Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hay các người cảm thấy nhân viên rạp phim và bảo vệ quá vất vả, tiêu tiền tới rạp phim xem, chuẩn bị tặng họ một màn điện ảnh chân thật?"

Rạp chiếu phim này ba hàng sau đều là ghế đôi cho mấy đôi tình nhân, ghế đôi không có tay vịn chắn ở giữa, tiện cho mấy đôi tình nhân có thể thân mật ngồi cùng nhau. Trên màn hình lớn, đoạn truy đuổi mạo hiểm kích thích trong rừng rậm vừa hết, nhạc phối chuyển sang nhẹ nhàng thư giãn, bởi vậy mặc dù thanh âm Cảnh Linh không tính lớn, nhưng mấy đôi tình nhân không an phận chung quanh đều nghe thấy được.

Sét đánh giữa trời quang!

Tất cả thanh âm kỳ quái trong nháy mắt biến mất, như bị người cưỡng chế ấn xuống nút tạm dừng. Đặc biệt đôi ngồi cạnh Cảnh Linh, cô gái nhiệt tình ngồi trên đùi bạn trai áo xám, lúc Đàn Vân Thư quay đầu, tuyến thời gian trong phim đang là ban ngày, trời xanh mây trắng, mặt trời chói chang, phòng chiếu phim ánh sáng cũng tốt hơn một chút, thế cho nên cô thấy tay người nam với vào trong quần áo cô gái.

Nghe Cảnh Linh nói vậy, đôi tình nhân này nháy mắt bị dọa thành pho tượng, không giám nhúc nhích, qua vài giây mới động đậy, tay nhà trai vội vàng thu về, cô gái cũng thành thật ngồi lại chỗ của mình.

Bất quá lúc này Đàn Vân Thư không quan tâm cái này, lực chú ý của cô đặt trên cái khác, "Anh nói phòng chiếu phim trang bị cameras ban đêm, là thật sao?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Cảnh Linh gật đầu, "Ừ."

"Anh làm sao biết được?" Cô lại hỏi.

Cảnh Linh giải thích nói, "Lúc tiến vào anh nhìn qua, mấy góc đều trang bị cameras, xem phương hướng kia đại khái là vì theo dõi màn ảnh có bình thường hay không, còn có xuất phát từ nhu cầu an toàn nơi công cộng, tối lửa tắt đèn vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có chứng cứ. Mà làm được những điều này, cameras bình thường khẳng định không làm được, chỉ có thể dùng cameras tia hồng ngoại ban đêm."

Đạo lý này rất đơn giản, nhưng quả thực người bình thường không hay chú ý tới.

Có hai câu nhắc nhở kia của Cảnh Linh, Đàn Vân Thư không nghe thấy mấy âm thanh kỳ quái nữa.

Theo cốt truyện đẩy mạnh, người sống sót từng bước từng bước chết đi, chân tướng nơi cô đảo dần dần hé lộ, trước đây khi đoàn phim tung ra trailer cuối cùng, Trần Hoài Dân nói "Chúng ta đều sẽ chết, ai cũng không thể trốn thoát ", lời này giống như lời tiên tri, từng chút từng chút ứng nghiệm.

Nhìn thấy nam nữ chính bị dẫn dắt rời đi, chỉ còn lại một mình Trần Hoài Dân vừa nhận ra chân tướng, Đàn Vân Thư nhỏ giọng hỏi, "Anh ta sẽ chết sao?"

Đoạn cốt truyện này cũng không khó đoán. Trước đó, người thần bí thứ chín đã giết năm người, nếu Trần Hoài Dân cũng chết, tám người sống sót sau tai nạn trên biển cũng chỉ còn lại nam nữ chính, đây cũng có nghĩa là trận quyết đấu cuối cùng đã đến.

Dư lại ba người, luật sư nhận tiền không nhận người, cảnh sát lòng mang chính nghĩa cùng với ác ma giết người, trắng đen xám vẽ lên hình người. Cuối cùng ai có thể sống sót, hay kết cục là đồng quy vu tận, tạm thời còn chưa đoán được. Nhưng theo tình hình trước mắt, người thứ chín chiếm ưu thế tuyệt đối, rốt cuộc thì bên nam nữ chính đã tổn thất năm đồng đội, hơn nữa sắp mất thêm một người, bọn họ càng không có biện pháp đối phó với người thứ chín.

Chiếu theo tiết tấu này phát triển, người thứ chín trở thành người thắng cuối cùng khả năng cao tới 90%. Nhưng điện ảnh quốc nội có một quy định bất thành văn, đó chính là tà không thắng chính, kẻ phạm tội cuối cùng nhất định phải đền tội, mà hành động của người thứ chín thuộc vào loại tuyệt đối không thể nào có kết quả tốt, bằng không căn bản không qua được kiểm duyệt.

"Ừ." Cảnh Linh đáp.

Rất nhanh tình tiết xoay chuyển tới rồi. Nguyên bản người thứ chín một kích đắc thủ nhanh chóng bỏ chạy lại không biết vì sao lại quay về, đem thi thể Trần Hoài Dân mang đi. Cốt truyện phía sau có chút tách rời, chỉ thấy hắn đem thi thể đưa tới bên dòng suối, trong tay nắm chủy thủ sắc bén cúi người rời đi, màn ảnh lập tức chuyển tới dòng suối bị máu tươi nhiễm đỏ.

"Em cảm thấy chỗ này có chút không đúng." Đàn Vân Thư nói.

"Ban đầu còn một đoạn phanh thây, lúc đưa đi kiểm duyệt bị cắt rồi." Đây là Cố đạo nói cho Cảnh Linh biết. Một cảnh này có thể nói là cảnh ông thích nhất, theo ông ấy nói đây chính là sự kết hợp hoàn mỹ của tử vong và nghệ thuật. Nhưng để được công chiếu nên chỉ có thể cắt đoạn này đi, quả thực giống như cắt một khối thịt trong tim ông ấy vậy.

Đàn Vân Thư nghe vậy gật gật đầu.

Người đã xem trailer cuối cùng đều biết, kế tiếp liền đến đoạn trong trailer, đầu cự thú dữ tợn kia sắp lộ diện.

Rừng rậm bỗng nhiên vang lên tiếng sột sột soạt soạt, màn ảnh thay đổi góc quay từ trên cao quay xuống, chỉ thấy một thứ to lớn đi qua trong rừng, nơi nó đi qua có một khoảng trống ước chừng 1m xuất hiện, cây cối nhỏ bị gãy ngiêng ngả, thảm thực vật trên mặt đất cơ hồ bị nghiền áp thành bùn, một mảnh hỗn độn. Bất quá cây cối nơi này thật sự quá rậm rạp, có một loại tư thế che trời, từ chạc cây lá cây khoảng cách không thấy rõ bộ dáng cự thú hoàn chỉnh, nhưng chiều cao ít nhất có đến mười mấy 20 mét.

Đó là cự mãng thật.

Nhân loại từ trong xương cốt có một loại sợ hãi đối với loài rắn, huống chi là một con cự xà dữ tợn vượt qua ngoài tầm tưởng tượng như vậy, trên màn ảnh lớn vừa lúc đặc tả, thân xà từ đại thụ trườn xuống, toàn thân hiện ra màu xám nâu, đường vân trên thân rõ ràng. Trong phòng chiếu, không ít người bị dọa tới thét chói tai.

Đàn Vân Thư cũng bị dọa sợ, nhưng tốt xấu gì cô vẫn khắc chế không kêu ra tiếng.

Cảnh Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, ôn nhu an ủi, "Đừng sợ, Tiểu Hôi chỉ lớn lên có chút dọa người, kỳ thật tính tình rất tốt, cũng rất thông minh. Nó cùng một con hổ tên Tiểu Hoa sống bên nhau rất lâu rồi, cô nàng Tiểu Hoa bị nó dưỡng đến kiều khí, thích ngồi trên người nó không chịu đi đường."

Đồng thời lúc Cảnh Linh nói chuyện, cự xà trên màn ảnh cũng đang tới gần người thứ chín, hắn nhận thấy không đúng, bỗng nhiên đứng dậy quay đầu lại, quát, "Ai?!"

Giọng nói rơi xuống trong nháy mắt, mãng xà từ cành lá rậm rạp chui ra, không đợi hắn phản ứng, trực tiếp quấn quanh thân thể hắn. Trước thân hình to lớn của nó, con người phảng phất như một con thú nhồi bông.

Tiếng thét chói tai trong nháy mắt bùng nổ, hết đợt này đến đợt khác.

Đàn Vân Thư nhìn cự thú dữ tợn khủng bố trên màn hình, ngữ khí hoài nghi hỏi, "Tiểu Hôi? Tính tình rất tốt?? Còn nuôi hổ??? Anh rốt cuộc làm thế nào mà trong thời gian não bổ ra nhiều thứ như vậy......"

"Lúc nào rảnh anh dẫn em đi gặp chúng nó, thuận tiện lại mang theo chút thịt dê, Tiểu Hoa nó thích ăn."

Nam sinh bên cạnh bị sợ tới mức mặt mày xám nghét nghe thấy lời Cảnh Linh nói, rốt cuộc nhịn không được phun tào một câu, "Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!" Vừa mới nói xong liền kêu"Tê" một tiếng. Đàn Vân Thư liếc mắt một cái, tay cô gái nhiệt tình đang chào hỏi thịt mềm bên hông hắn.

"Xin lỗi, anh ấy không có ác ý!"

"Không có việc gì."

Người thứ chín chết ngoài ý muốn, bộ phim cũng dần dần đi đến hồi kết.

Nam nữ chính bị dẫn dắt rời đi phát hiện tình huống không đúng, vội vàng trở về, trên mặt đất còn vết máu chưa khô, đúng là nơi Trần Hoài Dân ngồi trước khi bọn họ rời đi. Hiển nhiên, lại một người sống sót bị sát hại, chỉ là lần này khác với các lần trước, đối phương không lưu lại thi thể. Hai người cẩn thận lục soát, rốt cuộc phát hiện ra chút manh mối, lần theo dấu vết một đường đuổi tới bên dòng suối, nhưng vẫn không tìm thấy thi thể Trần Hoài Dân, mà chỉ vết máu lớn cùng chút thịt nát khả nghi.

Lúc sau nữ chính tìm được một con dao nhỏ và một cái bộ đàm ở trong rừng.

Như thể biết có người nhặt nó lên, bộ đàm bỗng nhiên truyền ra âm thanh, "Chúc mừng người may mắn còn sống, sẽ có thuyền tới đón mọi người lên bờ."

Nam nữ chính tuy rằng lòng tràn đầy hoài nghi, nhưng vẫn lựa chọn nghe theo chỉ thị ra khỏi rừng rậm, đi đến nơi được chỉ định...... Hình ảnh cuối cùng dừng trên một du thuyền xa hoa, mười mấy người ngồi trong một gian phòng trang hoàng thành rạp chiếu phim, giữa phòng là màn hình lớn, hình ảnh đang chiếu là toàn cảnh trên cô đảo.

"Má nó!"

" Đám người điên, đem người đưa tới đảo hoang chơi trò giết người!"

"Vốn còn tưởng rằng chỉ có hai phe, không nghĩ tới tất cả đều bị thế lực đằng sau thao túng!"

Bộ phim kết thúc, người xem thảo luận cốt truyện, đứng dậy rời khỏi phòng chiếu. Mọi người đi gần hết, Cảnh Linh và Đàn Vân Thư lúc này mới đứng dậy rời đi.

"Anh diễn thật sự rất tốt!" Đàn Vân Thư nhỏ giọng nói, " Đoạn trên cây, là anh tự mình diễn sao? Em xem trên official weibo đoàn phim, video anh leo cây, có liên quan tới cái này sao?"

"Ừ" Cảnh Linh đáp, "Bởi vì quay đoạn đó hơi khó khăn, Cố đạo không tin anh có thể làm được, nên cho anh thử trước một chút xem thế nào."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài. Đã hơn bốn giờ chiều, Cảnh Linh cùng Đàn Vân Thư tản bộ trong công viên gần đó, đi mệt liền ngồi trên ghế dài. Hôm nay thời tiết không tồi, người tới công viên chơi không ít. Đàn Vân Thư lớn lên thật sự rất xinh đẹp, mà Cảnh Linh tuy đã qua ngụy trang, không đẹp đến mức phạm quy như ban đầu, nhưng tuyệt đối không xấu, hơn nữa anh cao 1.8m, cũng được coi là một soái ca. Tuấn nam mỹ nữ ngồi cùng nhau, không thể nghi ngờ đây là hình ảnh đẹp mắt thu hút ánh nhìn, người đi ngang qua cơ bản đều sẽ quay đầu nhìn một hai lần.

Di động hiện thị 17:30, Cảnh Linh và Đàn Vân Thư đứng dậy đi ăn cơm. Quán ăn Đàn Vân Thư hôm qua đã đặt trước, ở trong trung tâm thương mại gần công viên, đi qua cũng gần năm phút.

"Em cùng Tư Tư có tới nơi này mấy lần, đồ ăn quán bọn họ cũng không tệ lắm......" Đi vào bên trong trung tâm thương mại, Đàn Vân Thư vừa đi vừa giới thiệu cho Cảnh Linh. Cô vừa nói đồng thời tầm mắt nhìn thấy phía trước có thứ gì đó từ cao trên rơi xuống, sau đó liền cảm thấy người bên cạnh mình bỗng nhiên buông tay cô ra, cả người chạy về phía trước.

........................

24/05/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro