Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môi thiếu nữ giống như cánh hoa mềm mại, mang theo hơi thở thanh ngọt, chạm nhẹ rồi tách ra.

"Em cũng thích anh." Cô thấp giọng nói.

Cảnh Linh thất thần một lát. Bởi nụ hôn này, cũng bởi những lời này.

Từ khi hệ thống trói định anh làm nhiệm vụ lần đầu tiên đến bây giờ, thời gian rốt cuộc đã qua bao nhiêu năm, anh đã không còn nhớ rõ nữa rồi. Từng nhiệm vụ từng thế giới, ít cũng phải nghỉ ngơi một hai năm, nhiều thì mấy năm. Một thế giới ở lại mười mấy năm, tình huống như thế này cũng không phải chưa từng xảy ra, hơn nữa không chỉ một hai lần.

Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ trợ giúp nữ chủ trở thành tinh anh, đứng trên đỉnh cao kim tự tháp khiến người ta ngước nhìn. Các cô gái được chọn tuy rằng mỗi người đều có thiên phú, nhưng trên thế giới này thiên tài có khi nào thiếu đây? Được người đời ghi nhớ mãi mãi chỉ có số ít người. Giống như ngọc phỉ thúy, bản thân tư chất cố nhiên thập phần quan trọng, nhưng chân chính quyết định nó có thể trở thành trân bảo truyền lại đời sau hay không, lại là do thợ thủ công tạo hình.

Sư giả truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc cũng được. Cho dù là dạy dỗ học sinh bình thường, cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện làm thầy, huống chi muốn dạy ra một học sinh dương danh thiên hạ, nếu trình độ bản thân không đạt được độ cao kia, còn không bằng nằm mơ đi.

Cho nên mỗi lần trước khi bắt đầu nhiệm vụ, anh đều sẽ học tri thức kỹ năng tương quan, như vậy mới có thể hoàn mỹ dán sát thân phận hệ thống an bài cho anh. Hệ thống tuy rằng có thể đổi được rất nhiều đồ, nhưng nó chỉ cung cấp tài nguyên tốt nhất cho anh học tập chứ không trực tiếp cho anh năng lực, nếu không cũng không cần anh làm nhiệm vụ, trực tiếp cho nữ chủ cái năng lực kia, đơn giản nhanh chóng.

Dưới tính xuống như vậy, thời gian anh hoàn thành mỗi một nhiệm vụ lại tăng lên rất nhiều.

Lúc vừa mới bắt đầu, cảm xúc của anh dễ bị ngoại giới ảnh hưởng. Nhưng theo số lần làm nhiệm vụ không ngừng tích lũy, anh đã có thể tâm như nước lặng, rất ít người hoặc sự có thể làm anh rung động.

Kể cả lúc trước khi hệ thống thông báo, anh bị thay đổi thân phận giới tính, anh đều có thể bình tĩnh tiếp thu. Chỉ là có chuyện phát sinh hôm nay, hoàn toàn ngoài dự kiến của anh.

Kỳ thật ở thời điểm Vân Thư hỏi anh có thích cô hay không, anh liền phát hiện có gì không đúng rồi. Anh thích cô, điều là không thể nghi ngờ, nhưng thích này lại không phải loại thích như cô nghĩ. Trong nhận thức của mình, Vân Thư là quá khứ của anh, tràn ngập tiếc nuối cùng không cam lòng, hiện tại có cơ hội đền bù, tất nhiên sẽ làm hết sức bù đắp. Chỉ là anh xem nhẹ điểm này, Vân Thư căn bản cái gì cũng không biết, vì thế tạo thành hiểu lầm hôm nay.

Nhưng hiện tại biết thì cũng đã muộn. Anh chỉ có hai lựa chọn, phải hay không phải. Do hoàn cảnh trưởng thành ảnh hưởng, nên cô trong phương diện cảm tình vẫn luôn rất cẩn thận, nội tâm mẫn cảm mà lại yếu ớt, lớn mật chủ động biểu hiện ra ngoài như hôm nay, là bởi cô cảm nhận được cảm giác an toàn từ trên người anh.

Nếu đáp án của anh là không, có thể được tưởng tượng dũng khí cô thật vất vả lắm mới có này trong nháy mắt sẽ vỡ thành mảnh nhỏ, một lần nữa đóng chặt nội tâm bản thân.

Cho nên anh chỉ có thể nói phải.

Không nghĩ tới cô bỗng nhiên hôn anh.

Bị chính mình hôn là một loại cảm giác thế nào? Giờ phút này Cảnh Linh chỉ cảm thấy nội tâm mình thập phần phức tạp, nhưng vô luận thế nào cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, anh thế nhưng không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Trước mặt công chúng ngược cẩu, có tin tôi báo cảnh sát tới bắt hai người hay không!" Dương Tâm Dao bỗng nhiên mở miệng nói, đôi mắt hạnh trừng hai người, "Mới xuống máy bay đã bị mạnh mẽ đút cẩu lương, chuyến đi lần này tôi đột nhiên tràn ngập lo lắng."

Đàn Vân Thư nghe vậy, lúc này mới phản ứng lại chính mình vừa rồi làm cái gì, không chỉ thổ lộ với Cảnh Linh, mà còn ở trước công chúng cưỡng hôn người ta...... Cả người cô cứng đờ tại chỗ, độ ấm toàn thân trong nháy mắt dồn tới trên đầu, mặt nóng phảng phất như muốn thiêu cháy.

Cô ngày thường tự nhận đầu óc linh hoạt, nhưng tại thời khắc mấu chốt này lại bãi công, cô nỗ lực nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra một cái cớ sứt sẹo, "Tâm Dao, mình đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi!" Cô nói xong, trực tiếp lôi kéo tay Dương Tâm Dao rời đi.

"Ai ai, va ly! Còn có Cảnh Linh!" Dương Tâm Dao nhắc nhở nói.

"Mặc kệ, ăn cơm trước!"

"...... Ừ ừm."

Nói là đi ăn, nhưng trên thực tế cô chỉ lôi kéo Dương Tâm Dao ra khỏi tầm mắt Cảnh Linh, ngừng ở một góc hẻo lánh, nhẹ tay vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

"Vân Thư, không phải cậu thẹn thùng chứ?" Dương Tâm Dao lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc, "Vừa rồi vừa thấy mặt cậu ta, cậu liền vào thẳng vấn đề hỏi người ta có thích mình không, sau đó trực tiếp hôn người ta, toàn bộ quá trình lưu loát liền mạch, sạch sẽ dứt khoát. Cậu không thấy đâu, Cảnh Linh lúc ấy á ngây ngẩn cả người, cậu ta chính là cái loại ở trong mưa bom bão đạn trấn định tự nhiên gọi điện thoại đó! Kết quả thì sao? Hiện tại cậu nói với mình cậu thẹn thùng, tương phản có cần lớn như vậy không?!"

Đàn Vân Thư, "...... Mình cũng không biết mình vừa rồi rốt cuộc nghĩ cái gì nữa. Trên đường tới đây mình suy nghĩ chuyện xảy ra mấy ngày nay, rốt cuộc anh ấy đã trải qua cái gì, có ổn không, có bị thương không...... Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh ấy, tất cả ý tưởng ban đầu đều bị vứt ra sau đầu......"

Di động trong túi bỗng nhiên rung lên, có điện thoại gọi tới.

Cô lấy di động ra xem, người gọi tới quả nhiên là Cảnh Linh. Lẳng lặng nhìn màn hình vài giây, cô cắn môi, nhận điện.

Thanh âm chàng trai bên kia đầu dây vẫn ôn nhu trước sau như một, "Vân Thư, anh mang hành lý về khách sạn trước, lúc sau lại đến đón các em."

Không chỉ có ôn nhu, còn rất tinh tế và săn sóc. Biết cô hiện tại xấu hổ, cho nên rời đi trước một bước, cho cô thời gian không gian ổn định tâm tình.

"...... Ừ, anh đi đường cẩn thận." Cô đồng ý, rồi sau đó trực tiếp ngắt điện thoại. Ngẩng mặt lên liền thấy Dương Tâm Dao tò mò nhìn cô, "Cậu ta nói như thế nào?"

"Anh ấy nói đem hành lý đưa về khách sạn trước, chờ chút nữa lại đến đón chúng ta." Đàn Vân Thư lặp lại lời Cảnh Linh nói.

"Mình cảm thấy mình lại bị thồn cẩu lương rồi!" Dương Tâm Dao bĩu môi, "Nhưng trước mắt chúng ta có phải cũng nên đi hay không? Dù sao cậu ấy cũng biết cậu không phải thật sự đói bụng, hơn nữa mình đối với đồ ăn ở sân bay không có hứng thú gì. Trước khi đến mình tra qua rồi, nhớ mang máng mười điểm du lịch nổi tiếng ở Tần thành có Hàm Dương Cư ở gần đây, dù sao cũng không có việc gì, đi thử xem thế nào? Coi như giải sầu."

"Ừ." Đàn Vân Thư gật đầu đồng ý. Đừng nói căn bản không đói bụng, liền tính thật sự đói bụng, cô lúc này đại khái cũng ăn không vô.

Hai người bắt xe đến thẳng Hàm Dương Cư, chơi không sai biệt lắm đến bốn giờ chiều Cảnh Linh mới gọi lại hỏi các cô ở đâu, nói mình đã đặt bàn, chút nữa cùng nhau đi ăn. Thời gian này vừa vặn, chờ các cô từ sân bay về đến khách sạn, tắm rửa thay quần áo xong vừa vặn là giờ cơm.

Cảnh Linh đặt bàn ở nhà hàng gần khách sạn, là một nhà hàng tư nhân, bày trí rất đẹp, tay nghề đầu bếp cũng rất tốt.

Dùng cả buổi trưa để bình ổn tâm trạng, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Linh, cô vẫn có chút xấu hổ. Bất quá chút cảm xúc này sau khi đồ ăn được bê lên, đã bị cô vứt ra sau đầu. Lần này tuy rằng không giống lần trước anh gọi mỗi một món ăn đều là món cô thích mà chỉ có một nửa, nhưng anh vẫn sẽ cẩn thận đặt trước mặt cô.

Cô nhìn đồ ăn, lại nhớ lại những việc hắn đã làm cho cô trước kia, bỗng nghĩ thông.

Thích chính là thích, không có gì phải xấu hổ cả.

Sau khi ăn uống no đủ, Dương Tâm Dao bắt đầu bàn xem buổi tối muốn đi đâu chơi. Bởi vì chủ nhà Cảnh Linh cũng mới tới Tần thành không đến một năm, trong đó còn có hơn phân nửa thời gian ở bên ngoài đóng phim, cho nên cô ấy cũng không quá trông cậy vào anh có thể cho cái kiến nghị gì hay, tự mình tìm trên mạng.

Cô ấy chọn chọn lựa lựa một hồi mới quyết định được mấy chỗ, đang chuẩn bị hỏi Cảnh Linh, thì di động anh vang lên.

Người gọi tới là Thẩm Trạch, người đại diện đáng thương của anh.

"Tiểu thiếu gia của tôi ơi, Weibo của cậu đã gần một tháng không có động tĩnh, fans đều trông mòn con mắt, cậu có thể suy xét phát Weibo trấn an các fan chút hay không? Còn có,《 cô đảo 》 không đến một tháng nữa sẽ khởi chiếu, các diễn viên khác đã bắt đầu phối hợp tuyên truyền, chỉ có cậu hoàn toàn không phản ứng gì, còn nữa hai ngày trước trên official weibo bộ phim tag cậu, cậu cũng không trả lời. Tôi gọi điện thoại nhắc nhở cậu việc này, kết quả cậu vẫn luôn tắt máy, tới trường học tìm cũng không thấy người, hỏi thì mới biết cậu xin nghỉ. Tiểu thiếu gia à, cậu rốt cuộc đi đâu vậy? Thuỷ quân lấy điểm này hắc cậu lợi hại bao nhiêu cậu có biết không? Ngay cả đại bản doanh của cậu là diễn đàn Nam Châu cũng luân hãm rồi!"

Thẩm Trạch người này luôn luôn trấn định, giờ phút này thanh âm lại có chút phát điên.

"Xin lỗi." Cảnh Linh xin lỗi. Việc này quả thật là sơ sót của anh, bởi vì nhiệm vụ lần này thuộc về cơ mật, hơn nữa thập phần nguy hiểm, theo quy định bọn họ không thể mang theo di động thường dùng, bằng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn rơi vào tay địch, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

Nhưng trong mấy ngày đó lại vừa vặn là sinh nhật Vân Thư, anh cò kè mặc cả nửa ngày với Giang lão gia tử, đối phương tuy rằng đồng ý cho anh mang di động, nhưng chỉ có thể khởi động máy ngày đó, hơn nữa nói chuyện xong liền trực tiếp xóa hết.

Không nghĩ tới official weibo trong lúc này lại tag anh, dẫn tới Thẩm Trạch không liên hệ được với anh.

"Được rồi, dù sao cũng đều đã qua, nói nữa cũng không có tác dụng gì. Nhân lúc hiện tại phim còn chưa chiếu, trong thời gian này cậu cần mẫn chút, thành tâm xin lỗi thì còn có thể vớt vát chút đỉnh. Chuyện còn lại nói sau." Thẩm Trạch rất nhanh bình tĩnh lại, ngữ khí cũng khôi phục trấn định như ngày thường.

"Dựa theo ước định, tôi vốn không nên hỏi đến việc tư của cậu, nhưng tình huống hiện tại tương đối đặc thù, chuyện trên Weibo đó dù sao cũng phải giải thích với bên ngoài, cho nên có thể mạo muội hỏi một chút hay không, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?"

"Xin lỗi, không thể nói."

Thẩm Trạch: "...... Được rồi, nếu như vậy, hoặc là cậu cho tôi một lý do thích hợp, hoặc là tôi tìm một cái lý do cho cậu, chính cậu quyết định đi."

.......
29/01/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro