Chương 14 : Về nhà anh đi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa cơm vui vẻ, một màn gia đình hạnh phúc cùng nhau xem tivi, cùng nhau nói chuyện.

" Thiên! Con không trở về biệt thự sao? "

Ôn Nhu đang ăn nho, liền nhớ đến mấy ngày nay đứa con này của bà lại ở nhà nhiều như vậy, trước kia sau khi giao công ty cho anh xong là liền lấy lương mua nơi ở riêng, chuyển ra ngoài ở biệt thự của riêng mình sống, bà đã phải tốn không ít tâm tư để khiến cho anh có thể về nhà nhiều một chút. Nhưng gần đây không hiểu sao Thế Thiên lại chủ động ở  nhà như vậy, tan làm đúng giờ về đây ngủ nghỉ, không nghe thấy anh nói về biệt thự kia. Cứ như rằng anh chưa hề chuyển đi, điều này khiến tâm tình của Khúc Ôn Nhu rất chi hài lòng.

" Ở đây gần công ty, nên tiện hơn một chút! Mấy bữa liền sẽ trở về bên kia "

Thế Thiên thản nhiên tay cầm điện thoại soạn một tin nhắn vừa đáp lại mẹ anh rất bình thường. Ôn Nhu rất vừa ý, được sinh hoạt với con trai là điều bà luôn muốn. Vốn đứa con lớn này bà thấy nó không giống tính cha nó, ít nói lại thường trầm tư chẳng ai biết anh đang nghĩ gì, nên cứ kệ xem như mấy bữa nay tâm trạng hắn tốt đi. Song Y cứ im lặng mà ăn phần trái cây của mình, cô không nghĩ rằng lại có một ngày cô cùng gia đình anh vui vẻ ngồi bên nhau như vậy.
Đôi mắt nai của cô khẽ liếc sang hướng của Thế Thiên, bắt gặp ngay ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn về phía cô. Song Y chưa muốn công khai mối quan hệ này nên nhăn mặt một chút rồi chuyển tầm mắt sang cô bạn đang lười biếng kế bên.

" Thế An, Cả ngày hôm nay con làm sao vậy? Không lẽ đổ bệnh rồi hay sao? "

Thế Tường sớm đã để ý cô con gái nhỏ, ngày thường hoạt bát vui vẻ, nói nhiều nhưng hôm nay lại rũ mặt buồn phiền, mặc dù cơm ăn vẫn đủ hai chén, trái cây ăn vẫn hết sạch nhưng khuôn mặt lại kì quái, toàn thân mềm nhũng đến khó coi.

" Ba ba đừng hỏi, hôm nay là ngày làm biếng của con, mọi người cứ mặc con "

Cái não này của Thế An đã phải luôn hoạt động suốt mười tám năm, cô muốn thưởng cho nó có một ngày không phải suy nghĩ. Thế Tường có chút ngạc nhiên, gì mà có " Ngày làm biếng " là thế nào? nhưng biết được nguyên nhân không phải ai ghẹo tức con bé là được, còn lại miễn con bé thoải mái thì ổn cả. Ôn Nhu liếc nhìn cô công chúa nhỏ này, mười tám tuổi rồi mà lúc nào cũng làm nũng, lại hay có những hành động không giống ai, bị bà chỉnh rất nhiều nhưng Thế An vẫn là Thế An. Con bé ngốc này vẫn cứ bỏ ngoài tai và làm theo ý mình, chẳng hề xem ra tí nào là thiên kim tiểu thư, bà cứ sợ sau này con bé ra đời bị người khác khinh thường mà thôi. Lại nhìn về phía Song Y, càng nhìn bà càng vừa mắt với cô, ưng không điểm chê. Song Y so với con gái bà khác một trời một vực, tuy xuất thân của cô vốn bình thường nhưng cốt cách, con người Song Y lại toát ra một loại cổ khí chỉ dành cho những thiên kim đáng có.

" Thế An, con xem Song Y kìa con, hai người các con hai tính cách, vậy sao mà lại thân với nhau được cơ chứ? Song Y con có phải đã chọn nhầm bạn? "

Khúc Ôn Nhu tính hay đùa lại muốn chỉnh cô con gái của mình lần nữa nên đã hướng về Song Y.

" Dạ không! Con thấy Thế An là một người rất tốt, con mới là có phúc khi được làm bạn với Thế An "

Song Y nghe Khúc Ôn Nhu nói có chút vui trong lòng nhưng lại khiêm tốn không dám tận hưởng sự khen ngợi kia. Khúc Ôn Nhu càng nghe càng vừa lòng, bà liếc nhìn cậu con trai đang ngồi bên kia, ánh mắt tinh tường của bà nhận ra rằng thì ra ở đây đã có ẩn tình. Nếu thật như vậy, Ôn Nhu ngày mai liền liên hệ với mẹ của Song Y, tháng sau bưng cổ sang rước cô bé về đây không cần suy nghĩ.

Buổi tối một mình Song Y trong phòng, cô gọi điện thoại nói chuyện với mẹ suốt hai tiếng đồng hồ. Sau khi lỗ tai có chút đau rát vì nghe điện thoại quá lâu nên cô mới cúp máy. Vừa lúc bỏ điện thoại xuống lấy tay xoa xoa lỗ tai của mình thì từ ngoài ban công có tiếng nói trầm thấp

" Có biết nghe điện thoại lâu sẽ hại sức khoẻ không? Sao lại nghe lâu vậy? Lỗ tai đỏ lên hết rồi. "

Trong lúc Song Y đang tập trung nói chuyện với mẹ mình thì Thế Thiên đã mở cửa đi vào lúc nào không biết, anh nghe cô nói chuyện với mẹ nên không làm phiền chỉ lặng lẽ ngồi đó nhìn cô cho đến khi cô cúp máy thì thôi.
Thế Thiên có chút giận vì Song Y đã không để ý sức khoẻ mà miệt mài nói chuyện đến khi lỗ tai kia đỏ lên có chút nóng mới chịu cúp máy, điều này khiến anh đau lòng vô cùng. Song Y giật mình khi nghe tiếng Thế Thiên, cô tự hỏi anh đã vào đây bằng cách nào, từ khi nào mà cô không biết?

Anh bước lại bên cô gái nhỏ, bàn tay to thô nhưng ấm áp sờ lên vành tai đang đỏ lên của cô vì nghe điện thoại quá lâu có chút đau lòng.

" Từ nay về sau, không được nghe điện thoại lâu như thế có biết không? "

Thế Thiên ap bờ môi của mình lên vành tai đỏ của cô, giọng nói có chút mệnh lệnh, Song Y không dám khán cự chỉ ngoan ngoãn gật đầu chiều theo anh. Thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời như vậy làm cho tâm tình của Thế Thiên cực kì tốt, không thể khống chế liền nhào đến ôm người trong lòng hôn mạnh bạo.

Bàn tay anh chẳng bao giờ an phận mỗi khi gần gũi với Song Y. Môi vừa hôn thì tay đã luồng vào trong đầm ngủ tha hồ mà đùa giỡn với da thịt của cô. Song Y bắt đầu bị tê liệt hoàn toàn, cô bị anh dẫn đường đưa lối vào u mê tình trường, liền không thể bình tĩnh mà đi phối hợp với anh. Căn phòng này đã sớm bị ai người đốt lửa dục vọng, không buông tha nhau mà cùng quấn quýt đến tận tờ mờ sáng mới buông nhau ra.

Song Y được anh đắp mền rất kỹ để cô không bị lạnh còn lấy thân mình sưởi ấm cho cô, khẽ bên tai thỏ thẻ.

" Bảo bối! Về nhà anh đi! "

Trong cái ôm ấm áp kia, anh nhẹ nhàng phủ hơi của mình vào vành tai cô nàng còn đang lân lân.

" uhm uhm! "

Song Y bị anh hành đến hồn xiêu phách lạc vốn rằng chẳng nghe được gì, chỉ là bị khí thổi vào tai nhột nhột mới phản ứng. Thế Thiên lại xem đây là lời đồng ý của cô, tâm tình lại tốt, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng rồi tự chìm vào giấc mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro