Chương 115: Bắt người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, Kinh Triệu Doãn chấn động, vừa kinh ngạc vừa tức giận không giám lặp lại để hỏi Lưu cử nhân thật hay giả.

Lưu cử nhân kể lại ngọn nguồn sự việc một cách rành mạch, cường điệu thêm người bạn cùng trường mình đang hôn mê đáng thương cực kì, mà người thật sự làm ra chuyện rối loạn kỉ cương trong kì thi hội lại ung dung ngoài vòng pháp luật, sống ngày tháng yên bình chờ ngày yết bảng.

Kinh Triệu Doãn nghe vậy, liên tục thở dài, hắn ở trong phủ nha kinh hoàng không thôi đi tới đi lui, nghĩ đến các niên đại gần đây, việc tố cáo rối loạn kỉ cương trong khoa cử tuy là cũng có, nhưng một khi tra rành mạch rõ ràng, thì không có lúc nào là không có máu chảy thành sông, vì đế giả chán ghét nhất là hạ thần lấy công mưu tư, đặc biệt là gian lận khoa cử, vậy càng không chấp nhận một hạt cát trong mắt.

Tấn triều tới nay, trong triều văn phong thanh chính, tuy có một vài người lòng tham không đáy không màng đến quy củ triều đình, ỷ vào hoàng đế ở xa mà động tay động chân trong kì thi hương ở địa phương, nhưng thường thường sẽ rất nhanh bị phát hiện rồi bị xét xử, không gây ra sóng gió quá lớn..... Nhưng lúc này?

Kinh Triệu phủ Doãn không dám nghĩ, càng không dám tự tiện làm chủ, chỉ cắn răng trấn an Lưu cử nhân trước, sau đó phân phó nha nội đi đến tửu lâu trong lời nói của Lưu cử nhân, mang thư sinh bị hãm hại đến đây.

Nha nội được phân phó, tức khắc đi tìm người.

Tại một tửu lầu đông đúc ở phố đông, thời điểm nhóm nha nội chạy tới, không biết vì sao bên trong tửu lâu lại xảy ra một trận rối loạn. Quan sai nha nội nhìn nhau xông vào, thấy ở trên tầng hai, một đám thư sinh sắc mặt bất thiện vây quanh một thư sinh gầy yếu sắc mặt xanh trắng, nắm đấm chân đạp lên người hắn, mà ở chung quanh, rất nhiều người tụ tập ở lầu một chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng nói cái gì đó.

Quan sai tìm người, bình dân bá tánh tất nhiên không thể trêu vào, sôi nổi nhường một con đường, quan sai cầm đầu nhìn thấy rối loạn nên không vui, rút ra thanh đao bên hông, định doạ sợ một phen, liền gặp chưởng quầy của tửu lâu đi tới, cúi đầu khom lưng nói: "Không biết quan gia tới có chuyện gì?"

Quan sai lạnh mặt cũng không trả lời, mà chỉ vào lầu hai còn đang làm loạn hỏi: "Sao lại thế này? Dưới chân kinh thành, sao có thể làm loạn?!"

Chưởng quầy tửu lâu nghe vậy, vẻ mặt đau khổ nói: "Quan gia thông cảm, không phải tiểu nhân không muốn ngăn, nhưng thật sự không quản được! Đám cử tử trên lầu đều được quý nhân ở phố đông của chúng ta chiếu cố, tiểu nhân chọc ai cũng đều chọc quý nhân đó!"

"Quý nhân? Quý nhân nào?" Quan sai bĩu môi, chưởng quầy ấp úng không nói lời nói, không kiên nhẫn nói, "Cái người ở giữa đang bị đánh, là vì sao?"

Chưởng quầy nói: "Đó là cử tử đến từ huyện Phụ, nghe nói là tay chân không sạch sẽ, trộm đồ nhưng bị phát hiện, cho nên mới......"

"Huyện Phụ?" Thần sắc của đầu lĩnh quan sai biến đổi, hắn bỗng dưng nhớ lại vị Lưu cử nhân tới báo quan kia không phải là người Phụ huyện sao, người bị hãm hại cũng cùng trường với hắn, thầm nghĩ không ổn,  thần sắc quan sai nghiêm nghị, rút ra bội đao.

Đồng thời ở phía sau hắn, một hàng nha nội cũng xôn xao rút trường đao ra.

Đầu lĩnh quan sai trầm giọng: "Theo ta bắt lấy đám người ở trên lầu!"

"Quan quan quan quan quan...... Quan gia?" Chưởng quầy bị doạ đến mềm chân ngã xuống đất, trong miệng lẩm bẩm nói, "Không được chọc, không được chọc!"

Mà mọi người xung quanh đang chú ý đến động tĩnh của quan sai hít hà một hơi, nhát gan co rúm lại, chạy đến nơi trường đao không quẹt tới, mà có người thấy tình hình không ổn, đã chuồn ra khỏi khách điếm, đi mật báo cho chủ tử của mình.

"Các ngươi là người phương nào?!"

"Các ngươi dám bắt ta, có biết cha ta là ai không?!"

"Tốt tốt, còn không buông ta ra, có tin ta kêu Cần Lễ quận vương lấy đầu các ngươi không!"

Đám thư sinh bị quan sai vây công giữ chặt nói ra những lời uy hiếp tàn nhẫn một cách hùng hùng hổ hổ, cố tình người có thể tiến vào phủ Kinh Triệu Doãn làm việc đều là người tài giỏi, trong đó càng không thiếu người là con cháu thế gia có bối cảnh cực kỳ kiên cường, nghe bọn hắn nói xong, chỉ lạnh lùng cười: "Ồ, Cần Lễ quận vương đúng không? Có tin ngươi nói thêm một câu nữa, lão tử liền bắt Cần Lễ quận vương đến vào ở chung nhà lao với ngươi không?!"

Mấy thư sinh làm loạn nghe vậy, biểu tình vốn phấn khởi lại lộ ra một phần sợ hãi. Nhưng chung quy bản tính của bọn họ vốn ương ngạch, sợ hãi chỉ là nhất thời, mất mặt mới là chuyện lớn, vì thế có chết cũng không hối cải, tiếp tục mắng to kêu to.

"Xấu hổ! Thật là xẩu hổ!"

Bên trong tửu lâu vốn là nơi hội tụ các cử tử đến kinh thành dự thi hội, ban đầu có người sợ chọc phải thị phi, bo bo giữ mình nên toàn giữ im lặng ở trong phòng mình, mãi cho đến lúc này mới sôi nổi xuất hiện, chỉ trích đám cử tử gây chuyện này.

Có người nâng thư sinh gầy yếu bị khinh nhục đứng dậy, hỏi hắn còn ổn không, sắc mặt thư sinh kia trắng bệch, mang theo loại cảm giác trước đó đã bị bệnh có thể ngất bất cứ lúc nào, mới vừa định há mồm cảm tạ, liền thấy đầu lĩnh quan sai đi về phía mình: "Ngươi là Đinh Sinh?"

Thư sinh gầy yếu gật gật đầu, nhìn quan phục mà quan sai mặc, trong mắt hàm chứa vài phần hiểu rõ: "Có phải Lưu cử nhân đã nói với đại nhân Kinh Triệu Doãn?"

"Đúng vậy." quan sai nói, "Ngươi cần phải đi với chúng ta một chuyến."

Thư sinh gầy yếu đồng ý, chỉ là lại nói: "Đi thì có thể, chẳng qua mấy thư sinh ngày ấy, lại ở trong phòng cách vách, đại nhân không đem họ đi thẩm vấn sao?"

Quan sai nhíu mày kinh ngạc, chỉ chỉ mấy người làm loạn bên cạnh: "Không phải bọn họ?"

Thư sinh gầy yếu lắc đầu: "Không phải."

"Vậy mang đi toàn bộ!" Quan sai nghe vậy nói lớn, vung bàn tay dứt khoát lên, kêu cấp dưới dẫn theo thư sinh gầy yếu đi chỉ ra và xác nhận những người đó trong toàn bộ tửu lâu.

Mà mấy thư sinh bị bắt lần này, lại không hề giống những người kiêu ngạo khi dễ người khác trước đó, ngược lại người nào sắc mặt cũng kinh hoảng vô thố, một trong số đó bắt lấy cánh tay quan sai nói: "Quan gia, chúng ta đã làm gì mà bắt chúng ta? Dưới chân kinh thành, các ngươi muốn bắt người cũng phải có lý do!"

Quan sai nhíu mày: "Các ngươi bị người khác tố giác có liên quan đến việc làm rối loạn kỷ cương trong thi hội."

"Sao có thể?!"

"Oan uổng quá!"

Quan sai lạnh lùng nói: "Im lặng! Nếu các ngươi thật sự oan uổng, chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho các ngươi! Nếu không phải......"

Hắn nói đến một nửa, bàn tay vung lên: "Đều mang đi!"

Quan sai tới nhanh, lúc đi càng oanh oanh liệt liệt, bọn họ vừa rời đi, mọi người trong tửu lâu đều bùng nổ, cho nhau ánh mắt không dám tin, lộn xộn ồn ào bắt đầu nghị luận lời quan sai vừa nói, nói "Làm việc rối kỉ cương" ý là......

Tin tức lan truyền trong kinh rất nhanh, phủ Kinh Triệu còn chưa bắt đầu tra rõ vụ án gian lận khoa cử, khắp phố phường phố hẻm đã bắt đầu bàn tán.

Trong Biết Vị Trai.

"Tĩnh Vương điện hạ, hôm nay vẫn là lão tam dạng, bánh thanh mai tô, hoa sen nhưỡng đông lạnh cùng với bánh hồng ti đậu ve ạ?"Ông chủ Biết vị Trai tự mình rót cho nam nhân cao quý một ly trà ô long, cười cung kính nói.

Tạ Lâm: "Thêm một phần đậu phụ vàng."

Ông chủ Biết Vị Trai vâng, phân phó đại đệ tử đến đây, sau đó tự mình vào bếp.

Đại đệ tử của ông chủ Trai hình như mới hai mươi tuổi, là một thanh niên hoạt bát. Lúc hắn bị ông chủ Trai gọi về hình như vừa mới từ bên ngoài trở về, đại khái là đi gấp, trên trán có chút mồ hôi.

"Tĩnh Vương điện hạ, hôm nay ngài lại tự mình đến mua điểm tâm cho Tĩnh Vương phi ạ." Đại đệ tử Biết Vị Trai hình như có quen biết với Tĩnh Lâm, sau khi thuần thục hành lễ liền cười hì hì nói, "Chắc lúc Vương phi nhận được sẽ cực kì vui mừng."

Tạ Lâm nhàn nhạt nói: "Hôm nay ngươi lại bị ông chủ tống cổ ra ngoài giao hàng?"

Đại đệ tử Biết VỊ Trai khờ khạo cười: "Đúng vậy."

Tạ Lâm không chút để ý: "Hôm nay lúc rời phủ, ta thấy trên đường hình như có chút náo nhiệt, không biết trong kinh đã xảy ra chuyện thú vị gì."

Đại đệ tử Biết Vị Trai nghe vậy, thấy Tĩnh Vương làm như không biết hiện tại trong kinh đang xôn xao chuyện gì, nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại từ hôm thi hội đến nay, trong kinh đồn vài vị Vương gia bị bệ hạ ghẻ lạnh, lại cảm thấy hiện giờ phủ Tĩnh Vương đóng cửa bịt tai cũng là bình thường, vì thế hắn lập tức tỉnh táo nói: "Điện hạ có điều không biết, hôm qua quan sai phủ Kinh Triệu bắt mười mấy cử tử trở về nha môn, nói là có liên quan đến việc làm rối loạn kỷ cương lần thi hội này! Lại nói tiếp, đối với chuyện này, hình như bên phủ Kinh Triệu Doãn không có chứng cứ có thể chứng minh đám cử tử đó thật sự gian lận, chỉ là tạm thời giam giữ, cũng chưa chấn động đến Thánh Thượng."

Thần sắc Tạ Lâm bất biến: "Làm rối kỉ cương đều không phải là việc nhỏ, phủ Kinh Triệu nên cẩn thận chút."

"Còn không phải sao." Đại đệ tử Biết Vị Trai gật gật, lại nói, "Chẳng qua điện hạ cũng rõ ràng loại chuyện những thư sinh văn nhân gian lận trong thi cử mẫn cảm biết bao, hiện giờ thừa dịp kinh thành đang ầm ĩ, khoa trương chạy đến văn miếu khóc suốt đêm, nói muốn quan phủ công khai tất cả hồ sơ trong lần thi hội này, chứng minh phủ Kinh Triệu Doãn sẽ không bao che cho đám cử tử gian lận, cùng nhau thông đồng làm bậy."

Tạ Lâm nghe vậy, nhíu mày cười lạnh: "Hồ nháo!"

Đại đệ tử Biết Vị Trai có chút sợ Tạ Lâm khi toả ra khí tràng, chỉ điên cuồng phụ họa gật đầu. Cũng vừa lúc này, ông chủ Trai cũng làm xong điểm tâm, cầm theo mấy hộp đựng tinh xảo quay trở lại.

"Chúc Vương phi an khang." Ông chủ trai hằng ngày đều nói.

Tạ Lâm gật đầu, phân phó Vương Hữu Toàn thanh toán, bước chân trầm ổn đi ra ngoài Biết Vị Trai.

Vương Hữu Toàn rất nhanh đuổi kịp ở phía sau, hơi hơi cúi đầu, nghi hoặc nói: "Lão nô khó hiểu, vì sao điện hạ phải hỏi thăm với cái người học đồ nho nhỏ đó về chuyện này?"

Trên tay Tạ Lâm cầm hộp đựng, bước lên kiệu, khi mành rơi xuống, chậm rãi nói: "Hiện giờ bổn vương không có việc trên triều, tất nhiên sẽ không biết rõ chuyện ở ngoài phố phường, hỏi một vài câu cũng chỉ để thoả mãn cơn tò mò mà thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro