cũng sẽ quên huynh, có được không a?"

"Không muốn".

"Không muốn không được, ba năm làm tức phụ của huynh, huynh đừng lòng tham không đáy... Lại nói, ta phải trở về, nhà ta ở bên kia rất tốt, nơi ấy mới là nơi ta nên sinh sống, đừng khiến ta lương tâm bất an..." Thanh âm Vọng Thư càng lúc càng nhỏ, cậu đau không thở nỗi, gắt gao siết chặt lấy sam y bằng vải thô của Dương Nghiễn, dùng hết khí lực hỏi hắn: "Huynh phải hảo hảo sống qua ngày có được hay không?".

Điều mà Dương Nghiễn đáp ứng liền có thể làm được.

Mong muốn của Vọng Thư không thể nghe được hồi đáp của Dương Nghiễn, khi cậu mở to mắt một lần nữa đã là trần nhà trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro