Chương 157: Phần thưởng ván thứ 3, thật đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: Phần thưởng ván thứ 3, thật đau lòng.

Dịch + Edit: Raucangcua

Cao Song Duệ không nghĩ tới hắn trực tiếp nhảy xuống, vội vàng tiến lên, một mặt lo lắng.

"Anh không sao chứ?"

Giang Lân lạnh lùng nói "Đây là cách tốt của mày sao? Chẳng lẽ mày muốn tao cứ treo mãi trên kia?"

"Là lỗi của tôi, vấn đề này tôi thật sự không nghĩ tới, nhưng chỉ có hai sợi dây, không phải hại anh chính là hại chính tôi sao!" Cao Song Duệ chân thành nói.

Giang Lân không thèm nói chuyện với hắn, sắp chết đến nơi còn có gì để nói chứ.

"Tiếp tục!"

Giang Lân mặt lạnh đi đến một bên khác.

Bây giờ dưới xương quai xanh của hắn có hai lỗ máu, vẫn đang tích tích nhỏ giọt, mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng dường như đem lưỡi câu xuyên qua lại cực kỳ dễ dàng.

Cót két.

Cao Song Duệ ra sức kéo xích sắt, Giang Lân loạng choạng lên đến đỉnh, mặc dù hắn cảm thấy xương của mình sắp bị móc sắt bẻ gãy, nhưng vẫn cảm thấy niềm vui chiến thắng khi nhìn vào các khớp dây trước mặt.

. . .

Khi hai dây được kết nối, một đạo hồ quang điện xuất hiện.

Răng rắc.

Ổ khóa cửa thứ ba đã được mở.

Cao Song Duệ quay đầu lại nhìn, đột nhiên kích động "Chúng ta thành công, chúng ta thành công rồi"

Giang Lân thở phào nhẹ nhõm, còn có một phút đồng hồ, vòng thứ ba nhiệm vụ coi như hoàn mỹ.

Nhưng vào lúc này, Dương Triếp lạnh lùng đè nén thanh âm vang lên trong phòng.

"Đầu tiên chúc mừng các người vượt qua vòng ba, tiến lên một bước lớn, nhưng nếu tổng điểm là 100, tôi chỉ có thể cho các ngươi 50 điểm biểu hiện. Tuy rằng các ngươi ý thức được đây là trò chơi tinh thần đồng đội, các người không suy nghĩ tại sao dây xích chỉ có thể kéo theo một hướng, các người nghĩ rằng đó là một thiết kế thất bại sao? Ha ha, nếu các người nghĩ như vậy, tôi chỉ có thể nói rằng các ngươi cực kỳ ngu ngốc!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, Triệu Thiên Lâm của Tổ trọng án số 0 cũng bị tát một cái thật mạnh!

"Ồ, đây là điểm quan trọng! Nhà Thiết Kế sẽ giải mã nó!"

"Này này, tôi biết hai người này vừa ngốc vừa xuẩn!"

"Mặc dù ta cũng ngu ngốc, nhưng lại rất hạnh phúc vào lúc này a! Bởi vì không chỉ có mình ta ngốc, ha ha ha"

Bạn mạng một trận dồn dập, Dương Triếp băng lãnh thanh âm tiếp tục nói.

"Như một phần thưởng cho việc hoàn thành trò chơi thứ ba, Cao Song Duệ, bây giờ ngươi có thể kết nối các dây xích sắt phía dưới hai bên lại với nhau kéo chúng thành một hình tam giác, mỗi cạnh 45 độ. Các người chỉ cần áp dụng một dốc ngược, đương nhiên bây giờ là xích sắt, có thể khó khăn, nhưng đối với ngươi, Giang Lân, từ dốc 45 độ đi xuống hẳn là không khó đúng không?"

Giang Lâm sững sờ, Cao Song Duệ choáng váng, mọi người một phen kinh ngạc.

Ngay lập tức Cao Song Duệ kéo sợi xích sắt trong tay sang phía bên kia nối hai sợi lại với nhau, quả nhiên xuất hiện một độ dốc rất trực quan, góc giữa sợi xích sắt và mặt đất chỉ khoảng 45 độ, chính là đã rất tốt rồi.

Thấy vậy, ai cũng hiểu.

Móc không phải dùng để móc, nó được sử dụng để kết nối. Sở dĩ có hai dây là vì sau khi kết nối, nó trở thành một chiếc thang đơn giản, có thể dễ dàng đi lại trên đó. Đây là lý do tại sao chỉ được kéo dài theo một hướng, nếu không sẽ trượt xuống khi đi lên.

Trò chơi câu cá! Tự mình muốn làm mồi!

"666!"

"Thiết kế này có thể áp dụng cho Sách kỷ lục Guinness!"

"Bẫy rập tiếp nối bẫy rập, trò chơi của Nhà Thiết Kế đều là bẫy rập. Bọn hắn đều đạp phải bẫy, tại sao tui lại muốn khóc như vậy a!"

"Cho nên Nhà Thiết Kế mới để lại cho bọn hắn một đôi giày, ha ha ha, thật là chu đáo a! Đáng tiếc vô dụng!"

"Hai đứa ngốc lo lắng rồi sao?"

"Ha ha ha, lão tử không có việc gì!"

Những người bạn mạng vui mừng khôn xiết, nhưng Vu Kiện và những người khác thì bị sốc, toàn bộ Tổ trọng án số 0 đều há hốc mồm, sự thật chỉ có một, nhưng họ không thể nắm bắt được.

Buồn!

Thương tâm!

. . .!

Đau lòng nhất chính là Giang Lân.

Đây không phải là phần thưởng thông quan, đây trần trụi là một sự sỉ nhục!

Giống như đứa trẻ thi được 100 điểm, vô cùng vui mừng, tuy nhiên, giáo viên lại nói với cậu rằng bài thi này điểm tuyệt đối là 1.000 điểm, khiến cậu như từ đỉnh núi rớt xuống vực sâu vậy.

Nguyên bản lẽ ra có thể hoàn thành dễ dàng lại chính mình đào ra hai cái hố lớn trên người, bản thân còn tự tràn ngập niềm vui...

A a a! ! !

Cỏ cỏ cỏ! ! !

"Nhà Thiết Kế Tử Vong, khốn kiếp! Mày đừng hòng thoát! Tao chắc chắn sẽ chính tay giết mày! Tao thề!"

Giang Lân tức giận hét lớn, hiện tại chỉ có cách này mới có thể trút được một chút oán giận của hắn.

Sắc mặt Cao Song Duệ tái nhợt.

Hai ván đầu bị chơi chết, đến ván thứ ba hắn tưởng mình cực kỳ thông minh, nhưng không ngờ rằng lại tự mình chơi chết mình.

Cái gì gọi là đủ thời gian, thời gian hai trò chơi trùng nhau là như nào? Hừ trò cũ*! Đều là giả dối, cố ý làm như vậy để hắn tự mình chui vào, kết quả hắn lại thật vui vẻ mà rơi vào bẫy, còn tự cho mình thật sự thông hiểu đạo lý trò chơi!

*nguyên văn là: 全特妈是套路, nhưng mình tìm mãi cũng không hiểu Quan tề mã (全特妈) là cái gì, cầu cao nhân chỉ bảo.

Kết quả thứ đào ra không phải là điểm G, toàn bộ đều là ph*n, kinh tởm muốn bệnh.

Đm! Điên rồi!

Hai mắt Cao Song Duệ trống rỗng, bị chơi đi chơi lại mấy lượt, hắn cũng sắp sụp đổ đến nơi.

Giang Lân nghiến răng nghiến lợi lấy móc sắt từ xương quai xanh ra, sau đó nhìn sợi xích đã kết nối tạo thành một cái dốc, dưới khả năng của hắn hoàn toàn có thể đi như đi trên mặt phẳng, nhẹ như chim én, nhưng mà, lại không thể đi xuống như vậy tránh cho tự rước nhục nhã, dù sao Nhà Thiết Kế Tử Vong nói ra chính là khiến hắn tự thấy bản thân ngu không thể tả.

"Cút con mẹ mày đi Nhà Thiết Kế Tử Vong. Lão tử cái này là tình nguyện nhảy xuống, mày làm gì được tao?" Giang Lân chửi rủa một tiếng, vừa buông tay liền hụt chân rồi rơi xuống. 

Sau khi tiếp đất lảo đảo một cái.

"ĐMMM!" Giang Lân gào thét điên cuồng, vừa rồi quá tức giận đến mức quên mất động tác nhảy xuống, hơn nữa quá mức kích động, không cẩn thận làm cho chân trái bong gân.

"A a a a a a a Fu*k Fu*k Fu*kkkkk" Giang Lân suy sụp đến mức không nói nên lời.

"Ha ha ha, tên ngốc này làm tui cười chết mất!"

"Nhảy đi nhảy đi, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa liền nhảy vào."

"Mặt đau quá nha, chân tui cũng cảm thấy đau rồi ha ha ha!"

"Sao hay ra dẻ quá à. Có giỏi thì tiếp đi, tiếp đi."

Ps: Các huynh đệ à, tui không phải cố ý quỳ xuống cầu một làn sóng ủng hộ, hoa, phiếu bầu hàng tháng, phiếu đánh giá. . . (hu hu lời của tác giả cũng là lời tha thiết của tui á, tui hong cần hoa với quà đâu, các huynh đệ ủng hộ là được)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro