Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một hồi chuyện ô long (khôi hài) liền hoa lệ mở màn như vậy, thời kì xám xịt nhàm chán chấm dứt.
Tứ đại hoa khôi bị chế ngạo, bốn tiểu tư Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhảy ra giải vây, con Tứ Vương Gia là Thiên Nặc Bảo thích Phượng tỷ, không phải Phượng tỷ thì không cưới vợ, có thể tưởng tượng trong một tháng không sợ không có chuyện bát quái để tám.
Người tức giận nhất chính là Nhã Nghiên, nàng trêu ai chọc ai? Vì sao lại thành vật hi sinh cho cuộc chiến nhàm chán này?

- Nhã Nghiên, chẳng trách ngươi muốn giữ các nàng lại, thì ra là có lão tình nhân của ngươi ở trong đó! - Bốn người đi vào khuê phòng của Nhã Nghiên vui vẻ trò chuyện trên trời dưới đất, Tỉnh Đào là người kích động nhất, Nhã Nghiên ung dung đẹp đẽ quý phái đem phối cùng Du Trịnh Nghiên lưu manh tầm thường, thật là một tổ hợp buồn cười - Thật không ngờ thì ra khẩu vị của ngươi là như vậy! - Cười phủ mị, chẳng trách Nhã Nghiên không có cảm giác với nam nhân, thì ra là nàng thích nữ!

- Nhã Nghiên, ta cảm thấy Du Trịnh Nghiên kia không giống người tốt, ta sợ ngươi chịu thiệt - Tỉnh Nam  trầm tĩnh nói, nàng thật sự lo lắng cho Nhã Nghiên, Nhã Nghiên tốt như vậy, muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, muốn tiền có tiền, Du Trịnh Nghiên kia miệng lưỡi trơn tru, cùng với ba người nào đó đều không minh bạch, rõ ràng là cá mè một lứa, sao có thể phó thác cả đời! [Tứ đại cầm thú: Này này này, chúng ta kém như vậy sao! Anh Anh, quản tốt nữ nhân nhà ngươi đi!]

- Nhã Nghiên, các ngươi ai áp ai? - Sa Hạ nói ra lời kinh người, lập tức gợi lên vấn đề các nàng rất quan tâm.

- Đúng vậy đúng vậy! Nhã Nghiên, ngươi không thể đánh mất thể diện là người đứng đầu tứ đại hoa khôi chúng ta, dù thế nào cũng không thể ở dưới được! - Tỉnh Đào chỉ thiếu nước lôi Nhã Nghiên đi tẩy não.

Nhã Nghiên thầm nghẹn khuất, tên chết tiệt Du Trịnh Nghiên kia thật không biết giữ mồm giữ miệng, những lời như vậy có thể nói lung tung sao? Còn nữa còn nữa, Sa Hạ, ngươi học cái xấu! Vì sao vậy! Sa Hạ đạm mạc trước kia sẽ nói ra lời nói kinh thiên động địa 'ai áp ai' như vậy sao? Xem ra sức ảnh hưởng của bốn người kia không phải tầm thường.

- Các ngươi cao hứng quá sớm rồi chăng? Giờ đã muốn chê cười ta? - Nhã Nghiên cũng không phải người dễ bắt nạt, sao có thể để các ngươi trốn thoát còn ta gánh tội thay cho các ngươi!

- Sa Hạ, ngươi vẫn nên lo lắng chuyện Chu Tử Du và ngươi ai là công là thụ đi! - Sa Hạ mặt lạnh lại càng lạnh.

- Tỉnh Nam, ngươi cần phải cẩn thận với Tôn Thái Anh, ta thấy nàng chín phần là muốn bò lên người ngươi - Mặt Tỉnh Nam đỏ lên, không nói gì.
- Tỉnh Đào, ánh mắt Kim Đa Hân nhìn ngươi cũng không trong sáng, đừng để ngày nào đó các ngươi không đánh một tiếng liền dây dưa cùng một chỗ, như vậy không tốt lắm - Tỉnh Đào bĩu môi một cái, không cho là đúng nói: - Nàng có năng lực làm ta ái mộ nàng thì ta đây cũng sẽ đồng ý!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều không nói chuyện, giống như đang chờ đợi điều gì.
Như nghiệm chứng lời nói của bốn người các nàng, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến liền!

- Vào đi! - Nhã Nghiên thật bất đắc dĩ, bây giờ nàng có nhảy xuống sông Tần Hoài cũng rửa không sạch.

Du Trịnh Nghiên đẩy cửa ra, trợn tròn mắt, sao tứ đại hoa khôi đều ở đây? Nàng lựa thời điểm không tốt rồi, bây giờ có thể xoay người đi không?

- Còn không thừa nhận, ngươi xem, nửa đêm còn đến gõ cửa phòng ngươi! - Tỉnh Đào nói nhỏ bên tai Nhã Nghiên - Mặc kệ thế nào cũng trăm ngàn lần không thể bị áp đấy! - Nói thế nào cũng là người làm hoa khôi, làm sao có thể bị một tiểu lưu manh chèn ép, rất không có mặt mũi!

Nhã Nghiên công khai liếc nàng một cái, tư tưởng người này thực đen tối! Còn nữa, ngươi lo lắng thừa!

- Ngươi tới làm gì? - Tuyệt đối không thể ở thời điểm này biểu lộ cảm xúc gì nếu không muốn bị ba người kia hỏi cung, cho nên Nhã Nghiên chỉ có thể học Sa Hạ trưng lên mặt than.

- Chuyện kia... - Cái nhìn chăm chú của tứ đại hoa khôi làm Du Trịnh Nghiên xấu hổ muốn chết, áp lực quả nhiên rất lớn - Kỳ thật, những lời khi đó của ta chỉ là ứng biến, ngươi chớ cho là thật.

Du Trịnh Nghiên kỳ thật cũng rất rối rắm,Nhã Nghiên rất tốt, nàng vẫn cảm thấy mình có cảm giác đối với Nhã Nghiên, có để ý, nhưng tuyệt đối không bay lên thành tình yêu. Hơn nữa, sắc đẹp của tứ đại hoa khôi vốn là nam nữ đều chết hết, nàng hiển nhiên cũng là người bị giết. Nhưng mặc kệ thế nào thì nàng vẫn là nữ. Tuy rằng bình thường luôn trêu chọc lẫn nhau với ba người Kim Đa Hân, Tôn Thái Anh, Chu Tử Du, cái gì cũng có thể nói ra khỏi miệng, việc gì cũng có gan làm, nhưng bọn họ chưa bao giờ có tư tưởng cùng nhau tìm nữ nhân.
Các nàng là hủ nữ, nhưng là hủ người khác, còn chưa tới mức hủ chính bản thân mình.
Có thể nói là, hiện tại các nàng đang chơi một trò chơi, tiền đặt cược chính là bản thân các nàng.

- Vậy ý của ngươi là ngươi không thích Nhã Nghiên của chúng ta? - Tỉnh Đào nhìn thoáng qua Nhã Nghiên bất động thanh sắc,chậc, tương lai hài tử này sẽ xui xẻo.

Du Trịnh Nghiên toát mồ hôi lạnh, Hân Hân, Tỉnh Đào người mà ngươi nhìn trúng là người chủ trương thêm củi đốt lửa!

- Cũng không phải, nhưng mà không phải là loại thích các ngươi tưởng.

- Du công tử cảm thấy chúng ta nghĩ là loại thích nào? - Tỉnh Nam đối với đề tài này cũng cảm thấy hứng thú, ở trước mặt Nhã Nghiên dám nói không thích còn không phải là muốn chết sao? Cho dù không thích cũng phải nói là thích!

- ... - Ngươi muốn ta nói thế nào, nói ra thì các ngươi chắc chắn sẽ cho rằng ta tự kỷ, cho rằng tư tưởng của ta không thuần khiết - Kỳ thật, ta đối với Nhã Nghiên hâm mộ đã lâu, nhưng ta chỉ là hâm mộ thuần túy, là thích đối với bằng hữu.
Sa Hạ, Tỉnh Đào, Tỉnh Nam không nói gì, nhìn Du Trịnh Nghiên từ trên xuống dưới.

- Một ngàn lượng bạc - Nhã Nghiên thản nhiên mở miệng, nhìn Du Trịnh Nghiên.

Ngươi muốn nhắc nhở ta cái gì? Ngươi là lão bản, ta là cấp dưới?

- À... đương nhiên là Nhã Nghiên rất tốt, nếu không có nàng thì huynh đệ chúng ta chắc chắn đã chết đói đầu đường - Chỉ có điều, tình cảnh hiện tại so với chết đói đầu đường còn thê lương hơn.

- À... ra là vậy! - Tỉnh Đào ngáp một cái - Ta thấy hơi mệt mỏi, chúng ta đi nghỉ ngơi trước - Lôi Tỉnh Nam và Sa Hạ  bước ra ngoài, không hề quay lại nhìn hai người trong phòng.

Đại đội đi rồi, áp lực giảm bớt không ít, nhưng tại sao Du Trịnh Nghiên lại cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như hơi tăng lên?

- Sắc trời đã tối, ta cũng không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa.

Du Trịnh Nghiên là người thức thời, nàng muốn chuồn nhưng chẳng qua là Nhã Nghiên không cho.

- Đợi đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Du Trịnh Nghiên cách cửa chỉ hơn một bước chân nhưng lại cảm thấy thật xa xôi. Bi thảm rồi! Sớm biết vậy thì không đến giải trình làm gì, nếu không phải sợ Nhã Nghiên làm khó dễ mình thì nàng cũng không lưu lạc đến tận đây. Du Trịnh Nghiên ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mắt nhìn sống mũi mà không nhìn người trước mặt.

- Ngươi là nữ! - Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định trăm phần trăm.

Du Trịnh Nghiên bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng, miễn cưỡng trấn định trong lòng:

- Vì sao lại nói vậy? Chúng ta có điểm nào giống nữ nhân? - Lời này nói ra thực bi thảm, các nàng có điểm nào giống nam nhân!

- Làm hoa khôi mà đến nam nữ cũng không phân biệt được thì cũng quá thất bại! - Đương nhiên còn có nguyên nhân sâu xa bên trong, nếu không phải Sa Hạ nói thì nàng cũng không dám chắc chắn là có thể nhìn ra.

- Ngươi nói với ta để làm gì? - Du Trịnh Nghiên không thể không nghi ngờ, Nhã Nghiên vốn dụng tâm kín đáo, trước kia không nói, bây giờ lại nói, có vấn đề!

- Gần đây lâu thiếu cô nương rất nghiêm trọng! - Nhã Nghiên rót chén trà, vân đạm phong khinh nói, giống như đang nói thời tiết hôm nay tốt lắm linh tinh.

Du Trịnh Nghiên rốt cuộc bình tĩnh không được nữa, nàng ta sẽ không muốn mấy người các nàng đi bán thân chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro