CHƯƠNG 31-40 Nam chính trùng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 31

Từ nhỏ Thương Lam đã chịu không nổi dơ dáy bẩn thỉu, dễ nghe một chút chính là thường xuyên thích sạch sẽ, khó nghe một chút chính là con rùa nhỏ có tính khiết phích, có khi cô chỉ ngồi trên đất một giờ hoặc lâu hơn chỉ vì cạo một miếng kẹo cao su dính trên đó.

Kỳ thực việc này Triển Mộ cũng biết, lúc Thương Lam ngồi trên xe của anh, lúc nào cũng thích cầm khăn tay lau, một bên nói chuyện phiếm với anh một bên thanh lý không bỏ sót bụi bặm trên xe anh...

Lúc này khi nhìn Thương Lam ngồi xổm dưới đất, có một khoảng khắc tim đập mạnh và loạn nhịp, sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh.

Ánh mắt của anh lóe lên dần dần thâm thúy, anh không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì trên người của cô.

Vì sao trong khoảng thời gian này, cô không đợi anh, đột nhiên không còn những ngày thân thiết ngược lại có mấy phần xa cách.

Thương Lam xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, xoay người lại, phát hiện Triển Mộ đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô.

Cô ngẩn người, nhất thời phục hồi tinh thần lại.

Như là nhớ tới cái gì, khăn lau trong tay "Bộp " một tiếng rơi trên mặt đất.

Phòng không dính một hạt bụi, vừa nãy còn là một đống bừa bộn.

Thương Lam ảo não.

Nhìn qua cô đã làm gì...

"Tiểu Lam, bệnh cũ của em vẫn không thay đổi." Giọng Triển Mộ mang chế giễu: "Không có em, anh còn thật sự không biết sopha thì ra là như vậy."

"..."

Hiện tại Thương Lam cũng không rảnh rỗi nói đùa cùng anh, ngược lại cô muốn đập đầu tự tử một cái cho quên đi. Làm gì có người đưa văn kiện lại kiêm luôn nhân viên tổng vệ sinh.

"Em... Em tiện tay... Không có ý gì khác..." Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, càng tô càng đen.

"Đã tối lắm rồi, ở lại ăn cơm xong hãy đi?" Anh khàn khàn khẽ cười một tiếng.

"Không được, nhũ mẫu vẫn chờ em về ăn cơm." Vội vã lướt qua anh, Thương Lam cầm túi trên ghế sopha lên: "Trong phòng bếp có cháo, nhớ ăn lúc còn nóng, em đi trước. "

"Anh đưa em về." Triển Mộ đi theo Thương Lam ra cửa.

"Trời vẫn sáng không có chuyện gì đâu, anh, anh đang bị bệnh, đi về nghỉ ngơi đi, một mình em có thể về được." Cô chặn ở cửa, ánh mắt chuyển qua vành mắt đen trên mặt anh.

Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Thương Lam đối xử với anh tốt ngay cả bản thân cô cũng không phủ nhận, thật sự tốt vô cùng tốt, đau tận xương tủy, yêu đến tận tâm phổi.

Thương Lam không khỏi nhớ lại trước kia, mình và mẹ đi theo sau anh quản chuyện đông chuyện tây, ngày nào cũng làm như vậy.

Trong lòng hay trong mắt cũng là chuyện của anh, đồ vật của anh luôn luôn đặt ở vị trí đầu, bây giờ suy nghĩ lại, nếu như có người có thể giống như trước đây cô đối xử với Triển Mộ mà đối xử với cô như vậy, thật là tốt biết bao.

Chỉ riêng phần tình cảm này là thật lòng, chẳng bao giờ hắn quý trọng mà thôi.

Luôn cho là vừa chuyển chủ, một cái ngoái đầu nhìn lại, tay cô có thể chạm đến chỗ đó, cho dù toàn bộ thế giới này ruồng bỏ anh, cô vẫn như trước ở bên người anh không rời.

Kiếp trước Triển Mộ bị làm hỏng rồi, anh quá chắc chắn cô yêu anh, cô không có gì ngoại trừ anh, cái gì cũng sẽ không, giống như dây hoa tơ hồng dựa vào anh mà sống vậy.

Anh nhận định, không có anh, một mình cô không còn cách nào sinh tồn.

Cho nên anh không sợ, cho đến khi phần tình cảm này đưa tay chạm vào thì biến mất, anh bắt đầu biết sợ, biết hoảng loạn.

Dù sao trên cái thế giới này, ngoại trừ cô cũng không có ai đối xử tốt với anh như vậy.

"Tiểu Lam, anh đang mơ ước mình làm một người chồng trong tương lai." Giọng Triển Mộ chân thành nói.

"Chắc chắn anh sẽ là một ông xã tốt."

Cả thân thể Thương Lam đều rung động khi nghe như vậy, bỗng ngẩng đầu nhìn anh cất giấu mấy phần suy nghĩ sâu xa trong mắt, giọng nhàn nhạt nói.

"Phải không?"

Cô suy nghĩ nếu như có thể hỏi anh nhiều hơn, anh đã biết mơ ước nhưng vì sao trước dây lại không muốn dành một chút tình yêu dư thừa cho cô, cho dù chỉ là một phần ba tình cảm dành cho Thương Hồng.

"Em đi đây."

Thương Lam ôm túi sách, không một chút lưu luến xoay người rời đi, điều cô muốn không nhiều, chỉ là anh không muốn cho thôi.

Thôi được, hiện tại cô không muốn nữa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (╯▽╰) ta sẽ nói cho các ngươi biết tại sao văn vẻ này lại kéo dài từ đầu đến giờ? Không thích bỏ lỡ, không thích bỏ lỡ (vˍv)

CHƯƠNG 32

Từ sau buổi tối hôm đó, Thương Lam cũng chưa từng nhìn thấy Lam Trí.

Ngọc lục bích lạnh lẽo dính trên da thịt, trên sân ban huấn luyện đang giảng giải không ngừng nghỉ, cô tìm một chỗ trống không kiềm chế được quay đầu nhìn lại.

Dường như còn nhìn thấy đại lão gia Lam Trí hai chân vắt chéo dương dương tự đắc ngồi đằng sau. Đến cả bên tai vẫn còn nghe thấy giọng hét lớn đằng sau.

Bây giờ tốt rồi, cô không còn bị ai gây rắc rối nữa cũng không còn ai quấn quýt lấy cô khi tan học, không còn ai ở bên tai cô hét lớn hù dọa, cô cũng không cần phải thường xuyên chạy đến cửa hàng bán quà vặt.

"..." Thương Lam thở dài, mở sách tham khảo ra nhưng một chữ bên trong cũng không đọc nổi.

Chợt cô muốn ôm đầu khóc thật lớn, kêu gào lên tại sao cô lại hèn như vậy, bây giờ không còn ai xem cô như người hầu để sai bảo nhưng ngược lại cả người cô lại không được tự nhiên.

Thói quen --

Lật một trang qua, Thương Lam tự làm mình thoải mái.

Nhất định là thói quen, từ từ rồi cũng sẽ tốt thôi...

"Honey của em tìm... Honey của em tìm..."

Tiếng chuông truyền ra từ cặp sách của cô, Thương Lam sửng sốt, vẻ mặt lập tức đen lại.

Đây là nhạc chuông, buổi tối hôm đó sau khi nói lời từ biệt Lam Trí cương quyết ghi âm làm nhạc chuông cho cô, sau đó cô quên mất nên không đổi.

Ngẩng đầu nhìn những ánh mắt hiếu kỳ hoặc muốn xem kịch vui trong lớp học, Thương Lam chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Ban huấn luyện chăm chú giảng giải, ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, Thương Lam vội vàng ấn nút tắt máy.

Sau khi tan học, cô tìm một nơi không có ai để gọi lại nhưng rất lâu không ai nghe máy, đang lúc cô định cúp máy thì điện thoại liên hệ.

Microphone đầu bên kia truyền đến giọng lén lút của Lam Trí.

"Đi đâu mà vừa rồi không nghe điện thoại?"

"Giọng nói của anh sao kỳ lạ vậy." Thương Lam nhíu mày lại.

"Đánh, cô ngu ngốc không biết bộ đội không thể mang điện thoại di động vào sao, bây giờ tôi đang lén gọi... Không biết cái gì là lén lút à? Cô nhỏ giọng một chút."

Rốt cuộc là người nào ngu ngốc, rõ ràng giọng nói tương đối lớn...

"Bà xã, anh nhớ em, chỗ này chim không ỉa phân chó không để trứng, lão tử cũng sắp chết ngộp rồi." Giọng nói Lam Trí nghe rất oan ức.

Tự dưng Thương Lam nhớ đến ngày hôm qua có gặp một con chó lang thang cắn ống quần của cô, hai mắt tội nghiệp nhìn hộp đồ ăn trong tay cô.

Khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

"Chó sẽ không đẻ trứng." Sau đó lại bổ sung.

"Anh đừng nói loạn." Ai là bà xã của anh.

Từ nhỏ Lam Trí đã là một cậu nhóc tinh nghịch lại hay gây chuyện, liên tục xảy ra tai họa lớn nhỏ, cũng không trách được Lam phụ đem anh ta ném vào trong bộ đội tiến hành đặc huấn, tính tình coi trời bằng vung đó cho dù sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện.

"Gần đây cô có lén lút sau lưng tôi thân thiết với thằng khác không, đừng tưởng tôi đi thì cô có thể làm loạn." Lam Trí đe dọa ở đầu dây: "Để tôi biết, nhất định cô sẽ chết."

Ý nghĩ hiện lên trong đầu, Lam Trí nhướng mày, dáng vẻ cà lơ phất phơ, Thương Lam thở dài.

"Vào học nhanh đi. Không còn việc gì tôi cúp."

"Vội cái gì, chờ một chút... Làm!"

"Tút tút tút tút tút tút đô..."

Thương Lam chẳng hiểu tại sao điện thoại tự dưng cắt liên lạc, đầu óc mơ hồ gãi đầu một cái, đây là Lam Trí xảy ra chuyện gì sao?

Cũng trong lúc đó.

Phía Lam Trí đang khổ não bên này.

Đối với chuyện anh đã bị tịch thu mười chiếc điện thoại di động mà nói, máy Nokia này là chiếc cuối cùng hắn tàng trữ.

Anh cau mày lo lắng nhìn chằm chằm điện thoại di động trong chuồng phân.

Tìm... Còn tìm ở đâu?

CHƯƠNG 33

Thang máy dừng ở tầng 21 của Thương thị, Triển Mộ tây trang thẳng tắp gõ cửa phòng chủ tịch.

"Vào đi." Thương Trung Tín không ngẩng đầu lên.

"Chủ tịch, đây là hợp đồng RIT bên nước Mỹ, ngài nhìn xem còn vấn đề gì hay không?"

"Để đấy đi." Thương Trung Tín uống hớp trà, thản nhiên nói: "Tôi nghe nói lão Ngũ bên kia luôn luôn tranh giành bản hợp đồng này với chúng ta, cậu nói xem tại sao bọn họ lại không có động tĩnh gì?"

"Khoảng thời gian gần đây YUH quốc tế bị truyền thông tung tin khi kiểm tra sản phẩm ở nhà máy kém chất lượng, Công ty RIT bên nước Mỹ khi nhận được thông báo đã kết thúc hợp đồng với bọn họ, quyết định hợp tác với chúng ta."

"Có chuyện trùng hợp như vậy?" Ánh mắt Thương Trung Tín lóe lên, cười nói:

"Làm sao cậu làm được."

"Quá trình không quan trọng." Triển Mộ thu xuống lông mày, mặt không đổi sắc trả lời.

"Chủ tịch, buổi chiều ngài còn một cuộc hội nghị trực tuyến phải mở, nội dung cụ thể tôi giao cho thư ký Loli, nếu không còn việc gì tôi ra ngoài trước."

"Đều là người nhà rồi còn khách khí gọi chủ tịch như vậy?"

"Đúng vậy Thương bá, tôi đi ra ngoài trước."

Bóng lưng rắn rỏi của Triển Mộ cứng lại, Thương Trung Tín suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu Triển, có đôi lời Thương Bá làm trưởng bối phải nhắc nhở con."

Triển Mộ đang bước chân ra ngoài lại dừng, cung kính đứng nguyên tại chỗ.

"Tuổi trẻ nông nổi là chuyện tốt, người làm việc gì cũng không nên tuyệt tình, mọi việc phải giữ lại ba phần, Thương bá hi vọng con sẽ không đi theo con đường cũ của ta."

"Tôi biết rồi, Thương Bá."

"Ừ, đi làm việc của con đi."

Triển Mộ thu lại lạnh buốt trong mắt, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trời âm u, mưa lác đác rơi trong khoảng không tĩnh lặng, tiếng mưa rơi tí tách rơi vào đài phun nước trong Thương gia.

Hôm nay là ngày đính hôn của Triển Mộ và Thương Hồng, thảm đỏ được trải từ cầu thang, những khách mới ra vào đây đều là những người làm thương mại nổi tiếng.

Thương Trung Tín trọng sĩ diện, chỉ cần người của thành phố B đều ra mặt mời.

Thương Lam một thân váy tím nhạt khiêm tốn, ưu nhã lấy một ly nước trái cây từ trên khay của bồi bàn, trốn ở góc phòng làm một bình hoa.

Trái lại đám người Thương Hồng chen chúc, làn da trắng như tuyết, môi không trang điểm mà hồng, một bộ váy công chúa trắng tinh, dường như toàn thân tản ra nhưng tia sáng chói mắt, ở giữa khẽ cười tươi đẹp làm sao, từ xưa không nói lên được trong suốt.

Những chàng trai phú Thương xung quanh trong mắt dần dần lộ ra rung động, cô gái tốt biết bao đã tiện nghi cho Triển Mộ rồi. Dưới đáy lòng Thương Lam giễu cợt, vài năm sau thể nào bọn họ cũng thu lại lời nói của mình

Trang phục Trần Lệ là váy đen hở lưng, gợi cảm diêm dúa vừa ra sân lập tức cướp đi con mắt của mọi người, cô ta khéo léo kéo cánh tay Thương Trung Tín cười đúng mực.

Thương Lam ngẩn người ở trong góc khẽ nhấp nước trái cây, nước cam ngọt ngào mang tâm tình của cô vào miệng chỉ thấy đắng chát.

Qua tối hôm nay, tất cả sắp thành kết cục đã định, cũng là lúc cô thật sự hết hy vọng.

"Thương đại tiểu thư, làm sao cô ngồi một mình ở đây?"

Một giọng nam khàn khàn từ phía sau vang lên, Thương Lam chậm rãi quay người lại, nhận ra anh ta.

Vương Chí Thành – Đời thứ hai buôn bán ẩm thực làm giàu.

Gia tộc kia làm ăn rất lớn, cho anh ta có đủ vốn để phát triển xã giao, chuyện xấu luôn luôn được in lên tiêu đề của báo, đều cùng một loại với Thương Trung Tín-con nhà giàu chơi bời lêu lỏng.

Cô ngẫm lại, hôm qua cô vẫn còn nhìn thấy ảnh của anh ta ở đầu trang báo giải trí, gần đây anh ta dính líu đến một cô người mẫu gì đó?

"Băng sơn mỹ nhân, rất hân hạnh được mời cô nhảy một bản?" Ánh mắt Vương Chí Thành rõ rệt nhìn cô, không lấy được Nhị tiểu thư thì cùng chơi đùa với đại tiểu thư một chút cũng tốt.

Thương Lam ưu nhã đứng dậy, lấy dáng vẻ không làm thất lễ cười nói.

"Xin lỗi, hôm nay sợ rằng không được." Nói xong cô yếu đuối che trán.

Thương Lam khung xương nhỏ nhắn xinh xắn, sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc, một trận gió thổi qua là cơ thể có thể bay đi, nếu như cô muốn không ai nghi ngờ cô có thể giả bệnh hay không.

Vương Chí Thành bĩu môi, thật sự không vừa lòng với một người bệnh như Thương Lam, yếu thành như vậy làm hai cái liền ngất mất.

CHƯƠNG 34

"Tiểu Lam." Trần Lệ cầm ly rượu, cử chỉ ưu nhã đi tới.

"Con có thể vào phòng trang điểm của Tiểu Hồng mang nó ra đây không, cô bé này nói đi là đi, lúc nữa ba con tìm không được người lại mất hứng."

Vương Chí Thành so sánh giữa Thương Lam non trẻ và Trần Lệ diêm dúa, dường như rõ ràng người đằng sau hợp khẩu vị của anh ta hơn, dứt khoát chuyển từ Thương Lam như hạt vừng này sang Trần Lệ.

Có thể sớm thoát khỏi Vương Chí Thành dĩ nhiên là Thương Lam cầu còn không được, liếc mắt cảm kích nhìn Trần Lệ, cô ta bước từng bước ngắn tự nhiên trang nhã rời khỏi.

Thương Lam đi đến trước cửa phòng hóa trang, nhẹ nhàng gõ hai cái, bên trong truyền đến giọng nói mềm mại của Thương Hồng.

"Cửa không khóa."

Đẩy cửa ra, Thương Hồng thấy cô, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Mặc dù cô ta cố gắng che giấu, vừa nhìn viền mắt hồng hồng sưng tấy đã biết là khóc, Thương Hồng đem khuôn mặt tức giận gạt sang một bên.

"Là chị."

"Lễ đính hôn sắp bắt đầu, em còn ngốc ở chỗ này làm gì, nhanh chóng trang điểm lại phấn rồi ra ngoài gặp khách." Thương Lam đứng nguyên tại chỗ không có ý định tiến lên an ủi.

Cô nghe nói Cung Vân không một lý do chuyển trường, thiếu vai nam chính nên lần chuyện đào hôn sẽ không xảy ra.

Đang nghĩ thì một cái miếng xốp thoa phấn đập trước mặt mình, Thương Lam ngẩn người, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tức giận của Thương Hồng.

"Chị thích chuyện xảy ra như vậy?" Thương Hồng nức nở nói: "Cuối cùng em có thù oán gì với chị, tại sao chị lại hại em như vậy."

"Chị không phải nghĩ như ý của em."

"Bớt giả ngốc đi! Học trưởng nói cho tôi biết tất cả, chị còn muốn gạt tôi bao lâu!" Thương Hồng khóc không thành tiếng: "Tôi thật sự không thích Triển đại ca, tại sao chị ép buộc tôi, chị thích anh ấy thì chị gả cho anh ấy, tại sao lại ép tôi..."

Miếng thoa phấn trong tay đang bị bóp méo, Thương Lam cắn môi, nhìn người em duy nhất của mình, thiên ngôn vạn ngữ chần chừ ở trong lòng không nói ra được.

Cô muốn nói thế nào?

Lẽ nào nói cho cô ta biết vài năm sau cô ta sẽ thích Triển Mộ, đến lúc đó chẳng những sẽ không hận mà còn cảm động vì nhưng chuyện trước đây cô đã làm.

Cùng lúc đó Thương lam cho mình là đúng, về phương diện khác cô cũng không thể xác định được làm như vậy có thích hợp hay không, dù sao cô cũng nhìn ở góc độ của kiếp trước mà suy nghĩ ở kiếp này, thế nhưng lại quên mất hai thế giới song song liệu có cùng chung một thế giới.

Nhiều mâu thuẫn.

Thương Lam sắp bị vòng luẩn quẩn này làm cho ngất, mắt Thương Hồng vẫn đỏ hoe nhìn cô, nhẹ nhàng nức nở.

Nhìn nhau không nói gì, phòng hóa trang lớn như vậy cũng chỉ có Thương Hồng không ngừng khóc nghẹn ngào.

"Đừng khóc, đây là lễ đính hôn của em đừng làm cho người khác cười chê." Cô đi đến lấy lược chải trên bàn trang điểm giúp cô ta sửa lại tóc.

"Đi rửa mặt rồi trang điểm lại, nhìn dáng vẻ của em kìa, để ba ba nhìn thấy thể nào cũng bị mắng. "

Muốn hận thì hận đi! Cô không có mạnh mẽ chống lại Thương Trung Tín, không hy sinh Thương Hồng người xui xẻo sẽ là cô. Ở trước gió cho dù là che dấu sự tình chuyện này nhưng vì bảo vệ cho bản thân cũng chỉ có thể tiếp tục.

Cô không muốn phụ thuộc để sống, cô sẽ chứng minh cho mọi người thấy cho dù không có Triển Mộ cô vẫn sống tốt.

Đến khi Thương Lam dẫn Thương Hồng ra bữa tiệc đã là chuyện của nửa tiếng sau, ánh mắt chạm đến khuôn mặt tức giận của Thương Trung Tín, Thương Lam ngẩn người, nhìn xung quanh lập tức hiểu được.

Lúc này là lúc nào rồi mà nhân vật chính của bữa tiệc đính hôn-Triển Mộ còn chưa đến.

Thương Trung Tín cầm ly rượu trong tay gân xanh nổi lên, nét mặt lại ôn hòa như cũ, ôn hòa bắt chuyện với người đến.

Lúc này phụ tá riêng của Triển Mộ chạy đến thì thầm mấy câu vào tai Thương Trung Tín. Khi nghe xong lúc đầu mặt không có rung động nhưng ngay lập tức lại nổi sóng.

CHƯƠNG 35:  Nam chính trùng sinh

Triển Mộ xảy ra tai nạn xe.

Nhận được tin tức, Thương Trung Tín tùy ý thông báo vài câu rồi chạy đến bệnh viện, Thương Lam và Thương Hồng đều ngồi song song trên ghế ngoài phòng bệnh, ánh sáng đỏ trên cửa phòng phẫu thuật.

Thương Trung Tín đã phái người đi truy bắt tài xế gây tai nạn, lường trước là thương nghiệp trả thù, gần đây Thương Thị cùng YUH quốc tế tranh đoạt hợp đồng RIT bên Mỹ nhưng khi YUH quốc tế cùng bên RIT sắp ký kết hợp đồng lại xảy ra chuyện sản phẩm bị kém chất lượng.

Trong nghề đều biết nhất định việc này có liên quan đến Triển Mộ nhưng khổ nổi lại không có chứng cứ, khó đảm bảo YUH quốc tế đối với thủ đoạn hèn hạ của Triển Mộ cướp đi bản hợp đồng nên ghi hận trong lòng, tiến hành trả thù...

Mấy giờ sau, phòng phẫu thuật tắt đèn.

"Bác sĩ, con rể tôi thế nào?" Nhìn thấy có bác sĩ đi tới, Thương Trung Tín vội vàng hỏi.

"May mắn không xuất huyết trong, bệnh nhân chủ yếu là vết thương ngoài và một chút chấn động não, chỉ là chân phải bị gãy có chút rắc rối nhưng mà chỉ cần sau này điều dưỡng một chút chắc chắn sẽ không để lại di chứng."

Sau khi nghe xong nhìn Thương Trung Tín mặt mày không còn căng thẳng, Thương Lam thở phào nhẹ nhõm.

Triển Mộ hôn mê bất tỉnh được đưa vào phòng bệnh VIP, có Thương Hồng cả ngày 24h chăm sóc, cô cảm thấy không cần thiết nên tự mình trở về trường học.

Chỉ là lễ đính hôn của bọn họ lại được dời lại.

Ánh mặt trời bị mây đen che phủ, bầu trời vẫn như cũ âm u, mưa nhỏ tập trung dầy đặc rơi xuống, gió lạnh nhè nhẹ mang theo mưa vương vào trong phòng.

Triển Mộ hôn mê một ngày một đêm cuối cùng cũng tỉnh lại, lúc mở mắt ra, Thương Hồng đang ngồi ở bên tay phải của anh gọt táo.

"Triển đại ca, anh đã tỉnh rồi?" Trong giọng nói không che giấu được vui mừng, Thương Hồng nhìn ánh mắt hoang mang của Triển Mộ nói.

"Hai ngày nay anh có biết là làm em sợ muốn chết hay không?"

Đập vào mắt là Thương Hồng thanh xuân tươi trẻ, Triển Mộ hơi sửng sờ, khàn giọng nói:

"Cô là... Thương Hồng?"

"Triển đại ca, em là Tiểu Hồng, anh không nhận ra em?" Thương Hồng nhăn lông mi đẹp mắt lại có chút vội vàng bỏ quả táo trên tay xuống.

Triển Mộ che trán, trước mắt rung một cái trời đất quay cuồng, anh nhớ mình vẫn còn ở trong mơ, mơ màng chưa tỉnh táo lại, chỉ là một đôi mắt trong trẻo lạnh lẽo đột nhiên trở nên vẩn đục.

Tay không tự chủ được xoa trên người.

Trống không --

Bỗng nhiên đôi mắt trợn tròn, bỗng nhiên anh đứng dậy nhìn lại bên cạnh mình.

Không có!

Sao lại không có chứ!

"Triển đại ca, anh đang tìm cái gì?" Thương Hồng không hiểu hỏi.

"Cái bình đâu? Vốn là cái bình đựng tro cốt phải ở đây chứ?" Mất đi vẻ lãnh tĩnh thường ngày, Triển Mộ vội vàng nói.

"Triển đại ca, anh nói bậy cái gì." Thương Hồng cắn cắn môi, hơi nghĩ mà sợ nói:

"Anh đừng dọa người, ở đây lấy đâu ra bình đựng tro cốt."

Trong đầu trống rỗng, cả người chóng mặt thâm trầm, ngay cả giọng nói Thương Hồng bên tai cũng không nghe thấy, im lặng một lát, Triển Mộ chán nản dựa vào trên tường.

Nơi đây có lẽ là một giấc mơ, mơ hồi còn trẻ, chỉ là trong mơ không có Thương Lam, không có vợ của anh, lẽ nào ngay cả chết rồi anh cũng không đến được chỗ của cô?

Sau giờ trưa yên lặng, thường ngày Thương Lam vẫn ở trong phòng luyện Tiếng anh, gần đây cô đã có thể nắm bắt được chắc chắn Tiếng anh, mấy ngày trước cô đã cùng Thương Trung Tín bàn bạc về chuyện ra nước ngoài du học và đã được đồng ý.

Mặc dù Thương Trung Tín không phải quá tán thành nhưng dưới sự kiên trì của Thương Lam cũng phải đồng ý, cô biết chỉ cần cô nỗ lực, chắc chắn cô sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Chân trời xẹt qua một tia chớp, ngay sau đó là tiếng sấm sét.

Mưa nhỏ càng lúc càng lớn, gió lạnh gào thét trút vào bên trong phòng.

Thương Lam lấy ra bài thi bị ướt, vội vàng đem cửa sổ đóng cửa lại, có chút đau lòng nhìn nét mực bị mờ đi.

Có thể cô không biết, trong lúc chuyện tai nạn đột nhiên xảy ra đó, tương lai của cô, mọi thứ của cô đã không còn quyền quyết định.

CHƯƠNG 36

Thương Lam từ lớp học đi về đã là bảy giờ tối, hai tháng qua bầu trời đặc biệt dễ đen lại, từ Thương gia đến lớp luyện thi không xa, đi bộ cũng chỉ gần mười phút cho nên Thương Lam cũng không bảo tài xế đưa đi.

Giẫm lên cái bóng của mình, cô cúi đầu đi trên con đường nhỏ ven rừng rậm, đèn đường mờ mờ lập lòe càng làm nổi bật con đường nhỏ thêm âm u.

Trên đường đi qua lớp luyện thi có một công viên nhỏ, trong một bụi cây xanh truyền đến tiếng động răng rắc, hơi giống như tiếng ma sát giữa quần áo và đồ dùng hàng ngày với nhau.

Âm thanh tinh tế từ phía sau truyền đến, Thương Lam mặt đỏ lên, bỗng dưng dừng bước.

Không cần đoán dùng bắp đùi nghĩ cũng biết trong bụi cỏ xảy ra chuyện gì.

Việc vớ vẩn đừng để ý, việc vớ vẩn đừng để ý!

Thương Lam trên đường nói thầm chân càng lúc càng bước nhanh, ai nghĩ dưới chân xoay một cái chợt nhào về phía trước.

Bóng đêm buông xuống, vừa đúng lúc Ngụy Vô Lan đang nằm rất yên lành trên bụi cỏ, vừa thưởng thức ánh trăng, một bên nghe tình nhân "Hợp xướng" rất nhởn nhơ vênh váo hài lòng.

Ai biết đúng lúc đang nghe đến đoạn cao trào thì một đứa con gái đi đến, đầu tiên là đạp anh một cái sau đó cả người nhào vào trong ngực anh.

Mùi hương nồng nàn trong ngực, nếu như đổi lại là người con trai khác sẽ coi đây là một diễm ngộ nhưng Ngụy Vô Lan anh không phải là một thằng con trai bình thường.

Ngụy Vô Lan trời sinh có gương mặt xinh đẹp giống như con gái, hơn nữa toàn thân khí thế kiêu ngạo không thể kiềm chế nổi, thường ngày dùng tiền đưa cho con gái cũng sẽ không dính lấy, mà mỗi lần đụng phải loại phụ nữ đó thì rất phiền phức, cho nên đối với cái loại sinh vật này anh chỉ có thể tôn kính mà không gần gũi, xuất hiện thì cũng trốn thật xa.

Lúc Thương Lam nhào vào trong ngực của anh, anh nghĩ anh không chiếm tiện nghi con gái nhà người ta, mà là cô bé như lang như hổ này nhào lên ăn đậu hũ của anh.

Tính thế nào thì anh cũng chịu thiệt!

Tiểu tình nhân nghe được bên này phát ra tiếng động liền mặc quần chạy mất.

Mắt phượng xinh đẹp của Ngụy Vô Lan hơi hơi nheo lại, con gái quả nhiên rắc rối làm hại anh không được nghe truyền hình phát sóng trực tiếp. Khó chịu đẩy Thương Lam dựa trên người của anh ra nhưng lại không nghĩ đến hai tay quơ loạn bắt lộn địa phương.

Thương Lam cũng sắp khóc, bắp chân của cô bị cành cây kẹp chặt không thể thoát ra chỉ có thể bám thật chặt lên người Ngụy Vô Lan. Trong lúc này bọn họ ngực chạm ngực, phần bụng dán phần bụng, cho dù vừa nãy nhìn thấy tiểu tình nhân cũng không bằng..., đây mới chính thức là dây dưa triền miên đến chân trời.

Ngoại trừ Triển Mộ, Thương Lam chưa từng gần gũi người khác như vậy, ngay lập tức dãy dụa một lần nữa ngón chân càng đỏ, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn có một cái lỗ để chui vào.

Mà Ngụy Vô Lan đẩy tay cô đúng lúc sờ lên tiểu bánh bao mềm mại, trong phút chốc lòng Thương Lam chỉ muốn chết.

Nghe thấy một tiếng trầm thấp hút khí, tiếp theo Ngụy Vô Lan sửng sốt, bàn tay vô ý thức nhéo hai cái ngay lập tức anh đã biết.

Lúc này Thương Lam cũng thoát khỏi cành cây kẹp trên bắp chân, bỗng nhiên từ trên người anh ta bò dậy, đẩy tay anh ta ra, thẹn quá hóa giận tát một cái lên mặt anh ta

"Đê tiện!"

Sau khi mắng xong, cô còn chưa kịp cầm túi sách đã cụp đuôi chạy trối chết.

Đời này của Ngụy Vô Lan sờ ngực con gái rất nhiều, bị đánh cũng chỉ có lúc này mà người đánh anh còn là một cô bé chưa phát triển hết.

Tính đi tính lại anh vẫn bị chịu thiệt còn là chịu thiệt lớn.

Chỉ là tim mấy lần đập mạnh và loạn nhịp, chờ anh lấy lại tinh thần định đuổi theo thế nhưng cô bé kia có phải luyện qua chạy cư li dài mà đã chạy không thấy bóng dáng rồi.

Túi vải màu xám xanh lẻ loi rơi ở một góc, Ngụy Vô Lan nhanh mắt nhìn thấy, căm tức đi đến đạp một cước, sau đó lại nhặt nó lên, kéo khóa xem bên trong có thứ gì.

Một ánh sáng trắng kích thích mắt anh, xen lẫn trong đống sách là một tấm thẻ căn cước ghi tên Thương Lam.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triển đại ca ngài thật đặc biệt, rất thần kỳ, đụng cái xe có thể nổ ra vô số bá vương, về sau ngài nhớ kỹ nên đụng xe nhiều, còn có cảm ơn em gái họ Thụy Lôi, a ah lần đầu tiên nhận được một nhóm bá vương, thật là vui

CHƯƠNG 37:Ánh mắt anh như một con sói khi nhìn thấy con mồi.

  Người có khả năng tiềm ẩn là vô tận, không trải qua lúc này đây, cô không biết là cả đời này cô còn là một cao thủ chạy cự li dài.

Khi về đến nhà thì nhũ mẫu đang bận rộn trong bếp, nhận dép của người giúp việc đưa tới, Thương Lam lê bước chân đầy tâm sự lặng lề bước vào phòng.

Cô chạy trước nhưng lại không mang túi sách theo, trong đó còn có tiền của cô, tiền thì cô không để ý, trong túi còn có thẻ căn cước, thẻ học sinh, thẻ ngân hàng,....Mấy thứ này có thể làm lại nhưng cô vẫn vội.

Máy nghe lén của Triển Mộ cô vẫn còn giữ lại nhưng cô muốn vứt đi lâu rồi mà vẫn không tìm được lý do để vứt đi.

Khe khẽ thở ra một hơi, có được tất có mất, như vật tốt rồi, cô cũng không cần suy nghĩ tìm lý do nữa, mà lúc cô nhớ lại bàn tay thô to trong bóng tối kia, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ bừng, lúc đó ánh sáng mờ mịt, thật sự cô nhìn không rõ mặt của người kia.

Một trận chán ghét tập kích vào đầu, chỉ mong người kia không phải kẻ lang thang ngủ ngoài đường. Dù sao cô không có ngửi thấy mùi gì thối thối ở trên người anh ta.

"Tiểu Lam, con về thật đúng lúc." Nhũ mẫu lộ ra khuôn mặt từ trong phòng bếp:"Nhũ vừa hầm xong canh gà, con rảnh rỗi thì đưa qua cho trợ lý Triển đi."

"Thương Hồng đâu?" Thương Lam dừng lại, loại chuyện đưa canh yêu thương này không phải đều do Thương Hồng phụ trách sao? Cô nghe nói Triển Mộ đã tỉnh, mấy ngày nay vẫn lấy lý do là bận rộn nên không đi tìm anh.

Tuy là trong miệng cô nói không để bụng nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thương Hồng và Triển Mộ anh anh em em là chuyện khác rồi.

Có thể cô đã buông, nhưng không có nghĩa là gặp mặt trong loại tình huống đó cũng không xấu hổ, dù sao người nằm trong phòng bệnh kia tốt xấu gì cũng là "Chồng trước" của cô.

"Tiểu Hồng còn chưa về đâu." Nhũ mẫu vừa đem canh rót vào bình giữ nhiệt vừa nói:"Nhìn cô bé không có lương tâm này kìa, ngày thường trợ lý Triển đối xử với con rất tốt, nhanh đem canh đưa qua, nếu không... Đêm nay không để cho con uống nước đường."

"Con..." Thương Lam định nói không uống thì không uống đi, thực ra với chén canh ngọt chết người kia cô cũng không có hứng thú, nhìn Nhũ mẫu vừa trừng mắt vừa quát to, vì suy nghĩ cho ba bữa cơm sau này đành phải lên xe để tài xế chở đi.

Lúc Thương Lam đi đến trước cửa phòng bệnh nhìn thấy Triển Mộ đang tựa vào đầu giường xem xét bảng báo cáo, đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, mắt rũ xuống, lông mày nhỏ bé nhíu lại, nhìn như không đếm xỉa đến nhưng thực ra mỗi một người, mỗi một chi tiết nhỏ cũng đã in sâu trong mắt.

Dưới ánh đèn vàng xuyên thấu cửa kính trắng, giấu ở đằng sau là một đôi mắt hiểu rõ lòng người, mỗi khi Thương Lam đứng trước mặt của anh, anh luôn luôn có thể cho cô một loại cảm giác áp bách không nói rõ.

Triển Mộ xem xét bảng báo cáo, không có chú ý cô đã đến, trên chân bọc thạch cao dầy nhìn anh bị thương cũng thật nặng.

Nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

"Anh? Em không có làm phiền chứ?"

Dứt lời, Thương Lam sợ đến suýt chút nữa đem bình giữ ấm canh vứt đi, trong lòng cô sợ hãi lui mấy bước, nỗ lực tránh né ánh mắt bức người của Triển Mộ.

Vô ý thức nắm thật chặt bình giữ nhiệt trong tay, không thể nói lên lời khi Triển Mộ không thích hợp, cô chỉ cảm thấy từ lúc cô bước vào căn phòng bệnh này một cỗ khí thế vô hình hung hăng áp lên trái tim của cô, cô chợt cảm thấy khó thở, thở không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vài phần.

Triển Mộ không trả lời, ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô như hình với bóng.

Thương Lam theo bản năng không dám tới gần anh, đặt cái bình canh gà ở trên bàn xa hơn chỗ anh, quay lưng lại chặn lại tầm mắt của anh, trong tai nghe thấy tiếng tim đập không thể khống chế, chợt cảm thấy phía sau lưng có một ánh mắt nóng rực vẫn chăm chú lan tràn ra.

Triển Mộ là thế nào, tại sao phải nhìn cô, ánh mắt của anh giống như là muốn ăn cô?  

Chương 38

Trầm mặc một lát, Triển Mộ thu hồi khí thế xâm phạm người, khôi phục lại ấm áp nói.

"Không phải có canh sao, em đứng xa như vậy thì muốn anh uống thế nào?" Dưới tròng mắt như ẩn như hiện, anh vẫn còn đang cười, cười đến tận đáy mắt.

Thương Lam xoay người nhìn gương mặt vô hại của anh, khí thế dọa người vừa rồi, áo sơ mi tinh khiết, cúc áo thứ ba tùy ý mở lộ ra xương quai xanh khêu gợi, anh không để ý dựa vào giường chăm chú nhìn cô, khóe môi thật mỏng khẽ nhếch khiến người khác không đoán ra tâm tư của anh.

"Anh, nhũ mẫu hầm canh gà, em lấy một chén cho anh." Thương Lam suy nghĩ một chút chợt cảm thấy mình phản ứng hơi quá, chân của Triển Mộ đang bó bột làm sao có thể làm gì cô..

Cô mở bình giữ nhiệt ra, đem canh gà cho vào chén, lau sạch nhè nhẹ cái thìa trong túi cẩn thận đi đến chỗ Triển Mộ.

"Anh, uống lúc còn nóng." Triển Mộ một mực nhìn cô, thấy toàn thân cô đều không thích hợp nhưng không thích hợp ở đâu thì anh không biết hay tại quá đa nghi.

"Anh vừa làm phẫu thuật..." Giơ lên một cánh tay, Triển Mộ vừa cười vừa nói.

Thương Lam nhìn thẳng anh nửa giây, cần phải suy nghĩ đã.

Chân mày hơi nhíu lại, cái thìa đã ở trong tay...dầu mỡ dính lên áo lại phải giặt giúp.

Anh ta đã nói như vậy cô còn có thể từ chối sao?

"Anh, sao anh không thừa dịp này nghỉ ngơi cho tốt, công việc giao cho trợ thủ là được rồi." Thương Lam múc một muỗng canh gà nhẹ nhàng để bên miệng thổi đi hơi nóng.

Môi của cô màu sắc rất đẹp, hồng nhạt, hương vị mềm mại đặc biệt ngọt ngào, Triển Mộ vô ý thức nuốt nước bọt, đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn nhớ cái cảm giác hôn môi của cô, cô không thích trang điểm cho nên lúc hôn cũng không giống môi chát đầy son phấn của người đàn bà khác, giữa răng môi thơm mát trơn nhẵn mê người, hương vị cỏ xanh tươi mát luôn luôn không thay đổi.

Có lúc anh đang hôn cô vô ý thức cắn lên bờ môi ấy, không phải muốn cắn ra máu mà bởi vì anh muốn thấy vẻ mặt yếu ớt và dáng vẻ lo lắng hoảng sợ của cô.

Bộ dáng lúc đó anh chỉ có thể tưởng tượng trong mơ, lại không nghĩ tới hôm nay cảnh trong mơ trở thành sự thật, một Thương Lam sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh....

Áo lông thật dầy khoác lên người cô kín không một kẽ hở chỉ để lộ ra cái cổ mảnh khảnh không chói mắt, có thể tưởng tượng lúc anh ăn có biết bao nhiêu là mềm, non, nhẵn nhụi, ánh mắt Triển Mộ nóng rực dọa người, đây là Tiểu Lam của anh, vợ anh, người phụ nữ của anh...

Của anh --

Tất cả của cô chỉ có thể là của anh!

Thương Lam cúi thấp đầu xuống, không chú ý đến ánh mắt nóng rực của anh, đến lúc cô ngẩng đầu thì Triển Mộ đã lấy lại khuôn mặt ôn hòa như trước nuốt vào thìa canh trên tay cô.

"Rất ngọt." Nhìn về cánh môi hồng nhạt của cô, anh nói như vậy.

Thật sự rất ngọt?

Sao lại thế, vừa rồi cô lén nếm qua, chén này canh gà ngán chết.

Trong lòng mang theo nghi ngờ, Thương Lam tiếp tục múc một thìa canh đưa lên miệng Triển Mộ.

"Triển đại ca, chân của anh đỡ chút nào chưa?"

"Hai ngày nữa có thể tháo thạch cao rồi, Tiểu Lam, mấy ngày nay em bận sao?" Triển Mộ uống canh, giọng nói có chút khàn khàn.

"Là... Đúng vậy, lớp luyện thi hơi nhiều bài tập."

Không có thói quen nói dối trước mặt anh, Thương Lam ngượng ngùng cúi đầu.

Triển Mộ thu lại ánh mắt âm u.

"Tại sao đột nhiên vào lớp luyện thi?" Trong ký ức của anh, Thương Lam thích quấn quít lấy anh, thời gian rảnh ở bên cạnh anh cũng không kịp mà tại sao lại đến lớp luyện thi.

"Em..." Thương Lam gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tiếng anh của em quá kém, kết quả cuộc thi không tốt..."

"Em không cần học những thữ này." Triển Mộ lẳng lặng nhìn cô, giọng nói mềm mỏng vô lý.

Cái gì em cũng không cần học, cái gì cũng không cần hiểu, em chỉ cần ngoan ngoãn dựa vào anh là tốt rồi.

Anh sẽ không cho phép cô sinh ra cánh, cho dù là một cái lông chim cũng không được.

Thương Lam ngẩn người, nháy mắt mấy cái trả lời:

"Không học những thứ này, sau này em ở nhà làm sâu gạo à?"

Triển Mộ nhìn cô không chớp mắt, ở trước mặt anh, cô luôn luôn có một loại ảo giác, dường như cô là trong suốt chỉ cần anh liếc một cái là có thể nhìn thấu.

Đột nhiên, anh cười rộ lên sau đó nhàn nhạt nói:

"Cuối cùng Tiểu Lam của anh cũng trưởng thành, hiểu chuyện."

Rõ ràng là lời nói khích lệ thế nhưng khi nghe vào tai lại khiến người khác phát run..

Thương Lam nhịn không được rùng mình một cái, cúi đầu thu dọn một nửa nước canh còn ở trong bình giữ nhiệt, không dám liếc mắt nhìn Triển Mộ.

Nhìn nhau không nói gì, trong phòng bệnh tĩnh dọa người, cô cúi đầu trốn cảm giác áp bách trong mắt của anh, dường như không khí trong phòng nháy mắt đọng lại, bầu không khí âm u lạnh lẽo làm người khác đứng ngồi không yên.

Thương Lam không dám thở gấp mạnh, nhu thuận ngồi yên một chỗ đang suy nghĩ dùng lý do gì để thoát khỏi thì lúc này Thương Hồng mở cửa phòng bệnh đi vào.

"Tại sao chị ở chỗ này?" Thương Hồng thấy cô, giọng nói không tốt.

"Nhũ mẫu bảo chị tới đưa canh." Thương Lam cười yếu ớt, lần đầu tiên cô cảm thấy Thương Hồng tốt đẹp giống như một thiên sứ vậy, bay từ trên trời xuống cứu cô: "Chị còn phải về làm bài tập, Triển đại ca giao cho em chăm sóc."

Dứt lời, cô hăng hái thu dọn túi sách xoay người nói.

"Triển đại ca, em đi trước. "

"Ngày mai vẫn tới chứ?" Thấy cô muốn đi, Triển Mộ hơi nhíu lông mày lại.

Lúc này, Thương Lam đã chạy tới cạnh cửa, cô do dự trong chốc lát, nói.

"Nếu có thời gian em sẽ qua." Đương nhiên, điều kiện trước tiên là phải có thời gian, lần này cô trở về sắp xếp nên chắc chắn ngày mai sẽ bận rộn nhiều việc, rất vội vàng.

Triển Mộ híp mắt lại, nghiễm nhiên lộ ra một khí thế không giận mà uy, anh nhìn bóng lưng cô càng chạy càng xa, tay giấu dưới chăn nhẹ nhàng siết chặt, anh sao có thể không hiểu ý của cô.

"Triển đại ca, em đã nói với anh, hôm nay em..."

Ánh trăng nhu hòa chiếu lên người nhưng mà đáy lòng không khỏi lo lắng, anh thu tầm mắt lại, ánh mắt chuyển qua bảng báo cáo nhưng một chữ cũng không nhìn nổi.

Lãnh ý trong mắt bắn ra, Thương Hồng vẫn là Thương Hồng trước kia, líu ríu ghé vào lỗ tai anh tự mình nói chuyện nhưng Thương Lam lại hoàn toàn ngược lại.

"Ừ." Trên mặt Triển Mộ nổi lên nụ cười nhạt nhòa, trong mắt cất giấu lạnh lẽo, phải là của anh, anh sẽ không buông tay.

Nhưng là bây giờ còn quá sớm, phải tránh nóng vội.

Chương 39

Thật ra cũng không phải Thương Lam cố ý, thật sự đợt này cô bận rộn nhiều việc, rất vội vàng.

Cô vội vàng bổ sung các loại giấy chứng nhận, vội vàng trên các loại lớp luyện thi, học sinh trung học cấp 2 việc học nặng nề, buổi tối về đến nhà cô có rất nhiều bài tập cũng chưa làm xong cho nên chủ yếu bận quá không có thời gian đi thăm Triển Mộ.

Đến lúc Triển Mộ xuất viện cô cũng chưa nhìn thấy anh.

Mà Lam Trí ở bên kia, nói cũng kỳ lạ, bình thường cô kiểm tra chăm chỉ điện thoại nhưng dường như không thấy vang lên, nhiều lần cô cầm điện thoại di động nhìn trái nhìn phải chỉ sợ có chuyện xấu.

Một phần cô cũng hiểu được, Lam Trí là một đại thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ, thế nào lại vì một chiếc Nokia mà thành một đứa trẻ tự tay đào hố phân.

Ngay lập tức hăng hái đưa công cụ truyền tin từ bên ngoài vào cho anh ta...

Buổi tối cuối tuần, Thương Lam hết giờ học nên cũng không còn vội, lên tiếng chào mọi người trong nhà, cô yên tâm thoải mái vùi đầu vào trong tiệm sách cách trường học không xa, tùy ý chọn một quyển tiểu thuyết Tiếng Anh khó nhọc nhìn.

Cái hiệu sách này là thời gian trước cô mới phát hiện ra, kích thước không lớn nhưng cũng đủ yên tĩnh, bà chủ quán là một người phụ nữ có dáng vẻ rất xinh đẹp, không biết có phải hợp ý cô hay không, cô ấy đối với cô rất tốt, mỗi lần tới đây đọc sách, bà chủ đều tự tay pha cho cô một ly trà lài. ( là loại trà ướp hoa)

Thương Lam đang ngồi im lặng, miệng nhỏ nếm hớp trà, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, bà chủ quán pha trà lài uống vào khiến cho lòng người thoải mái, mùi này ở bên ngoài có tiền cũng không mua được.

Vì Cung Vân, rốt cuộc Thương Hồng cũng thẳng thắn cắt đứt với cô, Thương Lam than nhẹ, cô và Thương Hồng hai chị em đều bị hủy trong tay của đàn ông, trước kia là Triển Mộ, bây giờ là Cung Vân... Chuyện gì nên tới thì vẫn sẽ tới, không thể tránh được....

Ở Thương gia, có thể nói chuyện với cô không đến mấy người, hơn nữa bản thân cô sẽ không nói nhiều, trước đây Thương Hồng sẽ đông lôi tây kéo tán dóc với cô, bây giờ ngay cả Thương Hồng cũng không để ý đến cô. Về đến nhà không phải đối mặt với bốn bức tường trống rỗng thì cũng là khuôn mặt lạnh tanh của người giúp việc.

Phòng lớn như vậy nhưng cô luôn cảm thấy mình không hòa vào bầu không khí kia, hoàn toàn xa lạ.

Lại một ngày nữa tới, cũng chỉ có ở chỗ này mới cho cô yên tĩnh.

Lật qua một trang, Thương Lam nghiêng qua chú ý tới người đàn ông giống trẻ con, ngay lập tức trợn tròn mắt.

Khuôn mặt cậu con trai như được thợ thủ công giỏi nhất điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, hoàn mỹ làm người ta ca ngợi, trong đầu không tự chủ hiện ra câu mới đọc trong sách: Lông mi trong thanh tú, nhìn quang thật thần kỳ, tinh hoa êm dịu, ai gặp đều quên đi trần tục.(?)

Thiếu niên chỉ là lặng lặng ngồi ở nơi đó, yên tĩnh giống như người trong bức tranh đi ra, đơn giản thu hút hết ánh mắt của mọi người, bọn họ đứng đằng xa nhìn anh ta, nhưng lại không dám tới gần, chỉ sợ quấy rầy người trong bức tranh tuyệt diệu kia.

"Chúng ta từng nhìn thấy nhau?" Thương Lam chưa hoàn hồn, không tự chủ liền đem vấn đề trong lòng nói ra.

Tuy là anh ta rất xinh đẹp nhưng không ai đối xử với anh ta giống con gái, có lẽ là trên người anh ta sở hữu một loại nhuệ khí tự nhiên mà thành.

Nghe vậy, Ngụy Vô Lan cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên nói:

"Những lời này hôm nay tôi nghe không dưới hai mươi mốt lần, tôi đối với gái xấu như cô không có hứng thú, cút ngay."

Đây là giống như là xe xích lô công kích --

"..."

Không phải tính khí nóng nảy đã thay đổi nếu không cô sẽ nhảy dựng lên, có thể mười mấy năm trước Thương Lam sẽ làm như vậy nhưng trải qua năm tháng thử thách, cô cũng cũng không giống một cô gái đơn thuần như trước, hiện tại Thương Lam đã học được tính cách ngấm ngầm chịu đựng.

Thật ra thì cô cũng không có nguyên nhân gây tai họa, tính tình mềm yếu này thì chỉ có chết.

Cô mím môi vì bị từ chối mà xấu hổ đem ánh mắt dời về cuốn tiểu thuyết trong tay. Trong đầu không ngừng hiện lên ngũ quan xinh đẹp của thiếu niên, cô nghĩ, cô đã từng gặp anh ta ở đâu đó...

Đồng hồ treo trên vách tường tích tắc vang, sắc trời ngoài kia dần dần trở nên đên kịt.

Thương Lam khép sách lại chuẩn bị rời đi.

Nghe được động tĩnh, Ngụy Vô Lan nhịn không được liếc mắt đứng dậy rời đi, Thương Lam cũng sửng sốt theo.

Thật sự bọn họ đã từng gặp nhau ở nơi nào chưa?

Gió lạnh nhè nhẹ xuyên thấu qua khe cửa thổi giấy trên bàn bay tán loạn, vài miếng giấy vụn cuốn vào gầm bàn, Ngụy Vô Lan nhìn bóng lưng của cô, trong chốc lát đã quên lấy lại.

Tim ở giữa đập mạnh và loạn nhịp, người con gái tĩnh lặng kia đẩy cửa đi ra ngoài.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có em chỉ hỏi tại sao Thương Hồng phải đối đầu với Thương Lam, vì sao ở kiếp trước biết quyến rũ để thượng anh rể của mình, thật ra có làm nền phía trước, Thương Hồng ở kiếp trước bị Cung Vân làm lớn cái bụng, sau đó Cung Vân lại chạy, vị hôn phu cùng chị của mình kết hôn rồi, sau đó sự nghiệp của Triển Mộ phát triển ngày càng lớn mạnh, nhìn xem vốn là chồng của mình lại ở cùng với chị, hơn nữa người đàn ông kia còn ưu tú như vậy, tâm lý khẳng định không thăng bằng... Ta cũng lười xài mấy vạn chữ đi miêu tả trong lòng của nàng, cứ như vậy đi... Lúc cần thiết đại gia có thể bắt đầu trí tưởng tượng của mình...A dù sao cũng là một nhân vật phụ đại gia cũng sẽ không tha, sau này có thể ta sẽ viết, cũng có thể sẽ không viết, ho khan, xem tâm tình đã!... Không chịu trách nhiệm tổn thương nào đó.

CHƯƠNG 40

Ra khỏi cửa hàng sách nhỏ, Thương Lam từ từ đi dạo, tản bộ, ánh trăng nhu hòa chiếu in cái bóng của chính mình, kéo dài tinh tế nép vào ven đường.

Thương Lam lấy điện thoại di động ra, lúc đang định gọi cho tài xế thì một chiếc xe thể thao màu sáng bạc chiếu đèn vào cô.

Lặng lẽ nắm chặt túi sách của mình, cô lau bàn tay đầy mồ hôi lạnh, mấy ngày này cô đối với Triển Mộ tránh được thì tránh, vì tránh anh mà cũng không dám trở về Liên gia.

Cô cảm thấy từ lúc Triển Mộ xảy ra tai nạn xe đến nay, luôn luôn dành cho cô một loại áp lực bức người, luôn có thể ép cô tới không thở nổi, cái cảm giác trốn không thoát hít thở cũng không thông này làm cô không thích, cô cũng nhớ cô đã làm rõ ràng như vậy, Triển Mộ không có lý do nào không biết, nếu anh đã hiểu thì nên chú ý đến thân phận chủ động lảng tránh mới phải.

Nhưng anh không làm! Chẳng những anh không có tự giác lảng tránh, ngược lại càng ngày càng ép sát.

Cô thật sự không biết anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, mỗi lần đi công tác đều gọi điện cho cô khiến cho cô không biết mình là nên trả lời hay là không nên trả lời, chỉ có thể chuyển sang chế độ rung, cứ mặc kệ như vậy.

Xe dừng ở bên cạnh cô, Triển Mộ hạ cửa kính xe xuống nói.

"Anh chở em."

"Triển đại ca, em vừa - kêu tài xế rồi, không nên phiền phức." Thương Lam cố chấp đứng tại chỗ, cúi đầu xuống thấp nhìn chằm chằm mặt đất, cũng không nhìn anh.

"Gọi làm gì, không phải tài xế đến rồi hay sao." Giọng nói trầm thấp lượn bên tai, lời nói lạnh lùng ở giữa mang theo ý không thể từ chối: "Lên xe."

Nói thật, Triển Mộ bây giờ làm cô sợ.

Nhìn cô, trong lời nói của anh đều không phải hỏi, ngược lại lộ ra một loại mệnh lệnh lạnh lẽo, dường như cô là sở hữu của anh...

Cắn môi thật chặt, cô có một loại ảo giác, dường như bọn họ trở về cuộc sống sinh hoạt trước kia, Triển Mộ đối với cô chỉ là những động tác ra lệnh. Ý nguyện của cô anh chưa từng suy nghĩ trong lòng.

Có thể cô cần phải nói cho anh biết, sau này anh sẽ là em rể của cô, anh không có lý do gì để tỏ thái độ này sống chung với cô.

Thương Lam vòng qua đầu xe, lúc định mở cửa sau xe, giọng nói Triển Mộ lãnh lùng vang lên:

"Tiểu Lam, anh không phải tài xế của nhà em."

"Em không có ý này." Nâng tay lên dừng một chút, lại để xuống.

Triển Mộ ngay cả lông mày cũng không động, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, khí thế bức người đã chặn đầu đè ép không cho cô cãi lại.

Thương Lam đánh không lại ánh mắt lạnh như băng của anh, bất kể vẫn là mang theo lý do trong lòng, cô đều không phải là đối thủ của anh.

Xe chậm rãi chạy trên đường lớn, trong xe yên tĩnh có thể khiến người ta hít thở không thông.

Triển Mộ trầm mặc cầm tay lái, thỉnh thoảng nhìn về phía Thương Lam bên này, không biết trong lòng anh đang có ý gì, Thương Lam bị anh nhìn đến lông mao trên người dựng đứng, cả người như đứng ngồi trong đống lửa.

Bọn họ ai cũng không cố gắng đánh vỡ cảnh tượng yên lặng này, Triển Mộ thì không muốn mà Thương Lam thì không dám.

Ngay cả Thương Lam không biết lái xe cũng biết con đường này không phải hướng trở về Thương gia. Cô sửng sốt, ngay lập tức cực kỳ sợ hãi.

"Triển đại ca, không phải chúng ta về nhà sao?"

"Ừ." Triển Mộ đem tay lái quặt về phía bên phải, thẳng tắp lái hướng ngược lại với Thương gia: "Anh chưa ăn cơm, em ăn cùng anh." Trong giọng nói tràn ngập chắc chắc, không muốn trao đổi bất kỳ cái gì.

"..."

Xe dừng lại ở cửa nhà hàng, Triển Mộ tắt máy đi xuống xe trước.

Thấy thế, Thương Lam đưa tay cởi dây an toàn, cũng không biết cái này xảy ra vấn đề gì, dây an toàn không tháo ra được.

Lúc này Triển Mộ đã vòng qua đầu xe, giúp cô mở cửa.

"Không tháo được?"

Thương Lam giương mắt nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro