Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Linh vốn muốn âm thầm dưỡng thương, nhưng hiện tại bị Từ Thiếu Hoài phơi bày nguồn cơn, việc bị thương bại lộ, anh cũng không che giấu nữa, trực tiếp nhờ Thẩm Trạch chụp ảnh, đăng Weibo.

Cảnh Linh thiên hạ đệ nhị V: Hôm nay tôi vẫn rất đẹp trai! [Ảnh]

Bức ảnh chụp thiếu niên ngũ quan tinh tế, khóe môi cong lên nở nụ cười, toát lên vẻ đẹp phi giới tính, khiến ánh nhìn người xem không thể rời khỏi khuôn mặt anh, sau đó mới chú ý đến hai cánh tay đang bó bột, sưng to và bầm tím, thoạt nhìn có phần đáng sợ.

Oa oa: Đau lòng Cảnh Cảnh của tui, hôn một cái cho mau mau khỏe!

Mười dặm thanh thư: Hôm nay Cảnh Cảnh cao hai mét tám, soái đến mức không khép nổi chân!

Mênh mang thiên hạ đệ tam: Năng lượng tích cực bùng nổ! Là fan của anh cả đời, không rời không bỏ!

Ngoài những bình luận chúc phúc sôi nổi từ người hâm mộ, weibo chính thức của đoàn phim "Cô đảo" cũng đã chia sẻ bài đăng gửi lời chúc mừng. Thậm chí, tin tức quốc gia và Bình An Đế Đô Tích V cũng đã chia sẻ thông tin.

Nhà đầu tư "Cô đảo" là Giang Thành nhìn trúng tiềm năng "lực ảnh hưởng" hơn doanh thu phòng vé, nhưng để tạo dựng "lực ảnh hưởng" thì doanh thu phòng vé chính là tiền đề quan trọng. Trước khi công chiếu, Giang Thành đã tiến hành chiến dịch truyền thông rầm rộ. Trên Weibo, họ không chỉ giới thiệu phim mà còn giải thích chi tiết từng cảnh quan trong phim. Nhiều người không hiểu rõ thực chất đã tò mò click vào xem phim và sau khi tìm hiểu thông tin, họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Giang thành lợi hại quá!".

Hôm nay, Cảnh Linh bất ngờ xuất hiện trên Bản Tin Thời Sự. Nắm bắt cơ hội này, Giang Thành tiếp tục đẩy mạnh chiến dịch quảng bá, vừa khen ngợi Cảnh Linh vừa tiện thể giới thiệu phim, đồng thời sử dụng hình ảnh trong phim để quảng bá cho các cảnh quan xuất hiện trong phim.

Cố Manh Manh xuất phẩm, chất lượng phim được bảo đảm. Hơn nữa, phim còn may mắn được chiếu đúng dịp, phòng vé đã bùng nổ ngay từ ngày đầu ra mắt. Thứ Bảy vừa qua, chỉ sau hai ngày rưỡi công chiếu, phim đã thu về hơn 800 triệu NDT. Dù kỳ nghỉ lễ 1-5 đã kết thúc, doanh thu phòng vé có thể sẽ giảm xuống, nhưng phim vẫn có thể dễ dàng vượt qua mốc 1 tỷ NDT và hướng tới mục tiêu cao hơn.

Cảnh Linh hăng hái làm việc tốt bị công khai. Ngày hôm đó, rất nhiều người đã đến thăm anh ở bệnh viện Khu Thúy Hồ. Hiện tại, mặc dù các phóng viên vẫn chưa thể tiếp cận phòng bệnh cao cấp, nhưng Vân Thư buộc phải rời khỏi bệnh viện vì lo ngại bị chụp ảnh.

Vân Thư thứ bảy giữa trưa cùng hư hư thực thực bạn trai người ra cửa, chủ nhật buổi tối mới hồi giáo. Ở nàng hồi ký túc xá cùng ngày, bạn cùng phòng thành nhè nhẹ không chút do dự ném xuống âu yếm trò chơi cập cách mạng đồng đội, nhanh chóng từ trên giường xuống dưới ngồi vào án thư, một cặp chân dài giao điệp làm ngồi xếp bằng trạng.

Giữa trưa thứ Bảy, Vân Thư cùng bạn trai "hư hư thực thực" ra ngoài,  mãi đến tối Chủ nhật cô mới trở về.

Cùng ngày, trong phòng ký túc xá. Bạn cùng phòng thấy cô về, Thanh Thanh không chút do dự ném xuống trò chơi điện tử đang chơi dở, vội vàng từ trên giường xuống dưới ngồi vào bàn học. Một cặp chân dài thon thả xếp bằng một cách gọn gàng.

"Đàn Vân Thư, nữ thần của tôi, là bạn cùng phòng kiêm tri kỉ của tôi ơi, mình đương nhiên có lý do quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu. Thẳng thắn mà nói, mình đã nhịn đủ hai ngày nay rồi, mau khai báo hành tung của cậu trong hai ngày nay." Thanh Thanh nói, giọng điệu vừa rồi còn nghiêm túc, nay bỗng chốc thay đổi, nháy mắt cười tinh nghịch, "Bạn trai của cậu thế nào, hử?"

Vân Thư vốn đang có chút lo lắng, nghe vậy liền cảm thấy ba đường "hắc tuyến" hiện lên trên trán.

"Suốt ngày đầu óc cậu không thể nghĩ ra gì khác sao?" Vân Thư bực bội.

"Mọi người đều là người trưởng thành, chuyện ấy xảy ra là điều hết sức bình thường. Hơn nữa, với nhan sắc như hoa, ngực nở eo thon chân dài như cậu, có anh chàng nào mà không xiêu lòng chứ! Nào nào nào, cùng thảo luận về vấn đề học thuật nào!" Thanh Thanh nhếch miệng cười ranh mãnh.

Vân Thư đặt túi xách lên bàn, ngồi xuống đối diện. "Mọi thứ đều không như dự tính. Chúng mình đi xem phim trước, sau đó đi ăn tối, rồi đi dạo một chút. Nhưng kế hoạch đến bước thứ hai đã lệch khỏi ý muốn ban đầu, anh ấy phải... Người thân đột nhiên phát bệnh phải nhập viện, nên bọn mình phải đến bệnh viện ngay lập tức."

"Ôi trời ơi, hai người mới quen nhau bao lâu mà đã ra mắt gia đình?!" Thanh Thanh trợn mắt kinh ngạc, "Người này nhất định là hồ ly tinh chuyển kiếp chuyên đi câu người! Mình tưởng cậu là đại mỹ , bao thanh niên tài tuấn theo đuổi ba năm mà cậu còn chẳng thèm ngó, vậy mà cuối cùng nước chảy về chỗ trũng, rơi vào tay kẻ ngoài, tức chết đi được!"

Vân Thư nghe xong lời này, lại càng ngẩn người, sau đó có chút chần chừ cất lời: "Kỳ thực, còn chưa tính là người yêu. Lúc trước mình thổ lộ trước, không chờ được hồi đáp của anh ấy mà tự mình vội vàng. Sau đó, mặc dù anh ấy có nói muốn thổ lộ thế nào mới không bị mình cự tuyệt, nhưng cũng chưa chính thức ngỏ lời kết giao..."

Thanh Thanh như thể đang nhìn quái vật nhìn Vân Thư hỏi, "Cậu xác định đầu óc mình không có vấn đề gì chứ?"  Cô ấy nói chuyện khoa trương, duỗi tay sờ trán Vân Thư, "Cậu là đại mỹ nhân, không thẹn với danh hiệu nữ thần, vậy mà lại muốn có bạn trai? Sao lại có thể bị lừa gạt một cách dễ dàng như vậy?! Không được, nhất định có gì đó không ổn! Ngày mai mình sẽ trốn học và đưa cậu đi chùa thắp hương!'"

"Anh ấy đối với mình thật sự rất tốt!" Vân Thư theo bản năng biện giải, "Anh ấy......" Cô có nghĩ  thầm Cảnh Linh đối tốt với cô là do việc cô làm, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, bởi vì những điều đó ngay cả bản thân cô thỉnh thoảng cũng cảm thấy quá mơ hồ, không chân thật, nói ra thành lời khẳng định không tin tưởng sẽ càng lộ rõ. Cô đắn đo một lát, cuối cùng lại lặp lại một lần nữa, "Tóm lại, anh ấy đối với mình thực sự rất tốt!"

"Ngươi nếu là nhiều xem điểm tiểu thuyết liền biết này quả thực chính là tra nam tiêu phụ cho vai chính mã! -- tuy rằng hắn hai bàn tay trắng không đúng tí nào, nhưng là hắn đối ta thực hảo a. Trong tiểu thuyết bị lừa phần lớn là bình thường muội tử, ngươi chính là nữ thần a ta Vân Thư, ngươi đây là bị ma quỷ ám ảnh ngươi biết không?!" Thành nhè nhẹ hận sắt không thành thép, "Nếu không phải chùa miếu đóng cửa, ta thật hận không thể lập tức mang ngươi đi!"

"Nếu cậu đọc tiểu thuyết sẽ viết, đây quả thực chính là tra nam tiêu biểu mà! Tuy rằng hắn hai bàn tay trắng không đúng tí nào, nhưng hắn đối với ta thực sự rất tốt a. Trong tiểu thuyết, bị lừa phần lớn là những muội tử bình thường, còn cậu chính là nữ thần a Vân Thư, cậu đây là bị ma quỷ ám ảnh cậu biết không?!" Thanh Thanh hận sắt không thành thép, "Nếu không phải chùa miếu đóng cửa, mình thật hận không thể lập tức mang cậu đi!"

Xa xôi thúy hồ khu bệnh viện phòng bệnh, Cảnh Linh không hề dự triệu đánh cái hắt xì. Chính hắn không để trong lòng, nhưng thật ra bên cạnh Thẩm Trạch khẩn trương hề hề lo lắng hắn có phải hay không bị cảm, chạy nhanh đứng dậy đi quan cửa sổ.

Cảnh Linh, đang ở khu bệnh viện Thúy Hồ, bỗng nhiên hắt hơi một cái mà không hề báo trước. Tuy bản thân không để ý, nhưng Thẩm Trạch ở bên cạnh lại vô cùng lo lắng, vội vàng đứng dậy đi đến cửa sổ để quan sát.

Vân Thành nằm ở phía tây khu hành chính, vị trí địa lý nghiêng về phía tây nam của vùng. Khí hậu nơi đây hay thay đổi, tháng Giêng có thể mặc đồ ngắn tay vì trời ấm, nhưng chỉ đến tháng Ba, tháng Tư đã phải mặc áo bông vì trời lạnh. Tình trạng này diễn ra thường xuyên khiến cho bốn mùa ở đây không được phân biệt rõ ràng.

Bước vào tháng Năm, nắng gắt treo cao trên bầu trời, trên đường phố các cô gái đã thay sang trang phục mùa hè, áo thun, quần váy liền áo, ai cũng xinh đẹp và rạng rỡ. Đến đêm hôm sau, gió đêm thổi mạnh mang theo hơi se lạnh, xua tan phần nào cái nóng oi bức của ban ngày.

Buổi chiều, Trương Thanh Dung nhận được điện thoại của bạn bè, hẹn gặp nhau buổi tối 8 giờ ở quán bar tụ tập.

Năm ngoái vào tháng sáu, quán bar "0 Điểm" vốn chỉ là một quán bar tương đối có tiếng ở Vân Thành, cùng với mối tình đầu và Prague đêm khuya, so sánh tổng thể thì vẫn còn kém một chút. Nhưng chỉ sau một năm ngắn ngủi, quán bar này đã vượt qua hai quán bar xếp trước, và đến tháng Tư đã trở thành quán bar nổi tiếng nhất Vân Thành. Nói về Đổng Tam Nhi, cũng là do vận may tốt, trong kỳ nghỉ hè, anh ta tùy tiện nhận một nhân viên bán thời gian cũng có thể kiếm được tiền. Trong nửa tháng làm việc tại quán bar, lượng khách đến quán đã tăng gấp nhiều lần so với trước đây. Trong nửa tháng làm việc tại quán bar, lượng khách đến quán đã tăng lên đáng kể so với trước đây. Sau khi người kia nghỉ việc, lượng khách đến quán tuy có giảm đi một chút, nhưng nhìn chung vẫn có xu hướng tăng trưởng. Tám tháng sau, một bộ web-drama mang tên "Trường Nhạc Ca" được phát sóng trên nền tảng trực tuyến Nam Châu, và nam diễn viên chính chính là anh chàng bán thời gian từng làm việc tại quán bar của Đổng Tam Nhi.

Hắn vốn là người khôn khéo, mượn cơ hội này để tuyên truyền rầm rộ. Từ đó về sau, khách đến tiệm muội tử của hắn ngày một đông hơn. Nhờ có hoa tự nhiên thu hút những người yêu hoa, nhân khí của tiệm cũng vì thế mà tăng vọt. Kể từ khi bộ phim "Cô đảo" bắt đầu công chiếu vào ba tháng đầu năm, lượng khách đến quán bar Đổng Tam Nhi cũng ngày một đông đúc hơn.

Lần đầu gặp mặt đã bị cự tuyệt, Trương Thanh Dung tức giận rất nhiều nhưng lại nhớ kỹ người này. Cứ mỗi khi nhớ đến, cô ta lại đến quán bar nơi họ gặp nhau để ngồi. Bạn bè bên cạnh không hiểu nguyên nhân, chỉ nghĩ rằng cô ta thích nơi này nên cũng thường xuyên theo cô ta đến đây. Quán bar dần trở thành địa điểm tụ tập của nhóm bọn họ. Tuy nhiên, hôm nay Trương Thanh Dung đến đây không chỉ để vui chơi mà còn là để thay người khác đón gió.

Cao Vĩ, vốn là một thành viên trong nhóm bạn, tuy không quá thân thiết nhưng cũng có ít nhiều điểm chung. Thời sinh viên, hắn thường xuyên lui tới khu vực phía nam của trường đại học. Năm thứ nhất nghỉ đông và nghỉ hè đều trở về cùng đại gia đình tụ họp. Sau đó, hắn lại một lòng một dạ đam mê câu cá, tận hưởng cuộc sống về hưu sớm. Bốn năm đại học trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã đến kỳ tốt nghiệp. Cao Vĩ trở về nhà vào đầu tháng tư, vốn dĩ đây là điều bình thường. Tuy nhiên, nhóm bạn của hắn lại có nguồn tin tức vô cùng linh thông. Chỉ trong vài ngày, lý do hắn trở về đã được lan truyền khắp nơi.

Vì mải mê đuổi theo thú vui câu cá đến tận sông Cửu Giang, kết quả là không bắt được con cá nào, còn suýt chút nữa bị bọn buôn ma túy giết chết ở hà độ khu. May mắn thay, hắn ta có vận may không tồi, gặp được quân đội đang đi tuần tra, kịp thời cứu mạng hắn. Ngay sau đó, hắn ta liền tố cáo bọn buôn ma túy ở hà độ khu. Không lâu sau, có tin tức đưa tin có người trong quân đội Hồ Cổ cấu kết với bọn buôn ma túy vu oan cho thuyền hàng của nước ta giấu ma túy, với đầy đủ bằng chứng xác thực. Tin tức này nhanh chóng gây chấn động quốc tế. Mà Cao Vĩ, người chứng kiến sự việc từ đầu, lại càng được tô vẽ thêm cho câu chuyện một tầng sắc thái kỳ ảo.

Bất quá nhà hắn người cũng bởi vậy cấp dọa cái chết khiếp, rốt cuộc tam đại đơn truyền phải như vậy một cây độc đinh. Vì luôn luôn được người nhà sủng, nên tàn nhẫn giam cầm hắn trong nhà suốt một tháng, hôm nay mới cho thả ra.

Cái gọi là đón gió, kỳ thật càng nhiều là tò mò sự việc hắn trải qua.

Cao Vĩ trong lòng cũng biết rõ ràng điều này.

Địa điểm tụ hội ở lầu sáu "0 điểm", các gian phòng đều được đập thông thành một không gian rộng lớn. Gian phòng được trang hoàng lộng lẫy, thể hiện sự tốn kém về thời gian và tâm huyết, dành riêng cho việc tiếp đón những vị khách quý tụ hội.

Mắt thấy thời gian hẹn đã tới, từng chiếc siêu xe nối đuôi nhau chạy vào gara ngầm, nối thẳng lên lầu 3 VIP bằng thang máy không ngừng chuyển động. Trong đại sảnh, hơn mười mấy người, cả nam lẫn nữ đều.

Tiếng nhạc vang lên, rượu vang đỏ khui bình, tiệc tùng sôi động bắt đầu.

Cao Vĩ, giữa vòng vây chúng tinh tú phủng nguyệt của mọi người, một bên thưởng thức rượu ngon, một bên say sưa kể lại câu chuyện phiêu lưu của mình.

"Ông già nhà tao không phải công an sao, nên đối với súng đạn không có nhiều cảm giác, cũng nhanh chóng phản ứng. Khi ta đánh người phụ nữ kia, cô ta kêu la thảm thiết đến mức tiếng kêu vang vọng hai bờ sông, khiến cho lũ côn đồ đang ẩn nấp cũng phải rúng động. Nhờ vậy mà tao có thể nhanh chóng lên thuyền trước, báo cho những người trên thuyền biết tình hình ở đây, đồng thời thu hút sự chú ý của lũ côn đồ, giúp họ có thể thuận lợi lên thuyền..."

Bữa tiệc vẫn tiếp tục đến tận hai giờ sáng, nhưng phần lớn các cô gái đã ra về. Cơ bản là Cao Vĩ lớn tiếng kể về việc đánh người kia một hồi lâu. Việc hắn ta thích thổi phồng sự việc không có gì mới, nhưng hành động này khiến cho chính bản thân hắn ta trở nên ghê tởm và khiến người khác chướng mắt.

Tạm biệt mọi người sau bữa tiệc, một đám người lảo đảo xiêu vẹo ra cửa. Cao Vĩ không thể nhịn được nữa, đi vào nhà vệ sinh, chờ đến khi mọi người đều ra ngoài xong mới một mình đi xuống lầu bằng thang máy.

Cánh cửa mở ra với tiếng "đinh", trong tầm mắt hiện ra một người đàn ông cao lớn. Nhưng do đã uống nhiều, Cao Vĩ không nhìn rõ lắm.

"Là Cao tiên sinh phải không ạ?"

"Ừ..."

"Tôi là người lái xe thuê cho anh."

"Tôi... tôi không gọi... xe thuê..."

"Bạn của anh ấy đã gọi tôi đến đây."

"À, vậy à... vậy đi thôi." Cao Vĩ đầu óc lơ mơ, không nghĩ nhiều, liền ném chìa khóa xe cho người lái xe.

.......

22/02/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro