Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương trình học của thư viện Cửu Thiên là hai ngày học môn chính một ngày học môn phụ, mỗi mười ngày sẽ có một ngày nghỉ.

Cảnh Nhạc học môn chính hai ngày liên tiếp, hôm nay đến phiên môn phụ phù pháp.

Ờ... Chính là lớp của Ngũ Đạo chân nhân đó.

Hắn căng da đầu bước vào lớp học. Vừa vào trong đã nhận được một đống ánh mắt phức tạp, không khí tràn ngập xấu hổ.

Cảnh Nhạc sớm quen được hâm mộ, cũng quen bị đố kị, quen được người tán thưởng, cũng quen bị người căm ghét, nhưng mà không quen nổi với loại đồng tình mang theo ánh mắt muốn nói lại thôi này...

Hắn định thần ra vẻ trấn định tìm vị trí ngồi xuống, mặc cho người ta đánh giá.

Không lâu sau Trịnh Bạch cùng Cố Hiệp cùng nhau đến. Cả hai đi thẳng tới phía hắn, Trịnh Bạch hưng phấn nói: "Lão tổ, ta nghe nói hôm qua Kỉ Kỉ nó ——"

"Khụ khụ khụ......" Cảnh Nhạc thô bạo đánh gãy, "Pháp tu của các ngươi học ra sao rồi? Còn có, trong thư viện đừng gọi ta là lão tổ."

Trịnh Bạch cùng Cố Hiệp liếc nhau, rốt cuộc biết lão tổ không muốn nói đến đề tài này, vì thế phối hợp mà lảng sang chuyện khác.

Chờ nói xong tình huống bên mình, Trịnh Bạch đột nhiên hỏi: "Lão, A Cảnh, ta nghe nói lớp kiếm đạo của các ngươi, phương pháp dạy của Tần chân quân rất...... không bình thường?"

Kỳ thật nguyên văn hắn nghe được là biến thái kìa.

Cảnh Nhạc: "Đúng là không theo lẽ thường, nhưng đối với ta có ích rất nhiều."

Trịnh Bạch như suy tư gì gật đầu nói: "Ta đã hỏi thăm qua, lớp phù tu này ngoài chúng ta còn có sáu đệ tử phái Tử Hà, cái tên An Văn Tinh kia, còn có vị ái đồ của Triều chân nhân là Khang Cẩm đều có mặt."

Cảnh Nhạc: "Có lẽ do phái Tử Hà cùng Thanh Trúc Trai đều nằm ở vùng hạ Nam Châu, ít nhiều cũng mưa dầm thấm đất, đối với phù pháp có chút hiểu biết."

Dứt lời, hắn theo bản năng nhìn sang hướng của phái Tử Hà, lại thấy người nào người nấy đều nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt sáng ngời tràn đầy chiến ý.

Cảnh Nhạc: "......"

Sao lại có cảm giác lớp phù tu này sẽ không yên bình nhỉ?

Lúc này tiếng chuông báo hiệu vào học đã vang lên, một vị lão đạo tóc trắng chậm rãi tiến vào, bên hông treo một bầu rượu, đầu mũi ửng đỏ nhìn là biết quanh năm uống rượu.

Cảnh Nhạc rũ mắt nhìn mặt đất.

Nhưng Ngũ Đạo chân nhân không hề để tâm chuyện hôm qua, thậm chí không thèm liếc Cảnh Nhạc lấy một cái, chỉ chuyên tâm quy củ giảng về phù pháp.

"Lấy tinh khí của đạo, một nét mực đơn giản trên phù sẽ hóa thành tinh khí của vật......"

Cảnh Nhạc âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

"Lấy tà ác phụ trợ chân giáo, triệu hồi quần linh, ngự chế sinh tử, bảo trì kiếp vận (*), an trấn...... khò khò......"

???

Bọn học sinh ngu người —— Ngũ Đạo chân nhân, cứ vậy mà ngủ luôn rồi...

(*Mấy câu này khó hiểu vãi @.@ chắc do mình ko hợp tu phù đạo >.<)

Phòng học lặng yên không một tiếng động.

Một lúc sau, có đệ tử nói: "Ta nghe nói Ngũ Đạo chân nhân nếu ngày nào không uống đủ một bình rượu thì sẽ ngủ gật bất kể đang làm gì. Năm đó khi vẫn còn là nội môn đệ tử của Thanh Trúc Trai, trong một lần tỷ thí có đồng môn kiêng kị thực lực của ngài ấy, cố ý trộm hồ lô rượu làm ngài đang thi thì ngủ mất tiêu..."

Cảnh Nhạc: "......"

Chúng học sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía Cảnh Nhạc, hắn chỉ đành gượng cười: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Hay là... Cứ để cho chân nhân ngủ đi?"

"......"

Vì thế lúc buổi tối Cảnh Nhạc trở về, Mạnh Thiện hiếu kỳ hỏi: "Hôm nay Ngũ Đạo chân nhân có nói gì không? Chân nhân... có bán thảm với ngươi không?"

Thì ra hôm qua Ngũ Đạo chân nhân gặp ai cũng đều khóc lóc kể lể, trong thư viện người nào cũng biết y bị trộm mất rượu.

"Không có."

Cảnh Nhạc buồn bã nói: "Ông ấy ngủ cả ngày."

Ngũ Đạo chân nhân ngủ thẳng một mạch đến khi mặt trời lặn mới tỉnh lại, đúng lúc ấy tiếng chuông hết giờ vang lên, y ném ra một câu "Hết giờ" liền nhanh chóng móc ra bình hồ lô rót một ngụm rượu mới ủ xong, còn đắc ý mà nhìn Cảnh Nhạc.

Sau đó, lúc Cảnh Nhạc trên đường quay về kí túc xá còn gặp Tần Yến Chi, có điều mới thấy xa xa hắn đã trốn tiệt. Cảnh Nhạc xưa nay đối với chuyện mình có lý thì chẳng ngán ai, nhưng đối với chuyện mình đuối lý thì chưa mặt dày tới nỗi thản nhiên như thường.

Huống chi Tần Yến Chi trước giờ hình tượng cao lãnh, Lam Phượng lại trước mặt mọi người xé áo người ta, thân là chủ nhân, hắn thật tình cảm thấy áy náy vì mạo phạm giai nhà lành.

Mạnh Thiện: "...... Vậy, vậy cũng tốt, ha ha."

Lam Phượng nguyên ngày bị xích đến héo khô cả chim, vừa thấy bóng Cảnh Nhạc liền bắt đầu làm nũng làm nịu, giơ cánh xin lỗi thề hứa các kiểu.

Cảnh Nhạc cũng không thể nhốt nó cả đời, chỉ nói: "Họa do ngươi gây ra thì tự đi mà dọn, nghĩ cách xin lỗi Ngũ Đạo chân nhân và Tần chân quân đi. Nếu bọn họ vừa lòng vậy ta không tính toán với ngươi nữa."

Vì thế Lam Phượng được thả ra, ôm mặt khóc sướt mướt mà bay đi.

Lam Phượng biến mất hai ngày, hôm nay Cảnh Nhạc đang đi từ Kiếm Các ra thì bị Tần Yến Chi gọi lại.

"Con gà kia, là của ngươi sao?"

Cảnh Nhạc lập tức cảnh giác, không lên tiếng.

"Ta không rõ sao hai ngày nay nó ném vài rách vào phòng ta, ban đêm lại ầm ĩ ở bên ngoài phòng."

Cảnh Nhạc: ".................."

"Khả, khả năng là do ngày ấy nó cào rách áo Tần chân quân, trong lòng hổ thẹn nên muốn tạ lỗi?"

Tần Yến Chi trầm mặc một lúc lâu, "Không cần."

Cảnh Nhạc: "...... oh."

Hôm sau lại đến ngày học môn phụ.

Ngũ Đạo chân nhân vừa thấy Cảnh Nhạc liền khóc lóc kể lể: "Bạn học Cảnh à, gà nhà ngươi mỗi ngày đều mang cho lão phu một bầu rượu, lão phu thật sự cảm kích. Nhưng mà trời còn chưa sáng nó đã đứng ở ngoài cửa sổ phòng lão phu thì thà thì thầm, nếu không phải lão phu định lực tốt, nói không chừng đã lên cơn đau tim luôn rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì a?"

Cảnh Nhạc chột dạ, "Khả, khả năng là do ngày ấy nó uống trộm rượu của chân nhân, trong lòng hổ thẹn nên muốn tạ lỗi?"

Ngũ Đạo chân nhân nửa ngày nghẹn ra một câu: "Không cần."

Cảnh Nhạc: "...... ah."

Tóm lại, hôm nay cuối cùng có thể đi học bình thường

.

Ngũ Đạo chân nhân chậm rãi giải thích về một ít thường thức cơ bản về phù đạo, đa phần đều là những điều bình thường mà ở bên ngoài chỉ cần một linh thạch mua quyển 《 Phù đạo nhập môn 》 là có thể biết hết, bởi vậy không ít học sinh hiện lên vẻ không kiên nhẫn, còn có người mơ màng sắp ngủ.

Ngũ Đạo chân nhân làm như nhìn không thấy, nói huyên thuyên một canh giờ mới chậm rì rì lấy lá bùa ra, "Hôm nay, chúng ta cần luyện chính là một loại phù được sử dụng hàng ngày - Khinh Thân Phù."

Tên như ý nghĩa, Khinh Thân Phù có thể giảm bớt trọng lượng thân thể và tăng tốc độ di chuyển của người sử dụng.

Tu giả phải tu đến kỳ Kim Đan mới có thể ngự kiếm, trước Kim Đan nếu muốn đi đường chỉ có thể dựa vào linh thú linh cầm hoặc pháp khí phi hành, mà trong tình huống khoảng cách không xa rất nhiều người đều chọn dùng Khinh Thân Phù.

Loại bùa này quá mức bình thường, bởi vậy lập tức có người thì thầm: "Sao lại là Khinh Thân Phù? Loại này ta đã sớm luyện được rồi."

"Đúng đó, còn tưởng rằng có thể học loại phù nào mới lạ chút."

Ngũ Đạo chân nhân không nói một lời chỉ yên lặng làm mẫu. Hai ngón tay y khép lại, lôi kéo một tia linh lực giữa không trung vẽ nên từng đạo phù văn, đường nét uyển chuyển, linh lực cân bằng. Hai ngón tay Ngũ Đạo chân nhân điểm một cái, phù văn liền dung nhập vào trong giấy phù màu vàng.

Y thu hồi bùa nói: "Các ngươi tự luyện tập trước, hai canh giờ sau chúng ta sẽ kiểm tra kết quả."

Dứt lời, hắn uống một ngụm rượu, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Mọi người bất đắc dĩ đành phải làm theo.

Thật ra đây là lần đầu Cảnh Nhạc tập luyện chế Khinh Thân Phù, hắn nhớ lại những động tác vừa rồi của Ngũ Đạo chân nhân, chỉ cảm thấy mỗi một nét bút, mỗi chuyển động, mỗi điểm dừng mượt đều như mây trôi nước chảy, cảnh đẹp ý vui. Thậm chí đối phương còn dùng tay không vẽ bùa, không cần chu sa mà có thể trực tiếp câu thông linh khí tiến nhập vào phù, đủ thấy độ thuần thục của Ngũ Đạo chân nhân ở phương diện này.

Nhưng không biết vì sao, hắn vẫn cảm giác hoa văn trong bùa xuất hiện có chút đột ngột, tựa hồ không nên như vậy mà phải càng ngắn gọn, trực tiếp hơn.

Tu giả vẫn luôn tin vào trực giác của mình, vì thế hắn quyết định thử xem.

Cảnh Nhạc lấy ra giấy bút cùng chu sa đã chuẩn bị từ trước, dựa theo suy nghĩ trong lòng phác hoạ ra một tấm Khinh Thân Phù hoàn toàn mới.

Hai canh giờ chớp mắt đã qua, Ngũ Đạo chân nhân đưa họ ra bên ngoài lớp học, đi đến trước một hồ nước nằm trên đỉnh núi thứ bảy của thư viện.

"Khinh Thân Phù nếu vẽ thành công có thể đứng trên mặt nước, các ngươi thử luôn đi."

Chúng học sinh nhìn nhau, phái Tử Hà An Văn Tinh sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến bên hồ, "Không bằng để đệ tử thử trước?"

Hắn lấy ra bùa chú kẹp giữa hai ngón tay, trong miệng lẩm bẩm niệm chú, hoàng phù đột nhiên bốc cháy, một ít tro phiêu tán ở trong gió bay lên không trung.

An Văn Tinh bước một chân nhẹ nhàng đạp lên trên mặt nước rồi dừng một chút, vốn biểu tình có chút nghiêm túc bỗng buông lỏng, một chân kia cũng bước lên.

Mặt hồ như gương lan ra từng vòng gợn sóng, nhưng An Văn Tinh lại như giẫm trên đất bằng, hắn nhếch môi cười rồi bắt đầu cất bước chạy như lăng ba phi yến (*).

(*Chim yến bay lượn)

Ngũ Đạo chân nhân không có biểu tình gì, chỉ nói: "Được rồi được rồi, tiết kiệm chút sức lực đi, phù này của ngươi có thể sử dụng được nửa canh giờ, hay là ngươi muốn chạy hết nửa canh giờ?"

Trên bờ không ít học sinh cười trộm nhìn An Văn Tinh xấu hổ quay về, nhưng vẫn không quên khiêu khích liếc Trịnh Bạch một cái, người sau nhịn không được trợn mắt xem thường, thầm nghĩ: chỉ là Khinh Thân Phù thôi mà, ai chẳng biết!

Tuy nhiên cũng có người không luyện chế thành, có điều không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có ba, năm tấm bùa không thể phát động thành công. Chờ tất cả mọi người đều thử nghiệm xong mới tới phiên Cảnh Nhạc chậm rãi đi đến bên hồ.

Muốn chiếm spotlight thì hãy là người lên sàn sau cùng!

... Thật ra không phải, Cảnh Nhạc vốn không biết bùa chú uy lực như thế nào, trong lòng hắn cũng có chút khẩn trương. Loại khẩn trương này không phải sợ mất mặt vì thất bại, mà là loại chờ mong đối với kết quả không biết trước.

Cảnh Nhạc hít sâu, niệm chú phát động bùa, trong nháy mắt khi bùa bốc cháy bỗng một trận cuồng phong quét tới thổi lên từng đợt sóng cao đến nửa trượng (khoảng 2m), tất cả mọi người bên hồ đều bị thổi đến không mở nổi mắt.

Cùng lúc đó, Cảnh Nhạc cảm giác thân thể mình nhẹ tựa lông chim, cả người như dung nhập vào trong gió, đến mỗi sợi tóc đều có thể trải nghiệm niềm sung sướng được gió vờn quanh.

Tầm nhìn của hắn càng ngày càng cao, trong nháy mắt đã bay khỏi mặt đất hơn một trượng.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, chưa bao giờ nghe nói Khinh Thân Phù còn có loại thao tác này nha?

Chỉ thấy Cảnh Nhạc bước một bước nhỏ người đã đi tới giữa hồ, hồ nước xanh biếc phập phập phồng phồng phá nát ảnh phản chiếu của hắn. Bước thêm một bước đã lướt qua mặt hồ, đến được bờ bên kia......

Trên thực tế, Cảnh Nhạc lúc này cũng bị dọa ngu người.

Thế nào cũng không ngờ Khinh Thân Phù sau khi được hắn cải tiến hiệu quả lại tốt như vậy!

Kiếp trước hắn đối với phù đạo cái hiểu cái không, tuyệt đối không có loại thiên phú này. Nghĩ lại, hơn phân nửa là nhờ Toàn Linh Thể đối với linh khí thập phần mẫn cảm, mà phần lớn kết cấu của phù văn đều bao hàm thiên địa linh khí, bởi vậy cho dù là thay đổi rất nhỏ hắn vẫn có thể cảm ứng được, tựa như một loại bản năng trời sinh.

Mà Ngũ Đạo chân nhân vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê đứng bên hồ lúc này đột nhiên mở to hai mắt nhìn Cảnh Nhạc, suy nghĩ trong lòng vận chuyển liên hồi.

Loại Khinh Thân Phù này chưa từng nghe thấy, một bước vậy mà vượt qua mười trượng, nếu phối hợp với công pháp có thể đi qua trăm trượng trong một hơi thở, quả thực chính là vũ khí chạy trốn sắc bén của tu sĩ cấp thấp! Nếu là mang đi bán nhất định có thể kiếm tiền đầy túi!

Bởi vậy sau khi Cảnh Nhạc trở về đã thấy Ngũ Đạo chân nhân hai mắt phát sáng nhìn qua làm hắn tự dưng lạnh gáy.

Ngũ Đạo chân nhân: "Đây đúng là Khinh Thân Phù sao?"

Cảnh Nhạc: "Phải, có điều ta đã sửa lại phù văn."

Ngũ Đạo chân nhân mỉm cười, vẻ mặt chờ mong mà nhìn hắn.

Cảnh Nhạc rốt cuộc hiểu được ý tứ đối phương, vì thế lắc đầu nói: "Xin lỗi chân nhân, ta muốn dùng nó bán kiếm tiền, cho nên tạm thời không thể nói phương pháp cho ngài được."

Hắn rất thẳng thắn làm Ngũ Đạo chân nhân không biết nói gì, một đám bên cạnh dựng tai nghe lén cũng lộ ra vẻ mặt thất vọng.

"Nhưng mà... ngày khác ta có thể cho mọi người một ít."

Tất nhiên là sẽ dùng ngụy văn che dấu, Cảnh Nhạc yên lặng bổ sung trong lòng.

Mọi người tất nhiên cũng đoán được hắn sẽ che dấu, đa phần bùa chú trên thị trường đều có ngụy văn, nhưng biết đâu mang về tự nghiên cứu có thể nhìn ra gì đó? Ngay cả nghiên cứu không ra thì dùng để chạy trốn cũng tốt, tu chân giới nhiều nguy hiểm a!

Vì thế không khí dị thường hài hòa, chỉ trừ người của phái Tử Hà sắc mặt giống như ăn phải cớt.

Đêm nay trăng sáng sao thưa.

Tần Yến Chi ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ nhắm mắt tu luyện, bỗng nhiên cảm ứng được bên ngoài có người. Y vừa mở của ra liền thấy vị lão tổ kia của Hàn Vân Tông dựa vào một gốc cây cây đào trong viện, đứng giữa biển hoa mang biểu tình rất là ngưng trọng mà nhìn ánh trăng nơi xa.

Đối phương nghe được động tĩnh bèn quay đầu lại, hơi sửng sốt, ngay sau đó trong mắt dâng lên ý cười, "Tần chân quân chào buổi tối!"

Tần Yến Chi: "Ngươi tới có chuyện gì?"

...... Trầm mặc.

Qua một lúc đối phương ho nhẹ một tiếng, "Ta tới bắt gà."

Tần Yến Chi: "Ừ."

...... Tiếp tục trầm mặc.

Dưới ánh trăng, Tần Yến Chi một thân trắng thuần cho người ta ảo giác hắn là do ánh trăng ngưng ảo thành.

Nhưng Cảnh Nhạc lại vô tâm thưởng thức, hắn rốt cuộc nhịn không được nói: "Ban đêm gió lạnh, Tần chân quân vẫn nên quay về phòng đi."

Tiếng nói vừa dứt, một con gà con màu lam từ xa bay tới. Chỉ thấy nó trên miệng ngậm một miếng vải rách, dưới chân quắp lấy bầu rượu còn to hơn người nó, thân thể lảo đảo......

"Phanh ——"

Tần Yến Chi bay nhanh về phòng đóng cửa lại.

Cảnh Nhạc: "......"

Lam Phượng vừa thấy Cảnh Nhạc lập tức giả đò đáng thương vô cùng, bộ dáng lung lay sắp đổ.

Cảnh Nhạc vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ thầm chắc mình bị ấm đầu rồi mới bảo Lam Phượng đi tạ lỗi, đối với người bị hại là sát thương gấp đôi nha, vì thế bất đắc dĩ nói: "Kỉ Kỉ, Tần chân quân và Ngũ Đạo chân nhân đã tha thứ cho ngươi rồi, cho nên ngươi không cần đi tặng rượu với ném vải rách......"

Lam Phượng ánh mắt sáng lên, bầu rượu rơi "xoảng" vỡ nát trên mặt đất, tràn ra hương rượu thơm nồng.

"Ta mệt mỏi quá a! Kỉ Kỉ hai ngày nay siêu vất vả! Mỗi ngày đều phải đi bán nghệ ở Nhạc Thành mới có thể đổi được một chút vải vụn cùng một bầu rượu, sáng đêm còn phải ca hát phục vụ họ, cuối cùng cũng được tha thứ rồi a~!"

...... Ca hát......???

Cảnh Nhạc khóe mắt giật giật, quyết định bỏ qua đề tài này, cười nói: "Bán nghệ? Ngươi có tài nghệ gì có thể bán?"

Lam Phượng: "Ta ta ta, Kỉ Kỉ biết giả trang thành què, ông chủ tiệm vải thấy ta đáng thương, dù ta ngậm đi một miếng vải vụn cũng không ngăn cản!"

Cảnh Nhạc: "...... Cho nên, ngươi cũng làm giống vậy để đổi rượu?"

Lam Phượng: "Đương nhiên không phải! Ta biết giúp khách nhân mổ vỏ hạch đào, lột hạt dưa, giúp quán rượu lôi kéo sinh ý! Ông chủ cao hứng liền cho ta một bầu rượu. Có mấy khách nhân thích ta, bọn họ còn cho Kỉ Kỉ uống rượu ——"

Nói xong, cánh nhỏ vội che miệng lại: "Ta, ta một ngụm cũng chưa uống, Kỉ Kỉ thề."

Cảnh Nhạc: "...... Vất vả cho ngươi."

Lam Phượng tức khắc vênh mặt lên trời, kiêu ngạo không ai bì nổi.


———

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Cảnh Cảnh: Kỉ Kỉ, ngày đó có bình luận nói thích ngươi, muốn cho tên ngươi vào sách cấm.

Lam Phượng ngượng ngùng: nhưng, nhưng mà Kỉ Kỉ phải thành niên mới có thể hóa hình.

Cảnh Cảnh: Có ý gì?

Lam Phượng oa oa khóc: Kỉ Kỉ hiện tại còn không có JJ, Kỉ Kỉ là thái giám a~!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro