Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương4- Đệ đệ cố ý kích thích tỷ phu rồi bị phá thân ( xe chấn khai bao H )

Quần áo của Quý Nam chung quy vẫn chưa có hoàn thành, lung tung đo ra kích thước Phùng Viễn đều xem không được, lại giúp y giấu diếm thân là tủ phu mà theo đệ nói dối.

Quý Nam tính tình không được tốt lắm, thanh tỉnh xuống dưới liền lạnh mặt với Phùng Viễn, ở quý trạch gặp được tỷ phu đều đi đường vòng. Làm tỷ của y thấy kì quái liền lén hỏi Quý Nam rất nhiều lần có phải hay không cùng Phùng Viễn giận dỗi. Trong lòng y càng thêm bị đè nén, cảm thấy tỷ phu tự hỏi mình còn tốt hơn là tỷ của y hỏi. Nên càng ngày không thèm để ý tới Phùng Viễn, thẳng đến ngày tết tuyết cuối cùng cũng ít rơi mà đối với tỷ phu vẫn là lạnh lùng.

Mà lúc này tại Triệu gia lại vội vàng ở trước nguyên tiêu phát thiệp mời, chỉ tên nói họ vợ chồng Phìng Viễn dắt Quý Nam đến yến hội. Quý Nam coi thường nhất loại tụ hội này, bày đặt hokc người nước ngoài, chẳng ra cái thể thống gì cả nhưng rốt cuộc vẫn phải đi.

Đêm nguyên tiêu Phùng Viễn lái xe mang bọn họ đi Triệu gia, tâm tình Quý Nam hậm hực tới cực điểm, xuống xe dẫm lên tuyết vùi đầu hướng vào trong đi, mới vừa đi vài bước liền nghe thấy tủ phu kêu sợ hãi, quay đầu lại thì thấy tỷ tỷ bị trượt chân, còn Phùng Viễn đang đem nàng kéo lại. Quý Nam nương ngọn đèn dầu hồng diễm nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp, cái mũi bỗng nhiên cay cay, hy vọng trong lòng hoàn toàn xa vời tan nát cõi lòng, liền quay đầu hướng cửa Triệu gia mà đi, cũng không quay đầu lại. Phùng Viễn đang rất nhớ y, tiến vào Triệu gia liền đuổi theo đi Quý Nam đem y kéo đến phòng rửa mặt.

"Nếu không muốn ở chỗ này, tỷ phu mang cậu về nhà."

Phùng Viễn đem khăn quàng cổ của Quý Nam sửa lại. Quý Nam giơ tay liền kéo tay tỷ phu, quay đầu qua bên bồn tửa mặt bên cạnh đem nước lạnh rửa mặt làm Phùng Viễn hoảng sợ, vội vàng đem người kéo vào trong lòng ngực lau mặt.

Quý Nam mặt bị nước lạnh đông đến tê dại, ngón tay hắn giống như có lửa, mỗi khi chạm vào gò má y đều giống như mang theo điểm nóng ấm áp.

"Phát cái gì điên, làm tôi đau lòng chết đi được."

Phùng Viễn đem Quý Nam ôm vào trong ngực, cúi đầu liền hôn y. Quý Nam đột nhiên giơ tay tát tỷ phu một cái, bàn tay in lên mặt hắn thấy rõ rệt. Quý Nam tát xong che miệng thở hổn hển, đem Phùng Viễn đẩy ra liền chạy ra bên ngoài.

"Bảo bối......"

Phùng Viễn sẽ không để y đi đem Quý Nam kéo lại ôm vào trong ngực, ngón tay lướt qua gò má y thở dốc cười.

"Người bị đánh là tôi, cậu khóc cái gì?"

"Ghê tởm." Quý Nam khóc đến không muốn nói chuyện liền không ngừng rơi lệ.

"Đừng chạm vào tôi."

"Tôi đã lâu không thương em rồi"

Phùng Viễn không dao động đem y hướng trong lòng ngực dùng sức ấn, tay không quy không củ sờ soạn khắp. Quý Nam nâng lên tay muốn đánh nữa, Phùng Viễn lại chủ động đem mặt hướng trong tầm tay y:

"Tới, chưa hết giận liền tiếp tục đánh."

Y ngược lại ngượng ngùng không xuống tay được, hung hăng đem Phùng Viễn hướng ngoài cửa đẩy. Phùng Viễn thấy Quý Nam không muốn đánh mình cũng không có biện pháp, liền quay đầu đi ra ngoài trong miệng còn ngăn không được dặn dò y:

"Tôi liền ở bên ngoài chờ cậu."

Quý Nam cười lạnh nhìn Phùng Viễn đẩy cửa đi ra ngoài trở lại bồn rửa tay rửa mặt, mà không để ý nước có bao nhiêu là lạnh. Y đang cúi đầu nên không nhìn thấy phía sau cửa bị đẩu ra, nguyên lai người nọ từ nãy giờ trốn ở đây không đi ra. Quý Nam đem nước lạnh hướng trên mặt liều mạng rửa, bỗng từ phía sau bị người che miệng lại, trong mắt y che tầng hơi nước, nhưng rốt cuộc xuyên thấu qua gương liền thấy người nọ là Triệu Tiên Tri, tức khắc giống bị người dùng một chậu nước lạnh tát lên người, run lên hai cái thế nhưng quên mất giãy giụa, trực tiếp bị ấn lên cửa.

"Tôi nói tại sao hắn thế nào lại quản cậu như thế " Triệu Tiên Tri nâng lên tay tát lên mông Quý Nam.

"Nguyên lai là ở trên giường dốc hết sức thương cậu a." Quý Nam nghe vậy đột nhiên mở to hai mắt, há mồm liền cắn tay Triệu Tiên Tri. Triệu Tiên Tri ăn đau lại không chịu buông tay, trực tiếp cỡi quần Quý Nam lại đánh vào trên mông y.

"Cũng không nghĩ hắn là ai." Triệu Tiên Tri đánh xong, tay liền hướng Vào rãnh mông của y sờ soạn, tìm thấy cánh hoa hung hăng chà xát.

"Hắn là tỷ phu của cậu."

Nước mắt Quý Nam trào ra, hai đầu gối mềm nhũn liền hướng trên mặt đất quỳ. Triệu Tiên Tri tìm tới hoa huyệt của y liền hưng phấn mà hô hấp dồn dập, lòng bàn tay thô kệch hinh hắng ấn phần thịt mềm, trong tay hắn còn dính nước lạnh lẽo, động tác lại không nhẹ nên làm cỡ ba lần cánh hoa của Quý Nam đã bị xoa đến đỏ bừng một mảnh mắt thấy muốn sưng.

"Cậu biết thân phận cậu là gì không? Bị tên kia quản nhiều như vậy, nói đến cùng còn không phải là hiếm lạ cậu là song nhi?" Triệu Tiên Tri xoa ngày càng thêm thô bạo, đầu ngón tay tách ra mép thịt non mềm đụng phải hoa hạch, lập tức liều mạng lôi kéo ấn.

"Cậu nhìn xem, hắn hiện tại cùng tỷ của cậu đang làm cái gì?"

Hắn kéo ra mọit cái màng ấn đầu y kéo qua. Phùng Viễn đang nắm tay tỷ tỷ ở trên bàn tiệc thân mật nói cười với nhau, đầu hai người dựa sát vào nhau. Nước mắt Quý Nam bỗng nhiên không có, y nhìn chằm chằm bóng dáng Phùng Viễn tâm một chút liền lạnh xuống thân mình cũng lạnh, mà giữa háng cái tay kia lộng đến lợi hại thẳng đến khi cảm giác thân thể bị tình dục bao phủ, mông nhếch lên hoa huyệt phun ra nước sền sệt.

"Cậu có phải hay không còn si tâm vọng tưởng Phùng Viễn sẽ thương cậu cả đời?" Triệu Tiên Tri thấy Quý Nam phun ra dâm thuỷ càng đắc ý, lung tung xoa bóp cánh hoa tích nước kích thích hắn.

"Cũng đến nhìn xem hắn là cái thá gì, cưới tỷ tỷ còn muốn tặng không đệ đệ? Kia cũng phải nghĩ xem Phùng gia muốn hay không......"

Quý Nam ghé vào trên cửa nghe câu đượ câu không, liền gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Viễn cùng tỷ tỷ, xem hai người bọn họ thân mật đến bộ dáng gì, thấy cũng không đau lòng chính là tâm càng lạnh lẽo, lại cảm thấy chính mình thật tiện thích một người không nên thích còn bị vị hôn phu hiện.

Triệu Tiên Tri dùng ngón tay chơi đủ rồi liền muốn chơi lấy dương vật ra, Quý Nam vẫn không nhúc nhích đang ghé vào cạnh cửa không quay đầu lại, hắn trong lòng thoáng nổi giận, túm cổ áo Quý Nam đem y kéo tới bồn rửa tay muốn cỡi quần áo y, mới vừa cỡi xong còn chưa kịp sờ thì cửa phòng rửa bị người đá văng.

Lại nói trong lòng Phùng Viễn vẫn luôn nhớ thương Quý Nam, thấy y lâu rồi không đi ra liền không chịu nổi quay lại tìm, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn đến Triệu Tiên Tri đem Quý Nam đè ở bồn rửa tay, quần áo đều bị lột sạch trong óc tức khắc "Ong" vang lên một tiếng, lúc này lại tỉnh táo nắm tay đã dừng ở trên cái ót của Triệu Tiên Tri. Triệu Tiên Tri lả công tử ca được nuông chiều từ bé liền chưa đánh nữa đã kêu, trực tiếp té xỉu ở trên mặt đất.

Quý Nam liếc Phùng Viễn một cái, lại cúi đầu nhìn chính mình bị Triệu Tiên Tri xoa hoa huyệt đến dâm thủy bốn phía, bỗng nhiên cười rộ lên cố ý mở rộng chân ngồi lên bồn rửa tay nhìn tỷ phu nhìn.

"Tiểu Nam." Phùng Viễn đem áo khoác cởi ra khoác lên người y, thanh âm tràn đầy ẩn nhẫn lửa giận.

"Hắn...... Hắn thế nào khi dễ ngươi?"

"Khi dễ tôi?" Quý Nam cười đến đôi mắt đều cong.

"Hắn là vị hôn phu của tôi, thế nào tính là khi dễ?"

Quý Nam chính là cố ý, ý định cùng tỷ phu đói chọi đem người này chọc giận. Phùng Viễn thương y ai cũng biết Quý Nam chính mình cũng biết, nhưng y liền muốn nhìn Phùng Viễn có thể hay không đối với mình phát hỏa, nhìn xem Phùng Viễn đối với y nhẫn nại bao nhiêu.
Nói trắng ra là không cam lòng, không cam lòng sự thật đúng như Triệu Tiên Tri nói, Phùng Viễn đối y chỉ là vui đùa, một chút chân tình thật lòng đều không có.

"Tiểu Nam, cậu ở trước mặt tôi đừng nói cái này."

 Phùng Viễn quả nhiên bực kéo cằm Quý Nam tới gần mặt hắn, hô hấp nóng bỏng áp lực quay cuồng tức giận.

"Thế nào, nghe thấy không ?" Quý Nam chưa từng sợ Phùng Viễn lập tức nhướng mày đem quần áo cỡi ra, ngón tay căng ra hoa huyệt sưng đỏ gằn từng chữ một nói.

 "Anh không cắm, tự nhiên sẽ có người nguyện ý cắm."

"Lạch cạch" —— một giọt nước ngã toái trên mặt đất, Quý Nam cùng Phùng Viễn hô hấp đồng thời tăng thêm bọn họ trong lòng đều có nghẹn, trong lúc nhất thời thế nhưng đều không nói lời nào. Hồi lâu, khóe miệng Phùng Viễn đột nhiên gợi lên nhẹ nhàng nói:

 "Hảo."

Quý Nam thình lình đánh cái rùng mình, bị ngữ khí của tỷ phu sợ tới mức run bần bật còn chưa kịp trả lời, đã bị khóa lại bởi áo khoác của Phùng Viễn không nói hai lời khiêng đi ngoài. Quý Nam ngẩn ngườ bắt đầu tay đấm chân đá mà giãy giụa, Phùng Viễn đi ra ngoài thấy người liền nói Quý Nam bệnh đau đầu phát tác nhiễm phong hàn phải đi bác sĩ, thẳng đến khi xa nhà chính mới kéo ra cửa xe đem người hướng vào trong ném vào trong xe, mình thì vòng qua ngồi kế bên y hút điếu thuốc.

Quý Nam bị thuốc sặc đến hoa khan bọc lấy áo khoác muốn ra khỏi xe, tay mới vừa duỗi đã bị Phùng Viễn túm chặt. Trong xe đen như mực bây giờ chỉ thấy ánh lửa, Quý Nam cái gì cũng không thấy không nhưng lại có thể cảm giác được ánh mắt Phùng Viễn dính ở trên mặt mình.

"Hắn chạm vào cậu?" Phùng Viễn đem điếu thuốc từ trong miệng lấy ra, thanh âm trầm đến dọa người.

Quý Nam đột nhiên căng thẳng, bị thanh âm tỷ phu chọc đến cái mũi lên men nói không nên lời  chỉ quay đầu xem bên ngoài Triệu trạch xa hoa truỵ lạc .

"Đau không?" 

Phùng Viễn đem điếu thuốc ra ngoài cửa sổ gió lạnh thổi ngược lại, thổi trúng mặt Quý Nam ho khan. Phùng Viễn dựa vào cửa xe nhìn Quý Nam bị ánh sáng chiếu chỉ thấy non nửa khuôn mặt, duỗi tay do dự chạm vào cằm y, sau đó không nhịn nữa đem người đột nhiên kéo vào trong lòng ngực hôn lên. Quý Nam chỉ cảm thấy cánh mũi đều là mùi thuốc lá, sặc đến lợi hại nhưng cũng an tâm cực kỳ, cánh tay không tự chủ được ôm cổ tỷ phu, nửa thân dưới tiến vào trong lòng hắn.

"Tỷ phu đều luyến tiếc chạm vào cậu" Phùng Viễn hôn xong tự giễu mà cười cười, lấy ngón tay nhéo chóp mũi Quý Nam, lời nói ôn nhu.

 "Nhưng cũng không muốn người khác làm đau cậu."

Quý Nam không lên tiếng, rốt cuộc hiểu Phùng Viễn đã hiểu lầm mình, nguyên lai tỷ phu cho rằng y đã bị Triệu Tiên Tri phá, y vừa định mở miệng giải thích lại không biết vì sao nhịn xuống, lặng lẽ  liếc mắt Phùng Viễn một cái, liền thấy ánh mắt hắn nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt ánh lên màu cam của ánh lửa, lộ ra điểm lạnh đến bi thương. Quý Nam không nhịn nỗi, nhào lên người Phùng Viễn hôn môi, hai chân câu lấy eo tỷ phu cọ xát.

"Cậu không sợ đâu, tỷ phu cũng luyến tiếc làm đau cậu, muốn cái gì?" Phùng Viễn nhẹ nhàng vuốt ve eo Quý Nam, giữa mày tràn đầy nhu tình, Quý Nam cũng chưa thấy Phùng Viễn ôn nhu như vậy.

"Tỷ phu......" Quý Nam ngơ ngẩn mà nhìn Phùng Viễn, nước mắt lại bừng lên.

"Hắn làm đau cậu?" Phùng Viễn đau lòng đến cực điểm, đem Quý Nam nhẹ nhàng đè ở trên ghế sau, kéo ra hai chân đặt trên vai mình.

 "Đừng sợ, tỷ phu sẽ không làm đau cậu."

Quý Nam rưng rưng nhìn Phùng Viễn mơ hồ đột nhiên hỏi:

 "Thật sự không đau?"

Phùng Viễn cho rằng y bị Triệu Tiên Tri lộng bị thương, lại phát giác thấy chân Quý Nam run, lập tức khinh thân ôm lấy y:

 "Không đau, tỷ phu khẳng định sẽ không làm đau cậu."

Quý Nam nhẹ nhàng "Ân" một tiếng tim chợt đập nhanh, tuy rằng biết lừa Phùng Viễn không tốt nhưng lại cảm thấy đây là cơ hội duy nhất cắn môi dựng thẳng eo. Trong xe tối tăm Phùng Viễn thấy không rõ giữa hai chân Quý Nam là tình trạng, nhưng đánh giá cánh hoa sưng lên, hắn làm sao mà không bực được. Nhưng nghĩ lại vẫn là Quý Nam bảo bối, chỉ hận chính mình không sớm chút đập Triệu Tiên Tri, không duyên cớ làm Quý Nam chịu này đó ủy khuất.

Phùng Viễn càng nghĩ càng là yêu thương, càng nghĩ càng áy náy, ngón tay ôn nhu mà nhéo cánh hoa ướt nóng, lại cúi người sờ soạng hôn lên tiểu hạch ẩm ướt đem Quý Nam liếm đến xụi lơ vô lực, dâm thủy tràn lan mới cởi quần áo, ở trong xe nhỏ hẹp đem Quý Nam ôm vào lòng, dương vật nóng bỏng cắm ở bắp đùi thấm ướt của y. Quý Nam mơ mơ màng màng vươn tay sờ soạng dục căn của Phùng Viễn một phen, cả kinh mà thiếu chút nữa bắn lên.

"Sợ?" Phùng Viễn nghiêng đầu hôn y.

 "Không có việc gì, khẳng định không đau như lần đầu tiên đâu."

Quý Nam nghĩ thầm lời nói của hắn chắc lần đầu tiên sẽ đau nhưng nếu nói thật, tỷ phu không chừng sẽ không phá thân y, vì thế chỉ run rẩy nói câu:

 "Lớn......"

"So với Triệu gia lớn hơn phải không?"

 Phùng Viễn nhắc tới Triệu Tiên Tri ngữ khí lập tức lạnh xuống, ấn bắp đùi y thẳng lưng dùng dương vật cọ xát cánh hoa nhỏ chảy dâm thủy. Quý Nam lúc này là thật sợ, vừa sợ phá thân đau lại sợ bị tỷ phu phát hiện sự thật lúc sau sẽ tự trách, lỡ như sau nay trốn mình thì phải làm sao. Phùng Viễn trong lòng rốt cuộc vẫn là nghẹn, cảm thấy Quý Nam trốn tránh lập tức thủ sẵn đem eo y hướng dương vật hung hăng nhấn một cái. Quý Nam đột nhiên ngồi thẳng thân mình, hạ thể phảng phất bị  dục căn bổ ra trước mắt hiện lên ánh sáng, màng trinh yếu ớt trong cơbị dương vật thô bạo đam thủng, máu đỏ ấm áp theo huyệt đạo chảy ra.

Ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến âm thanh ca nhạc của Triệu gia, trên trời tuyết đang rơi từ từ. Quý Nam không kêu cũng không khóc, choáng váng đầu óc chậm rãi run thân thể, lát sau chậm rãi ghé đầu vào mặt Phùng Viễn thều thào nói "Đau", nước mắt ào ào dính trên mặt của tỷ phu .

"Bảo bối......"  Phùng Viễn cũng ngây ngẩn cả người, hắn tự nhiên cảm nhận được chính mình đâm thủng cái gì, luống cuống tay chân mà đỡ lấy eo Quý Nam, nói năng lộn xộn.

"Em gạt anh? Em thế nào...... Ai nha làm anh đau lòng chết đi được!" Nói xong một lúc lâu thấy Quý Nam không có phản ứng càng nóng nảy. ( Chịch rồi nên đổi xưng hô nhen )

 "Em như thế nào không nói? Bảo bối em sao rồi......"

Phùng Viễn nói đi nói lạitất cả đều là hối hận xoa sau cổ Quý Nam liên tiếp xin lỗi, ngửi được mùi máu tươi lúc sau càng hoảng sợ, đem Quý Nam gắt gao ôm vào trong ngực cũng không dám tiếp tục động, vừa xoa eo vừa lau nước mắt. Phùng Viễn khi nhìn thấy thân dưới của y mới nhớ lại, hồi nãy tiến phòng rửa mặt một chút mùi máucũng không ngửi thấy, lúc ấy Quý Nam rõ ràng chính là bực bội lại còn đúng lúc chính mình nóng nảy, thế là nóng nảy đem màng trinh đam thủng, cũng không biết Quý Nam đau như thế nào. Phùng Viễn ngày thường thương Quý Nam bị té đều xót, lúc này lại là chính mình đem người làm khóc thật sự là hối hận tới cực hạn.

"Thật là......" Phùng Viễn lung tung hôn môi Quý Nam.

"Vừa nãy khẳng định không làm đau em, bảo bối đều tại anh đừng khóc."

Quý Nam thoáng lắc eo thần trí dần dần tìm về, cuối cùng lên kêu thảm thiết: 

"Đau, tỷ phu, em đau quá......"

Phùng Viễn hút một ngụm khí, bị tiếng kêu đau của Quý Nam tâm đều nát, nhưng lại không dá rút dương vật ra khỏi hoa huyệt ngay, đành đem Quý Nam đè ở dưới thân ôn nhu mà hôn, duỗi tay xoa bóp cánh hoa sau đó chậm rì mà rút ra, dục căn đầy dính máu loãng. Quý Nam run rẩy ôm vai Phùng Viễn, cảm thụ được đồ vật nóng bỏng trong cơ thể rút ra, không nhịn xuống oa khóc một tiếng, há mồm cắn vai Phùng Viễn mắng hắn:

 "Anh...... Anhi thế nào...... Không nhẹ nhàng......"  hoàn toàn đã quên là chính mình tự tìm khổ.

Phùng Viễn liền kêu vài tiếng "Bảo bối", tiện đà nâng cánh mông Quý Nam thẳng lưng lại đâm vào:

 "Tỷ phu sai, tỷ phu thực xin lỗi em."

Quý Nam bị đỉnh đến eo đều nâng lên, dương vật Phùng Viễn nóng cháy đối với hoa huyệt yếu ớt  như hai mà một, đau đến y đều nói không nên lời liền lấy móng tay cào bả vai Phùng Viễn. Mà Phùng Viễn cắm vào liền không dừng được, tiểu huyệt Quý Nam co rút chặt chẽ như muốn bao lấy mút dương vật vào, đầu vai bị cào như mèo đụng tự nhiên sẽ không quan tâm.

Phùng Viễn đem Quý Nam gắt gao ôm vào trong ngực thẳng lưng mà chịch, hai người ở trên ghế sau nhỏ hẹp dần dần ôm thành một đoàn, trong chốc lát trong xe liền tràn ngập hơi thở hương vị tanh ngọt dâm mĩ. Một lát sau Quý Nam liền sướng đau đớn đột nhiên biến mất, bị tỷ phu đỉnh lộng liền thoải mái, cả người giống như đắm chìm trong nước ấm nước, nguyên lai cắm vào so với tay sờ càng thoải mái hơn nhiều, tình triều từng đợt từng đợt dâng lên hoa huyệt phun ra nước đệm ướt nhẹp, Quý Nam không quan tâm dính ở trên người Phùng Viễn theo động tác của hắn thọc vào rút ra vặn vẹo eo, mỗi khi hoa huyệt bị xỏ xuyên liền hưng phấn đến ưỡn ngực thét chói tai, hai vú nhẹ nhàng lay động núm vú không bị chạm vào liền dựng lên lên.

Phùng Viễn bỗng nhiên xoay người Quý Nam, đẻ y nằm ngửa ở ghế sau, mở rộng hai chân y ra vòng lên eo mình, nắm eo Quý Nam điên cuồng phập phồng. Quý Nam hoảng loạn duỗi tay hướng dưới thân sờ, dâm thủy bắn tung tóe lên đầu ngón tay y, thân thể va chạm lên âm thanh không dứt bên tay, y hô hấp cứng lại co rút bắn, màu trắng ngà của chất lỏng phun ở trên eo Ohùng Viễn,còn dâm thuỷ đang chảy ròng ròng nhĩu lên đệm.

"Tỷ phu......" Quý Nam ôm Phùng Viễn.

"Đừng đâm chỗ đó...... Đừng......"

Phùng Viễn hôn thái dương tràn đầy mồ hôi của Quý Nam, ấn mông y hung hăng đụng vài cái, Quý Nam lập tức khóc lóc giãy giụa mà hoa huyệt điên cuồng bị trừu đến sưng đỏ, tiện đà phun ra một lượng dâm thủy.

"Đừng......" 

Quý Nam lời còn chưa dứt, trước mắt đã tối sầm mềm như bông mà té xỉu ở ngực Phùng Viễn, tiểu huyệt trừuđén bên ngoài đều là nước, người lại không có ý thức. Phùng Viễn ôm y hít sâu lấy lại hơi thở, sờ sờ cái trán Quý Nam lại dùng áo khoác đem người bọc lại, từ trong quần áo của mình sờ soạng tìm điếu thuốc, mới vừa làm xong nhìn thoáng qua Quý Nam hôn mê hoảng hốt, liền vòng qua ngồi lên xe nhanh như chóp chạy về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro