Chương 17: Lý di nương bán hàng đa cấp tẩy não

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã beta

Xương Bình Hầu cùng Hà thị từ trong miệng Bạch Quả biết được Trấn Bắc quân tên Vệ Tây Châu, sau đó nhìn sắc mặt hai người giống như vừa gặp quỷ.

Bạch Quả nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nghe cái tên Vệ Tây Châu cứ cám thấy quen quen, họ Vệ làm ở Trấn Bắc quân, chẳng lẽ hắn là người nhà của mẫu thân ?

Đang định suy nghĩ kĩ càng, Bạch Khác nán lại một chút ở bên kia cũng đã ngồi kiệu trở về.

Bạch Khác xuống kiệu, sắc mặt vẫn luôn không được tốt, hắn thấy Xương Bình Hầu với Hà thị chỉ chào hỏi một tiếng, thần sắc phức tạp mà nhìn Bạch Quả một cái, trầm mặc không hề mở miệng.

Một đám người đứng ở trước đại môn hầu phủ thực sự không quá đẹp, khuông mặt Xương Bình Hầu không vui, ngữ khí vội vàng: "Sắc trời không còn sớm, nếu đã trở về hết rồi thì mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Dứt lời, Xương Bình Hầu phất tay áo hồi phủ, Hà thị theo sát hắn, hai người trở lại chủ viện, sắc mặt rất phong phú người thì tái nhợt người thì trắng xanh.

Ngày thường Hà thị là vẫn chỉ là một nữ nhân sống ở trong hậu trạch của hầu phủ, gặp chuyện là thiếu kiên nhẫn hơn cả Xương Bình Hầu. Bà ta nhìn Xương Bình Hầu ở trong phòng đi qua đi lại, vì thế càng đứng ngồi không yên nói: "Hầu gia, Vệ Tây Châu thế mà không chết, không phải lúc trước chúng ta nhận được tin tức người Vệ gia đều chết hết rồi sao, sao bây giờ Vệ Tây Châu lại trở thành thống lĩnh Trấn Bắc quân ...... Chẳng lẽ là, chẳng lẽ là Tĩnh Vương đã biết cái gì đó, cố ý nói để thử chúng ta?"

"Ta nào biết!" Xương Bình Hầu là chức vị nhàn nhã, chuyện quan trọng của triều đình không phải là thứ mà một kẻ suốt ngày ăn chơi trác táng như hắn có thể biết, hắn nghe thấy tên Vệ Tây Châu đã cảm thấy không ổn, đáy lòng bực bội muốn chết, cố tình Hà thị nữ nhân này còn ở bên tai hắn lải nhải hỏi tới hỏi đi! Xương Bình Hầu tưởng tượng đến cảnh người Vệ gia sắp về kinh, lại nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn Hà thị, tay áo hung hăng vung một cái tát: "Mấy ngày tới, ngươi mau kiểm kê kho phủ, nếu Vệ gia thực sự có người trở về...... Năm đó chính ngươi gọi người tới Vệ phủ lấy đồ vật gì thì mau chóng đem trả lại Vệ gia!"

Hà thị nhéo khăn, đỏ mắt nói: "Hầu gia nói cũng thật nhẹ nhàng! Cái gì mà  'thiếp thân lấy đồ vật từ Vệ phủ'...... Mấy thứ lấy được, không phải là ngài tự mình gật đầu đồng ý sao! Lại nói năm đó biên quan cấp báo, rõ ràng nói người Vệ phủ đều chết, theo lý, ngài là phu quân của Vệ tỷ tỷ, đại công tử là cháu ngoại của Vệ phủ, Vệ phủ đứt đoạn huyết thống thì đồ vật trong Vệ phủ cũng sẽ do ngài tiếp quản ! Thiếp thân chỉ nói, mấy năm nay chúng ta đã dùng đồ vật của Vệ phủ rồi, không có đạo lý trả lại!"

Hà thị nói tới đây, trên mặt đầy ủy khuất, nhưng đáy lòng chỉ có nhè nhẹ cười lạnh.

Xương Bình Hầu chỉ là một chức quan nhà tản, cả ngày chỉ biết ăn chơi, nếu không có là năm đó cướp được gia tài vàng bạc từ Vệ phủ, Xương Bình Hầu còn tưởng rằng bản thân có thể không lo chuyện tiền bạc, sống ngăn nắp đẹp đẽ quý giá qua ngày sao?

Chỉ là Hà thị chỉ lo oán trách Xương Bình Hầu, lại theo bản năng không nhìn lại chính mình đã ngầm chiếm của hồi môn của Vệ thị như thế nào, rồi lại âm thầm dời của hồi môn nhà mẹ đẻ cho mình vào trong cung Huệ phi nương nương để lấy lòng

"Ngươi......" Biết rõ Hà thị đang cưỡng từ đoạt lí, nhưng Xương Bình Hầu nghe xong lại có chút thuyết phục. Vốn dĩ Vệ thị là vong thê của hắn, Vệ gia lại không còn ai, Vệ phủ dư lại vàng bạc tài bảo không cho hắn thì cho ai?

Nhớ năm đó Vệ thị gả vào phủ Xương Bình Hầu, thật ra Xương Bình Hầu có một khoảng thời gian sợ hãi nhà vợ. Tuy từ nhỏ Vệ thị được nuôi ở khuê phòng, tính tình ôn nhu săn sóc, nhưng nhiều thế hệ Vệ gia đều đi ra rừ võ, nam nhi dòng chính từ trước đến nay chỉ thích động thủ tuyệt nhiên không rảnh thuyết giáo, nói chi xa, đệ đệ ruột của Vệ thị Vệ Tây Châu năm đó ở trong kinh thành có tiếng là tiểu bá vương, một lời không hợp liền đánh người ta đến nỗi khóc kêu cha kêu mẹ, thời điểm lợi hại nhất còn đánh thân đệ Đoan Vương đang đi hành hương.

Xương Bình Hầu từng sợ hãi Vệ Tây Châu, nghĩ tới hiện tại, vẫn còn ấn tượng sâu sắc.

Có lẽ là càng nghĩ càng cảm thấy năm đó thật uất ức, Xương Bình Hầu lại nhìn về phía Hà thị đang ủy khuất, liền cho rằng những phiền muộn đó là do người Vệ gia, mà nỗi sợ hãi khi ngheVệ Tây Châu về kinh cũng bị đè ép xuống, chỉ nhíu nhíu mày, bực bội nói: "Thôi, bản hầu không quan tâm Vệ Tây Châu sống hay chết, nhiều năm rồi, Vệ gia sớm không còn địa vị giống lúc trước, nếu biết được bản hầu lấy đồ vật Vệ phủ thì làm sao, hắn dám làm loạn à?"

Hà thị lâu lâu mắt: "Hầu gia nói phải, một kẻ hèn Vệ Tây Châu, hầu phủ tại sao phải sợ hắn?"

Xương Bình Hầu đắc ý, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đúng là đồ đàn bà, gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt, ta bị người làm cho đau cả đầu! Đêm nay ngươi tự mình ngủ đi, ta đi Cúc Viện nghỉ ngơi."

Hà thị vừa nghe Cúc Viện, ánh mắt lập tức thay đổi, ngữ khí có ai oán: "Hầu gia lại muốn đi Cúc Viện?"

Xương Bình Hầu không kiên nhẫn mà giương mắt nhìn: "Làm sao, ngươi lại muốn nói gì?"

Lúc nãy, tin tức Vệ Tây Châu còn sống làm nhiễu loạn tâm thần Hà thị, nàng tạm thời quên cái chuyện tốt mà đại tiện nhân Lý thị kia đã làm hôm nay.

Hà thị vốn bị mẹ con Lý thị làm cho tức giận đến ngứa răng, làm sao có thể thả Xương Bình Hầu tới viện con tiện nhân Lý thị kia? Trầm mặc một lát, Hà thị miễn cưỡng cười cười nói: "Thiếp thân chỉ là nghĩ, Lý thị gần đây hầu hạ hầu gia hơi nhiều, sợ là có chút mệt mỏi, nên đã cố ý an bài mấy nha hoàn mới để hầu hạ hầu gia, nhưng mà nếu hầu gia vẫn cảm thấy Lý thị hầu hạ tốt, thì coi như thiếp thân chưa nói lời này."

Xương Bình Hầu đang muốn đứng dậy rời đi, chợt dừng lại, ho nhẹ một câu: "...... Mấy cái nha hoàn đang ở ngoài chờ đúng không?"

Hà thị rũ mắt, "Đều ở bên trong viện chờ hầu gia ạ."

Để Xương Bình Hầu ở cùng đám nha hoàn một đêm, Hà thị đã nản lòng thoái chí như thế nào , trằn trọc khó miên ra làm sao, hiện tại không đề cập tới, Bạch Quả ở bên kia lại cực kì mệt, trở lại Định An Cư, rửa mặt qua loa, lẩm nhẩm tên Vệ Tây Châu rồi mơ mơ màng màng ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Lâm quả thực làm như hắn đã nói, sáng sớm đã sai thái giám trong phủ Tĩnh Vương đưa điểm tâm với trà hoa quả cho Bạch Quả.

Lúc này vẫn là Hứa Tiểu Nhãn phụng sự, hắn tung ta tung tăng đi vào Định An Cư, thấy hạ nhân trong viện không thực sự chất phác, dứt khoát phất tay kêu những người đó đi nhổ cỏ trong viện, nói là sắp tới Tĩnh Vương điện hạ muốn đưa cho đại công tử nuôi mấy con cá chép quý hiểm cho vui, nên kêu bọn họ đào cái ao trước.

Mấy hạ nhân hầu phủ sôi nổi kêu khổ không ngừng, Bạch Quả dễ tính, cũng không quen sai bảo người khác, ngày thường cũng sẽ không quản bọn họ nhiều, bọn họ cũng quan lười biếng trong Định An Cư, đột nhiên lại làm việc, chưa được nửa canh giờ đã bắt đầu kêu khổ kêu mệt.

Hứa Tiểu Nhãn cười lạnh mà nhìn hạ nhân ở ngoài, pha trà hoa quả với sắp xếp điểm tâm cho Bạch Quả xong, liền vén tay áo đi vào trong viện.

"Sao lại mệt mỏi rồi?" Quy củ Phủ Tĩnh Vương nghiêm ngặt, Hứa Tiểu Nhãn có một đống thủ đoạn dạy dỗ nô tài, mắt thấy mấy người trong viện bắt đầu ngã trái ngã phải, Hứa Tiểu Nhãn híp mắt, ngữ khí lạnh lùng, "Xem ra ánh mắt bổn công công vụng về, không ngờ hạ nhân hầu phủ đều có đức hạnh như này, một đám cẩu thiếu đạo đức hám đồ vật, thấy đại công tử tính tình tốt, nên đã quên bổn phận, coi mình là chủ tử?!"

Mấy hạ nhân nghe vậy run run, thấy gương mặt Hứa Tiểu Nhãn cười như không cười, lông tơ phái sau lứng dựng thẳng.

"Ta là nô tài phủ Tĩnh Vương, tuy không hiểu nô tài hầu phủ đối xử chủ nhân như thế nào, nhưng dù gì cũng có thể nói trước mặt hầu gia vài ba câu." Hứa Tiểu Nhãn rũ mắt, giọng nói cười cười, "Chỉ cần nói hạ nhân có thủ đoạn gia dối, ức hiếp chủ nhân, cho dù nói gì cũng không nghe, nói vậy hầu gia khẳng định cũng chán ghét, các ngươi nói có phải không?"

Mấy hạ nhân hiện tại nào còn dám nói vâng hoặc không phải, "Thình thịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, run rẩy chỉ biết xin tha.

"Hứa công công cũng thật lợi hại." Bạch Quả nhỏ giọng cảm thán một tiếng, đáy mắt có chút hâm mộ.

Cậu mồm mép không linh hoạt, nói năng cũng không tốt, cho dù mình là chủ tử, vẫn là thứ dễ ức hiếp nhất, có lẽ trước kia bị ác nô khi dễ, bây giờ nhìn sắc mặt thành thật của hạ nhân, cho dù mấy ngày gần đây có tốt hơn một ít, nhưng vẫn khó có uy nghiêm thuộc về chủ nhân.

Mà hệ thống ngại chuyện lần trước mình chỉ đường, tần suất xuất hiện hai ngày gần đây rất ít, lúc này Bạch Quả không nhịn được phát ra âm thanh cảm thán, hệ thống lại chua lét, dựng lông mao, ghen nói: "Nếu ngươi muốn giáo huấn những hạ nhân không nghe lời đó, ta cũng có thể giúp ngươi."

Bạch Quả mím môi, khóe miệng lộ ra hai cái tiểu má lúm đồng tiền, ngoan ngoan ngoãn ngoãn nói: "Thần tiên với Hứa công công đều lợi hại giống nhau."

Hệ thống trầm mặc: "......" Vì sao nó lại có cảm giác như được an ủi vậy .

Không, không đúng.

Làm một hệ thống mang thai thế hệ tinh tế, nó thảm biết bao, sao lại lưu lạc đến đây so lợi hại với với một hoạn quan nho nhỏ?

Hệ thống không để ý rơi vào trầm tư.
......

Buổi trưa ngày mùa thu vẫn là có chút nóng, bình thường lúc này, hạ nhân Định An Cư chắc chắn đã tự tìm một chỗ để ngủ, nhưng hôm nay có lẽ là bị Tiểu Hứa Tử công công từ phủ Tĩnh Vương dọa sợ, nên từ khi đối phương rời hầu phủ, mấy hạ nhân cũng không dám dừng lại động tác, sợ qua mấy ngày nữa Tiểu Hứa Tử công công lại đến, nhìn thấy ao không đào tốt, chọc Tĩnh Vương điện hạ tức giận, có khi ném bọn họ xuống ao luôn.

Lại một lúc sau, hầu phủ đột nhiên xảy ra chút rối loạn.

Nguyên nhân gây ra là ở trong hoa viên hầu phủ cách Định An Cư không xa lắm, Lý di nương ra ngoài Cúc Viện giải sầu vừa lúc gặp ba nha hoàn đêm qua hầu hạ Xương Bình Hầu, cũng không biết là ai trêu chọc ai trước, Lý thị lấy ra tư thái đệ nhất hậu viện hầu phủ, phạt quỳ ba nha hoàn mới vừa được sủng kia. Nhưng có lẽ là vận khí Lý thị không tốt, nàng mới vừa phạt quỳ, Xương Bình Hầu đã nhìn thấy, ba nha hoàn kia khóc sướt mướt một trận, sự tình lập tức liền biến thành Lý thị ghen tị, vì thế Lý thị lại bị Xương Bình Hầu trách cứ vài câu, ba nha hoàn kia rời đi khi đã lấy lại mặt mũi

Nhưng sự tình tới đây còn chưa xong, Hà thị đầu kia nghe thấy Lý thị bị chê cười, quả thực cười không khép miệng được, có thể làm Lý thị mất mặt chính là làm bà ta cao hứng, bà ta cao hứng, nên dứt khoát nâng ba nha hoàn từ thông phòng không danh không phận trở thành thị thiếp cùng ăn cùng ngồi với Lý thị .

Ba nha hoàn từ nô tài biến thành chủ tử, tất nhiên là vui sướng không thôi, mang ôn đội nghĩa với Hà thị, mà Lý thị ở Cúc Viện nghe được tin tức, xém chút bị tức đến ngất xỉu, vung tay ném vỡ đồ sử tròn phòng .

"Di nương, ngươi lại tức giận cái gì vậy." Bạch Khác bị Đậu Khấu vội vàng gọi tới, nhìn đống đồ sứ bị nát đầy đất, ấn đường nhíu chặt, tránh đi mảnh nhỏ đi đến bên cạnh Lý thị , "Nếu di nương không cẩn thận làm thân thể bị thương thì làm sao bây giờ?"

"Không ai đau lòng, bị thương hay không bị thương có liên quan gì?" Lý thị dựa nghiêng ở trên ghế mềm, nắm chặt khăn, buồn bã nói, "Cho dù ta bị kia mấy nha hoàn khi dễ, cũng không có người thay ta nói một câu, cũng không có ai chống lưng, còn không bằng đập đầu chết đi cho rồi"

Lời này của nàng đau thấu tim gan, Bạch Khác biến sắc: "Di nương nói cẩn thận!"

Lý thị liếc hắn một cái, đầu ngón tay xanh nhạt dừng ở mặt mày Bạch Khác : "Cũng là ngươi, hôm qua cũng không cho ta gặp mặt."

Bạch Khác hô hấp cứng lại: "Di nương, ta......"

"Không cần phải nói." Ngón tay Lý thị nhẹ điểm ở bên miệng Bạch Khác, nhu nhược cười cười, "Ta biết ở trong thư viện ngươi đều học giáo lí quân tử, tất nhiên là khinh thường thủ đoạn tranh sủng của ta, hôm qua...... sắc mặt ngươi, là coi thường muội muội ngươi, cảm thấy ta dạy hư nàng? Rốt cuộc thì sao, không muốn làm chính thê nhà người khác, càng thích đi làm thiếp người kia, không phải rất giống ta sao."

Bạch Khác trầm mặc không nói mà nhìn Lý thị.

"Hóa ra con ta thật sự nghĩ như vậy." Lý thị rũ mắt, làm như trào phúng mà cười cười.

"Di nương rốt cuộc muốn nói cái gì?" Bạch Khác hỏi nàng.

"Chỉ là đột nhiên nghĩ đến...... Tam thiếu gia cùng đại cô nương đều là ta cực cực khổ khổ mười tháng hoài thai sinh hạ, nhưng các ngươi lại chưa từng thân cânn với ta." Lý thị nhìn đồ sứ trên mặt đất, chỉ một lát thất thần, lại thẳng tắp mà nhìn về phía Bạch Khác nói, "Tam thiếu gia sáu tuổi rời hầu phủ đi đọc sách gỡ lòng, nhiều năm qua ít có trở về nhà, là đúng phải không?"

"Vâng." Bạch Khác rũ mắt.

"Vậy, vậy ngươi cũng biết đại cô nương ở bên này, điều kiện sống so với ngươi cũng không sai biệt lắm." Lý thị nhìn vẻ hơi kinh ngạc trong ánh mắt Bạch Khác, nhẹ giọng nói, "Hầu phu nhân là người cường thế, khống chế trên dưới hầu phủ cực mạnh......Hôm qua ngươi cũng ở chung với địa công tử, có thể thấy được trên người này có một chút ít phong thái thế gia không?"

Bạch Khác lại trầm mặc.

Lý thị lại nói: "Kỳ thật không nói đại công tử, chỉ nói đại cô nương từ khi ra đời sau đã bị phu nhân ôm giáo dưỡng bên người, nhưng phàm chỉ cần ta quan tâm đại cô nương nhiều hơn một ít, đều phải rước lấy nghi kỵ cùng hoài nghi của hầu phu nhân! Ta không muốn đại cô nương rơi vào cùng một kết cục với đại công tử, vì thế chỉ làm như chẳng quan tâm, phảng phất chưa từng sinh qua nữ nhi này...... Có phải ngươi cũng thấy ta sai rồi không?" Nói đến đây xúc động,hốc mắt Lý thị đỏ lên, đôi mắt đẹp đầy nước mắt rưng rưng rồi chảy xuống mặt.

"Di nương không có sai." Bạch Khác rời nhà đã lâu, chưa bao giờ biết nhà cao cửa rộng lại có những cái loanh quanh lòng vòng đó, hắn nhất thời bị Lý thị làm cho hổ thẹn, không khỏi áy náy nói, "Sai chính là hài nhi, là hài nhi nghĩ sai rồi."

"Không, di nương cũng có sai." Lý thị lắc đầu, lấy khăn lâu nước mắt, "Di nương không thể hảo hảo bảo hộ huynh muội các ngươi, hiện giờ làm hại đại cô nương đi lối rẽ...... Tóm lại hết thảy đều oán di nương không có bản lĩnh, hiện nay, di nương cũng chỉ ngóng trông tam thiếu gia có thể mau đứng lên, tương lai có thể thoát khỏi trói buộc hầu phủ, cũng ngóng trông ngày sau ngươi có thể lôi kéo đại cô nương một phen, đừng để nàng sống giống ta như vậy."

Bạch Khác cầm Lý thị tay, thấp giọng nói: "Di nương, ta sẽ......"

Lý thị hồng mắt, vui mừng gật gật đầu.

Mẫu tử hai người dứt lời, bên kia Đậu Khấu đã mang theo mấy nô tỳ quét sạch sẽ mảnh sứ trên mặt đất, Bạch Khác thấy Lý thị sắc mặt mỏi mệt, không tiếp tục ở lại Cúc Viện, sau khi nhìn Lý thị vào nhà chậm rãi ngủ, mới xốc mành đi ra ngoài.

Mà cùng lúc đó, Tĩnh Vương ở bên trong phủ.

Tạ Lâm ném mấy tấm giấy mỏng lên trên bàn, trong đó chính là chuyện từ nhỏ đến lớn ở hầu phủ.

"Cứ để các nàng tiếp tục tính kế." Tạ Lâm nhàn nhạt nói.

Vương Hữu Toàn hầu một bên, nhìn chữ viết trên giấy vài lần, nhịn không được nhíu mày khuyên bảo: "Nhưng mà điện hạ, bên trong phủ Xương Bình Hầu dù sao vẫn không được tốt, bây giờ trước mắt mấy việc nhỏ này chưa lan đến gần đại công tử, nhưng sau này liền khó nói! Nô tài kiến thức thiển bạc, nhưng vẫn cảm thấy để đại công tử tiếp tục ngốc trong hầu phủ này, thực sự không phải ý sáng suốt......"

Tạ Lâm trầm ngâm: "Trước mắt Trấn Bắc quân sắp về kinh, chưa rõ tình thế tròn hoàng thành, vẫn phải đợi Vệ Tây Châu trở về, ông ta dù sao cũng là cữu cữu của Bạch Quả, tạm thời giao cho ông ta là......"

Hai chữ "Yên tâm" còn chưa nói ra, không biết Tạ Lâm lại nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt sắc bén một lát, dứt khoát lắc lắc đầu lại nói, "Thôi, chờ sáng sớm ngày mai, ngươi phái người đi hầu phủ đón đại công tử, nói là An Ninh ở trong hành cung mở cúc yến, mời nhóm quý tử quý nữ trong kinh đến ngắm hoa."

Vương Hữu Toàn nghe vậy, khóe miệng hơi giật: "......" Điện hạ, ngài thay An Ninh công chúa an bài như thế, bản thân An Ninh công chúa có biết không.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro