Chương 1: Đại công tử của Hầu phủ là một tên ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Lyn

-----------

Ve xướng đến khúc cuối cùng, trăng non tựa lưỡi câu

Bên trong phủ Xương Bình Hầu, chính viện tắt đèn, trông như đã sớm ngủ rồi, còn đâu bộ dáng náo nhiệt của ban sáng. Bởi vì bầu trời trăng sáng sao thưa, Đậu Khấu nương theo ánh trăng đi ra bên ngoài Cúc Viện đổ nước rửa chân của di nương, lại xắn phần tay áo bị nước rửa chân làm ướt, rồi bưng thau đồng, mắt khép hờ, chuẩn bị quay về.

"Túi, túi thơm của ngươi rớt kìa." Đêm tối, phía trước là con đường nhỏ được rải đá cuội, một người mặc y sam nửa mới, màu da tái nhợt, nhìn có chút ảm đạm, thiếu niên khom lưng nhặt lấy túi thơm, mím môi, cơ thể co quắp. Cậu sinh ra ngũ quan vốn thanh tú sạch sẽ, đôi mắt đen trong trẻo lộ ra ba phần ôn nhu, hai phần nhút nhát.

Đậu Khấu dừng bước chân, sờ soạng cảm thấy bên hông trống vắng, liền biết là mình làm rơi túi thơm.

Xoay người nhận lấy túi thơm thiếu niên đưa tới, trên mặt Đậu Khấu mang theo chút ngạc nhiên, méo mó hành lễ nói: "Canh giờ này rồi làm sao đại công tử không trở về phòng ngủ mà còn đi loạn trong hậu viện? Nếu như bị nô tài bên người của phu nhân nhìn thấy, sẽ lại phạt ngươi quỳ từ đường."

Bạch Quả che cổ áo bị gió thổi lạnh lẽo dưới lớp áo khoác cũ, Nhậm Đậu Khấu nói vài câu với hắn, rồi mới chậm rãi nói:"Phòng, phòng bếp quên đem cơm, bụng, bụng đói......"

Đậu Khấu là nha hoàn của di nương Cúc Viện Lan, ngày thường không hay gặp Bạch Quả, nhưng lúc này cũng không thể không có chút thương hại đối với người thiếu niên hèn mọn lại khiếp đảm trước mắt. Rõ ràng là công tử của Hầu phủ, là kim tôn ngọc quý, thân tuy là trưởng tử nhưng mẹ đẻ lại mất sớm, hơn nữa không được hầu gia thích, xưa nay trong phủ luôn thích sủng cao dẫm thấp, ngay cả một đứa hạ nhân, cũng có thể khi dễ cậu là thằng ngốc.

Không phải nói ông trời luôn thích chơi đùa con người sao?

Đậu Khấu nghĩ chủ tử Hầu phủ chắc không can thiệp vào những việc lông gà vỏ tỏi này đâu, từ trong cổ tay áo móc ra vài đồng tiền bỏ vào trong tay Bạch Quả, ngữ khí tống cổ nói: "Đại công tử cầm mấy đồng này đưa người gác cổng đầu kia, hẳn là còn có thể tới chỗ Phùng Tam đổi bánh bao để ăn."

"Ta, ta không cần ngươi......" Bạch Quả quơ loạn tay từ chối, môi nhấp nhấp, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền tinh xảo.

Đậu Khấu còn đang vội vàng trở về Cúc Viện, sợ thời gian trở về bị trì hoãn dài bị di nương răn dạy, trên mặt liền mang theo chút mất kiên nhẫn, "Nếu đại công tử không cần, thì ban đêm đi ngủ sẽ bị đói bụng, mau nhận ý tốt của nô tỳ đi."

Bạch Quả hơi há mồm, muốn giải thích không phải như vậy, nhưng lại thấy Đậu Khấu nhếch cằm, một bộ bố thí có lệ cho ăn mày, liền rũ mắt không nói gì cả.

Đậu Khấu thấy cậu đột nhiên giống như cái cọc gỗ gầy, ngây ngốc đứng tại chỗ, lại nhớ đến lời đồn đãi ở hầu phủ rằng đại công tử không chỉ là đứa ngốc nói lắp, mà chỉ cần để ai ở chung cùng cậu nhiều ngày cũng sẽ bị lây bệnh ngốc, bệnh nói lắp, kiên nhẫn trên mặt ngày càng ít đi nhịn không được mà lộ ra chút chán ghét.

Dứt khoát đem mấy đồng tiền ném xuống dưới chân, thấy rơi xuống mặt đất, thầm nghĩ một tiếng đen đủi, rồi bưng thau đồng xoay người đi.

Bạch Quả đứng tại chỗ ngẩn ra, không đi nhặt đồng tiền rơi rụng trên mặt đất, chỉ móc từ trong lòng ngực ra một giấy dầu bọc lương khô, bánh bao chay nửa nọ nửa kia, thở dài.

Vẫn là thức ăn do chính cậu tìm thì tốt hơn, dù đáng thương như thế nào, cậu cũng sẽ không đi lấy đồng tiền mà nha hoàn bố thí để mua thức ăn lấp bụng

Lại nói...... Bạch Quả cũng không muốn bày ra bộ dáng mềm yếu mà ngay cả bản thân càng khinh bộ dáng này hơn ai hết. Bất đắc dĩ tính tình cậu vốn tuỳ ý, mẹ đẻ mất sớm, vốn là không có khả năng cùng người khác tranh phong, hơn nữa thân thể từ đầu đã có một ít khuyết tật, cho dù người khác nói với mình rất nhiều lời nói khó nghe, cũng khó có thể cãi lại, lâu dài như thế, lại thêm bị mẹ kế bạc đãi, phụ thân không thích, liền khiến người ta cảm thấy cậu càng dễ bị khi dễ.

Vỗ vỗ gương mặt đến phát đau, Bạch Quả rũ mắt xuống đi đến tiểu viện hẻo lánh ở phía đông, nơi cậu đang ở, nhưng mà ngay sau khi cậu bước vào thiên viện, phía chân trời một đạo ánh sáng màu trắng xẹt qua đỉnh đầu, một quả gạo rơi xuống hình như là khuyên tai màu mỡ dê, vừa lúc dừng ở lòng bàn tay, có chút hơi nóng bốc lên.

Bị hoảng sợ, Bạch Quả nhìn trái phải, bốn phía thiên viện đều là một mảng đen nhánh, ngay cả bản thân cũng khó có thể nhìn thấy.

Ngón tay hơi cong, một khuyên tai màu mỡ dê từ trên trời rơi xuống, tản ra ánh sáng nhu hòa ra bốn phía, Bạch Quả nhát gan định bụng lật lòng bàn tay ra xem, liền nghe thấy một tiếng "Leng keng" vang nhỏ kỳ dị, trong đầu liền nhiều thêm một âm thanh kỳ lạ: "Hoan nghênh ký chủ mua sắm hệ thống mang thai tinh tế cấp 5S mới nhất, bổn hệ thống bảo vệ ngài từ trong sinh hoạt ở tương lai, vì ngài chọn phần mềm tối ưu nhất. Nên bên cạnh chọn tinh trùng tốt nhất, cũng tri kỷ cung cấp thêm phương án mang thai thoải mái nhất, cho đến khi bồi dưỡng cơ thể mẹ đầy đủ, chuẩn bị nghênh đón đứa trẻ trân quý ra đời."

"...... Là, là ai đang nói chuyện?" Bạch Quả lui về phía sau một bước, hai tròng mắt trợn to, sắc mặt trắng bệch.

Hệ thống: "...... Hử?"

Bạch Quả rất nhanh bị dọa cho phát khóc: "Thần tiên? Yêu quái?"

Hệ thống phát hiện có gì đó không thích hợp, có chút hơi ngốc, nhưng vẫn lễ phép hỏi: "Xin hỏi you là tiểu thư Pierce sao?"

Bạch Quả không hiểu nó đang nói cái gì, cả người cứng đờ, cả động cũng không dám động.

Hệ thống: "......" Mẹ ơi, hình như truyền sai vị trí thời không rồi.

Bạch Quả cơ hồ muốn đem khuyên tai phỏng tay này ném văng ra.

Hệ thống nhận thấy được cậu khẩn trương, vội lên tiếng nói: "Người trẻ tuổi ngươi không cần sợ, ta là một hệ thống tốt, không hại người."

Làm một hệ thống mang thai thế hệ tinh tế, hiện giờ hệ thống cũng mộng bức(1) muốn chết, đến cả nội hạch cũng đều khởi động, mới phát hiện ra hậu cần đã nhầm lẫn, không chỉ có đưa sai thời không, còn nhận tiểu tử trước mắt này làm ký chủ.

Hơn nữa quan trọng nhất, một khi hệ thống mang thai chúng nó truyền tống, liền không thể trả hàng lại. Điều này thực là xấu hổ.

Nhưng trước mắt phải làm sao bây giờ? Hệ thống mang thai đang lo hoảng cho sứ mệnh thuộc về mình phải hoàn thành như thế nào đây, thì tâm lý Bạch Quả hoạt động cũng không ít.

Tuy rằng không biết cái gì là "Hệ thống tốt ", nhưng cái câu "Không hại người" của âm thanh kỳ dị kia thì Bạch Quả lại nghe rất cẩn thận. Cậu nhấp miệng nghĩ, nếu đồ vật trong tay nói nó là người tốt, vậy cầu nó tha cho mình một mạng, nếu người không tốt, không biết là cái đồ vật yêu quái này có lừa cậu hay không, nhưng nếu là vậy thì cậu cũng chỉ có thể nhận mệnh, sớm đi gặp mẹ đẻ ở dưới suối tiên.

Trái lo phải nghĩ, Bạch Quả cũng dần dần bình tâm tĩnh khí.

Cùng thời điểm này, ở bên ngoài Cúc Viện.

Một người mặc một thân váy đào màu hồng nhạt, thiếu nữ mặc sam y diễm lệ kèm theo mấy nha hoàn, nổi giận đùng đùng đi vào trong viện.

"Di nương ngủ chưa?"

Nha hoàn gác đêm lắc đầu, không dám cản nhiều để cho thiếu nữ đi vào phòng.

Vừa vào, Đậu Khấu cũng bưng thau đồng trở lại Cúc Viện.

Cùng nha hoàn gác đêm chạm mặt, nha hoàn thấy Đậu Khấu vội giúp nàng bưng thau đồng, vội vàng nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi Đại tiểu thư tới, nô tỳ nhìn sắc mặt đại tiểu thư không được tốt, khuyên tỷ tỷ vẫn là đợi lát nữa rồi hãy đi vào hầu hạ chủ tử, bây giờ đừng đi, không may lại ảnh hưởng tới đại tiểu thư."

Đậu Khấu nhẹ thở ra một hơi, nhỏ giọng cùng nha hoàn nói thầm: "Đại tiểu thư lại tới nháo chủ tử?"

Nha hoàn gác đêm "Xuỵt" một tiếng, rụt cổ lại, không dám nhiều lời.

Trong nhà chính Cúc Viện, ánh nến mờ nhạt, mỹ phụ mặc vào áo trong, cắt bấc đèn, hơi rũ đôi mắt đẹp ngồi trở lại trước giường.

"Di nương!" Bạch Vũ Vi ôm lấy Lý thị, ghé đầu vào vai mẹ đẻ bi thương mà rơi lệ, mặt mày tràn đầy oán hận, "Ngài lúc này nhất định phải giúp nữ nhi, nữ nhi thật sự không muốn vào cung!"

Vào ba ngày trước, Thái Hậu nương nương hạ ý chỉ, tiên hoàng hậu đã mất hơn ba năm, hậu cung bệ hạ vô chủ, phi tần có địa vị cao lại ít, trong triều có lệnh chỉ cần là nữ tử cùng song nhi vừa độ tuổi không có hôn ước từ nhà quan viên thất phẩm trở lên cùng với thế gia hạng trung, nửa tháng sau vào cung ứng tuyển.

Xương Bình Hầu vì là Hầu gia khác họ, trong phủ cũng có con cái phù hợp tư chất vào cung tuyển tú, nên hiện giờ phu nhân hầu phủ có ý muốn cho cô nương trong phủ tiến vào danh ngạch.

Bạch Vũ Vi tất nhiên không muốn.

"Đại tiểu thư số khổ." Lý thị nhu nhược, đôi mắt đẹp tràn đầy sầu bi, bi thương: "Là di nương không có bản lĩnh đem đại tiểu thư đầu thai trong bụng đại phu nhân, bằng không lúc này sẽ không bị Nhị công tử đi trước một bước, đoạt người trong lòng của đại tiểu thư, cũng không đến mức làm đại tiểu thư rơi vào nông nỗi như thế này."

Nói khác làm, nhưng chỉ nghe ba chữ "Người trong lòng", tim Bạch Vũ Vi liền đau thắt muốn chết.

Nàng siết chặt khăn trong tay, hừ lạnh gắng sức nói, "Nhị ca là con vợ cả, đồ vật trong tay tất nhiên sẽ tốt hơn so với nữ nhi, phu nhân đem Nhị ca đính hôn cho con trai Cố gia, tât nhiên cũng chứng minh ánh mắt của nữ nhi không kém, chỉ là nữ nhi vẫn muốn di nương giúp tìm biện pháp, nữ nhi chỉ nguyện gả cho con trai Cố gia, còn lâu mới thèm đi vào trong hoàng cung làm phi tử của lão hoàng đế già đó!"

Lý thị vội vàng che miệng nàng lại "Đại tiểu thư ăn nói cẩn thận! Đương kim thánh thượng chính trực thanh minh tráng niên, há có thể để cho ngài hồ ngôn loạn ngữ?"

Bạch Vũ Vi thấy Lý thị sợ hãi, liền dùng cánh tay mảnh khảnh ôn nhuyễn ôm lấy cánh tay nàng làm nũng không buông, "Cầu di nương giúp ta đi."

"...... Đại tiểu thư đây là lại tới đòi hỏi di nương sao?" Lý thị cũng ưu sầu cho nữ nhi, đúng lúc Đậu Khấu ở bên ngoài thu thập xong, xốc mành tiến vào, thấy thần sắc Lý thị không được tốt, liền hành lễ nói, "Nô tỳ tới giúp di nương trải giường chiếu."

Lý thị thấy nàng trở về, nhíu mày hỏi: "Làm gì mà trở về lâu vậy?"

Đậu Khấu liền vội nói: "Nô tỳ ở ngoại viện gặp phải Đại công tử, trì hoãn một canh giờ."

"Tại sao lại bừa bãi như thế, lần tới không được muộn." Lý thị giảng thuyết nàng một câu, ngược lại thần sắc biến đổi, như suy tư gì đó một lát, sau đó lôi kéo Bạch Vũ Vi đi đến bên giường, để cho Đậu Khấu trải giường chiếu.

"Di nương?" Bạch Vũ Vi lại gọi Lý thị lần nữa.

Lý thị nhíu lại đôi lông mày đẹp động lòng người, giơ tay vuốt ve mái tóc dài trơn mượt nhu thuận của thiếu nữ, suy nghĩ mãi, mới nhẹ giọng chậm nói: "Kỳ thật, chuyện tiến cung vốn không tới phiên Đại tiểu thư."

"Dù sao khi nguyên hậu từ thế, đương kim hậu cung không nhiều, phi tần địa vị cao thì ít, nếu đem thứ tử thứ nữ thế gia vào cung tuyển tú sợ là không ổn."

Trong lòng Bạch Vũ Vi liền động, nhẹ giọng nói: "Ý của di nương là đưa con vợ cả ở trong phủ tiến cung? Đúng rồi! Nhị ca tuy không có khả năng, nhưng mặt trên còn có Đại ca mà, nhưng mà...... Người nọ chính là tên ngốc, có thể được không?"

"Đại công tử chỉ là ăn nói không tốt, sao lại trở thành ngốc?" ngón tay Lý thị nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt hồng nhuận của Bạch Vũ Vi, đôi mắt đẹp đầu ôn nhu cùng hiền từ, "Thánh thượng tuyển phi lập hậu là chuyện đại sự, phu nhân chỉ sợ là nhất thời nghĩ không tốt, làm sao có thể để con vợ cả ở lại đem thứ nữ đi được, ngày khác di nương ở trước mặt phu nhân nhắc tới một chút, đến lúc đó phu nhân cũng có thể suy nghĩ cẩn thận."

Bạch Vũ Vi nghe vậy, khuôn mặt đẹp liền lộ ra vẻ tươi cười minh diễm, vừa lòng cực kỳ: "Quả nhiên vẫn là di nương đối tốt với ta nhất."

Lý thị cũng cười, ôm nàng nhỏ giọng nói: "Tất nhiên Di nương luôn muốn thay ngài tính toán, Đại tiểu thư trở về đi, chỉ lo quá tốt sẽ tự mình tìm đường chết."

Bên cạnh, Đậu Khấu rũ mắt chuyên tâm hầu hạ, nhất thời bên trong Cúc Viện đầy ấm áp và yên lặng, phảng phất không thấy nửa phần tính kế.

Vào nửa đêm, khi cuộc trò chuyện ở Cúc Viện kết thúc thì nến trong phòng cũng đã cháy hơn nửa.

Bạch Vũ Vi nổi giận đùng đùng tới, lại hưng phấn trở về liền thấy thay đổi không nhỏ, hạ nhân ở chính viện Hầu phủ nghe được tiếng gió, nhưng lại nghĩ Hầu phu nhân khó được cùng Hầu gia an ổn ngủ chung một giường, liền tiểu tâm lui xuống, chờ ngày thứ hai lại đem việc này báo lại.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro