Chương 137: Các anh có thể vượt qua trò chơi này không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 137: Các anh có thể vượt qua trò chơi này không?

Dịch + Edit: Raucangcua

Thâu đêm suốt sáng, lại liên tiếp bận bịu cả ngày. Nhìn thấy mọi người hai mắt đỏ hoe, Vu Kiện đang chuẩn bị cho mọi người về nghỉ ngơi, kết quả một cái e-mail, chỉ có thể gạt đi.

Sau khi Lâm Cửu Nguyệt xác định e-mail an toàn mới mở ra.

Mọi người lên xem Nhà Thiết Kế Tử Vong muốn làm trò gì.

Chỉ nhìn thấy trên e-mail hiện lên từng hàng chữ.

Lâm Cửu Nguyệt bắt đầu đọc.

" Tổ trọng án số 0, xin chào, tôi là Nhà Thiết Kế Tử.

Tôi biết các người rất muốn đến bắt tôi, nằm mộng cũng nhớ.

Nhưng như đã nói qua, các người cần phải có chất xám mới có thể cùng tôi đấu.

Sau đây là một trò chơi nhỏ, tôi mất hết thảy 31 phút để vượt qua các vòng. Hy vọng các người có thể vượt qua tôi.

Sau khi thông quan, các người sẽ thu hoạch được một manh mối liên quan đến tôi. Đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau một lần.

*đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau trong " Nine Seven Three" - chỗ này tác giả để cũng không biết là gì, ghi chú một tí.

Cơ hội khó được, hảo hảo nắm chắc."

Lâm Cửu Nguyệt đọc xong liền đưa chuột di chuyển đến một trò chơi nhỏ bên dưới, cùng trò chơi phổ thông trên web không sai biệt lắm, tên là Trí Lực Khối Lập Phương.

*nguyên tác: Zhili Cube.

" Ấn mở nhìn xem! " Vu Kiện không muốn thua kình đi lên.

Lâm Cửu Nguyệt click mở trò chơi, sau đó màn hình hiển thị quy tắc trò chơi: sử dụng bàn phím lên, xuống, trái, phải di chuyển khối gạch màu đỏ trên sàn và làm cho chúng rơi vào các lỗ vuông của mỗi cấp độ, hết thảy có 50 cấp độ. Trong quá trình di chuyển, viên gạch rơi khỏi mép sàn trò chơi sẽ khởi động lại.

Quy tắc trò chơi phát xong, trên màn hình xuất hiện một sàn không đều được làm bằng gạch vuông màu xám. Có một lỗ hình vuông ở một bên, một bên là viên gạch hình khối màu đỏ. Chiều dài hai viên gạch vuông sứ xám, đáy là kích thước của ô, lớn nhỏ nhất trí.

" Muốn chơi sao? " Lâm Cửu Nguyệt bẻ ngón tay, không đợi trả lời trực tiếp di chuyển khối gạch đỏ, cửa thứ nhất không đến mười giây thông qua.

Lúc này, đầu óc mọi người cũng bắt đầu chuyển động. Bất quá phản ứng của Lâm Cửu Nguyệt tương đối nhanh, một hơi vượt qua bảy cấp độ, nhưng càng về sau độ khó càng lớn, đã bắt đầu xuất hiện cơ quan, Lâm Cửu Nguyệt không khỏi nhăn mày.

" Quay lại một ô, rẻ trái, sau đó đi tiếp."

" Đúng đúng đúng, chính là như vậy, quay lại. Đẹp quá! "

" Đối với cấp độ hai cơ quan này, trước tiên đem cầu nối dựng lên, tiến lên một ô, sau đó ngã xuống, lăn hai ô. "

" Tốt lắm, tiếp tục! "

Mấy người vây quanh, hiến kế hiến kế, thay phiên ra trận. Phục Cường nhìn đến tầng thứ tám, não liền có chút đau, trực tiếp bỏ cuộc, lui ra ngoài rót cho mình một ly cà phê.

Lúc này, Dương Triếp cùng Tô Hề đã đến quán thịt nướng Bát Phương, người không ít, có ở trong quán, có ở ngoài quán, việc kinh doanh không tệ.

Dương Triếp chọn một cái bàn gần mép ngồi xuống, một nữ nhân viên phục vụ mặc quần jean xanh nhiệt tình đem thực đơn đưa qua.

Dương Triếp lướt qua, đem mấy món bình thường thích ăn một hơi chọn hết, sau đó Tô Hề chọn thêm vài món và một ly bia tươi.

Cô gái từng cái ghi lại, sau đó đem đến một dĩa đậu phộng.

Hai người một bên ăn, một bên đợi.

Thời điểm này một đám lưu manh cười cười nói nói đi đến, một người trong đó cánh tay treo ở trước ngực, chính là ngày đó bị Dương Triếp gọt một trận đầu trọc.

Tên đầu trọc đang cười khoe khoang, chợt thoáng nhìn thấy Dương Triếp ở trong góc, cả người run lên, nụ cười trên mặt đột ngột dừng lại, lại còn bị nước miếng làm cho sặc.

" Anh Phi, anh không sao chứ? "

" Không có việc gì! Không có việc gì! Nếu không chúng ta đổi nhà ăn đi! " đầu trọc Lưu Phi nói. Lần trước sau khi trở về, hắn ta thật ra không phục, nhưng là Trương Diệp đem hắn cùng Dương Triếp giao thủ sự tình nói cho biết, Lưu Phi liền phục, bởi vì hắn trước đó bội phục nhất liền là Trương Diệp. Kể từ ngày đó, Lưu Phi không dám hướng cư xá Phong Cảnh Thủy Ngạn tới gần, với lại Trương Diệp đã phát hạ lời nói, sau này bất kỳ ai nhìn thấy Dương Triếp đều phải cung cung kính kính gọi một tiếng Dương ca.

Nghĩ đến đây, Lưu Phi có chút rối rắm, có nên tiến lên chào hỏi một tiếng? Anh ta sẽ không lên đánh hắn chứ?

Đang do dự, anh em mấy cái ngươi đẩy ta thao liền đem hắn kéo xuống một cái bàn trống trước. May là cách xa bàn của Dương Triếp nên thở phào nhẹ nhõm.

Dương Triếp thấy hắn một mặt khẩn trương cũng liền không nhìn hắn nữa, ánh mắt rơi về trên người Tô Hề.

Tiểu nha đầu tuy không lớn nhưng là tự nhiên hào phóng, trắng trẻo xinh xắn, trong lúc đó đã dẫn tới không ít thực khách đưa mắt nhìn nhau.

Tô Hề gặp Dương Triếp một mực nhìn mình, gương mặt nhỏ nhắn nổi lên hai đoá đỏ ửng, khẽ cắn đôi môi mềm mại đưa anh nửa dĩa đậu phộng.

" Cho anh! "

Dương Triếp sửng sốt, không nghĩ tới, cô bé một mực bóc vỏ không ăn mà đưa cho mình.

" Ân, chính em ăn là được, không cần đưa cho anh. "

" Em nguyện ý! " Tồ Hề nháy nháy đôi mắt to, thật giống như một ngôi sao lạnh lẽo trên bầu trời đêm, trong ao một vũng thu thủy.

Dương Triếp cười nhạt một tiếng, sau đó ăn một viên đậu phộng cô bé vừa bốc được.

Đúng lúc này, hai cô gái trông như sinh viên bước vào Bát Phương thịt nướng. Một người ôm đàn ghi-ta, một người cầm theo micro, trên sơ mi trắng có cài mã QR, phía dưới viết hàng chữ một ca khúc mười nhân dân tệ.

Dương Triếp liếc mắt nhìn, lúc này hai nữ sinh đang đi hỏi từng bàn một, hắn đang nghĩ, nếu hỏi hắn thì hắn sẽ chọn bài gì đây?

Đang nghĩ ngợi, thanh niên ngồi bên bàn đã ngăn cản hai người.

" Đến, cô gái, đến hát kèn cho anh em! " một trong số mấy thanh niên trên cổ quấn dây xích hét lên với nụ cười toe toét.

Tô Hề nhíu mày, nhỏ giọng hỏi " Bài hát thổi kèn là cái gì? "

Dương Triếp mặt sạm lại, còn có người không hiểu đó a.

" Khụ khụ, nam nhân nghe xong sẽ hưng phấn, nữ nhân nghe xong sẽ trầm mặc, tóm lại không thích hợp với trẻ con! "

Tô Hề mở to hai mắt, thầm nghĩ, trên thế giới này còn có dạng này bài hát.

Lúc này hai cô gái đỏ mặt ngượng ngùng vội vàng kéo đi, kết quả một tên nam tử cọ đứng ra ngăn cản.

" Làm gì? "

Cả hai bị doạ đến sắc mặt tái nhợt, cô gái ôm đàn vội giải thích " Ca, bài hát này, chúng tôi sẽ không..."

" Không biết hát, vậy các em sẽ thổi sao? "

" Ha ha ha ha... "

Một bàn người cười ha hả, những người xung quanh một số cười, một số trầm mặc, biểu hiện không hề giống nhau.

Hai nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay người chạy ra ngoài, kết quả bị nam tử ngăn lại, một tay bắt gọn.

" FYM, còn không có thổi liền muốn chạy? "

Hai cô gái bị doạ sợ, giọng nói rung rẫy, mang theo tiếng khóc nức nở kinh hãi nói " Ca, thật xin lỗi, chúng tôi thật sự không biết hát. "

" Ta hiện tại không có để ngươi hát, ta cho ngươi thổi. "

Vừa dứt lời, nát, liền có tiếng đập bàn vang lên, một người đột nhiên đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro