Chương 1: Năm tháng tân sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Năm tháng tân sinh

Đầy bụng khó chịu vẫn không hề giảm bớt, thực quản co rút đau đớn trở thành đoạn trí nhớ cuối cùng trước lúc hấp hối. Khi ý thức Dận Tự vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chóp mũi thế nhưng lại ngửi thấy mùi hoa lê xen lẫn đàn hương nhàn nhạt dễ chịu.

Cái sân rách nát ở Tông Nhân Phủ [1] kia, mùa đông lạnh đến tím tái, mùa hè lại oi bức như lồng hấp, đừng nói là loại đàn hương tốt nhất, ngay cả huân hương bình thường cũng sẽ không được dùng.

Y nôn ra nhiều máu như vậy mà còn chưa chết. Trời cao đối xử với y cũng quá bất công, đã đến bước này rồi mà không chịu thu cái mệnh của y, chẳng lẽ muốn chết mà cũng không thể chết sao?

Há miệng muốn uống ngụm nước, lại chỉ phát ra một tiếng rên nhỏ khàn khàn trầm thấp.

Có người nhận ra y muốn gì, liền đưa tay hơi nâng y dậy, một dòng nước ngọt lành chảy vào khoang miệng. Chỉ là chủ nhân của cánh tay kia có chút luống cuống, làm tràn không ít nước xuống cằm y.

Lúc này, thanh âm ngây ngô của một nam tử vang lên bên tai y: "Uyển Nhi, những lời mà gia đã nói trước đó, ngươi đừng để ý... Sau này gia sẽ không nói như thế nữa."

Dận Tự kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Tốt lắm, người Bát Kì, khí thế tôn quý, tuổi khá nhỏ, mắt hổ lưng gấu, khuôn mặt giống như đã từng thấy qua ở đâu rồi.

Nam tử kia nhìn người trong lòng không thốt lời nào, cho rằng nàng vẫn còn giận mình, vội vàng nói: "Uyển Nhi, lúc trước là gia không tốt, không nên ép ngươi, nghi ngờ ngươi. Ngươi tức giận cũng là bình thường, nhưng không thể lấy thân thể mình ra đùa giỡn. Ngạch nương [2] của ta vốn không thích ngươi, lần này giấu diếm được, sẽ không có lần sau nữa."

Dận Tự đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Y bình tĩnh phân tích tin tức lộ ra từ những lời kia.

Nam nhân này gọi y là Uyển nhi?

Ngạch nương của hắn không muốn gặp y?

Người nọ cũng quá lỗ mãn cùng không cẩn trọng, nói mấy câu ngắn ngủi, từ đau lòng đến nôn nóng rồi cuối cùng là hoàn toàn không còn kiên nhẫn, ngay cả việc dỗ dành người khác cũng không biết làm. Nếu y thật sự là nữ tử, chỉ sợ sẽ nghĩ nhiều mà chết.

Chờ đã chờ đã, suy nghĩ của Dận Tự đột nhiên dừng lại, rốt cuộc y cũng nhớ ra mình đã thấy qua bộ dáng của người này ở đâu. Đây là con trai thứ mười một của Thái Tông hoàng đế Tương Chiêu thân vương. Y từng thấy tranh vẽ hắn ở Tông Nhân Phủ.

Thì ra đường đường Hòa Thạc Liêm thân vương chết không rõ ràng trong nhà tù Tông Nhân Phủ không phải là nghẹn khuất nhất. Nghẹn khuất nhất là vừa mở mắt đã thấy mình sống ở phủ đệ tráng lệ của Hòa Thạc Tương thân vương, thành một nữ nhân thanh danh không tốt.

Dận Tự chậm rãi dưỡng bệnh, cũng chậm rãi thăm dò tình huống trong phủ.

Đại hôn chưa được một năm, chung quanh thân vương phủ đều là nội gián cơ sở ngầm của thái hậu cùng thái quý phi, thế nhưng thị thiếp lại không có lấy một người, quá sạch sẽ.

Mấy ngày liền Dận Tự đều không mở miệng, Bác Quả Nhĩ lúc đầu còn nhẫn nại khuyên y uống thuốc, dùng bữa. Ba, năm ngày qua đi, sáng tối đều nhìn y bày ra cùng một bản mặt, hắn hiển nhiên mất tính nhẫn nại. Nam tử ở tầm tuổi của hắn, xử sự như thế cũng rất bình thường, cho dù thích một người thế nào, cũng chỉ là thích vẻ ngoài mà thôi, còn chưa đến mức xâm nhập cốt tủy. Hắn là vương gia, có thể được hắn tự tay đút thuốc đã là niềm vinh hạnh mà ngay cả thái quý phi cũng chưa từng được hưởng thụ, Đổng Ngạc thị như vậy đúng là được nước làm tới.

Lúc mới biến thành nữ nhân, Dận Tự đã muốn chết lần nữa, cho dù mở mắt ra sẽ lại ở Tông Nhân Phủ cũng còn tốt hơn thế này. Nhưng mấy ngày sau, ý nghĩ chết tử tế không bằng còn sống lại dấy lên trong y. Hiện tại Đổng Ngạc thị mới gả cho thái thúc tổ làm phúc tấn không lâu, ngoại trừ nhu nhược một chút, chuyên sủng một chút, danh tiếng vẫn chưa đến mức không cứu được. Nếu y sử dụng ít thủ đoạn, để thái thúc tổ cưới Mãn Mông quý nữ [3] đầy cả hậu viện, thanh danh hiền đức tất nhiên chạy không thoát.

Không biết phụ hoàng đã được sinh ra? Y tính toán thời gian, xem ra ngạch nương vẫn còn chưa có mặt trên đời. An phận thủ thường sống ở hậu viện đúng là nghẹn khuất, nhưng có thể có được cơ hội được nhìn thế gian này một lần nữa còn tốt hơn nhiều chết trong ngõ cụt.

Chuyện khó xử duy nhất là thị tẩm.

Phủ Tương thân vương chỉ có một mình Đổng Ngạc thị là nữ nhân có danh phận, hại nhiều hơn lợi. Y không muốn giẫm vào vết xe đổ của Quách Lạc La thị, càng không muốn mạo hiểm nói đến chuyện thị tẩm.

Thân thể Dận Tự vừa tốt hơn một chút, y liền tìm ma ma trong phủ, cẩn thận hỏi xem người hầu hạ vương gia có đủ không?

Chương Giai ma ma là do thái quý phi phái đến, từ lâu đã không vừa lòng với việc phúc tấn chuyên sủng. Nàng nghe y nói xong, lập tức ám chỉ mấy ngày phúc tấn bị bệnh, Mã Giai thị là được gia chú ý nhất, tất nhiên hầu hạ thỏa đáng.

Dận Tự nở nụ cười hiền lành rộng lượng, cho Mã Giai thị thăng làm thị thiếp, chờ có thai sẽ lên cách cách. Nhân tiện, y cũng cho một người khác là Hỉ Tháp Tịch thị, do thái hậu đưa đến, đặt vào phòng gia.

Biểu tình trăm tư không thể giải của Chương Giai ma ma làm cho tâm tình Dận Tự sung sướng không thôi. Y đợi đến lúc thái thúc công [4] sắp hạ triều về phủ (囧), mới sai người chuẩn bị giấy bút, một mình đứng trong gió thu, sầu muộn đưa từng nét vẽ.

Bác Quả Nhĩ vào sân, nhìn chăm chú Đổng Ngạc thị suy nhược mà im lặng, đột nhiên không thể tiến lên phía trước.

Lúc mới về phủ, hắn nghe Đổng Ngạc thị tự ý thay hắn thu phòng [5], trong lòng cảm thấy chột dạ cùng giận dữ. Hắn là kẻ lỗ mãng, chưa bao giờ biết cũng chướng mắt bộ dạng nũng nịu làm bộ làm tịch của người Hán, ngoại trừ Đổng Ngạc thị.

Nhìn một hồi lâu, mãi đến khi Dận Tự vẽ xong rồi, hắn mới đi vào: "Là ai nói huyên thuyên bên tai ngươi? Tại sao đột nhiên cho Mã Giai thị phân vị?"

Dận Tự nghiêng đầu nhìn qua, quả thật là một người không vòng vo săn đón. Hắn đứng trong gió lâu như vậy, ngay cả câu săn sóc cũng không nghĩ ra mà nói, chả trách nguyên chủ của thân thể này phải buồn ôm tỳ bà cả ngày: "Nàng đã hầu hạ, có thể thu vào phòng. Huống hồ hiện tại trong phủ quả thực rất cô quạnh. Gia là một thân vương, hậu viện không có lấy một trắc phúc tấn hay cách cách, như vậy cũng không ổn."

Khi họ nói chuyện, hạ nhân thu dọn giấy bút, hầu hạ hai người trở về phòng.

Dận Tự vừa mới nói mấy câu liền ám chỉ rõ rang nỗi khổ tâm của vị trí phúc tấn thân vương này, đồng thời cũng nói lên tấm lòng yêu con da diết của thái quý phi. Suy nghĩ của y thực rõ ràng, muốn thuyết phục thái thúc tổ không cần áp lực mà sủng hạnh người mới, thái quý phi sẽ không tìm y gây phiền toái nữa. Cho đến tận bây giờ y vẫn không coi chính mình là nữ nhân, nhưng ít gây thù hằn cùng tìm phiền toái thì vẫn tốt hơn.

Chỉ là y tự nhiên hiền lành như vậy khiến cho thái thúc tổ vẫn còn là một thiếu niên xúc động. Sau khi về phòng, hắn động tay động chân, kiềm chế chẳng nổi vài lần muốn làm chuyện thân mật.

Dận Tự đành thở hổn hển kêu ngực đau, kiên trì đuổi người ra khỏi phòng. Y đã hơn bốn mươi tuổi, đối phó với một  tiểu tử non nớt còn không nói, một chiêu giả bệnh này dung không biết bao nhiêu lần. Vốn định gợi ý Mã Giai thị mạnh dạn tới hầu hạ, lại sợ quá nóng vội lộ ra dấu vết, đành thuận theo tự nhiên.

Tiếp tục tĩnh dưỡng gần một tháng, Mã Giai thị thừa hoan hai, ba lần, Hỉ Tháp Tịch cũng chân chính búi tóc [6], Dận Tự vẫn lấy cớ ngực đau nằm ở trên giường, chỉ có buổi tối mới đứng dậy đi lại.

Ngay khi y đang do dự có nên tiếp tục giả vờ nữa hay không, trong cung bay tới tin tức thái quý phi bị bệnh nhẹ, truyền Đổng Ngạc thị vào hầu hạ.

Lúc này Dận Tự mới nhớ tới một đại sự, không biết Đổng Ngạc thị đã gặp qua Thế Tổ hoàng đế chưa?

**********************************

[1] Tông Nhân Phủ: là cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc thời nhà Minh và nhà Thanh Trung Quốc. Nhiệm vụ của phủ này là: trông nom sổ sách, gia phả hoàng tộc, đền miếu trong hoàng tộc; giải quyết các vấn đề có liên quan đến các thân vương, công tử, công tôn,...

[2] Ngạch nương: mẹ

[3] Mãn Mông quý nữ: chỉ những tiểu thư có thân phận cao quý mang dòng máu người Mãn hoặc người Mông Cổ.

[4] thái thúc công: chú của cha

[5] thu phòng: ở đây ý chỉ nhận thêm thị thiếp vào hậu viện

[6] búi tóc: ở đây ý chỉ kết tóc phụ nhân. Thời xưa, người phụ nữ đã có chồng sẽ phải búi tóc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro