Phần 2: Chuẩn bị cho tận thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Chuẩn bị cho tận thế (1)

Lâu Linh tắt chuông báo thức di động, đầu tóc bù xù y chang ma nữ bò ra khỏi giường.

Hôm nay là cuối tuần, không có tiết, hiếm khi được ngủ nướng cô nhớ trước khi ngủ mình không đặt báo thức, nhưng mà... cất di động, Lâu Linh mím môi, cào cào mái tóc hỗn độn, quyết định nên rời giường thôi.

Vào nhà vệ sinh giải quyết sinh lý cần thiết, đánh răng rửa mặt xong xuôi, Lâu Linh thay bộ quần áo thể thao bình thường, buộc mái tóc dài gần đến thắt lưng thành đuôi ngựa, cầm ví tiền, mở cửa phòng đi xuống lầu.

Vừa đến đại sảnh, thấy chỗ hành lang gần cửa ra vào, người mới từ bên ngoài trở về đang đứng thay dép lê.

Người kia nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, một gương mặt tuấn tú giống như quý công tử bước ra từ truyện tranh, lông mày dài đậm, làn da trắng nõn, khí chất sạch sẽ, tươi cười ôn nhã nhu hòa, như gió xuân ấm áp, tuy mặc cả bộ đen nhưng càng làm nổi bật khí chất siêu nhiên của anh, sạch sẽ không tỳ vết, làm cho Lâu Linh nhớ tới bạn thân Lâm Bảo Bảo từng nói với cô, rất nhiều nữ sinh trong trường học ngầm gọi anh là nam thần.

Mà lúc này, nam thần thay dép lê đi trong nhà, trong tay cầm đồ mua ở ngoài từ sớm, giọng nói trong trẻo dịu dàng: "Tiểu Linh dậy rồi, đến ăn điểm tâm đi."

Lâu Linh liếc mắt quan sát anh, tròng mắt ảm đạm, cô đang định từ chối thì nghĩ đến hậu quả nó mang đến, chỉ có thể nuốt xuống, thuận theo ngồi vào bàn ăn. Thấy nam thần bận bịu chuẩn bị bữa sáng cho cô, trong lòng cô không hề có cảm giác vinh hạnh, chỉ cảm thấy sợ sởn da gà.

"Tiểu Linh sao thế, sáng sớm đã ngẩn người?"

Bàn tay thon dài dịu dàng sờ mặt cô, ngón tay như có như không lướt qua cánh môi, thân thể Lâu Linh cứng đờ, nghiêng mặt tránh, cố gắng nở nụ cười nói: "Không có gì, anh trai, sao hôm nay anh dậy sớm thế?"

Để đề phòng anh nhích lại gần, cô vội vàng nói: "Chắc anh chưa ăn điểm tâm, cùng ăn nhé." Nhìn thần sắc của anh, hình như lại một đêm không về, Lâu Linh cẩn thận quan sát, không phát hiện mắt thâm quầng. Mặc dù không biết tại sao gần đây anh toàn đi qua đêm, nhưng anh là một người trưởng thành, Lâu Linh không tiện nhiều lời, đành giả vờ không biết.

Lâu Điện liếc cô một cái, mỉm cười ngồi vào vị trí bên cạnh cô, vai đẩy nhẹ vai cô. Khóe mắt Lâu Linh giật giật, làm như không thấy.

Bữa sáng là sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao rất bình thường. Lâu Linh cắn bánh bao, phát hiện là của cửa hàng ở ngã tư mình thích ăn, vỏ mỏng nhân nhiều, ăn vào có một hương vị rất đặc biệt, cực kì ngon. Khi Lâu Linh không có tiết, cô rất thích tới đó gọi một lồng bánh bao ăn kèm với cháo loãng và dưa muối làm bữa sáng.

Ăn bánh bao mĩ vị, cảm giác ánh mắt nam nhân bên cạnh nóng rực và lộ liễu, Lâu Linh siết chặt chiếc đũa trong tay, cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ khó tiêu mất.

"Tiểu Linh ăn nhiều một chút, thân thể khỏe mạnh rất quan trọng." Giọng nam trong trẻo ôn hòa nói.

Giọng anh vẫn ôn hòa như vậy, nhưng động tác hết sức bá đạo, dưới ánh mắt chăm chú bám sát của anh, Lâu Linh ăn hết một lồng bánh bao, một cái bánh tiêu và một cốc sữa đậu nành, bụng no căng. Xưa nay cô chỉ ăn bảy tám phần, người nhà đều biết thói quen của cô, nhưng một tháng qua, chẳng biết tại sao, chỉ cần cô ở nhà, người đàn ông này đột nhiên theo dõi chặt chẽ sức ăn mỗi bữa của cô, bắt cô bữa nào cũng ăn no mười phần.

Ăn sáng xong, Lâu Linh dùng giấy ăn lau miệng, nói với nam nhân bên cạnh: "Anh, sáng mai em có tiết, phải về trường trước."

"Có tiết? Thời khóa biểu của em không ghi." Lâu Điện hơi nhíu mày.

Lâu Linh biết người đàn ông này ham muốn khống chế rất mạnh, sợ rằng anh còn nhớ rõ thời khoá biểu hơn cô, lập tức mặt không đổi sắc nói láo: "Tối qua em nhận được thông báo của lớp trưởng trong nhóm, phụ trách lớp tạm thời đổi tiết."

Dù không có giờ học, cô cũng không tình nguyện ở lại căn nhà này, đặc biệt chẳng hiểu vì sao một tháng qua ánh mắt người đàn ông này đột nhiên càng ngày càng trắng trợn cùng với động tác khiêu khích như có như không, Lâu Linh sợ hãi nổi da gà, hận không thể chạy trối chết. Giờ cô thầm may mắn mình là sinh viên đại học năm thứ ba, trường cách nhà năm mươi phút đi đường, vì thuận tiện, cô và bạn học cùng thuê phòng trọ gần trường.

"Không cần về vội, sáng sớm ngày mai anh lái xe đưa em về trường!" Lâu Điện nắm bả vai cô, giống như không phát hiện cô đột nhiên cứng ngắc, mặt mày ôn hòa nói: "Ngoan, nghe đại ca nói."

Qua một lúc lâu, Lâu Linh chịu thua ánh mắt của anh, cứng ngắc gật đầu, sau khi chờ anh buông tay, cô nhanh chóng túm lấy ví tiền, nói: "Hôm nay em hẹn bạn học dạo phố xem quần áo, đến tối mới về."

Lâu Điện không ngăn cản, anh xắn tay áo tới khuỷu tay, vừa thu dọn bàn ăn vừa nói: "Ừ, nghe nói gần đây tình hình trị an không tốt, vài chỗ xảy ra chuyện ăn thịt người, em phải cẩn thận. Về sớm một chút, anh nấu cơm chiều chờ em về ăn."

Việc ăn thịt người nghe thật kinh khủng, tuy Lâu Linh từng xem tin tức, nhưng cách một màn ảnh dường như nó cách mình rất xa, không có cảm giác nguy hiểm. Lâu Linh tùy tiện gật đầu, sau khi nói tạm biệt anh, chạy đến chỗ cửa vào xỏ giày.

Thực ra hôm nay cô không mời bạn học, nhưng không muốn ở cùng dưới một mái nhà với anh, ai biết anh có lấy cớ gì tiếp cận cô không? Thật sự đủ lắm rồi, dù không có quan hệ huyết thống, trên hộ khẩu vẫn ghi quan hệ anh em mà! Mỗi lần anh lại gần, nhìn khuôn mặt của nam thần, cô lại có cảm giác mình vô cùng xin lỗi ba Lâu đã mất.

Lâu Linh nguyên bản không phải họ Lâu, mẹ cô tái giá, dẫn theo cô gái riêng cùng gả vào nhà họ Lâu, sau đó cô đổi sang họ của dượng Lâu Nhiên, đổi tên thành Lâu Linh.

Dượng Lâu Nhiên là người đàn ông anh tuấn hơi tỉ mỉ mẫn cảm, sức khỏe vợ cũ của dượng không tốt, sau khi sinh hạ Lâu Điện đã tạ thế. Ông sống độc thân mãi đến khi gặp mẹ cô. Bà là y tá, bọn họ quen nhau hết sức bình thường. Năm Lâu Linh mười tuổi, Lâu Điện bị ốm nằm viện, bà là y tá chăm sóc anh, thường xuyên qua lại, Lâu Nhiên nhìn bà hợp mắt, đợi khi Lâu Điện xuất viện, hai người đi đến bước bàn chuyện hôn nhân.

Lâu Linh nhớ lần đầu tiên mình gặp Lâu Điện, đúng lúc hai người giám hộ quyết định hợp thành một gia đình, muốn bọn nhỏ gặp mặt quen thuộc. Lúc đó nơi gặp mặt ở một nhà hàng cao cấp, hai bên đều ăn mặc trang trọng. Lâu Linh nghịch như con trai bị mẹ đánh mấy cái vài mông, bắt mặc một chiếc váy ren màu hồng, đi đôi giày xăng ̣đan màu hồng phấn công chúa đáng yêu. Bị phơi nắng thành làn da màu tiểu mạch và cắt tóc ngắn giống như con trai, cô bé mặc váy công chúa, cực kì giống bé trai lấy trộm quần áo bé gái mặc. Lúc đó cô rất buồn cười, nhưng mẹ lại đánh vào mông cô mấy cái, cô mới miễn cưỡng duy trì sự văn tĩnh một bé gái nên có, để cho dượng và anh trai tương lai có ấn tượng tốt.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Điện, Lâu Linh cho rằng mình gặp thiên sứ, thiếu niên mười ba tuổi trắng trẻo tuấn tú, mặc bộ tây trang màu trắng, yên tĩnh ngồi ở đó, như một nét vẽ đậm mực. Khi ấy Lâu Linh còn lầm tưởng rằng đó là một bé gái văn tĩnh, yếu ớt và tinh xảo.

Đương nhiên, chuyện xảy ra sau này làm Lâu Linh biết cái gì gọi là thiên sứ biến thành ác ma trong nháy mắt. Khi ba Lâu giới thiệu hai mẹ con Lâu Linh cho con trai duy nhất nhận thức thì Lâu Điện đột nhiên lật bàn, kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân này. Khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như đứa nhỏ bị đoạt mất đồ chơi, vừa thương tâm vừa hờn giận.

Sau này cô theo mẹ bước vào nhà họ Lâu, các trò đùa dai bắt nạt của Lâu Điện ùn ùn kéo đến càng làm cô hiểu được thằng bé này gương mặt thiên sứ, tâm hồn ma quỷ. Nhưng Lâu Linh cảm giác mình chính là cỏ đuôi chó sức sống dẻo dai, cứ để bé gấu mắc bệnh tự mãn (2) kia lăn qua lăn lại cô vẫn bất động. Cũng vì trong nhà có thêm bé gấu bệnh tật, sau khi Lâu Linh dậy thì, hoàn toàn không có thời kì phản nghịch, điều này ít nhiều do bao năm chịu Lâu Điện ép buộc đả kích.

(2) 中二病 theo nghĩa đen có nghĩa là "bệnh tưởng tượng ở thiếu niên". Chuuni-byou là một từ thường được giới teen Nhật sử dụng để miêu tả một loại bệnh tâm lý của thiếu niên Nhật Bản, người mắc bệnh có khuynh hướng cho rằng "Mình là khác người", "Mình là người đặc biệt" hay "Mình là một thiên tài xuất chúng" và cư xử như thể mình là đặc biệt hơn người khác thật. Nguồn: http://ionovietnam.com/gogatsu-byou-benh-thang-nam-cua-nguoi-nhat-159.htm

Thực ra cô biết lúc trước Lâu Điện phản đối cha tái hôn xuất phát từ cảm giác không an toàn. Theo lời mẹ cô nói, hai cha con nhà họ rất yếu ớt, họ cần người có sức sống tràn trề quan tâm chăm sóc. Cho nên Lâu Nhiên anh tuấn nhiều tiền mới bị tính cách kiên cường lạc quan của mẹ hấp dẫn, muốn tiến tới tạo thành một gia đình. Mà Lâu Điện từ nhỏ không có mẹ, cha lại bận rộn công việc, tạo thành tính cách mẫn cảm, không có cảm giác an toàn. Cậu luôn sống nương tựa vào cha, đột nhiên một ngày, có một phụ nữ xuất hiện cướp mất cha cậu nên cậu mới phản đối mãnh liệt.

Đi trên đường cái náo nhiệt, Lâu Linh giương mắt nhìn biển quảng cáo led mới trên quảng trường trung tâm thành phố, không khỏi thở dài, phiền não xoắn xoắn tóc, thật sự không hiểu nổi vì sao về sau biến thành tình cảnh này.

Trước kia Lâu Điện giống như một bé gấu đầy tự mãn, lấy việc bắt nạt em gái làm niềm vui, nhưng không biết từ khi nào, Lâu Điện mẫn cảm yếu ớt đột nhiên trưởng thành, có phong thái của anh trai. Điều này làm cô cực kì vui mừng, cho dù là tomboy, trong lòng cô vẫn muốn được ỷ lại anh trai nhiều hơn. Nhưng không biết từ bao giờ, ánh mắt Lâu Điện nhìn cô có thêm vài phần khác thường, thẳng đến một tháng trước, cuối tuần cô về nhà, Lâu Điện đột nhiên ôm cô thật chặt, sau đó thổ lộ có tình cảm với cô, dục vọng rõ rành rành không hề che giấu, ánh mắt đáng sợ hận không thể lột cô ăn sạch làm cô hết hồn, thiếu chút nữa không dám về nhà.

Hình như từ năm cô lên cấp ba, sau khi dượng và mẹ đồng thời qua đời vì tai nạn xe cộ, Lâu Điện không thể không gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, tiếp nhận công ty dượng để lại, anh bắt buộc bản thân trưởng thành.

Anh có tình cảm trái đạo đức với cô em gái không cùng dòng máu là cô. Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng bọn họ là anh em. Thứ tình cảm vặn vẹo và mãnh liệt của Lâu Điện làm cô cảm thấy da đầu tê dại, không biết nên làm gì.

Nghĩ đến đây, Lâu Linh thở dài, quyết định sau này sẽ ít về nhà hơn. Đợi đến khi tốt nghiệp, cô sẽ tới thành phố duyên hải phía nam tìm việc, chờ Lâu Điện nghĩ thông, cưới chị dâu cô mới quay về.

Chương 3: Chuẩn bị cho tận thế (2)

Đầu thu thời tiết dịu đi, trải qua một mùa hè oi bức, nghênh đón tiết thu mát mẻ, tuy rằng nhiệt độ không khí còn cao nhưng vẫn chịu được.

Chuông điện thoại vang lên, Lâu Linh cầm di động xem, phát hiện là điện thoại của cô bạn thân Lâm Bảo Bảo, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Linh Linh, cậu ở đâu? Giờ mình đang đứng trước đài phun nước ở quảng trường trung tâm, ra ngoài chơi đi ~~" Giọng Lâm Bảo Bảo vô cùng khoan khoái, "Tịch học trưởng cũng ở đây a ~~ "

Lâu Linh cười khổ, mặc dù cô có cảm tình với Tịch Mộ Phong, nhưng chưa tới độ muốn kết giao với anh. Còn Lâm Bảo Bảo lại cho rằng là phụ nữ hiện đại thế kỷ mới, có tình cảm nên dũng cảm theo đuổi, đừng để cô gái khác được món hời, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (1).

(1) ra tay trước có lợi thế, ra tay sau bất lợi.

Quảng trường trung tâm rất lớn, Lâu Linh đi về phía tây nơi có đài phun nước rất to thì nhìn thấy một nhóm cả trai lẫn gái mặc quần áo thường ngày, đều là bạn học cùng trường. Gương mặt ngập tràn sự tự tin của tuổi trẻ nói lên họ đang ở độ tuổi tràn trề sức sống.

Lâm Bảo Bảo đứng bên cạnh Tịch Mộ Phong vẫy tay với cô, Tịch Mộ Phong mỉm cười ngoảnh lại, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn nét trẻ con, khí chất ánh mặt trời sáng sủa hoàn toàn thích hợp với danh xưng Thuyên giáo thảo (2).

(2) Một cụm từ bắt nguồn từ Đài Loan, chỉ nam sinh đẹp trai nhất do toàn trường công nhận; có điểm chung là phù hợp với khiếu thẩm mĩ của quần chúng.

Lâm Bảo Bảo là nữ sinh baby khả ái, mặc váy không tay dài tới gối màu trắng, trông cô như một con búp bê dễ thương, cực kì trong sáng.

Lâm Bảo Bảo nhào tới, đầu tiên thân thiết ôm lấy Lâu Linh, sau đó nhìn quần áo của cô, ghét bỏ nói: "Sao cậu mặc kín vậy? Giờ mới là đầu thu, trời nóng nên lấy váy ra khoe đôi chân dài xinh đẹp của chúng ta, con gái không mặc váy còn là con gái à?" Sau đó quay đầu nhìn Tịch Mộ Phong, nghiêng đầu đáng yêu hỏi: "Tịch học trưởng, anh nói có đúng không? Linh Linh mặc váy rất xinh đấy."

Đối với các cô gái cho tới bây giờ luôn lịch sự, Tịch Mộ Phong tính tình rất tốt gật đầu đồng ý.

Lâu Linh có chút xấu hổ, từ khi phát hiện Lâu Điện từ tự mãn tiến hóa thành biến thái, cô kiên quyết từ chối mặc váy ở nhà. Trong tủ quần áo phần lớn là đồ thể thao, giày cao gót cũng bị vứt sang một bên, hầu như cô đi giầy thể thao và giày vải của các hãng.

Lâu Linh diện mạo thanh tú, tuy rằng ngũ quan bình thường, nhưng tổ hợp lại với nhau cực kì ưa nhìn, để tóc dài nom cũng là một giai nhân thanh tú, nếu giả vờ nhã nhặn sẽ là một cô gái Giang Nam điển hình mềm mại như làn khói. Cha ruột Lâu Linh là người vùng Giang Nam, dung mạo nhạt nhòa, Lâu Linh lớn lên giống cha ruột, tràn ngập hương vị cô gái Giang Nam, có điều tính cách lại giống nữ hán tử. Hơn nữa bây giờ trong nhà có người đàn ông như hổ rình mồi với cô, cô dứt khoát không nghĩ tới việc ăn diện.

"Vậy hôm nay chúng ta đi mua quần áo, chọn mấy cái váy cho Linh Linh, Tịch học trưởng anh nói được không?"

Tịch Mộ Phong liếc mắt quan sát Lâu Linh, cười nói: "Anh không hiểu lắm về mấy thứ con gái cần nên làm hộ hoa sứ giả thôi."

Nghe vậy, Lâm Bảo Bảo đang định cười, bên cạnh đã có nữ sinh chua chua nói: "Tịch học trưởng chưa chu đáo rồi, bọn em cũng là con gái mà, chẳng thấy anh nói phải làm hộ hoa sứ giả."

Tịch Mộ Phong pha trò, rất nhanh có người chuyển đề tài, cả nhóm đi dạo trong trung tâm thành phố.

Lâm Bảo Bảo nắm tay Lâu Linh, thì thầm bên tai cô, "Hôm nay điện hạ nhà cậu phải tăng ca à? Sao không gọi điện hạ tới? Chỉ cần cậu mở miệng, nhất định điện hạ sẽ đến."

Điện hạ là biệt danh Lâm Bảo Bảo đặt cho Lâu Điện—— chính xác hơn là biệt danh rất nhiều người gọi anh. Lâm Bảo Bảo chính là fan cuồng của Lâu Điện, nếu không phải ngại Lâu Điện đã là tinh anh ngoài xã hội, không có nhiều thời gian nhàn rỗi chơi đùa như sinh viên, cô ấy đã nghĩ mọi biện pháp chạy theo anh mỗi ngày, mãnh liệt theo đuổi. Đương nhiên, Lâm Bảo Bảo cũng thề, đợi sau khi cô tốt nghiệp, cô nhất định phải làm thư ký cho Lâu Điện. Có câu gần quan được ban lộc, mở một đường máu, cuối cùng ôm mĩ nam về nhà.

Lâu Linh không biết trả lời ra sao, đành hàm hồ nói hôm nay anh tăng ca rồi dẫn dắt Lâm Bảo Bảo sang chuyện khác.

Một nhóm cả trai lẫn gái đi cùng nhau không thể chỉ đưa các bạn nữ đi mua quần áo, ban đầu có người đề nghị đến câu lạc bộ, có điều bị bác bỏ, cuối cùng quyết định đến công viên nhân dân trung tâm thành phố. Vé vào cửa công viên miễn phí, nhưng bên trong có rất nhiều trò giải trí, thích hợp với người trẻ tuổi đồng thời cũng cực kì thích hợp với các chàng trai cô gái đi chơi làm quen, bồi dưỡng tình cảm.

Lâu Linh thoáng thấy mấy anh chàng đi đằng sau nháy mắt trêu ghẹo Tịch Mộ Phong gì đó, tầm mắt ái muội cười nhạo liếc về phía các cô gái bên này. Khỏi phải nói, luận độ nhiều chuyện, các chàng trai không hề thua kém.

Chơi đến bốn rưỡi chiều, cuối cùng từ rạp chiếu phim bước ra ngoài, Lâu Linh thấy mọi người đề nghị ăn cơm tối xong đi hát Karaoke, cô vội vàng lấy cớ ra về —— vì giọng hát thảm họa của cô, mỗi lần hát Karaoke đều nghe người khác hát nên với hoạt động này cô không có hứng thú. Lâm Bảo Bảo lại cực kì thích hát, thấy Lâu Linh thật sự không thích, nuối tiếc tha cho cô về.

Nhà họ Lâu nằm ở vườn hoa hồng tại thành Tây. Tiểu khu này chủ yếu thiết kế theo phong cách kiến trúc châu Âu, ba tầng lầu phòng nhỏ, xa hoa, có thể mua nhà ở đây đều là người có tiền hoặc có quyền. Lúc trước Lâu Linh theo mẹ chuyển đến giống như dân quê lên thành phố, tất cả khiến cô nhìn không rời mắt, vì thế còn bị Lâu Điện lúc đó đang ở thời kì phản nghịch cười nhạo.

À... Tuy rằng lúc đó Lâu Điện rất tự mãn, nhưng Lâu Linh vẫn cảm thấy hồi đó anh dễ đối phó. Một thiếu niên luôn tự cho mình là nhất, cãi nhau ầm ĩ làm gì được cô, đánh nhau cũng không đánh lại cô, chỉ có giở thủ đoạn sau lưng mới thắng một ván. Không giống hiện tại, anh là nam thần sa đọa, mỗi ngày dùng anh mắt muốn ăn cô sạch sành sanh đeo bám, thật đáng sợ.

Mang tâm tình rối rắm về nhà, phát hiện Lâu Điện hình như không có nhà, cô không khỏi thở phào, vội vàng đi rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo rộng rãi không làm lộ dáng người, nhân tiện an ủi mình, đợi một năm nữa thì có thể bỏ đi, đến lúc đó cô tuyệt đối không làm ba Lâu đã chết thất vọng.

Khi Lâu Linh ra phòng khách, cầm bình nước định rót cốc nước lọc uống thì nghe tiếng chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu liền thấy Lâu Điện tay cầm hai túi gạo và hai túi bột mì bước vào, trong tay còn cầm túi đồ chứa các loại đồ ăn.

"Tiểu Linh đã về rồi." Lâu Điện bước đi thoải mái, tới hành lang gần cửa ra vào đổi dép, trên mặt nở nụ cười hiền hòa với cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, cho người ta một cảm giác sạch sẽ.

Thông thường giọng đàn ông khàn khàn, thiên về từ tính có vẻ hấp dẫn phụ nữ hơn. Nhưng giọng Lâu Điện lại êm dịu trong trẻo, không cao không thấp, khá giống giọng nam trung, nghe giọng anh mọi người sẽ cảm thấy sạch sẽ thoải mái, tiến thêm một bước thì cảm thấy người này là một người tâm hồn thuần khiết, không nhiễm một hạt bụi.

Đương nhiên, Lâu Linh có thể dùng trận chiến giữa mình và anh cùng với mười năm trải nghiệm chứng minh, hoàn toàn là ảo giác!

Lâu Linh nhanh chóng ra giúp, Lâu Điện chỉ đưa túi mua đồ cho cô, không cần cô khiêng gạo với bột mì. Nhưng chỉ riêng cái túi này đã làm cô choáng váng, tay trĩu nặng khiến cô vội vàng dùng cả hai tay xách. Lâu Linh ngắm bóng lưng anh, nhìn cơ thể anh mảnh khảnh, không thể ngờ anh có sức mạnh như thế. Trực giác cô cho rằng anh cậy mạnh thôi —— đương nhiên trên mặt anh không hề có bất kỳ dấu vết quá sức nào.

Cùng nhau vào phòng bếp, Lâu Linh phát hiện hóa ra trong bếp có một đống thực phẩm rất to, đều là gạo, mì ăn liền, mì sợi linh tinh, trong tủ bát còn có các loại gia vị, cô nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh mua ngần này đồ ăn về làm à? Chỉ có hai người chúng ta, lỡ đâu ăn không hết, quá hạn sử dụng thì lãng phí lắm?" Tuy rằng cuộc sống giàu có không lo, nhưng Lâu Linh vẫn là cô bé mộc mạc hồi trước ở cùng mẹ trong khu nhà cũ đơn sơ, rất tiết kiệm.

Lâu Điện liếc nhìn cô, tùy tiện nói: "Tất nhiên để ăn, tối nay em muốn ăn gì?" Anh xắn cao tay áo, lấy một hộp sườn đã rửa sạch để trong tủ lạnh.

"À, món nào cũng được."

"Được rồi, sườn tẩm mật ong, gà xào Cung Bảo, thịt bò hồng bái, gà nấu rượu ngọt, rau củ xào tỏi." Lâu Điện nói, quay đầu nhìn cô, cười ôn hòa như đứa trẻ to xác.

Lâu Linh cũng không bị nụ cười mê hồn của nam thần làm choáng váng, ngược lại theo thói quen lưng ớn lạnh, cẩn thận nhìn anh, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cơm chiều thật phong phú, Lâu Linh ngồi trước bàn ăn cắn miếng sườn tẩm mật ong, ngon đến nỗi cô muốn nuốt luôn cả miếng vào bụng. Lén nhìn Lâu Điện bình thường giống một quý công tử nhã nhặn tao nhã, cô thấy kỳ lạ, anh ấy nấu bếp giỏi từ bao giờ?

Trước kia khi cô ở nhà đều do thím Lâm chuẩn bị ba bữa cho bọn họ, nhưng từ tháng trước, không biết thím Lâm làm gì sai, bị Lâu Điện sa thải. Khi đó cô nghĩ, dù sao bản thân thường xuyên ở ngoài, thời gian về không nhiều, Lâu Điện muốn sa thải thím Lâm chẳng liên quan gì đến cô. Có điều thứ bảy cuối tuần về nhà nếu không có thím Lâm, bọn họ muốn ăn cơm chỉ có thể tự nấu, Lâu Linh nấu mấy món ăn gia đình cho mình thì không sao. Cái làm cô chấn động chính là Lâu Điện tự ra tay, hơn nữa mấy món anh làm cực kì cao cấp, ngon tuyệt cú mèo.

Khi lần đầu tiên anh nấu cơm, Lâu Linh hỏi anh học nấu ăn từ bao giờ, anh bâng quơ nói hồi học đại học ở ngoài từng học. Với ánh mắt cực kì đáng sợ mà anh nhìn cô khi đó, Lâu Linh không hỏi tiếp.

Dưới con mắt cô, Lâu Điện hiện tại khiến cô không hiểu, giống như cả người anh là câu đố.

Các món ăn của nam thần đây:

Sườn tẩm mật ong:

Món gà xào Cung Bảo là món ăn của người Hoa thuộc vùng Tứ Xuyên – Trung Quốc, món ăn này kết hợp những nguyên liệu như đùi gà, ớt chuông, ớt khô, hành tây ... Khi xào tạo nên một món ăn đặc trưng có vị cay và nhìn rất bắt mắt.

Thịt bò hồng bái: thịt bò thái lát mỏng, cho vào nồi đun với gừng, lá thơm, bạch chỉ, quế, trần bì, sa nhân, cho thêm cà rốt và rượu Thiệu Hưng đun 40 phút đến 1 tiếng, phải trông chừng tránh để thịt quá dai.

Gà nấu rượu ngọt: Rượu ngọt chính là rượu gạo nếp. Những ai không biết uống rượu vẫn sẽ thích món này vì khi nấu mùi rượu bay hết chỉ còn lại nước dùng đậm đà.

Rau củ xào tỏi: Rau củ chủ yếu là măng, cà rốt, ớt xanh, nấm.

Chương 4: Chuẩn bị cho tận thế (3)

Lâu Điện

Buổi tối, Lâu Linh đang online QQ tán gẫu với bạn học, cửa bị gõ vang, sau đó không đợi cô ra mở, người nọ đã dùng chìa khóa mở cửa.

Lâu Linh: =__= ! Cho nên mới nói, cô không muốn về nhà mà, ngủ một giấc cũng không an toàn!

Nhìn chàng trai tay cầm chùm chìa khóa bước lại gần, lưng Lâu Linh ớn lạnh, nhất thời không biết nên nói gì.

"Còn chưa ngủ?" Lâu Điện đi đến sau lưng cô, tay vòng qua eo cô, mắt quét qua màn hình máy tính, thấy là con gái nói chuyện với nhau mới thu hồi tầm mắt.

Trong lòng Lâu Linh thầm hô may mắn nãy đã đóng khung chat với Tịch học trưởng. Mặc dù cô có cảm tình với anh Tịch nhưng chưa tới độ muốn kết giao, tán gẫu cũng chỉ hỏi bọn anh đi hát Karaoke ở đâu. Nhưng nếu để người đàn ông này biết, chưa biết chừng anh sẽ chạy tới trường tìm anh Tịch nói gì đó. Kể cũng lạ, bắt đầu từ trung học, những nam sinh từng có tình cảm với cô cuối cùng mạc danh kỳ diệu (1) phớt lờ cô. Quá nhiều lần như vậy cũng để lộ dấu vết, cô biết những nam sinh kia đều bị Lâu Điện đến tìm nói chuyện "thân mật" xong, tất cả bỏ cuộc.

(1) không giải thích được, không hiểu tại sao.

"Àhh, giờ em đi ngủ, anh cũng ngủ sớm đi." Lâu Linh xem thời gian, mười một giờ, quyết đoán tắt máy tính, sau đó theo chui ra khỏi vòng tay anh, cầm bộ ngủ vào buồng tắm.

Sau khi từ phòng vệ sinh ra ngoài, Lâu Linh đột nhiên ngừng bước, nhìn chằm chằm chàng trai ngồi trên giường cô, đang xem điện thoại của cô. Tóc mai mềm mại rủ trước trán, càng nổi bật gương mặt trắng nõn tuấn tú, thêm vài phần tinh tế nhu hòa, khiến cả người anh đẹp đến nỗi không thực. Có điều ——kiểm tra tin nhắn lưu trữ trong di động của cô ngay trước mặt cô có phải là hành động của người đàn ông chân chính không? Cô có nên cảm thấy may mắn vì trong di động ngoài số mấy anh chàng bởi liên quan đến hội nhóm, còn lại là số con gái không đây?

"Anh, sao anh chưa đi ngủ?"

Lâu Điện liếc cô một cái, thả di động của cô lên tủ đầu giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: "Đêm nay anh ngủ với em."

Lâu Linh cảm giác lông tơ trên người mình dựng đứng lên hết, cười gượng hai tiếng nói: "Việc này, chúng ta đã là người trưởng thành, không thể ngủ cùng nhau nữa, nếu anh muốn ngủ ở đây em ra phòng khách ngủ."

"Quay về!"

Lâu Linh không biết tốc độ một người có thể nhanh đến vậy, tựa như báo đen đột ngột chắn đường đi của cô, sau đó cánh tay cứng như sắt thép giữ chặt eo cô, dễ dàng nhấc cô lên giường, thân hình người nọ cao lớn trực tiếp đè lên.

Lâu Linh suýt nữa bị hành động không theo lẽ thường của nam thần hù chết đó?!

Cơ thể hai người đè lên nhau vừa khít, rõ ràng thoạt nhìn anh hơi gầy, nhưng khí lực bao phủ trên người cô thật đồ sộ. Lâu Linh cứng đờ nhìn anh, đèn đã tắt, chỉ chừa một ngọn đèn yếu ớt đầu giường, cộng thêm bầu không khí ái muội. Lần thứ hai lông tơ trên người Lâu Linh bật dậy, hận không thể lập tức bật hết tất cả đèn trong phòng lên, xua đi ánh sáng mờ ám này, miễn cho người nọ vì không khí quá thích hợp mà bộc phát thú – tính.

Cuối cùng anh không nhịn được nữa, muốn ra tay với cô sao?!

"Tiểu Linh, chắc em hiểu lòng anh, đúng không?" Anh cười ôn hòa, bóp nhẹ cằm cô khiến cô hất cằm lên, ngón tay mơn trớn cánh môi cô. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi ấy, sau đó đầu lưỡi nóng rực chui vào trong miệng cô chiếm – đoạt khắp nơi. Rõ ràng có vẻ ngoài nhã nhặn như quý ông, động tác của anh lại cực kì ngang tàn, làm cô cảm thấy lưỡi như tê dại.

Ban đầu Lâu Linh giãy dụa mạnh mẽ, nhấc chân muốn đá anh, rất nhanh đã bị đôi chân dài chặn lại, hai tay dùng sức đẩy người anh mà không thể đẩy anh xê dịch tí gì. Lâu Linh ngạc nhiên, rõ ràng hai năm trước đánh nhau với anh, cô có thể quật ngã anh, lấy tư thế của nữ hán tử từ trên cao nhìn xuống anh, muốn có bao nhiêu cao quý lạnh lùng thì có bấy nhiêu. Mà bây giờ cô không thể lay chuyển anh chút nào, anh giống như thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt, cực kì khỏe. Thật không khoa học!

... ... ...

... ... ... ... ...

... ... ... ... ... ...

"Tiểu Linh, ngủ đi." Giọng nói tràn ngập dục – niệm trầm thấp vang bên tai cô, "Bất luận tương lai như thế nào, lúc này anh tuyệt đối không để em... trước mặt anh!"

Lâu Linh vểnh tai nhưng không nghe rõ cả câu hoàn chỉnh. Có điều cô xác định đêm nay anh thật không bình thường, dường như chịu kích thích gì đó, rốt cục hắc hóa hoàn toàn, rốt cục xuống tay với cô, đúng là đồ cầm thú!

"Rốt cuộc anh sao vậy?" Lâu Linh hỏi, trong lòng cô cũng bị hành động của anh làm cho bất an, dường như có đại nạn gì đó sắp buông xuống.

Anh không trả lời, cúi đầu mút môi cô dịu dàng hôn, giống như mèo con meo meo, tinh tế liếm láp, vỗ về: "Đừng lo lắng, tất cả có anh lo."

"..."

Lâu Linh trực tiếp quay lưng, không để ý đến anh.

*****

Đêm dần khuya. Bốn giờ sáng, Lâu Linh đột nhiên bừng tỉnh bởi tiếng nổ mạnh long trời lở đất. Cô bật dậy, rất nhanh bị một người ôm lấy.

"Sao vậy?" Cô dùng ánh mắt buồn ngủ kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời bên ngoài đỏ sậm như có lửa đốt, tuy rằng khoảng không phía trên thành phố thường vì có ánh đèn neon thường có màu đỏ đen. Nhưng hiện tại đỏ quá rồi, thường xuyên có sao băng xẹt qua. Mưa sao băng dày đặc xẹt qua nền trời đỏ sậm, cực kì đẹp.

"Không sao đâu, ngủ tiếp đi." Lâu Điện cưỡng bách cô quay về giường, đắp chăn cho cô.

Không sao mới là lạ, căn bản không bình thường a!!

Lâu Linh hò hét trong lòng, nhưng bị anh ôm quá chặt, môi còn bị che kín, mẹ nó đáng giận! Tên này không phát tình sẽ chết chắc?

Đang giãy dụa và bị ăn đậu hủ, Lâu Linh bị lăn qua lăn lại không còn cáu kỉnh, phát hiện bên ngoài trở lại bình thường, lại ngủ thật say.

Không biết ngủ bao lâu, Lâu Linh đột nhiên cảm giác không khí lạnh buốt. Không khí đột nhiên lạnh lẽo vào thời điểm đầu thu ấm áp cực kì bất thường. Cò điều đang chìm trong giấc ngủ, cô không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng cơ thể sán lại gần nguồn nhiệt, một lần nữa say giấc nồng.

Lâu Điện ôm cô gái như mèo con ỷ lại vào anh, đôi mắt đen như mực nhìn bầu trời đỏ như lửa đốt bên ngoài không chớp mắt, cười lạnh lùng.

Hành động thân mật thái quá giữa nam và nữ thế này thật khiến người ta sợ hãi. Lâu Linh sống chết giãy dụa, nhưng mỗi động tác đều bị đối phương đè chặt, cuối cùng nút áo ngủ bật ra, bộ ngực bại lộ trong không khí, anh cúi đầu dùng môi hôn lên hai điểm hồng mai mỗi bên một cái.

Da gà sởn hết cả lên, rốt cục Lâu Linh không nhịn được quát: "Đừng, em là em gái anh mà!"

"Em không phải!" Lâu Điện mút nhẹ làn da trần trụi của cô, hàng lông mày mềm mại dịu dàng nhưng ánh mắt lại giống một đầu sói đói khát, nhìn cô tựa như một món ăn ngon lành, anh cúi đầu cười: "Tiểu Linh, sau đêm nay thế giới sẽ thay đổi, hãy để chúng ta cùng hưởng thụ bữa tiệc cuối cùng."

"Cút!" Cho dù thế giới đổi thay, cô đâu cần dâng cơ thể mình cuồng hoan lần cuối.

Đột nhiên, cả người Lâu Linh cứng ngắc, vẻ mặt không thể tin nhìn anh, thứ để trên bụng kia —— nam thần mỉm cười với cô, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, đôi tay mạnh mẽ cởi tuột bộ đồ ngủ của cô, chỉ để lại quần lót, sau đó tách hai chân của cô ra, rồi đặt nam căn vào đó. Cây gậy nam tính thô to chôn sâu trong đùi non của cô, cách lớp vải quần lót, từ từ ma sát.

Lần đầu tiên gặp gỡ Lâu Linh thấy Lâu Điện là cậu thiếu niên dong dỏng nhạy cảm. Dung mạo tinh xảo trắng trẻo dễ làm cho người ta có cảm giác anh đẹp đến mức mỏng manh dễ vỡ. Vì thế, ngày xưa, dù anh tự mãn bắt nạt cô như thế nào, cô đều tha thứ. Nhưng cô không ngờ, sau khi thiếu niên kiêu căng lớn lên, căn bệnh tự mãn đã khỏi lại làm anh càng thêm đen tối, điều này thật vô lý.

Tiếng ồ ồ thở dốc vang lên, Lâu Linh ngọ ngoạy mấy lần không có kết quả, cuối cùng còn bị đàn áp một cách tàn khốc thì không làm mấy chuyện ngu xuẩn cố sức phản kháng càng làm cơ thể họ với ma sát kia nữa. Cô giống như con cá chết đờ đẫn, để mặc người đàn ông nóng bỏng hôn hít, mò mẫm từng tấc cơ thể mình, thậm chí bị anh cầm tay sờ vật nam tính kiêu ngạo để anh giải tỏa dục vọng. Cô máy móc để mặc anh cầm tay mình thích làm gì thì làm, hoàn toàn không có phản ứng —— cô đang nghĩ, ngày mai, ngày mai đến trường, sau đó cô không bao giờ trở về nữa!

Cô quay mặt đi, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, dù cố hết sức phân tán đầu óc nhưng cái vật thô dài cô nắm trong tay kia vẫn làm cô xấu hổ, toàn thân đỏ ửng. Lòng bàn tay nóng rực, bàn tay người nọ thon dài bao phủ tay cô, nắm thứ dữ tợn xấu xí kia vuốt ve từ trên xuống dưới. Anh cúi đầu, tiếng thở dốc vang bên tai rõ mồn một, mang theo sự vui thích, gợi cảm đến độ tai cô mềm nhũn, cơ thể như tê dại.

Đến khi tay ẩm ướt, rốt cục người nọ lên đỉnh, Lâu Linh cảm thấy lòng bàn tay sao quá nóng, cô rất muốn rụt tay về nhưng bị anh giữ chặt. Anh đứng dậy rút tờ giấy ướt tỉ mỉ lau sạch chất lỏng trên tay cô, sau đó đưa bàn tay lên môi hôn.

Biến, biến thái!!!

Đột nhiên Lâu Linh không biết làm cách nào đối mặt với anh. Mặc dù cô chưa từng coi anh là anh trai nhưng luôn coi anh như người thân trong gia đình.

Trong không khí tràn ngập mùi xạ hương của đàn ông sau khi bắn tinh, một lần nữa anh quay về giường, vươn tay ôm cô mặc độc chiếc quần lót vào lòng, dùng động tác nhẹ nhàng nhưng thành kính vuốt ve da thịt cô. Lâu Linh sau một lần đấu tranh mà không có kết quả thậm chí phát hiện đầu sỏ của tội ác lại có xu thế ngẩng cao đầu, đành an an phận phận nằm yên.

"Tiểu Linh, ngủ đi." Giọng nói nhuốm mùi dục vọng trầm thấp thì thầm bên tai cô, "Bất luận tương lai thế nào, lúc này anh tuyệt đối không để em. . . trước mặt anh!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro