Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chia sẽ với mn thật là đây là lần thứ 2 sam thử dấn thân vào con đường edit hay beta truyện á nhg vẫn thấy không ổn lắm ý
Mn có thấy có gì không ổn cứ phản ánh dưới cmt cho mik bt với nha hihi
Chúc mn đọc truyện vui vẻ

Cố gia trong nhà kể hết đều là người, Đường Kiều chưa từng thấy sự kiện nào to như vậy.

Theo lý thuyết, như vậy tình hình bản thân cô là không nên nhiều xem, nhưng là Đường Kiều chính là cảm thấy Cố Thất gia căn bản sẽ không để ý, đó là thật sự vì phát hiện cũng sẽ không trách nàng.

Đường Kiều đơn giản đem hai chân đáp xuống dưới, lung lay.

Nếu người ngoài thoạt nhìn có chút dọa người,là bản thân cô nhưng thật ra không cảm thấy có cái gì, ngược lại là nhìn xung quanh bao nhiêu cảnh đẹp.

"Như thế này không vào nhà đâu nhỉ ?" Đường Kiều lẩm bẩm tự nói, cảm thấy có chút kỳ quái.

Xem bọn họ đều đứng ở trong nhà, bộ dáng tựa hồ như là chờ người nào đó , quả nhiên, một lát sau, một chiếc xe tiến vào.

Tuy rằng người rất nhiều, nhưng là trong viện chỉ có sáu bảy chiếc xe.

Khi chiếc xe tiến vào, mơ hồ tất cả mọi người lui qua hai sườn, Đường Kiều thấy không rõ lắm, nghĩ nghĩ, đứng dậy.

Đường Kiều đứng ở ban công bên cạnh, một trận nhợt nhạt gió nhẹ thổi qua, cái váy dài màu đỏ tung bay , tựa hồ là đột nhiên cảnh giác , Cố Đình Vân đột nhiên quay đầu lại, hai người tầm mắt chạm nhau, Cố Đình Vân nhìn đến thiếu nữ nhỏ bé đứng ở dưới ánh mặt trời, quả là một phong cảnh diễm lệ.

Bất quá cũng chính là một cái nháy mắt, hắn phủi tay một cái.

Đường Kiều nhìn động tác của Cố Đình Vân, biết được hắn không nghĩ tới chuyện mình nghe lén , cô bĩu môi nhảy xuống , ngay sau đó quyển kinh Phật rơi xuống ban công

Bất quá một lát, nhìn đến có người đẩy cửa.

Đường Kiều quay đầu lại liền nhìn đến bác đang ở cửa đánh giá nàng

Đường Kiều lập tức cười tủm tỉm tiến lên: " bác , ngài như thế nào cũng lên đây."

Thẩm Thanh mỉm cười: "Ta nghĩ đến nghe một chút Phật Tổ nói với con cái gì "

Đường Kiều nghiêm trang: "Bồ Tát ngài nói là con ôm chặt đùi của Thất gia

Người nào có thể làm các vị gia của hồng môn ở trong sân đón đâu? Cùng Cố Đình Vân có quan hệ sự tình?

Nàng cúi xuống đầu, ngay sau đó ngẩng đầu cười: " Bác , chúng ta xuống lầu đi."

Đường Kiều đi đến bên người Thẩm Thanh, liền thấy hắn bất đắc dĩ thở dài, Đường Kiều ai u một tiếng, nói: "bác luôn là thở ngắn than dài là thực dễ già đó nha."

Thẩm Thanh nghiêm túc nói: "Đường Kiều a, con không làm ta sợ, ta liền sẽ không già ."

Hai người cùng đi xuống lầu, ông nói: "Cố Đình Vân thân phận bối cảnh quá phức tạp, con đáp ứng ta, không cần cùng hắn liên quan đến được chứ? Con lòng hiếu kỳ quá nặng, như vậy sẽ hại chết con ."

Đường Kiều phụt một tiếng bật cười, cô mềm mại nói: "Bác suy nghĩ nhiều rồi ạ "

Dừng chân, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh, nghiêm túc: " Thất gia sẽ không bao giờ giết chết con "

Hắn là người cứu sống cô lúc hoạn nạn nhất.

Chỉ là không thế nói như vậy được.

Đường Kiều cười một chút. Xoay người xuống lầu.

※※

Đại sảnh cố gia tràn đầy người, Cố Đình Vân bất đắc dĩ cười, bình tĩnh nói: "Các ngươi như vậy là chuyện bé xé ra to, bất quá là một chút việc nhỏ tí thôi, cũng đáng một đám các ngươi đều đến đây sao."

Lưu Tứ gia giọng to, nói: "Cái gì việc nhỏ tí, giết ngươi là việc nhỏ tí sao? Không biết mèo ba chân từ nơi nào đến lại là dám làm ra như vậy chuyện này, ta xem bọn họ là chán sống rồi!"

Hắn thập phần bực bội, đập tay xuống bàn một cái to.

Cố Đình Vân cười: "Tóm lại không có thành công. Chỉ là không biết...... Ai sau lưng giúp ta."

Mọi người rơi vào trầm mặc, rõ ràng đó không phải người của bọn họ.

Ngũ gia nói: "Tuy người không lộ mặt này đúng là giúp ngươi, nhưng chưa chắc đó là chuyện tốt. Ai biết có tâm ý gì ?"

Cố Đình Vân còn có thể nâng trà lên uống một ngụm, hắn cúi đầu xuống ngay sau đó ngẩng đầu cười, sắc mặt nhàn nhạt: "Có lẽ là ta lớn lên quá tốt, có người không nỡ để ta chết haha"

Lời vừa nói ra, Lưu Tứ gia lại kêu la lên: "Ngươi tiểu hỗn đản này, khi nào rồi còn nói nói như vậy, ta xem ngươi......"

"Lão tứ." lão hòa thượng luôn vân vê chuỗi phật rốt cuộc mở miệng, hắn nói: "suy sét, không có việc gì là tốt, chuyện này làm chính hắn xử lý, dù sao người còn tung tăng nhảy nhót không chết được."

Lão hoà thượng bình thường tính tình tàn bạo nhất nhưng khó bình tĩnh được , lời này thật là làm bọn họ không thể tưởng được, Lưu Tứ gia đều hoài nghi đại ca của bọn họ có phải bị làm sao đó, có điểm kì lạ

"Đại ca......"

"Được rồi, nghe đại ca đi, sau này người của chúng ta an bài một chút, bất quá Ngũ ca nói đúng, lão Thất,người này cứu ngươi,nhưng ngươi cũng nên điều tra một chút. Rốt cuộc là vị trí nổ súng ở đâu ,bắn mấy phát , điều tra cũng không phải việc khó." Lục gia trẻ tuổi, bất quá tính cách cũng là trầm ổn. "Mặc kệ là giết ngươi hay là bảo vệ ngươi, đều không thể thả lỏng."

Cố Đình Vân mỉm cười, nhưng là trong mắt lại lạnh toát.

" đã biết"

Hắn mỉm cười: " mọi người đều kinh động đến đây, nhưng thật ra ta không đúng, không bằng cùng nhau ăn cơm? nơi này cơm chay là thực không tồi."

Chỉ là không phải mỗi người đều thích cái gì cơm chay, Lưu Tứ gia xua tay xin tha: "Ta là người không thịt không vui, ăn không được cái kia."

Trong lúc nhất thời, mấy người đều uyển chuyển từ chối, Cố Đình Vân mỉm cười: "Nếu các ngươi đều từ chối, như vậy cuối cùng chỉ còn ta cùng với đại ca."

Cố lão đại trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, hỏi: "Thế nào? Cùng ta ăn cơm thì làm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#báothù