Chương 233 ~ 236

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 233: Quyền chủ động

Randall đóng khẽ cửa, không nói một tiếng đi đến bên giường.

Hạ Mạt nằm trên giường, toàn thân nhuộm một màu đỏ mỹ lệ, màu sắc mỹ lệ lan tràn từ khuôn mặt đến lồng ngực của cậu, làm cho người mơ màng.

Ánh mắt của Randall lưu luyến ở chỗ giữa xương quai xanh tinh xảo và đầu vai, trong lúc nhất thời lại khó có thể thu hồi, nghe thấy Hạ Mạt phát ra tiếng rên rỉ thống khổ mới đột nhiên hoàn hồn.

Randall ngồi ở bên mép giường, ngón tay đầy những vết chai dày nhẹ nhàng vuốt cánh môi của Hạ Mạt

Lông mi nồng đậm run nhè nhẹ, Hạ Mạt mở to mắt, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Randall. Cậu hé miệng, muốn nói chuyện, nhưng đầu lưỡi của cậu lại như là muốn đối nghịch với cậu, cho dù cậu có cố gắng thế nào thì cũng không thể nói được.

Khớp xương của nam nhân rõ ràng đặt trên bờ môi của cậu.

Hạ Mạt khó khăn hoạt động con mắt, chậm rãi nhìn xuống phía dưới.

"Em bị cho uống thuốc, kỳ sinh lý bị ép đến sớm..."

Hạ Mạt nháy mắt mấy cái, thể hiện mình đã hiểu.

"Ta..." Lời Lance nói làm cho Randall có phần do dự. Một phương diện, hắn không muốn làm cho thân thể của Hạ Mạt bị thương tổn một chút gì; một phương diện khác, hắn lại lo lắng hậu quả của việc không làm bất cứ biện pháp đề phòng nào...

Ai biết lời còn chưa nói hết, ngón tay đặt ở trên môi của Hạ Mạt đã bị ngậm vào trong khoang miệng nóng ướt.

Ngọn lửa bị đè nén bỗng nhiên bùng cháy!

Quản nhiều như vậy làm cái gì? Tỉ lệ thụ thai của Omega mặc dù lớn nhưng cũng chỉ là nhiều hơn so với Beta mà thôi, thế nhưng nếu so sánh với thời kỳ Trái Đất thì vẫn còn thiếu đến đáng thương. Nhớ ngày đó phụ hoàng cùng phụ hậu vì hắn và Lance cũng đã phải phí rất nhiều công phu.

Nghĩ như thế, Randall cũng thả, hắn xoay mình lên giường, vén chăn lên...

Bốn người Lance ngồi ở trên chủ phi thuyền, nguyên một đám thần tình nghiêm túc.

"Laurent đã biết thân phận của Hạ Mạt, nhưng không truyền tin, mục đích của gã rất rõ ràng, chính là nhờ vào đó áp chế chúng ta. Trương Lợi phân tích.

"Gã có thể thô bỉ thêm một chút không?" Lance tức giận bất bình vỗ mặt bàn.

"Nếu như không phải hôm nay bị người phát hiện ra hình ảnh đắc chí của Laurent, hơn nữa Vu Triết siêu tốc định vị, chỉ sợ Hạ Mạt đã..." Câu nói kế tiếp Trương Lợi chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu!

Dựa theo tình cảm của Hạ Mạt đối với Randall, một khi cậu thật sự bị người lăng nhục, nhất định sẽ lựa chọn tự sát! Đây hoàn toàn không là điều ngạc nhiên! Kể từ đó, bọn họ tổn thất không chỉ bạn thân hoặc là người yêu, càng quan trọng hơn là tương lai của Hoàng đảng, tương lai của Lạp Hỗ tinh cầu.

Trương Lợi nói: "Cân nhắc đến hành động có thể xảy ra tiếp theo của Laurent, chúng ta phải làm tốt sách lược ứng đối."

"Ý của cậu là..." Lance nhìn về phía Trương Lợi.

Vu Triết cùng Trần Khiết đều nghi ngờ nhìn hắn.

"Cùng với bị động phòng thủ, không bằng chủ động tấn công." Con mắt của Trương Lợi hiện ra tinh quang, "Trước mắt mà nói, phân loại nhân chủng của Hạ Mạt như là một chìa khóa, nhưng nếu nghĩ ngược lại, nếu như phân loại nhân chủng của Hạ Mạt không còn là chìa khóa, Laurent còn có thể làm sao?"

"Cậu nói là..."

"Đúng vậy." Trương Lợi cười xảo quyệt, "Điểm này a, dẫn đường dư luận còn phải dựa vào Vu Triết..."

.

Phủ Nội các tổng lý.

Laurent làm rơi chén trà xuống đất, "Cậu nói cái gì? !"

"Kế hoạch vốn đang tiến hành vô cùng thuận lợi, không nghĩ tới bên chỗ Hải sản hoàng thành lại xảy ra sơ xuất. Thếu gia của quán Hải sản Hoàng thành là bạn tốt của Randall, hắn nói chuyện này với..."

"Người kia ta biết, hắn bình thường cơ bản không đi quán hải sản, nhất định là trong đó có vấn đề nên hắn mới đi. là ai làm ra?"

"Là... Lý Diễm."

"Là ả tình nhân kia của cậu?" Laurent châm chọc hỏi.

Tống Tu cúi đầu, "Thuộc hạ chẳng qua là chơi đùa mà thôi." Hắn dừng một chút, nói bổ sung: "Thật ra, chúng ta chọn địa điểm ở quán Hải sản Hoàng thành vốn cũng đã tồn tại khả năng rủi ro."

Laurent bực bội khoát khoát tay, "Được rồi được rồi. Bây giờ nghĩ lại kế hoạch trước đó cũng không có tác dụng gì, hiện tại là lúc nghĩ nên khắc phục hậu quả như thế nào!"

"Đại nhân, tất cả mọi người ở Tiêu Diêu sơn trang đã bị bắt..."

"Ta đã đoán được." Laurent vuốt vuốt huyệt thái dương, "Nghe nói Randall vận dụng đội hộ vệ Hoàng gia?"

"Ừm."

"Ngay cả đội hộ vệ Hoàng gia đều xuất động, có thể thấy được vị trí của Hạ Mạt đối với Randall cao như thế nào. Chuyện hôm nay chỉ sợ không dễ dàng bỏ qua."

"Vậy thì ý của đại nhân là?"

"Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể vững vàng nắm chủ quyền trên tay của chúng ta!"

"Ngài là nói..."

"Đúng vậy! Công bố phân loại nhân chủng của Hạ Mạt!"

"Nếu vậy thì coi như triệt để xé rách mặt sao?"

"Chẳng qua là chuyện sớm hay muộn." Khuôn mặt Laurent tươi cười vặn vẹo, "Cậu tranh thủ thời gian an bài, ta phải đi báo cáo chuyện này cho cha."

"Vâng."

Chuyện Hạ Mạt bị tính kế rơi vào tai của những thành viên chủ chốt, mọi người nhao nhao giận không kềm được! Vị Chinh càng là tức giận đến mức đập bàn tại chỗ.

Lannado nhanh chóng mở cuộc họp khẩn cấp, mười phút sau, các thành viên chủ chốt của Hoàng đảng đã tập trung ở một chỗ.

Trong phòng họp, tất cả mọi người không nói lời nào, không khí ngưng trọng dị thường.

Lannado bất động thanh sắc dò xét nét mặt của đám người Vị Chinh, Diệp Vĩ, sau đó nói: "Cũng may vãn hồi kịp thời..."

Vị Chinh mặt lạnh, không khách khí chút nào đánh gãy lời nói của Lannado, "Bản nguyên soái còn nhớ rõ, lúc trước Randall điện hạ từng thề son sắt cam đoan Hạ Mạt an toàn, lúc này mới bao lâu, Hạ Mạt thiếu chút nữa bị người chà đạp!"

"Không nên tức giận." Lannado đứng dậy đi đến cạnh hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Tâm tình của cậu ta có thể hiểu. Với ta mà nói, Hạ Mạt cũng giống như con ruột, xảy ra chuyện như vậy, trong nội tâm của ta cũng vô cùng khó chịu. Nhưng chuyện trước mắt cũng không phải là nội chiến, cũng không phải chỉ trích lẫn nhau, mà là nghĩ biện pháp vượt qua nguy cơ trước mắt, cùng với dự phòng các chuyện có thể xảy ra sau này."

Vị Chinh sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.

Lannado ngồi trở lại vị trí cũ

Vương thúc đứng dậy nói: "Bệ hạ, Đế hậu, thần có một ý nghĩ."

"Nói đi."

"Từ sau khi biết rõ năng lực của Hạ đại sư, lão thần liền cực kỳ hy vọng Hạ đại sư có thể buông tha thân phận học sinh, an tâm ở tại xưởng chế tạo cơ giáp, thứ nhất có thể tránh việc Hạ đại sư có thể gặp bất trắc khi đang đi học, hơn nữa Hạ đại sư cũng có thể dùng hết toàn lực để chế tạo cơ giáp, nhưng khi đó..." Hắn do dự một chút, "Randall điện hạ cực lực phản đối."

Lannado gật gật đầu, "Vương xưởng trưởng mời ngồi. Sở dĩ có chuyện ngoài ý muốn này quả thực có liên quan đến chuyện trong trường có nhiều người có ý đồ xấu. Thế nhưng nếu như muốn hoàn toàn cướp đoạt quyền lợi làm học sinh của Hạ Mạt cũng khó tránh khỏi có phần bất nhân."

Vương thúc lập tức nói: "Bệ hạ, chúng ta phải suy nghĩ đến an toàn của Hạ đại sư cùng với tương lai của Lạp Hỗ tinh cầu."

"Trẫm rõ ràng ý của ngài. Thế nhưng mọi chuyện phải cân nhắc đến ý nguyện của Hạ Mạt."

Mọi người rơi vào trạng thái giằng co.

Diệp Vĩ luôn giữ yên lặng rốt cục nói chuyện, "Bệ hạ, Đế hậu, theo ý kiến của thần, không bằng trực tiếp công bố thân phận phân loại nhân chủng của Hạ Mạt."

"Công bố thân phận?" Mấy người Lannado đều không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.

Diệp Vĩ nói: "Lúc nãy ta mới nhận được video của mấy người Lance, bọn họ nói... , ta cảm thấy phương pháp này có lẽ đúng, ít nhất có thể đoạt lại quyền chủ động, làm cho đảng nội các đánh mất tiên cơ."

Lannado trầm mặc, Edern nhẹ nhàng mà đụng đụng đầu gối của hắn, Lannado lúc này mới rốt cục gật đầu làm quyết định, "Đã như vầy liền làm cho bọn họ buông tay đi làm đi. Nếu như cần chúng ta giúp thì cứ việc nói ra."

"Vâng."

Vào ban đêm, trên diễn đàn của trường học quân sự Exxon bỗng nhiên tuôn ra một tin tức kinh sợ: "Kinh bạo! Tàn đại đúng là Omega? !"

Tin tức vừa xuất hiện, lập tức bị mọi người lấy tốc độ cấp tốc đưa lên đầu

"Ha ha, về chuyện liên quan đến phân loại nhân chủng của tàn đại, ta đã vô lực chửi bậy, tàn đại là Beta, Beta, Beta! Rốt cuộc muốn nói bao nhiêu lần các người mới tin tưởng?"

"Đúng vậy, từ khi tàn đại bắt đầu thành danh đến nay, bài đăng nghi ngờ phân loại nhân chủng của hắn không có trăm thì cũng chục, ta chỉ muốn hỏi một câu: Thú vị sao?"

"Lâu chủ, ngài có thể có ý tưởng mới mẻ hơn sao? Vấn đề tầm thường này tất cả mọi người đều đã mệt có được không?"

"..."

Cùng lúc đó, Laurent rốt cục gặp được bài đăng này trên mạng, gã không hiểu cười cười, sau đó liên lạc Tống Tu, "Chuyện hôm nay làm không tệ, chuyện chúng ta cần làm chính là tốc độ, làm trước bọn Randall!"

Tống Tu vẻ mặt mờ mịt, "Cái gì? Làm cái gì?"

Trông thấy phản ứng của hắn, Laurent lập tức có dự cảm không hay "Cậu không nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn?"

"Thuộc hạ còn chưa kịp..."

Chưa kịp?

Vậy thì bài đăng này rốt cục là ai phát?

Trong đầu Laurent lập tức dâng lên một ý nghĩ, gã đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Tranh thủ thời gian, nhanh chóng để thủy quân của cậu lên! Đừng làm cho bọn họ chủ đạo dư luận! Nhanh! Nhanh! Nhanh!"

"Đại nhân, tôi còn chưa hiểu chuyện này là..."

"Không có thời gian nói nhảm! Nhanh chóng để cho thủy quân của cậu lên diễn đàn, tận lực bôi đen Hạ Mạt!"

Tống Tu vội vàng sai người gọi thủy quân, nhưng mà hiển nhiên không còn kịp rồi!

Bởi vì lúc này lâu chủ đã ném ra tin tức nặng ký thứ hai: "Tàn đại đúng là Omega, xế chiều hôm nay còn thiếu chút nữa bị rơi vào trong tay của Alpha Ngưu lang (cách gọi của những nam nhân đi tiếp khách đó ^^!) trong Tiêu Diêu Sơn trang."

Hết chương 233.

.

Chương 234: Dư luận

Cái này giống như là một quả boom, làm nổi lên sóng lớn trên mặt nước vốn không yên tĩnh!

"Cái gì? ! Tiêu Diêu Sơn trang? ! Tàn đại bị Ngưu lang ở Tiêu Diêu Sơn trang theo dõi? ! Bà mẹ nó! Cuối cùng chạy thoát được không? ! Chạy thoát được không? !"

"Tiểu bạch cầu phổ cập khoa học, Tiêu Diêu Sơn trang là có ý gì?"

"Cái này cũng không biết? Cậu rốt cục là ngây thơ đến mức nào? ! Tiêu Diêu Sơn trang chính là một chỗ ăn chơi thác loạn, Ngưu lang bên trong rất là lợi hại! Nhất là Alpha, chỉ cần Omega rơi vào trong tay bọn họ thì cơ bản không có cách nào toàn thân thoát ra!"

"Lạp Hỗ tinh cầu còn có nơi như vậy?"

"Chẳng lẽ không. Nói đi nói lại, tôi còn thắc mắc tại sao tàn đại lại có quan hệ đến Tiêu Diêu sơn trang , lâu chủ cầu giải thích."

Rất nhanh, lâu chủ hồi phục: "Một lời khó nói hết."

"Cái gì?? Ý gì? Có thể nói rõ ràng không?"

"Tôi cũng là nghe người khác nói, còn sự thật như thế nào, còn phải chờ tàn đại chứng thực."

"Hiểu, lâu chủ tranh thủ nhanh chóng đi hỏi một chút đi!"

"Nghe nói là có người giả mạo Randall điện hạ, truyền tin giả cho tàn đại, dẫn hắn đến quán hải sản hoàng thành, sau đó ra tay ở chỗ đó, bắt hắn đến Tiêu Diêu Sơn trang."

"Trời ạ, ai mà to gan như vậy? ! Giả mạo Randall điện hạ không nói, còn dám bắt cóc? !"

Lâu chủ tiếp tục nói: "Cũng không phải chỉ đơn giản là bắt cóc. Nghe nói trong căn phòng mà tàn đại bị bắt đến chứa đầy camera, những người kia vốn muốn quay lại để lăng nhục tàn đại."

"Tâm lý biến thái sao? ! Tại sao bọn họ phải chụp loại video này?"

"Kết quả như thế nào? Kết quả như thế nào? !"

Lâu chủ: "Cũng may Randall điện hạ kịp thời đến được chỗ của tàn đại, cứu ra tàn đại, nếu không hậu quả thật sự là không thể lường được."

"Nói cho cùng, Randall điện hạ cùng tàn đại tài là chân ái ah!"

"Chân ái +1 "

"Chân ái +2 "

"..."

"Không đúng không đúng!" Một bạn trên mạng hét lên: "Chủ đề của bài đăng không phải là tàn đại là Omega sao? Lâu chủ rốt cuộc nghe nói từ chỗ nào?"

Lâu chủ còn chưa lên tiếng, một bài đăng nặc danh liền xuất hiện "Hạ Mạt chỉ là một tên lừa gạt, mọi người sao lại quan tâm hắn như vậy?"

Phong cách của bài đăng này chẳng hài hòa như thế, cho nên lập tức bị đám cư dân mạng pháo oanh.

"Trên lầu nhất định là hắc tàn đại đúng không? Ở bên trong một đám fan não tàn, antifan có thể tự giác tàng hình không? Cám ơn hợp tác."

"Chúng ta hãy bỏ qua sự tồn tại của hắn đi, tiếp tục đề tài vừa rồi."

"Lâu chủ, tại sao cậu lại biết tàn đại là Omega?"

Lâu chủ: "Tôi chỉ có thể nói, bởi vì tình yêu."

"Cái gì??? Tại sao ta lại nghe không hiểu?"

"Lâu chủ nói bởi vì tình yêu, chẳng lẽ tàn đại yêu rồi?"

"Quỳ cầu nói rõ, quỳ cầu chân tướng."

Lâu chủ: "Chuyện tôi có thể nói cho mọi người cũng chỉ có hai cái, một, tàn đại là Omega; mà, tàn đại sở dĩ giấu diếm thân phận, là vì tiếp cận người trong lòng của hắn . Còn những thứ khác kính xin chờ tàn đại khỏe lại tiếp tục trả lời."

Lâu chủ nói xong câu đó lập tức lặn xuống nước bỏ chạy, chỉ để lại một đám người vây xem lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Đúng lúc này, một người ẩn danh lập tức nói, "Mọi người vậy mà sẽ cảm thấy lo lắng cho Hạ Mạt? Ta quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hạ Mạt rốt cuộc có sức hấp dẫn như thế nào, có thể khiến người ta bỏ qua lời nói dối cùng hứa hẹn của hắn. Ta nhớ trước đây không lâu hắn đã từng nói trước cửa câu lạc bộ chế tạo cơ giáp, lộ ra cánh tay chứng minh hắn không phải là Omega với mọi người, hôm nay mới qua bao lâu, liền còn nói mình là Omega, còn có lý do đường hoàng, nói cái gì mà vì theo đuổi chân ái? Ta chỉ có thể nói buồn cười."

Một chuỗi dài châm chọc như thế vừa ra, mọi người lập tức phun máu

"Thế giới của tàn đại bọn cặn bã kia làm sao có thể hiểu? !"

"Tàn đại nhà ta còn chưa đi ra nói rõ! Một mình mày mang nick ảo cũng dám lên mạng sủa bậy? Có bản lĩnh dùng nick chính nói a!"

"Người mà ngay cả tên thật cũng không dám lộ, không có tư cách ở chỗ này nói chuyện! Cút!"

"Cút!"

Lực lượng của quần chúng là to lớn, dưới võ mồm của mọi người, các thủy quân của Laurent quả thực không có cách nào vui sướng đùa giỡn! Bọn họ nhao nhao bày tỏ lực bất tòng tâm, thà rằng trả tiền cũng không bằng lòng nhận loại công việc có độ khó cao như thế này.

Tống Tu chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã nhận được tin tức của hơn mười thủy quân, những tin tức này cơ bản giống nhau, không có gì hơn là "Fan não tàn quá cường đại, quân lính của chúng ta tan rã, đề nghị buông tha, tiền đặt cọc ta cũng không cần."

Laurent lo lắng đi qua đi lại trong phòng, quang não bỗng nhiên lóe lên, gã vội vàng kết nối, đổ ập xuống chính là mắng một chập, "Rốt cục là xảy ra chuyện gì, ta căn bản không thấy rõ thủy quân ở trong bài đăng! Bọn họ..."

"Tôi đã thuê 3000 tên thủy quân, thế nhưng... Fan não tàn của Hạ Mạt quả thực quá mức khổng lồ, lại đều là fan trung thành đến chết, thuỷ quân căn bản ngăn cản không nổi..."

"Phế vật! ta ném ra nhiều tiền như vậy, chỉ một câu 'Ngăn cản không nổi' liền xong việc!"

"Lúc trước có đưa cho bọn họ tiền đặt cọc, bọn họ đều đồng loạt trả về..."

"Tốt! Tốt!" Laurent gần như phát điên hơn, gã hung hăng nắm chặt tóc, "Chẳng lẽ liền không có cách nào sao? !"

Cửa thư phòng đột nhiên mở, Locke trầm mặt đi tới.

Laurent trông thấy hắn, lập tức để xuống cánh tay nắm tóc, tắt đi video, nhát gan nói: "Cha."

Locke trừng mắt liếc gã một cái, "Không có tiền đồ! Chỉ một chuyện nhỏ mà đã đem mày thành như vậy?"

Laurent cúi thấp đầu, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

"Chẳng qua chỉ là một trận chiến nước bọt mà thôi, cho dù thắng lại có thể như thế nào đây? Phải nhớ kỹ, dù thế nào thì thực lực đều là quan trọng nhất!"

"Cha, ngài nói con biết, nhưng là trước mắt..."

"Chỉ cần lửa này không sốt đến trên người chúng ta, liền không cần lo lắng. Huống hồ..." Locke cười, "Ta đã cùng Hắc Vương Tinh thảo luận kế hoạch công kích."

"Kế hoạch công kích?" Laurent hỏi: "Cha, không phải trước kia ngài nói thời gian tấn công là hai năm sau sao?"

"Lúc ấy là thật không ngờ Hoàng đảng lại có thể có thêm một tên chế tạo sư cấp quốc gia, hôm nay bọn họ có trong tay hai tên chế tạo sư quôc gia, chẳng lẽ chúng ta còn để cho bọn họ có đầy đủ thời gian ứng chiến?"

"Cho nên..."

"Ta còn nhớ sau kỳ nghỉ đông của năm nhất chính là thi đấu Liên minh học viện tinh tế đúng không?"

"Vâng."

"Đây chính là cơ hội tốt, đến lúc đó ánh mắt của cả nước đều ở trên trận đấu, hành động của chúng ta cũng sẽ càng thêm thuận tiện."

"Đã như vầy, cha, vậy thì chuyện trước mắt..."

"Hết sức là đủ. Chẳng qua là một tên Omega hơi có chút thiên phú, đáng giá mày lãnh phí nhiều tâm tư như vậy? Hừ! hao tốn thời gian đối kháng với Randall không bằng bắt lấy tên chế tạo sư cấp quốc gia kia! Chỉ cần đem hắn giải quyết, hết thảy đều không là vấn đề!"

"Vâng."

Bởi vì thủy quân của Laurent triệt để triệt đổ, bên trong diễn đàn liền xuất hiện trạng thái hài hòa trước kia chưa từng có

"Nói chuyện như vậy, lâu chủ quả thực quá không chịu trách nhiệm!"

"Đúng rồi, vừa nãy lâu chủ nói chờ tàn đại khôi phục, sau đó sẽ trả lời, chẳng lẽ tàn đại bị thương, ngã bệnh?"

"Oh! Không phải là bị hạ thuốc đấy chứ? Hạ dược gì gì đó chính là thủ pháp quen dùng của Tiêu Diêu sơn trang!"

"Trời ạ! Thật là sợ! Đột nhiên cảm giác được tàn đại đáng thương!"

"Không biết tàn đại lúc nào mới có thể khang phục, thật là muốn nhìn nam thần của ta một chút."

"..."

Vinh Quang 3000X dừng ở bên trong hoàng cung

Mấy người Lance trước sau rời khỏi, Lance an bài vài tên lính canh giữ ở xung quanh Vinh Quang 3000X, bảo vệ an toàn cho hai người.

Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, chừng sáu giờ, Randall ôm Hạ Mạt đi xuống phi thuyền.

Nhóm binh lính canh giữ ở xung quanh như thế, liền vội vàng tiến lên, nhỏ giọng nói: "Đại điện hạ, căn cứ phân phó của Nhị điện hạ, thuộc hạ cần chụp mấy tấm ảnh của ngài và Hạ tiên sinh, đăng lên diễn đàn."

Randall dừng một chút, nhớ lại tin tức nhìn thấy lúc sáng, gật đầu

Tên lính này lập tức chạy đến xa xa chụp hình, sau đó đăng lên diễn đàn của trường, cũng phối hợp với lời bình ngắn gọn: Hạ tiên sinh bị trúng thuốc, điện hạ khẩn trương cực kỳ, cả đêm một tấc cũng không rời cùng Hạ tiên sinh.

Hình ảnh vô cùng rõ ràng, có hai tấm thậm chí còn thấy lá cây xung quanh.

Thông qua hình ảnh chỉ có thể thấy bên mặt của Randall, mà cả người Hạ Mạt đều bị quấn trong chăn, lộ ra hai cái bắp chân trắng noãn, thấy thế nào đều khiến người ta ý nghĩ kỳ quái.

Mấy tấm ảnh này vừa đăng lên mạng, lập tức khiến cho mọi người kích tình hồi phục.

"Trời ạ! Ta nhìn thấy cái gì? ! Bắp chân trơn bóng dưới chăn? ! Tàn đại đều không mặc gì? !"

"Trên lầu, chú ý của cậu rõ ràng là sai! Chúng ta nên tập trung chính là Randall điện hạ làm sao sẽ ôm tàn đại! Hơn nữa còn là ôm công chúa!"

"Oh! Hình tượng này thật đẹp, quả thực không dám nhìn!"

"Cho nên nói Randall điện hạ cùng tàn đại là chân ái? ! Tàn đại thực sự là Omega? ! Người yêu của ngài ấy chính là tàn đại? !"

Bên trong bài đăng xuất hiện yên lặng ngắn ngủi, ngay sau đó là sôi trào sóng sau đè sóng trước.

"Tàn đại chính là Omega? ! Ah! Dùng thân phận Omega đạt được giải quán quân giải chế tạo cơ giáp thì không nói, còn đoạt được á quân của giải thi đấu cơ giáp sơ cấp? ! Xử lý thế nào? ! Địa vị của hắn ở trong lòng của ta càng ngày càng thần thánh, càng ngày càng cao không thể leo tới!"

"Giống như trên!"

"Giống như trên!"

"..."

Chỉ đến 8:30, bên trong diễn đàn của trường lập tức xuất hiện thông báo thứ nhất, "Đối với chuyện học sinh năm nhất khoa chế tạo cơ giáp xuyên tạc phân loại nhân chủng để nhập học, 11:00 sáng hôm nay trường học sẽ tiến hành họp công khai. Cuộc họp này cũng sẽ quyết định việc đi hay ở của Hạ Mạt, mời các vị bạn học tham dự đúng giờ."

Hết chương 234

.

Chương 235: Bỏ phiếu.

Hạ Mạt là bị ác mộng đánh thức!

Ở trong mộng, cậu giống như về với đời trước. Randall hai mắt mù, ba ba tóc bạc trắng, còn có chính mình cười ngây ngô cùng với Laurent!

Cậu hận không thể xông lên xé nát cái khuôn mặt tươi cười kia, nhưng là cậu làm không được, cánh tay vung lên giống như đánh vào không khí, cậu gấp vô cùng, lại không có biện pháp nào có thể thay đổi hiện trạng!

Hình ảnh trước mắt đột nhiên bị vỡ thành nhiều mảnh, ngay sau đó cậu lại thấy mình bị đặt ở dưới thân một Alpha, cậu lòng nóng như lửa đốt, lại không có biện pháp cứu vãn. Đúng lúc này, cửa hợp kim đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh, ngay sau đó đã nhìn thấy Randall sắc mạnh lạnh lùng chỉ dùng một quyền đã đem Alpha đánh bay!

Người thiếu chút nữa đã bị lăng nhục hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Randall, nước mắt lập tức vỡ đê, Randall một tay ôm cậu vào trong ngực...

Hạ Mạt mở choàng mắt!

Đưa tay lên sờ trên mặt, ướt nhẹp , là mồ hôi cùng nước mắt.

Cậu mở ra quang não, hiện tại đã là 10 giờ sáng, chuyển động đôi mắt dò xét bốn phía, bố trí quen thuộc, mùi vị quen thuộc, là phòng ngủ của Randall

Cao động bất an trong lòng bỗng bình tĩnh rất nhiều, cậu nhắm mắt lại, làm mấy lần hít sâu.

Hình ảnh hỗn loạn trong lòng chậm rãi biến mất, cậu thăm dò hoạt động tứ chi, ngoại trừ cơ bắp bủn rủn ra thì không có cảm giác khác thường nào. Cậu vén chăn lên, phát hiện mình bây giờ đang mặc một cái áo ngủ màu trắng.

Nhẹ tay phất qua áo ngủ, vô cùng mềm mại, khóe miệng không tự chủ giơ lên đường cong không rõ lắm.

Cửa bị mở ra, cậu ngẩng đầu nhìn qua, thấy Randall đang đẩy toa ăn đi tới.

Hạ Mạt vội vàng xuống giường, đi về phía Randall, "Sao anh lại làm những chuyện này?"

Randall nhẹ giọng nói với cậu: "Mau trở lại trên giường."

Hạ Mạt làm bộ muốn mang đồ ăn lên bàn, Randall một cánh tay ngăn lại cậu, "Nghe lời."

Hạ Mạt mím môi, chậm rãi trở lại trên giường, co lại hai chân chờ đợi bữa sáng.

Randall lấy ra một cái bàn nhỏ giản dị từ trong nhẫn không gian, sau đó bầy từng món lên trên bàn, cuối cùng đặt bát đũa ở trước mặt Hạ Mạt.

"Ăn đi, sau khi ăn xong chúng ta còn phải về trường học."

"Ừm." Hạ Mạt cúi đầu, ngoan ngoãn húp cháo.

Randall ngồi ở bên giường, nhìn cậu không chớp mắt, "Chúng ta đã công bố thân phận Omega của em."

"Ah?"

"Đây cũng là vì nắm giữ quyền chủ động." Randall cầm lấy khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lau đi vệt cháo còn đọng lại bên mép của Hạ Mạt, "Đêm qua, Vu Triết đã nhắc lại thân phận Omega của em ở trên diễn đàn trường, hơn nữa nói đến chuyện ngày hôm qua em bị bắt đi."

Tâm của Hạ Mạt bị nâng lên giữa không trung, cậu cẩn thận hỏi: "Vậy thì mọi người..."

"Dư luận thiên hướng em."

Hạ Mạt bình tĩnh không ít, thế nhưng vẫn có phần lo lắng như cũ, "Trước đó em đã từng mấy lần nói trước công chúng mình là Beta, hiện tại bỗng nhiên đổi giọng, bọn họ nhất định cảm thấy em rất không thành thật có đúng không?"

"Tình huống bình thường thì đúng là như vậy."

"Vậy thì tình huống không bình thường thì sao?"

"Chúng ta tận lực đưa nguyên nhân em giấu diếm thân phận theo hướng theo đuổi tình yêu. Cho nên em cũng phải nói theo hướng này."

"Như thế này?" Hạ Mạt không hiểu ra sao.

Randall giải thích nói: "Về chuyện em giấu diếm thân phận, trường học đã phát ra thông báo chính thức, 11 giờ sáng hôm nay sẽ tiến hành bỏ phiếu ở đại hội đường."

"Bỏ phiếu? !" Hạ Mạt bị hù dọa rồi, "Em, em...nếu bỏ phiếu thì em còn có thể ở lại trường học không?" Thật ra cậu muốn biểu đạt không phải là còn có thể ở lại trường học hay không mà là có thể tiếp tục ở lại bên người Randall hay không ah!

"Chúng ta đã làm chuẩn bị đầy đủ. Huống chi, phải chờ xem lực ảnh hưởng của em đối với các học sinh như thế nào." Randall nghiêm trang nói, "Sức chiến đấu của fan não tàn trước nay vẫn kinh người khác thường."

Hạ Mạt: "..."

Tại sao ba cái chữ "Fan não tàn" này phát ra từ trong miệng Randall lại nghe có vẻ cổ quái!

Hạ Mạt thấp thỏm uống xong cháo trắng, sau khi mặc chỉnh tề, đi theo Randall đi vào Exxon.

Bây giờ là 11 giờ 40 sáng, khoảng cách bỏ phiếu chính thức bắt đầu chỉ còn 20 phút.

Bên trong đại hội đường đã đầy ắp. Mấy ngàn fan não tàn chiếm cứ phía trước của đại hội đường, mỗi người đều buộc một cái khăn màu đỏ trên đầu, trên đó viết năm chữ "Tàn đại cố gắng lên"; trừ đó ra, bọn họ vẫn có người cầm hoành phi ở bốn phía, viết "Vì thích ăn khổ tâm cũng cam, ngoài vòng pháp luật còn có nhân tình ở" .

Các vị học sinh trung lập sau khi đánh giá một vòng hội trường liền bắt đầu bàn bạc chuyện bỏ phiếu sắp tới.

Một gã Alpha nói: "Thật sự là khó có thể tưởng tượng, tàn đại vậy mà sẽ là Omega."

"Có gì khó có thể tưởng tượng? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tàn đại không dễ nhìn? Thân không thấp? Lực lượng không kém?"

"..."

"Cả ba tiêu chí trên đều phù hợp, khoảng cách hắn cùng với Omega còn xa sao?"

"Tôi chính là cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, hắn là Omega nhỏ yếu như vậy, thậm chí có dũng khí vì theo đuổi chân ái mà giả trang thành Beta nam. Nếu như đối tượng mà hắn theo đuổi là tôi thì tốt rồi, đáng tiếc..."

"Ha ha... Tàn đại theo đuổi ai cậu có biết hay không?"

"Nghe nói là Randall điện hạ."

"Đúng rồi! Randall điện hạ ah thân! Cậu cảm giác mình có thể sánh với Randall điện hạ?"

"Cái này, cái kia, tự nhiên là không sánh bằng..."

"Biết rõ không so được còn vọng tưởng tàn đại theo đuổi cậu? Lấy tự tin từ chỗ nào vậy anh em?"

"..."

Bọn người Laurent cùng Tống Tu cùng đứng ở một góc đại hội trường.

Laurent hai tay ôm ngực, sắc mặt nhìn giống như ôn hòa nhưng trong mắt lại là khinh thường cùng giễu cợt

Tống Tu cẩn thận từng tí quan sát phản ứng của Laurent, nhẹ nói: "Đại nhân, nếu như ngài không muốn tham gia hội nghị này thì thuộc hạ có thể thay ngài bỏ phiếu."

"Không cần." Laurent khoát khoát tay, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái ghế nhỏ màu trắng, thản nhiên ngồi ở mặt trên, "Hơn hai vạn đệ tử của Nội các đều liên hệ xong?"

"Vâng. Chỉ cần là đời sau của các thành viên Nội các thuộc hạ đều đã nói chuyện."

Laurent bắt chéo hai chân, biên độ nhỏ chuyển động ghế cao, "Exxon có tổng cộng hơn 7 vạn người. Đời sau của các thành viên trong Hoàng đảng ước chừng chỉ có hơn 1 vạn, mà chúng ta đã có hơn 2 vạn. Còn dư lại đều là phái trung lập, thế nhưng dựa theo sự thu hút của Hạ Mạt đối với các học sinh, đoán chừng có hơn phân nửa sẽ hướng về phía hắn."

Tống Tu gật đầu, "Thắng bại cũng chưa biết. Thế nhưng đại nhân, mặc dù kết quả cuối cùng của cuộc bỏ phiếu là làm cho Hạ Mạt lưu lại thì cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đối với kế hoạch của chúng ta."

Laurent cười cười, "Chỉ là một tên chế tạo sư sơ cấp vẫn chưa lớn lên thôi, có thể tạo ra được bao nhiêu sóng gió? Từ giờ trở đi, ánh mắt của ta cũng sẽ không chỉ đặt ở trong Exxon." Ngón tay của gã đặt ở trên đầu gối, gõ có tiết tấu, "Thắng thua nhất thời thì có ý nghĩa gì? Chẳng qua chỉ là anh dũng nhất thời. Quan trọng nhất vẫn là chiến dịch kế tiếp."

"Đại nhân nói đúng lắm."

Vào lúc chỉ còn 10 phút trước khi đến thời gian quy định, cổng chính "Két.." Một tiếng bị mở ra, sáu người lấy Randall cầm đầu từ từ tiến vào sân.

Laurent là người đầu tiên chú ý đến sáu người kia, ánh mắt khẽ lướt qua Randall cùng Hạ Mạt, gã bỗng nhiên ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười.

Đám người xuất hiện yên tĩnh ngắn ngủi, ngay sau đó rối loạn lên, tự động để ra một cái lối nhỏ.

Sáu người Randall không chút do dự, trực tiếp theo đường nhỏ đi lên phía trước.

Hạ Mạt cúi đầu đi ở giữa đội ngũ, có lẽ là bởi vì cậu rất khác biệt với những người có tinh thần sáng lán ở bên cạnh, cái đầu vốn thấp bé lại kết hợp với vẻ mặt như đưa đám, càng thêm làm cho người ta đồng tình.

Sáu người dừng lại ngay phía trước đám người.

Hạ Mạt đứng ở bên người Randall, bả vai co rúm lại, không nói một lời.

Fan não tàn thấy thế, tâm đồng tình phút chốc lại lan tràn.

Sau một hồi xô đẩy, một nữ Beta đi lên, kích động nhìn Randall ở phía trước, sau đó chuyển ánh mắt lên người Hạ Mạt, "Tàn đại! Ngài còn nhớ tôi không? !"

Hạ Mạt ngẩng đầu, tròng trắng mắt có chút phiếm hồng, cậu có chút ấn tượng với nữ Beta này "Cậu là...người sáng lập của Liên minh võng trạm?"

"Đúng! Là tôi! Không nghĩ tới ngài còn nhớ rõ tôi!" Lâm Vũ hưng phấn, hậu tri hậu giác phát hiện con mắt của Hạ Mạt có phần sưng đỏ, lập tức nhớ tới mục đích lần này của mình, "Tàn đại, hãy cố gắng lên, chúng tôi đều ủng hộ ngài!" Nàng nhịn không được nhìn lại Randall đứng bên cạnh, có ngụ ý nói với Hạ Mạt: "Hy vọng giấc mơ của ngài sẽ trở thành sự thật."

Giấc mở trở thành sự thật? Cùng Randall ở cùng một chỗ sao?

Cách nói không rõ này thực sự khiến người ta ngượng ngùng! Hạ Mạt đỏ mặt, "Cám ơn cậu cổ vũ, tôi sẽ cố gắng."

Lâm Vũ trở lại đội ngũ.

Hạ Mạt liếc trộm Randall, lại không nghĩ vừa vặn chạm phải ánh mắt Randall cũng nhìn sang, cậu cười xấu hổ một cái, "Em..."

"Mọi người nhất định sẽ nghiêng về phía chúng ta."

"Ừm." Hạ Mạt cười gật đầu, nhưng mà trên thực tế nội tâm của cậu lại vô cùng bất an, sống hai đời, cậu đã có hiểu biết nhất định về thực lực của Hoàng đảng.

Đừng nhìn ở trong Exxon Hoàng đảng luôn có thể chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh đấu của hai đảng. Nhưng mà cậu biết rõ cái này chỉ là biểu tượng. Nội các mặc dù có thể dùng thế lực bắt ép Hoàng đảng mấy chục năm, chủ yếu nhất chính là bọn họ nắm trong tay những cơ quan có thực quyền, không chỉ như thế, số lượng những người ủng hộ Nội các trong giới quân sự và chính trị cũng nhiều hơn Hoàng đảng rất nhiều.

Do đó, cậu có thể ở lại Exxon hay không cũng khó nói.

Hết chương 235.

.

Chương 236: Là ta

Mười một giờ đúng.

Đèn trong hội trường dần dần tối, ánh sáng tập trung vào chính giữa sân khấu.

Hiệu trưởng Frankie đi đến đài, cầm mic nói, "Các vị lão sư, các bạn học, chúc mọi người buổi sáng tốt lành."

Hội trường lập tức an tĩnh lại.

Thân thể Hạ Mạt căng thẳng, hai tay rũ xuống bên người, gắt gao nắm chặt nắm tay.

"Hôm nay tập trung mọi người lại là vì chuyện học sinh năm nhất Hạ Mạt khoa chế tạo cơ giáp của chung ta giấu diếm thân phận nhập học. Bởi vì trước đây vẫn chưa có tiền lệ Omega giả trang Beta nhập học cho nên đại hội lần này sẽ trở thành điều lệ cho những chuyện sau này. Mời các vị giáo sư, các bạn học cân nhắc nghiêm túc. Hạ Mạt, vốn là Omega, lại cố ý báo cáo sai phân loại nhân chủng, dùng thân phận Beta đi vào trường học. Mời Hạ Mạt đồng học lên đài tiến hành giải thích"

Hạ Mạt đầu óc trống rỗng, cậu mờ mịt ngẩng đầu, liền trông thấy Frankie đang nhìn cậu. Cậu liền vội vàng tiến lên một bước, khi đi ngang qua mặt Randall thì nghe thấy được bốn chữ nhỏ: "Yên tâm, có ta."

Bước chân hơi dừng lại.

Hạ Mạt bỗng nhiên cười, đúng vậy a, còn sợ cái gì? Mặc dù cậu không làm được thì không phải vẫn còn có Randall hay sao?

Cậu hít sâu vài cái, bước nhanh lên đài.

Frankie đưa mic cho cậu.

Hạ Mạt đứng ở trên đài, hai tay nắm chặt mic, ánh mắt thoáng đảo qua đám người, cuối cùng dừng lại trên mặt Randall, "Hành vi giả mạo Beta vào trường này quả thực không đúng, bởi vì chuyện này không những đặt bản thân mình vào trong hoàn cảnh hiểm nguy mà còn có thể mang đến ảnh hưởng xấu cho hoạt động dạy học của trường. Nhưng mà.."

Cậu liếm môi một cái, cố lấy dũng khí nói: "Tôi cũng không hối hận."

Trong hội trường lập tức vang lên tiếng nghị luận ông ông.

"Tôi thích hắn đã lâu rồi. Giống như khi vừa đến thế giới này, mở mắt ra, liền nhất định sẽ thích hắn..."

Tiếng nghị luận dần dần nhỏ đi, các học sinh chậm rãi chuyển ánh mắt về phía trên đài

"Tôi chưa từng yêu người nào như thế." Hạ Mạt khép mắt, thấp giọng nói: "Tôi không có cách nào hình dung địa vị của hắn ở trong lòng mình. Tôi chỉ có thể nói rằng, nếu như không thể ở cùng hắn thì tôi thà rằng cô độc suốt đời."

Khóe miệng của Randall có chút nhếch lên.

Lance nghe thấy lời này, da gà đều xuất hiện, y nhẹ nhàng đụng vào cánh tay của Randall, tề mi lộng nhãn nói: "Hoàng huynh, được người tỏ tình chân thành như vậy, trong lòng anh có phải sắp vui chết?"

Randall nghiêng đầu nhìn y một cái, không nói chuyện, ngược lại chuyển ánh mắt vào trên người Hạ Mạt.

"Khi nhận được thư nhập học của trường Exxon, tôi quả thực vui đến điên rồi, bởi vì tôi rốt cục có thể gặp được người vẫn luôn thầm mong, rốt cục có thể thấy được hắn, mà không phải chỉ có thể nhìn thấy ở trong phương tiện truyền thông. Để có thể gia tăng cơ hội tiếp xúc với hắn, tôi tự nguyện xuyên tạc phân loại nhân chủng...

Ngay từ đầu tôi quả thực vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn luôn không thấy đủ, tôi bắt đầu khát vọng càng nhiều, nhưng mà sự thật lại làm cho tôi không thể không chôn loại cảm tình này ở trong đáy lòng. Các cậu có thể cảm nhận được sự đau khổ khi người ở trong lòng ở ngay trước mắt nhưng không thể chạm vào không?

Nếu như trường học phải trừng phạt tôi, như vậy tôi hy vọng, có thể trước lúc ly khai, ở trước mặt tất cả mọi người, quang minh chính đại nói với hắn một câu, 'Em yêu anh' ."

Đợi Hạ Mạt nói xong lời nói này, phía dưới đã có người đỏ mắt vành mắt, cũng thỉnh thoảng có âm thanh khóc thút thít.

Hạ Mạt thở một hơi dài nhẹ nhõm, đi xuống đài, đứng ở bên người của Randall. Cậu không xem phản ứng của Randall, chỉ là khép mắt, đà điểu nhìn chằm chằm mặt đất.

Frankie đi đến trên đài, "Lời giải thích của Hạ Mạt đồng học kết thúc, tiếp theo, có người muốn đứng lên phát biểu cái nhìn không?"

Hội trường lập tức an tĩnh, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, chính là không ai bằng lòng lên đài.

Laurent thấy thế, làm bộ muốn nhấc tay, lại không nghĩ tới Randall vậy mà nhanh hơn một bước.

Frankie lập tức hỏi: "Randall đồng học, em có lời muốn nói?"

Người đứng ở phía sau không nhìn thấy người giơ tay, càng không biết người giơ tay là ai, đợi nghe thấy lời của Frankie, lập tức nghị luận ầm ĩ.

"Trời ạ! Randall điện hạ cao quý lãnh diễm vậy mà vì tàn đại mà lên đài? Tình cảm giữa bọn họ quả nhiên là thật sao?"

"Oh oh oh! Quả thực là tin tức lớn! Tranh thủ thời gian chụp lại!"

"..."

Hạ Mạt cũng kinh ngạc nhìn Randall, thế nhưng Randall lại đi ngang qua người cậu, không dừng lại một chút nào.

Hắn bước lên đài, cầm trong tay mic, không nhanh không chậm nói: "Mọi người nhất định phi thường tò mò người trong miệng của Hạ Mạt là ai." Ánh mắt của hắn đảo qua từng người dưới đài, trong lúc vô tình đối mặt với Laurent, lộ ra một nụ cười khẽ, hắn chỉ nói hai chữ, "Là ta."

OÀ..ÀNH!

Toàn bộ hội trường đều sôi trào!

"Cái gì? ! Randall điện hạ vậy mà chủ động thừa nhận tình cảm của hắn và tàn đại? ! Đây quả thực là tin tức hot nhất năm a!"

"Tôi chỉ có thể nói một câu, trời đất tạo lên a!"

"Làm sao bây giờ? Thật hâm mộ bọn họ! Thật cũng muốn có đối tượng..."

"..."

Hạ Mạt kinh ngạc nhìn chằm chằm Randall, cậu căn bản không nghĩ tới Randall sẽ thừa nhận tình cảm của bọn họ trước mặt nhiều người như vậy, cậu vốn tưởng rằng phải đợi đến khi hành hạ xong đám cặn bã, thống nhất Lạp Hỗ? !

Cái này, đây coi như là kinh hỉ sao? !

Nhất định đúng!

Laurent sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm người trên đài

Tống Tu nhỏ giọng nói: "Đại nhân, hắn làm như vậy..."

"Đoán chừng là muốn lợi dụng địa vị của Hoàng gia ở trong dân chúng, ra sức bảo vệ Hạ Mạt..."

"Như vậy, kết quả của cuộc bỏ phiếu chẳng phải đã được định ra rồi?"

"Ha ha, có thể có đơn giản như vậy?" Laurent nở nụ cười, "Ta sẽ để cho bọn họ thuận lợi sao?"

Randall nhẹ nhàng mà vỗ vỗ mic, ra hiệu mọi người yên tĩnh, "Cho tới nay, ta đều không có ý thức được thì ra Hạ Mạt lại quan trọng đối với ta như vậy. Thẳng đến khi..."

Hắn nhìn thoáng qua mấy người Laurent đứng ở nơi hẻo lánh, trầm giọng nói: "Hạ Mạt bị người thiết kế, cưỡng ép bắt đến Tiêu Diêu Sơn Trang. Chỉ mấy chục phút ngắn ngủi, đối với ta mà nói còn dài hơn cả một năm. Khi rốt cục tìm được Hạ Mạt, ta hiểu được rất nhiều, ví dụ như, lòng của mình."

Đám học sinh trong sân đều không ngừng cảm khái, đồng thời còn đầy căm phẫn chỉ trích độc thủ sau màn. Cũng không biết là ai bỗng nhiên hỏi một câu, "Là ai muốn thiết kế tàn đại?" Ngay sau đó loại nghi vấn này được lan ra như sóng biển.

"Randall điện hạ! Rốt cuộc là ai dùng phương thức độc ác như vậy nhằm vào tàn đại? !"

"Đúng vậy a, điện hạ, hãy nói ra độc thủ phía sau màn, chúng ta cùng nhau đối phó hắn!"

"Omega đã được hiến pháp bảo vệ đặc biệt, vẫn còn có người dám đem chủ ý đánh tới trên người tàn đại! Điện hạ, nhất định phải đưa kẻ xấu ra công lý!"

"..."

Randall nói: "Cảm tạ các vị quan tâm Hạ Mạt như vậy. Chuyện này vẫn còn đang trong quá trình điều tra, thế nhưng căn cứ vào lời khai của các nhân viên trong Tiêu Diêu Sơn Trang, chúng ta đã tìm được manh mối, cũng đủ để chỉ ra độc thủ phía sau màn."

Lông mày Laurent nhíu chặt

Tống Tu lập tức thấp giọng nói: "Đại nhân, tôi xác định cái đuôi đều được xử lý sạch sẽ, Randall nói như vậy hơn phân nửa là vì hù dọa..."

Không đợi hắn nói xong, liền nghe thấy Randall nói: "Người này, chính là học sinh năm nhất , Tống Tu!"

Lời này vừa nói ra, toàn trường chấn động!

Trái tim Tống Tu co rút nhanh, thoáng chốc hoảng hồn, hắn đột nhiên níu lại ống tay áo Laurent "Đại nhân, nên làm cái gì bây giờ? !"

Laurent hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm Randall không nháy mắt, đồng thời chậm rãi rút ống tay áo của mình ra khỏi tay của Tống Tu.

Tống Tu thấy thế, nét mặt có chút ngưng trệ trong nháy mắt, ngay sau đó giữ yên lặng, im lặng lui đến một bên. Hắn cúi thấp đầu, tận lực bỏ qua ánh mắt nghi vấn, chỉ trích không ngừng phóng tới.

Sau giây phút sôi trào ngắn ngủi, trong đám người bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm như vậy "Chứng cớ đâu! Chứng cớ ở nơi nào?"

Randall nhàn nhạt nhìn thoáng qua chỗ phát ra thanh âm, đó là một nam Beta dáng dấp vô cùng thông thường, thế nhưng hắn vẫn có ấn tượng, phụ thân của người này là thuần bên Nội các, thừa kế nghiệp cha, chắc hẳn hắn nói như vậy là để giải vây cho Tống Tu.

Randall bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Vu Triết, sau khi nhận được khẳng định của Vu Triết, hắn quay đầu nhìn về phía Frankie, "Hiệu trưởng, thỉnh cho phép ta đưa ra chứng cớ."

Frankie gật gật đầu.

Randall nói với Vu Triết: "Phát ra video."

Vu Triết gật đầu, lập tức kết nối quang não với máy chiếu, hình chiếu ba chiều cực lớn lập tức xuất hiện trên không trung.

Bối cảnh trong hình rõ ràng là một cuộc phỏng vấn, trong căn phòng trống trải chỉ có một cái bàn, hai cái ghế cùng một chiếc đèn bàn.

Cảnh sát dẫn một ả nữ nhân mang còng tay đi vào, nữ nhân kia ăn mặc một thân áo tù kẻ dọc, tóc có phần mất trật tự , đợi ả ngồi xuống, lộ ra chính diện, Tống Tu lập tức thần kinh căng cứng!

Laurent hư liếc tròng mắt, nhỏ giọng chất vấn: "Nữ nhân này là như thế nào? Tại sao còn sống? !"

Hết chương 236.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro