Chương 6 : Chân của Trình Vũ...không được nữa rồi..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cải Ca Ca Đẹp Trai Nhất Hệ Mặt Trời

Beta_er: Cáo Ngố Và Chùm Nho Xanh

Trình Vũ mặc cho mắt thấy tai nghe cô vẫn không thể tin được!!

Từ bé đến lớn cô luôn nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới. Sinh ra trong một gia đình bề thế, sống trong nhung lụa, bản thân lại là đứa con gái độc nhất, là công chúa trong vòng tay cha mẹ, cô chưa từng vì cái gì không thể có được mà muốn tranh giành. Chỉ cần cô có một tia hứng thú với cái gì đó thôi đã có biết bao nhiêu người cung phụng, nịnh nọt. Cái vị trí người thừa kế Trình gia những tưởng đã định sẵn cho Trình Vũ cô? Ai mà ngờ được những thứ tưởng chừng là hạnh phúc này chỉ là giả, là những thứ cô nhận thay cho vị đại tiểu thư đã chết từ khi mới sinh kia, chỉ có sự ghẻ lạnh mà cô luôn ngỡ chỉ là giả vờ kia mới là thứ sự dành cho chính Trình Vũ cô.

Trời mới biết a, nhận được tin này cô bị đả kích bao nhiêu, trước khi cô biết mình là không phải là con gái của Trình gia, bố mẹ vẫn luôn yêu thương cô cho dù cô không phải con ruột của bọn họ. Không rõ sự yêu thương đó là hư hay thực, nhiều năm được sủng ái như vậy hóa ra có khi chỉ là sự thương hại hoặc có khi đấy là họ tự mê hoặc chính mình cho rằng cô mới là con gái của họ chứ không phải là đứa bé đã chết kia.

Có lẽ khi biết được sự thật cũng là lúc cô trở thành phế vật bị vứt bỏ đúng như giá trị của cô lúc ban đầu, chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ bên đường không ai cần đến. 

Cô và người Trình gia không có một chút quan hệ huyết thống nào , cô chỉ là một người ngoài không rõ lai lịch . Cô lấy cái gì lại tự huyễn tưởng mình là tiểu thư Trình gia ?? 

Vào đêm sinh nhật mười tám tuổi kia, toàn bộ thế giới ở trước mắt cô đều tựa như sắp sụp đổ. Ngay lúc biết cái tin như sét đánh giữa trời quang này, đứng trên lầu cao thay vì nhận được sự ngưỡng mộ ghen tị như mọi khi thì cô nhận được là những ánh mắt chất chứa sự thương hại, có khi khinh thường, cũng có khi là ánh mắt thích thú xem trò cười, cung đấu của 1 đại gia tộc. Không khí thật ồn ào, thật phức tạp, nội tâm cô rối rắm muốn nổ tung.

Trong tình thế bối rối như thế, cô lại gặp được một "sự vô tình" mà hẳn là "sự vô tình" trong ngoặc kép... bị "sự vô tình" này đẩy từ lầu thượng lăn xuống dưới, khiến một chân bị thương, cũng từ đó cuộc đời của cô ngã xuống tận đáy vực sâu...

Cái "vô tình" này thực sự làm người ta phát tiết mà cười cay đắng! 

Vì nó khiến cô phải nằm ở nhà mấy tháng mới có thể miễn cưỡng bước đi.  Môn đánh bóng chuyền yêu thích không thể chơi được nữa, cũng chẳng thể cảm nhận được sự hồi hộp gay cấn của một tuyển thủ bóng chuyền đứng trên sân bóng như trước nữa.

Sự xuất hiện của cô không còn là việc gây chú ý nữa. Cô chỉ là người bình thường, bình thường đến nỗi đến người làm cũng bắt đầu không đặt cô vào mắt, thậm chí cô chỉ là sự tồn tại đáng chế nhạo của Trình gia. Cô làm gì có quyền tức giận cơ chứ??? 

Cô chỉ có thể chậm rãi thu liễm gai nhọn, chậm rãi trở nên trầm mặc, trở nên đối với mọi việc đều rất điềm tĩnh mà đối mặt, dù cho đó chỉ là sự điềm tĩnh giả tạo mà thôi.

Trình gia đã từng là nơi ấm áp nhất của cô, nhưng từ khi biết được chân tướng, cô thực sự muốn chạy trốn, chạy trốn đến rất xa rất xa, không bao giờ nghĩ sẽ trở lại cái nơi này lần nào nữa.

Loại yêu thương mà mình luôn trân trọng từ cha mẹ lại chỉ là loại tình cảm kí thác. Không có xa cách là chuyện không có khả năng, thậm chí có đôi khi cô còn có cảm giác oán hận bọn họ, nếu từ lúc đầu họ nói cho cô biết , cô chỉ là nhận nuôi, như vậy cô cũng sẽ không giống hôm nay khó có thể thừa nhận rồi. Cho nên cô trốn tránh Trình gia cũng đồng thời trốn tránh cha mẹ nuôi.

Qua nhiều năm như thế, giờ nhớ lại nội tâm cô cũng không có quá nhiều gợn sóng như trước nữa. 

Những tưởng cô vĩnh viễn sẽ không thể đối diện với sự thật, vì thế cũng sẽ không bao giờ dám bước vào cánh cửa Trình gia này nữa nhưng hiện tại không giống. Cô dám!!!

Trình Vũ cúi đầu nhìn đùi phải, lúc ấy bị ngã cô cảm thấy đau thật lâu, thậm chí tưởng chừng vĩnh viễn mất đi đôi chân, không đứng dậy nổi, trời cao cũng không hoàn toàn tuyệt cô, ít nhất cô còn có thể đi đường bình thường, lái xe bình thường, chỉ là không dám vận động mạnh nữa thôi.

Đời trước, chỉ bởi vì đả kích lớn này, cô không có sức vì bản thân mà nỗ lực giành lấy công đạo cho mình, lại chậm rãi biến thành một con ốc sên chỉ biết thu mình trong vỏ ốc, hưởng thụ cảm giác an toàn giả dối, lười vì chuyện xưa mà cùng những người đó dây dưa.
Nhưng mà hiện tại......

Đã trải qua một lần sinh tử, biết mình chỉ vọn vẹn sống được tám năm......

Không lẽ Trình Vũ cô vẫn giống như trước đây, trầm mặc, nhẫn nại, yên lặng nuốt hết mọi ủy khuất sao?

Không!!! 

Cô muốn lấy lại công đạo cho mình! Cuộc đời như vậy một lần là đủ rồi, giờ quay lại, cô sẽ không nén giận nữa, cô sẽ sống thật thoải mái, thiếu ai cô sẽ đền bù người đó, người thiếu cô, cô cũng sẽ đòi lại bằng được!!!

----------
17/3/2020
Hello các nàng👋 👋
Để các nàng đợi lâu rồi! Thật xin lỗi hehe... ~(つˆДˆ)つ。☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro