Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú chim nhỏ là chim bản xứ trên khúc cong thứ 5 sông Cửu Giang, từ khi sinh ra đến giờ đại khái đã hơn hai năm, thuyền đánh cá trên sông Cửu Giang nó nhìn thấy không ít, nhưng nó không có trí lực đặc biệt cao, có thể phân rõ thuyền và người còn có vũ khí nguy hiểm, còn về trên thuyền có những người nào thì quá khó cho nó rồi.

Thời điểm đoàn người Cảnh Linh mới vừa tiến vào khúc cong, nó liền bay lên thuyền của bọn họ, anh nhàn rỗi không có việc gì nên cho nó chút đồ ăn, sau đó thuận tiện để nó bay phía trước thăm dò đường.

Tiểu gia hỏa được chút chỗ tốt từ Cảnh Linh, liền bay qua bay lại rất nhiều lần. Lần này lại mang về tin tức, đậu trên đầu Đại Bảo kêu hai tiếng, ý tứ là mau nhìn nó.

Một con thuyền chạy tốc độ rất nhanh còn mang theo cảnh khuyển, Cảnh Linh suy đoán đây là quân đội Hồ Cổ, mà đoạn sông này thuộc khu vực người Hồ Cổ.

"Một kg ma túy ở trong nước đã đủ để phán tử hình, nhưng tình huống bên này đặc thù, nếu phía sau là người của quân đội Hồ Cổ, còn cố ý mang theo cảnh khuyển, nếu vì chút đồ này mà nửa đêm xuất động không khỏi có chút chuyện bé xé ra to, khả năng hướng về đám người này lớn hơn. Đội trưởng, tôi cảm thấy anh nên tra kỹ mấy tên kia." Cảnh Linh kiến nghị nói.

Theo như anh phân tích không phải không có đạo lý. gật đầu đồng ý, mang theo người tiến vào khoang thuyền, đem mấy người bị đánh hôn mê lật qua nhìn kỹ một lượt, nhưng lại không phát hiện ra vấn đề gì.

"Đều chỉ là mấy con cá nhỏ thôi." tùy tay đem người ném trở về.

Cảnh Linh nghe vậy đi đến bên cạnh, cúi người xem xét. Tuy rằng Phi Hổ đã nói không có việc gì, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút không đúng, tầm mắt dao động trên mặt bọn buôn ma túy một lát, cuối cùng ngừng ở sau tai một tên.

"Thiếu chút nữa quên." Anh cười nói, duỗi tay đi sờ, quả nhiên sờ đến một chỗ hơi nhô ra, hai ngón tay nắm lấy đột nhiên dùng sức xé ra, chỉ nghe "Thứ lạp" một tiếng, vật ngụy trang trên mặt tên kia đã bị bóc xuống dưới. Trong mắt người khác cảnh này trông anh như đang xé da mặt tên kia xuống vậy, trên thực tế đây chỉ là mặt nạ da người mà thôi, chính trên mặt anh cũng có. Từ điều này, anh lại nhìn về tóc đối phương, quả nhiên là tóc giả, dễ dàng kéo xuống.

Cảnh Linh một bàn tay đỡ lấy đầu đối phương, hướng về phía Phi Hổ nói, "Đội trưởng, lại nhìn xem."

Phi Hổ có chút vô ngữ, "Cậu như thế nào phát hiện?"

"Trùng hợp."

Phi Hổ cũng không hỏi nhiều, cẩn thận nhìn chằm chằm tên bị lột mặt nạ, tìm kiếm khuôn mặt trong trí nhớ, rất nhanh nhận ra người này, "Khang Ni, biệt hiệu ngựa con, là thành viên nòng cốt thủ hạ đắc lực dưới trướng Macas, tên trùm buôn ma túy khét tiếng Hà Độ khu, ngày thường hắn chủ yếu phụ trách trợ giúp vận chuyển thuốc phiện và tìm kiếm thông tin tình báo."

Còn 3 tên còn lại, Cảnh Linh lại lột một lần, đều là gương mặt thật không có ngụy trang, đều là thân phận tép riu. Bất quá có con cá lớn Khang Ni này cũng đủ rồi.

"Đội trưởng, anh thấy con thuyền phía sau thế nào?" Cảnh Linh hỏi.

Phi Hổ trầm tư một lát, "Tôi cảm thấy suy đoán trước đó của cậu rất có khả năng là đúng, Khang Ni tuy rằng so ra kém mấy thành viên nòng cốt khác, nhưng tin tức hắn biết được cũng không phải ít, nếu phía sau thật là người của quân đội Hồ Cổ, khả năng tới vì Khang Ni rất lớn. Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là đem người đánh thức từ trong miệng bọn chúng đào ra tin tức, nhưng những người này đều rất cứng đầu, một chốc một lát khẳng định không hỏi được gì."

"Bọn họ hẳn không biết chúng ta cùng với con thuyền đánh cá này tồn tại, như vậy, đem toàn bộ người trên con thuyền này chuyển đến thuyền đánh cá. Thuyền hàng dừng lại bên kia, trước tiên chuẩn bị sẵn sàng, nếu tình huống không đúng trực tiếp đi đến trên bờ. Người này nếu rơi vào trong tay chúng ta, liền không cho phép bị cướp đi!"

"Rõ!" Người còn lại đáp.

Đi ước chừng hai mươi phút, thuyền cập bờ, liền thấy trên sông xuất hiện một con thuyền, quả nhiên là quân đội người Hồ Cổ. Dường như họ sớm biết gần bờ biển sẽ có thuyền, đèn pha luôn hướng về phía bờ biển đảo qua đảo lại. Ý đồ muốn tắt đèn lừa dối qua cửa ban đầu của anh lập tức chết từ trong trứng nước, thuyền hàng tức khắc bại lộ dưới ánh đèn.

Ngay sau đó liền nghe được trên thuyền truyền ra tiếng nói. Trong đội ngũ có người hiểu ngôn ngữ Hồ Cổ, phiên dịch lại đại khái chính là nói phía họ thu được thư nặc danh báo cáo trên con thuyền này giấu một số lượng lớn thuốc phiện, mời nhân viên trên thuyền phối hợp kiểm tra.

Cảnh Linh cùng Phi Hổ liếc nhau.

"Tình huống không đúng!" Phi Hổ thấp giọng nói. Trước không nói thuyền hàng nửa đường đã bị bọn buôn ma túy bắt cóc, lúc trước Đại Bảo đã đem toàn bộ thuyền lục soát, cũng chỉ tìm được một bao chừng một kg. Bọn họ nguyên bản còn tưởng họ vì ba tên buôn ma túy này, hiện tại phía quân đội Hồ Cổ lại nói có người báo cáo thuyền hàng giấu lượng lớn thuốc phiện, cảm giác càng giống như tiết mục quan phỉ cấu kết bị vu oan hãm hại vậy.

"Nhị Điều Ba Bánh Tứ Vạn, cẩn thận coi chừng ba tên kia, toàn bộ mọi người chuẩn bị lui lại! Nếu đối phương mang cảnh khuyển đuổi tới, Khương Dương cậu xem tình huống giải quyết cẩu!"

"Rõ!"

Tiếng nói trên loa lặp lại ba bốn lần, bên này thuyền mới sáng đèn, bật bộ đầm tính biện giải một câu. Chuyện không làm qua bỗng nhiên bị oan uổng, phản ứng đại đa số mọi người đầu tiên đều sẽ ấm ức kêu oan. Nhưng mà thanh âm mới rơi xuống, chưa qua hai giây, phía đối diện không hề dự triệu trực tiếp nổ súng, súng trường SA80 lộc cộc bắn phá. Tiếng súng kinh động tới chim bay thú chạy một mảnh trong rừng.

"MN, bọn c.hó c.hết!" Bên này chỉ có Bảy Vạn biết nói tiếng Hồ Cổ, gọi bộ đàm tự nhiên cũng chỉ có thể để hắn tới, nhưng không nghĩ tới đối phương hoàn toàn không theo lẽ thường ra bài, rắm cúng không thèm thả một cái trực tiếp nổ súng, vừa thấy tư thế này chính là diệt khẩu. Đạn không ngừng bắn vào vách kim loại trên thuyền, phát ra thanh âm làm da đầu người ta tê dại. Bảy Vạn một bên mắng chửi người, một bên động tác cũng không chút hàm hồ, thân thủ thoăn thoắt nhảy ra khoang thuyền, dẫm lên vòng bảo hộ tầng một trực tiếp lên bờ, đi theo đám người Phi Hổ trốn tránh vào trong rừng.

Vì phòng ngừa đối phương phát hiện, đoàn người bọn họ căn bản không dám sử dụng thiết bị chiếu sáng, hoàn toàn dựa cảm giác để đi, còn mang theo ba kẻ bất tỉnh bị trói chặt tay chân. Tiếng súng liên tục vang lên chừng năm phút mới dừng lại, lúc này bọn họ cũng không đi quá xa. Cảnh Linh thính lực nhạy bén, nghe được động tĩnh bên bờ biển, quân đội Hồ Cổ đại khái có tám người, đã lên bờ, đang chuẩn bị mang theo cảnh khuyển đuổi tới.

Anh đưa chim nhỏ ra dò đường phía trước, "Nho Nhỏ, em dẫn đường phía trước, đừng bay quá nhanh." Tiếp theo lại nói với Đại Bảo bên chân, "Đại Bảo, đi theo Nho Nhỏ đi, dẫn đường cho mọi người."

"Pi pi."

"Uông."

Hai tiếng đáp lại.

Phi Hổ nghe vậy hỏi, "Khương Dương, cậu muốn làm gì?! Đối phương là người quân đội Hồ Cổ, không giống với bọn buôn ma túy vừa rồi, không thể động!"

Cảnh Linh cười nói, "Đội trưởng đừng khẩn trương, con người tôi luôn yêu thích hoà bình. Lúc nãy không phải anh bảo tôi tìm cơ hội giải quyết cảnh khuyển của đối phương sao, tôi đây còn không phải là chuẩn bị đi sao. Các anh đi trước, nhớ rõ đi theo Nho Nhỏ với Đại Bảo, tôi sẽ nhanh chóng đuổi theo."

"Khẩn trương cái rắm, cậu thành thật đi theo đội ngũ cho tôi chỗ nào cũng đừng đi!" Phi Hổ gầm nhẹ nói. Đáng tiếc không dùng được, chờ hắn chưa nói hết lời, người đã không thấy, chỉ có thảm thực vật bên cạnh nhẹ nhàng rung động, cho thấy người vừa từ nơi này rời đi.

"Tên nhóc thúi kia! Không thể nghe chỉ huy một lần sao!" Phi Hổ nghiến răng nghiến lợi. Phía sau đuổi theo là quân nhân chính quy, hơn nữa rõ ràng có chuẩn bị mà đến, còn mang cảnh khuyển theo, căn bản không thể so sánh với mấy tên buôn ma túy tép riu lúc nãy.

"Nhị Điều, mang hảo đội ngũ, tôi đi qua nhìn xem!" Hắn phân phó xong, liền trực tiếp đuổi theo.

Cả đội đi chừng năm phút, Cảnh Linh vòng lại chỉ tốn không đến một phút, bởi vì đêm tối với anh mà nói hoàn toàn không có bất luận ảnh hưởng gì, hơn nữa anh di chuyển bằng cách leo cây, tránh khỏi một bộ phận chướng ngại. Bất quá bởi vì đối phương mang theo cảnh khuyển, anh không dám dựa quá gần. Nói giỡn phen đoạt, nếu đối phương cảm thấy không đúng trực tiếp bắn phá, dù anh làm bằng sắt cũng khiêng không được, càng đừng nói hiện tại anh chỉ là người trần mắt thịt.

So với bọn họ lén lút đèn cũng không dùng, quân địch truy bắt đến quang minh chính đại, dưới sự dẫn dắt của cảnh khuyển, chiếu sáng một đường truy kích, theo tốc độ này, không bao lâu có thể đuổi kịp bọn họ rồi.

Cảnh Linh ẩn thân trên cây cách họ gần mười mét, tầm mắt trước sau dừng nhất trên cảnh khuyển, cái dao trong tay giống hệt với cái anh giải quyết tên trên bom tàu. 10 mét... 9 mét... 8 mét...... Nguyên bản vẫn luôn vùi đầu đi tới cảnh khuyển bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.

Chính là hiện tại!

Trong nháy mắt cảnh khuyển mở miệng nhắc nhở, con dao trong tay Cảnh Linh bay vụt ra, xuyên vào trong miệng nó, đâm xuyên qua đại não. Vẫn một kích mất mạng.

Anh thậm chí không cần xem kết quả thế nào, bởi vì trước khi ra tay anh đã dự đoán được kết quả. Sau khi con dao được ném ra, anh không chút chần chờ trực tiếp xoay người bỏ chạy. Quả nhiên, không tới năm giây, phía sau liên tục vang lên tiếng súng, toàn bộ đều hướng về phía phụ cận anh ẩn thân. Nếu anh không chạy kịp không chừng đã bị bắn thành cái sàng.

Không có chó dẫn đường, lại còn là ban đêm, có thể nói quân địch trước mặt anh một chút ưu thế cũng không có, chỉ cần anh muốn, hoàn toàn có thể 1v8 giải quyết cái tiểu đội này. Bất quá Cảnh Linh đối với việc giết người cũng không có mấy hứng thú, hơn nữa đội trưởng cũng nói những người này không thể động. Toàn bộ tiểu đội bọn họ đều giấu giếm thân phận tiến vào lãnh thổ Hồ Cổ, vũ khí trang bị mua ở địa phương, của nước nào cũng có, chính là không có sản phẩm trong nước. Đây là vì bảo đảm để ngừa vạn nhất thân phận bại lộ, không bị đối phương bắt lấy nhược điểm, khiến cho chính trị hai nước tranh đấu.

Như anh dự đoán, đối phương bắn phá khoảng một phút, tiểu tâm đem chung quanh một vòng đều tìm, cái gì cũng chưa tìm được, cũng không dám tiếp tục đi tới. Sau khi xác định tình huống, Cảnh Linh liền tìm đường trở lại đội ngũ. Trên đường gặp được Phi Hổ chạy tới chi viện, lúc anh báo đã giải quyết hậu hoạn phía sau, đối phương tuy rằng nghẹn một bụng tức, cũng chỉ giáo huấn anh hai câu không đau không ngứa, hai người cùng trở lại.

...........
Editor: Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý (´∩。• ᵕ •。∩')
Ngày đầu 2022 ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

01/01/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro