V125: Luân phiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bạn vào nick vivi_3010 trên wattpad để đọc các chương trước nhé.
______________

Editor: Mộc Hữu Chi

Beta-er: Mike-kun, Nuôi tui đi Minh1380


Morse chưa kịp nói đã bị gác máy.

Mathan hỏi: "Ai vậy ngài?"

"Là Bạch Mạc Ly." Morse sầm mặt, đôi mắt u ám không còn chút ánh sáng. Bạch Mạc Ly quả nhiên muốn thu hồi quỹ bảo hiểm. Mà hắn lại không có cách nào khác, chỉ có thể làm theo yêu cầu ấy.

Dùng Mộc Như Lam đổi lấy quỹ bảo hiểm, mà một chữ hắn ta cũng không đề cập tới chìa khóa hay mật mã...

Morse nhất thời đoán không ra tâm tư của Bạch Mạc Ly.

"Xem ra cảm giác của tôi là đúng, Bạch đương gia đối với Lam tiểu thư có điểm đặc biệt. Ngày đó lúc chúng ta lấy chìa khóa, tôi có cảm giác hắn chỉ muốn đoạt lại Lam tiểu thư mà không phải là chiếc chìa khóa. Thiếu chủ, tôi có thể hay không..."

Thời điểm Bạch Mạc Ly lấy Mộc Như Lam làm điều kiện để trao đổi thì Mathan liền chắc rằng hai người này có gian tình, vốn cũng là nam chưa cưới nữ chưa gả, Bạch Mạc Ly bộ dạng bá khí mười phần lại có quyền có thế, Mộc Như Lam thì xinh đẹp động lòng người, gia thế cũng thực không kém. Ngắn ngủi có vài ngày tiếp xúc, Mathan hắn đã đối với Mộc Như Lam sinh ra hảo cảm, trên người cô gái kia có một loại ma lực kì lạ nên việc Bạch Mạc Ly thích Mộc Như Lam cũng không kỳ quái.

"Bạch Mạc Ly đã có vị hôn thê, còn có một đứa con chưa chào đời." Morse nói, Tần Lãnh Nguyệt gọi điện cho hắn tự xưng là vị hôn thê của Bạch Mạc Ly, trong bụng còn mang thai đứa của hắn ta. Căn cứ vào thông tin nội ứng gửi về, đây là sự thật. Ngay cả đứa nhỏ cũng đã có, cô gái kia còn đang sống tại bên người Bạch Mạc Ly, ở Bạch Đế quốc người phụ nữ đó hình như cũng có địa vị không thấp. Khả năng Bạch Mạc Ly cưới cô ta rất lớn, không phải sao?

"Thiếu chủ, cái đó cùng chúng ta không có quan hệ." Mathan nhăn mày, cảm thấy suy nghĩ của Morse không quá thích hợp. Hiện tại hắn hẳn là nên nghĩ cách làm thế nào để lừa Mộc Như Lam vào tổng bộ Bạch Đế quốc chứ không phải bộ dạng ngầm cự tuyệt điều kiện trao đổi này. Dùng Mộc Như Lam đổi lấy quỹ bảo hiểm hoàn toàn là buôn bán có lời. Phải biết rằng hiện tại trên tay bọn họ đang có chìa khóa mà Bạch Đế quốc chỉ có hai phần ba mật mã, lại còn không có chìa khóa, bọn họ nhất định so với Bạch Đế quốc sẽ biết sớm hơn thứ bên trong két bảo hiểm là gì.

Morse không nói chuyện dựa vào cửa sổ, thu lại tầm mắt nhìn di động trên tay. Đúng là Mộc Như Lam và bọn họ không có quan hệ gì, nhưng cũng vì điều ấy mà hắn không khỏi cảm thấy hành động này quá mức đê tiện. Cô cái gì cũng chưa làm, còn cực kỳ phối hợp với bọn họ, tựa như chuyện gì cũng không nghĩ nhiều, vậy mà bọn họ lại đối xử với cô khốn nạn như vậy. Hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

"Thiếu chủ?"

"Cậu đi xuống trước đi." Morse không ngẩng đầu, lãnh đạm nói.

Mathan nhíu chặt mày nhìn Morse, đáy mắt xẹt qua chút u ám, mở cửa rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra ngoài liền liếc thấy một thân ảnh lướt qua, tầm mắt hắn di chuyển đến làn váy đang phiêu đãng bộc lộ bản chất vô lễ của chủ nhân khi nghe lén người khác nói chuyện.

Mathan thuận tay đóng cửa, nhìn theo hướng Sophie chạy đi. Không thể để ả phụ nữ ngu xuẩn này làm hỏng chuyện được, Lam tiểu thư không phải là người dễ lừa.

Sophie vội vàng chạy xuống rồi lao tới sopha ở đại sảnh. Ngồi bên cạnh là Robert đang đọc sách. Hắn quay sang nhìn cô ta một cái, Sophie liền trừng mắt qua làm động tác kéo khóa miệng, ý kêu Robert câm miệng.

Mathan xuống lầu đi đến trước mặt Sophie, thân hình 1m9 chỉ cần đứng đó cũng khiến người ta có áp lực cực lớn, hơn nữa hắn ta còn có cơ bắp to lớn cùng làn da ngăm đen, đặc biệt thân phận hắn còn là 'quân sư' của giáo hội, khiến Sophie có chút khẩn trương. Hắn sẽ không biết cô ta vừa mới nghe lén bọn họ nói chuyện đi?

"Sophie tiểu thư" Mathan cười để lộ hàm răng trắng sáng, nụ cười làm cho hắn thoạt nhìn là người thành khẩn thẳng thắng, đồng thời cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy hắn là một người có tâm tư tinh tế.

"Làm, làm gì?"

"Tôi có chuyện muốn mời cô hỗ trợ, tôi nghĩ cô nhất định cũng sẽ rất vui lòng giúp đỡ." Hắn cười, điệu bộ đó ai cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng nhìn đến tâm tư mà hắn che giấu. Thiếu chủ thực hiển nhiên đối với vị thiên sứ xinh đẹp ôn nhu lại tinh thuần - Lam tiểu thư kia có hảo cảm, này cũng không phải việc tốt, Mathan hắn là vì làm cho Morse ngồi trên đỉnh cao nên mới gia nhập giáo hội. Không tốt, không tốt, tuy rằng hắn cũng thích vị cô nương thiên sứ đó, bất quá sẽ có thượng đế phù hộ cô, còn lại bọn họ không cần quan tâm.

...

Giờ cơm trưa.

Thức ăn tại bệnh viện tâm thần Coen cũng khá tốt, căn tin rất sạch sẽ, bố trí thành nhà hàng nhỏ mang hương vị thôn quê. Đại khái là vì công việc ở đây không giống bệnh viện bình thường nên có hai căn tin. Gian chính của Coen là cho nhân viên công tác dùng cơm, còn gian phía sau núi là một căn tin lớn cùng kí túc xá, đó là để cho nhóm quân nhân dùng cơm cùng chỗ dừng chân.

Mộc Như Lam với Mặc Khâm Nhân ngồi dựa vào cửa sổ. Mộc Như Lam cùng nhân viên công tác không biết từ lúc nào đã trở nên rất quen thuộc. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân ở chung với một nữ hài tử, cùng nhau ăn cơm, còn có nhiều cử chỉ thân mật, lúc nào họ cũng hết sức kinh hãi lại tò mò mà lướt nhanh ánh mắt qua cửa sổ. Nhưng việc đó lâu dần cũng trở thành thói quen, mỗi lần nhìn thấy nhân viên lại thích ngấm ngầm chít chít miêu tả biểu cảm Mặc Khiêm Nhân cùng Mộc Như Lam thế nào thế nào, xong rồi còn kích động toàn thân run run, cũng không biết là suy nghĩ đến cái gì.

Đơn giản là hai người họ đã sớm quen làm trung tâm của sự chú ý rồi nên cũng không để ý.

Mộc Như Lam một bên gắp cho Mặc Khiêm Nhân thứ thức ăn hắn chán ghét như gừng hành tỏi, sau đó lại trừng mắt nhìn cái bát của mình bị Mặc Khiêm Nhân gắp thêm một đống cà rốt, hết sức ôn nhu hỏi, "Khiêm Nhân, anh làm gì vậy?"

"Ngoan, không thể kén ăn." Đây là lời Mộc Như Lam luôn nói hắn mỗi khi thấy hắn kén ăn, nhưng nay lại bị Mặc Khiêm Nhân thản nhiên phản bác lại.

Mộc Như Lam mỉm cười, "Nhưng là em vừa mới ăn một chén cà rốt a, Khiêm Nhân"

"Anh đã ăn hai chén gừng băm." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên quét mắt liếc cô một cái, nói.

Mộc Như Lam kiềm chế nụ cười, bày ra bộ dáng buồn rầu bất đắc dĩ, "Khiêm Nhân biến thành xấu rồi." Rõ ràng lúc trước thực nghe lời sẽ đem cà rốt ăn luôn. Quả nhiên là phải hảo hảo gạt hắn mới đúng, không nên cho hắn biết thực ra cô cũng chán ghét cà rốt.

"Chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho phép dân đốt đèn" Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói xong, bình thản như trước, bộ dáng không có gì bất đồng, song đáy mắt có chút ôn nhu, không quá rõ, cũng không sản sinh nhiều, toàn bộ sự ôn nhu ít ỏi đó chỉ cho một người, toàn thế giới chỉ duy nhất một người duy nhất đó.

Mộc Như Lam cùng Mặc Khiêm Nhân dù chỉ cần ngồi yên bất động thôi cũng làm mọi người nhịn không được mà đem toàn lực chú ý đến họ. Trước kia viện trưởng chỉ một thân một mình, bọn họ còn cảm thấy viện trưởng giống như vĩnh viễn chỉ có thể cô độc như vậy. Bởi vì con người hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn ánh trăng, luôn luôn cao cao tại thượng, cho dù gần ngay trước mắt, lại giống như mãi mãi đều không thể chạm tới. Trên thực tế mà nói, chỉ cần nhìn, ngươi liền biết con người hắn so với vùng bắc cực còn muốn lạnh hơn, khiến ngươi ngay cả dũng khí cùng tự tin để lại gần cũng không có.

Người như vậy vốn được định trước là một đời cô độc.

Cảm tạ thượng đế đã cho một cô gái như vậy tồn tại, một cô gái đặc biệt có sức hấp dẫn vô số người thường. Mà người đặc biệt thu hút người đặc biệt, bọn họ đến bên nhau thoạt nhìn không có chỗ soi mói, hoàn mỹ giống như vì đối phương mà sinh ra.

Chậm chạp ăn thứ thức ăn mình ghét, thẳng đến khi Mặc Khiêm cảm thấy Mộc Như Lam như vậy thực sự rất đáng thương, vì thế đành lấy đi bát cà rốt cô đang ăn dở. Lúc này Mộc Như Lam mới cười tươi, "Khiêm Nhân là tốt nhất."

Mặc Khiêm Nhân cũng không muốn mỗi khi đến thời điểm ăn cơm đều phải thảo luận đến vấn đề kén ăn. Bất quá Lam Lam cứ thích cho hắn ăn những thứ đáng ghét đó, cô nhất định phải sửa cho bằng được tật xấu kiêng ăn của hắn.

"Ít nhất cũng nên ăn một chút." Không cần ăn đến một chén.

"Đã biết" Mặc Khiêm Nhân trầm mặt nhìn bát cà rốt, hắn cầm chén cà rốt nhưng lại không biết làm sao bây giờ? Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Mộc Như Lam, hắn lại ẩn ẩn đau lòng, chẳng lẽ mỗi nam nhân khi yêu đều phải trải qua loại cảm xúc rối rắm này sao? Nếu là như vậy, bọn họ nhất định đều kém hắn - vợ của bọn họ đều không có vĩ đại như Lam Lam nhà hắn nha.

Mộc Như Lam nhìn chính mình cứ mỗi lần Mặc Khiêm Nhân gắp cho cô cà rốt thì liền cố ý chọn một đống những thứ Mặc Khiêm Nhân không thích ăn, cảm thấy bản thân cũng có điểm quá đáng, Khiêm Nhân cũng chưa từng ép cô ăn hết cà rốt nha vì thế trong lòng cô có chút tội lỗi, "Khiêm Nhân, cái này không ăn cũng có thể nha"

"Không quan hệ" Mặc Khiêm Nhân nhìn cô, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo cái lạnh thấu triệt thấm vào ruột gan, giống như vị bạc hà trên người hắn. Ngữ khí thản nhiên, biểu tình không đổi trước sau như một, đơn giản lại như hai màu trắng đen.

Không quan hệ, tuy rằng không thích mấy thứ này, nhưng chỉ cần là cô đưa thì tựa hồ những thứ đáng ghét đó cũng không quá khó nuốt.

Hắn không giống người khác sẽ luôn mang lời ngon tiếng ngọt ra dỗ người, lại càng ít tươi cười. Mặc Khiêm Nhân hắn vẫn luôn là một người lạnh lùng, cao cao tại thượng coi rẻ nhân sinh. Công việc của hắn luôn bận bịu chạy tới chạy lui, thoạt nhìn chỉ giống loại người nên được thầm mến cùng sùng bái. Nếu thực sự ở bên hắn, sẽ có rất ít cô gái có thể kiên trì được, bởi vì các cô sẽ luôn miên man suy nghĩ xem hắn có thực sự yêu mình không, hắn tình nguyện dành thời gian để làm việc cũng không muốn cùng các cô nói mấy câu. Cùng hắn một chỗ, so với việc sống FA còn tịch mịch hơn. Có lẽ vì các cô ấy không nhìn thấy những việc làm âm thầm của hắn, cho nên khi mấy người đó tự mình phát hiện ra mới biết tình yêu của hắn sâu đậm đến mức nào.

Mộc Như Lam dừng đũa, mỉm cười có chút xa xôi, phảng phất như xuyên qua cả thời không, "Em đột nhiên có chút tò mò, nếu như trong sinh mệnh Khiêm Nhân không có em, thì cuộc sống của anh sẽ như thế nào nhỉ?"

Vậy thật đáng tiếc nha, kiếp trước của cô không có hắn, thật sự rất đáng tiếc, nhưng mà cũng thật may mắn vì kiếp trước mình quá ngu xuẩn. Có lẽ, kiếp trước Mặc Khiêm Nhân vẫn vĩ đại lạnh lùng trong trẻo như quân vương. Nếu nói người đặc biệt sẽ bị người đặc biệt hấp dẫn, như vậy nếu kiếp trước khi bản thân ngã ở trước mặt Khiêm Nhân chắc hắn cũng sẽ không bao giờ chú ý đi?

"Khiêm Nhân sẽ tìm một người vợ sao? Sẽ định cư nước ngoài hay vẫn trở lại quốc nội? Hửm?" Mộc Như Lam nhìn về phía hắn, đáy mắt phảng phất có chút tối tăm, nghĩ tới điều đó thật sự là chán ghét mà, cô ghét cái cảm giác này. Khiêm Nhân là của cô, làm sao có thể thuộc về một nữ nhân khác? Chỉ cần nghĩ tới điều này thì cô đều cảm thấy rất muốn làm một chuyện gì đó vừa kích thích lại vừa đáng sợ nha.

"Không tồn tại loại nếu này" Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam rồi thản nhiên nói.

"Nếu tồn tại thì sao?" Làm sao có thể không tồn tại, cô là trọng sinh nha, nhưng trước kia trong cuộc sống của cô vốn không hề có một người tên là Mặc Khiêm Nhân này.

Mặc Khiêm Nhân trầm mặc, nhìn cô gái đối diện mang đôi mắt lưu ly thuần túy, bên trong nét xinh đẹp quỷ dị lại ẩn giấu một loại chấp nhất khó hiểu khiến trái tim hắn cảm thấy đau đớn, cảm giác này so với thời gian chờ đợi thuốc phiện xâm nhập vào mạch máu còn muốn đau hơn gấp trăm lần.

"Nếu có nếu..." Mặc Khiêm Nhân có chút nghiêng người, thản nhiên dùng thanh âm giống như gió lạnh mùa đông nhưng lại có cảm giác như vừa qua khỏi mùa đông để đón gió xuân, nhẹ nhàng, chậm rãi xuyên qua lỗ tai chui vào lòng người, "Nếu sinh mệnh của anh không tồn tại một Mộc Như Lam như vậy anh có lẽ sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, hoặc có lẽ cũng sẽ cùng người nào đó kết hôn sinh con. Nhưng Mặc Khiêm Nhân đó, không phải là anh."

Mộc Như Lam giật mình, một hồi lâu sau khóe môi chợt gợi lên, đôi mắt cong thành hai hình bán nguyệt, mỹ lệ đến mức hắn tưởng cô đã đem ngôi sao và tinh hà giấu vào bên trong ánh mắt ấy.

Đây chính là lời âu yếm đẹp nhất mà cô từng nghe qua.

Mặc Khiêm Nhân nhìn cô, khóe môi có chút mơ hồ gợi lên một độ cong nhạt nhẽo, trong nháy mắt người ta cảm thấy trên người hăn có chút ôn nhu.

Bọn họ trong lúc đó như có thể phá vỡ không gian cùng thời gian để ở bên nhau, làm người ta thấy có lẽ chỉ có tử vong mới có thể chia cắt bọn họ.

Khán giả vây xem thu hồi tầm mắt, hồi lâu sau mới có người lên tiếng, lau lau khóe mắt, "Tuy rằng không biết vì sao bị cảm động muốn khóc, nhưng mọi người nói xem thời điểm viện trưởng Amon cùng Lam tiểu thư kết hôn sẽ mời chúng ta chứ?"

"Ha? Cô đang nói đùa à? Bọn họ còn không biết khi nào mới kết hôn nữa mà cô đã nghĩ đến chuyện tham gia hôn lễ rồi"

"Nhưng người ta thực muốn tham gia hôn lễ của họ nha... Không biết bọn họ đến khi nào mới kết hôn nhỉ? Tôi cảm thấy bây giờ liền lập tức kết hôn là tốt nhất!"

"Chỉ cần có thể nhìn hôn lễ của bọn họ, cả đời này của tôi liền cảm thấy viên mãn rồi..."

"... Tôi cũng có loại cảm giác này..."

Ăn cơm xong hai người tay trong tay đi tản bộ, không biết có phải bởi vì tính cách của cả hai đã như vậy hay không mà họ chẳng sợ việc chung đụng thì ít, xa nhau thì nhiều, cũng vĩnh viễn sẽ không tồn tại cảm giác xa lạ.

Núi Coen rất đẹp, lúc trước người ta lựa chọn ngọn núi này làm ngục giam trừ bỏ nhìn trúng địa hình dễ thủ khó công, sơn thế độc đáo, còn là vì cảnh sắc của nó.

Trên núi có rất nhiều động vật nhỏ, thỏ và nai là loại động vật thường xuyên gặp nhất, bình thường ở trên đường đi cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe lá xanh rọi xuống mặt đất, ở đây ban đêm cùng sáng sớm sương có chút dày con đường vẫn còn hơi ẩm ướt, trừ mùa hè thời tiết có vẻ ấm nóng, thời gian còn lại nơi đây luôn ẩm ướt như vậy suốt ngày.

Thực thích loại không khí an tĩnh này.

Mười ngón tay đan vào nhau, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp trong rừng vang lên giống như đạp trên mây.

"Trường học bên kia em tính làm sao?" Mặc Khiêm Nhân xoay người đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, thản nhiên hỏi. Vốn cô đang học tại Havard rất tốt, đột nhiên lại phải chuyển tới Bạch Đế, bây giờ còn bị cuốn vào cuộc tranh đoạt giữa Bạch Đế quốc cùng giáo hội, tuy rằng hiện tại chưa xảy ra chuyện gì nhưng hắn vẫn cảm thấy không an tâm.

Trong lòng hắn cũng rất muốn thay Mộc Như Lam quyết định, trực tiếp cho cô chuyển trường hoặc là tạm thời nghỉ dài hạn. Bất quá lí trí lại dễ dàng bóp chết ý tưởng này, Lam Lam của hắn không phải kiểu sẽ để người khác đưa ra quyết định thay cô, cô cũng không phải là kẻ vô dụng.

"Trở về Bạch Đế đi" Mộc Như Lam mỉm cười nói, kì thực cô thấy học viện Bạch Đế tốt lắm, cô ở nơi đó có phương tiện tự do đi lại, nữ nhân đần độn cũng không nhiều lắm đều tự hiểu lấy mình, cô lại là người đứng ở chỗ cao, người khác có nháo như thế nào cũng không dám trêu chọc tới cô, điểm này rất tốt.

Phải biết rằng, bên cạnh cô không có người để sai khiến thậm chí là không có điều gì đáng để cô hưởng thụ, nơi đấy đối với người Trung Quốc như cô mà nói là rất xa lạ. Truy rằng Cục điều tra liên bang rất nguy hiểm nhưng Bạch Đế quốc cũng là nơi nguy hiểm không kém, cả hai đều có cơ sở ngầm trải khắp nơi nếu không chuẩn bị hoàn hảo các thế lực bên ngoài sẽ rất khó để ra tay. Cho nên Mặc Khiêm Nhân phải tận dụng mọi khả năng bảo vệ cho cô, mà hắn cũng phải để những người đó phải khống chế hành vi của mình mới được, nếu thật sự làm gì chọc cô tức giận, rất có thể sẽ không xong đâu.

Mặc Khiêm Nhân cúi đầu nhìn bóng hai người nắm tay cùng đi về phía trước không nói gì.

Việc cô ở lại học viện Bạch Đế so với những nơi khác quả thực an toàn hơn một chút. Lần trước kẻ biến thái kia có thể xâm nhập vào học viện Bạch Đế chẳng qua là việc ngoài ý muốn, mà sau lần phát sinh sự cố ngoài ý muốn đó, sẽ không có lần thứ hai xảy ra, trừ phi có thế lực nào đó cố ý, còn về mâu thuẫn giữa Bạch Đế quốc và giáo hội... Trên thực tế Mộc Như Lam cũng không biết quá nhiều, nên có thể sẽ không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng, hơn nữa danh tiếng của Mặc Khiêm Nhân hắn cũng không phải là để trang trí, Bạch Mạc Ly sẽ không dám làm gì cô, nếu Mộc Như Lam có gì ngoài ý muốn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

"Vậy còn Khiêm Nhân?" Mộc Như Lam như nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, "Chuyện của cha anh điều tra thế nào rồi?"

Mặc Khiêm Nhân nắm tay cô đưa lên khóe môi khẽ hôn một cái, " Vẫn đang trong quá trình tìm kiếm"

"Em có thể giúp đỡ Khiêm Nhân không?" Mộc Như Lam có chút nghiêng đầu nhìn hắn.

Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, nhẹ nhàng nói, "Em chỉ cần làm những việc em muốn là được"

Mặc Khiêm Nhân không muốn Mộc Như Lam bị cuốn vào việc này, nhưng từ khi Mộc Như Lam ở cùng với hắn, thì cô đã định sẵn sẽ bị cuốn vào trong đó rồi. Cho nên Mặc Khiêm Nhân vẫn luôn tìm kiếm phương pháp tốt nhất. Đối thủ của hắn là giáo hội, tuy rằng lực ảnh hưởng của hắn có thể đạp đổ giáo hội, nhưng những người vì hắn vào sinh ra tử đó không phải là huynh đệ hay người của hắn, mà họ chỉ là đã từng chịu một chút ân huệ từ hắn hoặc là đối với hắn sùng bái không cần lí do. Hắn luôn lẻ loi một mình, tựa như một áng mây, không quen phía sau có nhiều người đi theo. Hắn không nghĩ tới việc đánh giặc, càng không muốn tùy tiện hy sinh sinh mệnh người khác, dù là bọn họ tình nguyện trả giá cho Mặc Khiêm Nhân hắn.

Thù giết cha không đội trời chung, hắn sẽ không dễ dàng buông tha tuy nhiên hiện tại hắn còn đang tìm kiếm biện pháp tốt nhất. Cho nên Mặc Khiêm Nhân trầm mặc, Mộc Như Lam chỉ cần làm những việc mình muốn là đủ rồi, những chuyện khác hắn sẽ thay cô xử lý tốt hết thảy, sau đó cho cô một mảnh trời yên bình sạch sẽ. Đương nhiên đến thời điểm tất yếu, hắn vẫn sẽ nói cho cô, đỡ làm cô lo lắng.

"Được" Mộc Như Lam mỉm cười đáp.

Không lâu sau, Mộc Như Lam liền nhận được điện thoại, là Mathan gọi, có ý muốn đưa Mộc Như Lam đi tổng bộ Bạch Đế quốc.

Mộc Như Lam đuôi mày khẽ cau, "Vì sao?"

"À, là như vầy, chúng tôi vốn muốn đưa cô trở về học viện Bạch Đế, bất quá lúc trước đã xảy ra việc ngoài ý muốn, Bạch Đế quốc phát hiện chúng tôi đang ở đây, bọn họ nói nếu không đem cô đưa đi tổng bộ, sẽ không cho chúng tôi trở lại Italy." Bộ dạng bên kia của Mathan rất buồn rầu, "Vì thế tôi nghĩ dù sao cô cũng phải trở về Bạch Đế đi học, vậy cô đi tổng bộ để bọn họ đưa cô về trường chắc cũng không thành vấn đề, cô cảm thấy như thế nào, Lam tiểu thư?"

Đi học viện Bạch Đế hoặc là tổng bộ Bạch Đế quốc, quả thật cũng không có gì khác biệt, đều là vào địa bàn Bạch Đế quốc, đều nhìn thấy người Bạch Đế quốc không sai, tuy nhiên lí do Mathan đưa ra thực đáng nghi nha, nếu Bạch Đế quốc đã muốn khống chế bọn họ thì sao còn muốn cùng bọn hắn bàn điều kiện đem cô đưa đi tổng bộ?

Bên kia Mathan giống như nghe ra nghi hoặc của Mộc Như Lam nói, "Tôi hoài nghi mục đích của bọn họ không muốn liên lụy tới cô - vị hôn thê của Amon. Cô có biết, cô là vị hôn thê của anh ta... Nếu không cần thiết chúng tôi cũng không muốn tiếp xúc nhiều với hắn..." Mathan ấp úng, Mộc Như Lam đã hiểu được ý hắn, xem ra Khiêm Nhân thực sự khiến người khác kiêng kị nha.

Lý do này đưa ra cũng thật thích hợp, mà Bạch Đế quốc bên kia quả thật cũng vì lí do này mới muốn Mathan đưa cô qua, cả Bạch Đế quốc lẫn Giáo hội đều biết Mộc Như Lam đang ở núi Coen. Nói trắng ra là đang vu oan giá hoạ, nếu Mộc Như Lam có xảy ra chuyện gì, thì Mặc Khiêm Nhân nhất định sẽ đem tầm mắt nhắm ngay Bạch Đế quốc, mà không phải là giáo hội.

Mộc Như Lam quay đầu nhìn vào đôi mắt Mặc Khiêm Nhân ở sau bàn công tác, hắn đang nhìn cô, thần sắc vẫn thong dong bình thản như trước, khuôn mặt không chút biểu tình, lại chỉ là ngồi như thế cũng đã là cảnh đẹp ý vui chọc mù mắt người xem rồi.

Ngón tay nhẹ nhàng ma sát mặt sau di động, Mộc Như Lam trầm tư. Đều nói người thông minh là người biết cách nói chuyện bảy phần thật ba phần giả, mà Mathan là người da đen thông minh nhất Mộc Như Lam từng gặp qua, lời hắn nói hiển nhiên cũng có giả, bất quá chỉ có ba phần, muốn đưa cô qua Bạch Đế quốc là thật, chính là lấy lí do giả, với lại khi nói chuyện với cô hắn mang ngữ điệu không vui không buồn.

Mathan quả thật là người thông minh, nếu nói cho Mộc Như Lam biết hắn đem cô làm điều kiện trao đổi két sắt, như vậy khẳng định cô sẽ không cao hứng, cô không phải là vật phẩm, bọn họ dựa vào cái gì mà đem cô ra trao đổi này nọ? Ngay cả điều cơ bản này còn không hiểu, vậy thì sống có ích gì? Trước khi đưa cô qua đó nếu không đổi lí do khác thì không được, Mathan nhìn ra Mộc Như Lam đối với việc này cũng không có sợ hãi gì, học viện Bạch Đế cùng Bạch Đế quốc khái niệm này dù có chút chênh lệch, nhưng trên thực tế cũng không khác nhau là mấy, cô hẳn sẽ không để ý đến việc đi xem Bạch Đế quốc rồi lại trở về học viện Bạch Đế đi?

"Lam tiểu thư?"

"Tốt, buổi sáng ngày mai đến Coen đón tôi đi" Mộc Như Lam ôn nhu nói làm Mathan bên kia nháy mắt trong lòng dâng lên một loại áy náy, bất quá rất nhanh lại bị hắn ép xuống. Tuy rằng không biết Bạch Đế quốc muốn làm gì Mộc Như Lam, nhưng hắn chắc chắn sẽ không đem cô giết hoặc là ngược đãi cô.

Treo điện thoại, Mộc Như Lam xoay người về văn phòng, ngồi trên sopha lại không để ý lắm nói cho Mặc Khiêm Nhân biết chuyện cô muốn đi tổng bộ Bạch Đế quốc. Mặc Khiêm Nhân cho người điều tra, rất nhanh liền lấy được đáp án, quỹ bảo hiểm bị cướp đi rồi, bọn họ lại đột nhiên muốn đưa Mộc Như Lam đi tổng bộ Bạch Đế quốc để trao đổi, a nguyên lai chính là lí do này.

Mộc Như Lam ngồi ở sopha, đáy mắt xẹt qua chút quỷ dị, sau lại giống như không thèm để ý mỉm cười.

Nếu nói như vậy, Bạch Mạc Ly tại sao lại không cần mật mã, không cần chìa khóa mà lại muốn cô? Cô vốn cuối cùng cũng sẽ trở lại học viện không phải sao? Cần gì phải làm điều thừa thãi này? Cô cũng sẽ không tự kỉ cho rằng Bạch Mạc Ly yêu cô, ngày đêm lo lắng cô bị thế này thế kia, lý do thuyết phục nhất có lẽ là bọn họ đã biết cô đưa cho giáo hội vòng cổ với cái Tả Nhất Tiễn miêu tả hoàn toàn không giống nhau. Nói cách khác, bọn họ đã biết Mộc Như Lam không có cho giáo hội vòng cổ chân chính, hiện tại vòng cổ còn trong tay Mộc Như Lam, mà giáo hội lại không biết. Vì để phòng ngừa giáo hội biết bên kia biết là chìa khóa giả, hoặc là lấy được chìa khóa thật sự từ Mộc Như Lam, cho nên bọn hắn mới muốn giáo hội đưa cô về Bạch Đế quốc để đổi lấy quỹ bảo hiểm càng nhanh càng tốt.

Thật thông minh.

Mộc Như Lam giơ tay hướng về phía ánh nắng nơi cửa sổ, giống như đem mặt trời cầm trong lòng bàn tay, ánh vàng rực rỡ, ấm áp.

Cũng tốt, đi Bạch Đế quốc tìm hiểu một chút xem bọn hắn đang làm gì, sau đó lại đem vòng cổ trả về nguyên chủ đi, vốn chính là từ người Tả Nhất Thời không cẩn thận mà rơi xuống. Cô không nói cho giáo hội là vì cô không có thói quen cầm đồ người này rồi lại đưa cho người kia, đạo lí oan có đầu nợ có chủ. Về phần giáo hội lừa cô, cùng Bạch Đế quốc tự tiện đem cô trở thành hàng hóa trao đổi cô nhất định sẽ trở về tính sổ với bọn họ sau.

Thấy Mộc Như Lam rõ ràng muốn đi đùa giỡn bọn họ, Mặc Khiêm Nhân chỉ trầm mặc nhìn cô cũng không có ngăn cản.

Thời gian trong nháy mắt liền trôi qua.

Hôm sau, ánh dương không chút độ ấm bao phủ xuống bệnh viện, Mộc Như Lam kéo vali rời khỏi núi Coen. Mặc Khiêm Nhân tiễn cô xuống núi, đã thấy Mathan ở dưới chờ cô một lúc lâu, thời điểm nhìn đến Mặc Khiêm Nhân, nụ cười sang sảng trên mặt anh ta có chút cứng ngắc, đặc biệt cho dù hắn không hạ kính xe, ánh mắt Mặc Khiêm Nhân vẫn như xuyên qua cửa sổ thủy tinh dừng lại trên người hắn, ánh mắt ấy làm hắn cảm thấy mình như bị lột sạch, bị nhìn thấu triệt để.

Đến khi xe đã đi xa, biến mất trong tầm mắt, Mặc Khiêm Nhân mới xoay người chậm rãi trở về, vừa đi vừa lấy điện thoại gọi đến Bạch Đế quốc.

"Nghe nói các anh mời vợ của tôi đến nơi đó tham quan, nên tôi muốn dặn dò các anh mấy câu" Âm thanh đạm mạc không cảm xúc của Mặc Khiêm Nhân truyền qua điện thoại, người bên kia càng nghe ưng mâu lãnh khốc lại càng lạnh thêm.

Mặc Khiêm Nhân là đang muốn nói cho bọn họ, hắn biết Mộc Như Lam sẽ đến đây.

"Bả vai cô ấy còn đang bị thương chưa lành hẳn, thể chất của cô ấy cũng rất đặc thù, hơi dùng sức niết chút cũng sẽ lưu lại vết thương. Tôi không hy vọng lần sau gặp cô ấy sẽ nhìn thấy những thứ không nên thấy, còn có, Lam Lam không thích ăn cà rốt, đồ ăn của các anh hãy tận lực đem cà rốt loại bỏ đi, bằng không cô ấy nhìn đến sẽ không muốn ăn. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, để cho mấy con cóc ngu xuẩn đấy cách xa cô ấy ra"

Đầu bên kia, điện thoại bị nắm chặt, cơ hồ chủ nhân cái điện thoại muốn bóp nát nó.

Mặc Khiêm Nhân đang tuyên bố chủ quyền, nói cho hắn biết nếu Mộc Như Lam có xảy ra chuyện không may thì Bạch Đế quốc sẽ xong đời.

Nam nhân này, nếu lo lắng như vậy thì từ đầu đừng cho Mộc Như Lam đến đây là được rồi? Mặt ngoài thì khoan dung độ lượng tùy cô du ngoạn, sau lưng lại đối với người khác keo kiệt muốn chết!

Bất quá đây không phải là điều đương nhiên sao? Hắn cho cô bầu trời tự do bay lượn, nhưng cũng sẽ không có nghĩa bỏ qua mấy con diều hâu nguy hiểm quanh cô mà không quản tới. Nếu không tạo chút áp lực cho diều hâu, đem sự nguy hiểm của nó trấn áp một chút, cho nó học thông minh ra, biết điều một chút không chạm vào những thứ không nên chạm, điều đó thì có gì là sai?

Mộc Như Lam không biết rằng khi cô vừa đi, Mặc Khiêm Nhân liền đảo mắt liền uy hiếp người khác. Lúc này, cô ngồi ở ghế sau nhìn Mathan lái xe phía trước, "Morse không đi cùng sao?"

"Không, Morse còn có việc khác" Mathan cười làm lộ hàm răng trắng. Trong mắt xẹt qua chút u quang, Morse hiện tại đang bị Sophie quấn lấy, cho nên lúc này sẽ không có thời gian phát hiện hắn vắng mặt, nếu không chắc chắn sẽ đoán được hắn đã đem Mộc Như Lam đưa đi tổng bộ Bạch Đế quốc đổi lấy quỹ bảo hiểm, Morse mà biết nhất định sẽ phi thường mất hứng.

"Như vậy à" Mộc Như Lam không thèm nhắc lại nghiêng đầu nhìn phong cảnh phía ngoài, khóe môi nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, trong suốt như suối đầu nguồn.

...

Bạch Mạc Ly nhìn điện thoại đã tắt trên tay, ưng mâu lãnh khốc cơ hồ hóa thành mũi tên nhọn muốn bắn thủng mọi thứ, Mặc Khiêm Nhân... Thật sự là một tên kiêu ngạo chết tiệt!

Cửa thư phòng nhẹ nhàng mở ra, một thân tây trang nữ màu đen cao cấp số lượng có hạn, tóc cột cẩn thận tỉ mỉ cố định phía sau đầu. Tuyết Khả thoạt nhìn lãnh diễm cao quý mang theo hai phần văn kiện đi tới, "Boss" Tuyết Khả đem văn kiện đặt ở trên bàn Bạch Mạc Ly, "Lãnh Nguyệt tiểu thư viết tin cho ngài"

Một phong thư theo văn kiện trượt ra ngoài. Là Tần Lãnh Nguyệt thu mua người lặng lẽ đưa văn kiện đến, cô ta sợ Tuyết Khả cố ý dựa vào địa vị mà cho người ngăn lại. Chính cái loại kỹ xảo vụng về không đáng nhắc đến này cho thấy quả nhiên Bạch Tố Tình mới là kẻ có thiên phú đáng giá để huấn luyện thành Bạch Liên hoa, chỉ tiếc, cô ta hiện tại sống chết không rõ, rất có khả năng đã chết.

Bạch Mạc Ly nhìn lướt qua lá thư, chóp mũi phiêu đãng hương nước hoa, hắn lạnh lùng quét mắt, đem thư ném vào thùng rác, không cần nhìn hắn cũng biết nội dung bên trong. Trước kia lúc cô ta còn chưa làm ra mấy việc ngu xuẩn đó hắn còn có thể dễ dàng tha thứ mấy chuyện linh tinh này, cố tình cô ta lại vì ghen tỵ mà động vào vảy ngược của hắn, đó là điều không thể tha thứ. Ai cũng không thể quấy rầy sự yên giấc của em ấy, ai cũng không được!

Tuyết Khả nhìn cũng không thèm nhìn lá thư bị vứt vào thùng rác, bởi vì đây là kết quả không hề ngoài ý muốn.

"Về việc an bài Mộc Như Lam, ngài có cái gì muốn nói sao?" Tuyết Khả hỏi.

"Lấy được cái chìa khóa xong thì đưa về học viện đi." Bạch Mạc Ly nhíu mày, lạnh lùng nói. Nữ nhân phiền toái cùng nam nhân phiền toái, đúng là tuyệt phối! Nhìn mà cảm thấy chướng mắt!

Tuyết Khả gật gật đầu, "Vâng, vậy tôi đi an bài"

Cửa thư phòng mở ra lại đóng, trong phòng hiện tại chỉ còn lại một mình Bạch Mạc Ly, bút máy trên tay hạ xuống giấy kí, dừng lại, 'phịch' một tiếng, bút máy đã bị chủ nhân quăn vào tường.

Bạch Mạc Ly ánh mắt hung ác nham hiểm lại mang tính xâm lược lợi hại, khiến người ta cảm thấy khó thở.

Hắn cảm thấy căm tức trong lòng, lại không biết vì sao.

Mộc Như Lam quả nhiên là nữ nhân đáng ghét!

...

Hương Cảng.

Phía sau biệt thự yên tĩnh vẫn như trước không có gì thay đổi, hương trà lượn lờ, màn đêm yên tĩnh, không gian vắng lặng tuyệt đối.

Có người từ ngoài sân đi tới, đứng ở bên ngoài hành lang sạch sẽ không nhiễm chút bụi nhìn vào bên trong nói, "Thu được hồi âm."

Kha Thế Tình rót cho mình một ly trà, lại rót vào một chén không khác, sau đó mới lạnh nhạt thưởng thức. Thấy vậy người nọ lập tức cởi giày đi lên hành lang vào trong nhà, đem túi giấy màu vàng đặt ở trên tay hắn, rồi mới lui trở về.

Kha Thế Tình đem túi giấy mở ra, cũng không có gì ngoài ý muốn, bằng chứng này cùng những gì hắn điều tra hoàn toàn ăn khớp.

"Không biết nên có tâm tình gì đây" Kha Thế Tình giống như thì thào tự nói, tầm mắt dán vào bình hoa lan tím. Lại nhìn thấy hắn rót cho 'vận mệnh' một ly trà, áo Tôn Trung Sơn màu trắng bao bọc lấy thân hình gầy yếu, tấm lưng thẳng tắp, thản nhiên thích ý.

"Đương gia..." Nam nhân kia muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì?"

"Về Ám Long... Chúng ta thật sự không ra tay sao? Hiện tại là một cơ hội rất tốt..." Người nọ có chút kích động.

"Kha gia đã tẩy trắng nhiều năm" Kha Thế Tình ôn hòa nói, mặt mày ôn nhuận như ngọc nhẹ nhàng quét mắt nhìn người nọ, nhất thời làm hắn ta mặc dù không cam lòng nhưng vẫn không thể không cúi đầu.

Kha Thế Tình hiểu được ý hắn ta. Đoạn thời gian này Ám Long cùng các huynh đệ tranh chấp đã sớm vỡ nát, hắc đạo lại đang có nhiều người mang dã tâm muốn nhân cơ hội này kéo ngựa xuống. Mà có Kha gia một tôn đại Phật lại ở bên cạnh, chỉ cần bọn họ đem Ám Long nuốt vào tay, như vậy Kha gia ở hắc đạo sẽ khôi phục vị trí lãnh đạo, không ai không dám thuần phục, bởi vì Kha gia vốn là vương giả.

Người khác có thể không biết nhưng Kha Thế Tình hắn lại biết. Đoạn Nghiêu so với trong tưởng tượng của người khác càng khó đối phó hơn, rõ ràng chỉ là một tiểu quỷ mới thành niên mà thôi nhưng hắn một bên đối phó Đoạn Ngọc, một bên lại cố ý dùng trận chiến này để hấp dẫn những kẻ hèn yếu tham lam. Chờ bọn chúng tới gần liền há mồm một hơi nuốt hết! Tựa như mùi hương của hoa ăn thịt, vô cùng hấp dẫn nhưng lại rất nguy hiểm. Một công đôi việc, lẽ ra Đoạn Nghiêu nên cùng Đoạn Ngọc đấu đến sức cùng lực kiệt mới đúng chứ.

Đoạn Nghiêu trời sinh là vương giả, chỉ cần cho hắn ta một chút thời gian, hắn ta có thể phát triển thế lực của mình sánh cùng với giáo hội, thậm chí với tới Bạch Mạc Ly! Kha Thế Tình sẽ không ngăn cản Đoạn Nghiêu, còn có khả năng tại thời điểm tất yếu sẽ giúp Đoạn Ngiêu một phen, bởi vì động lực giúp hắn ta trưởng thành lại chính là Mộc Như Lam.

"Đúng rồi" Kha Thế Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nghĩ tới gì đó, "Giáo hội cùng Bạch Đế quốc tranh giành bảo hiểm Desno rất sẽ nhanh kết thúc"

Đây là câu trần thuật.

"Vâng, giáo hội tựa hồ đã tìm ra chìa khóa, chính là còn không biết cách sử dụng"

"Xem ra cũng không yên ổn..." Kha Thế Tình nhẹ nhàng nói, hàm ý khinh bỉ với ý tứ không rõ ràng.

Rõ ràng bên phía Đoạn Nghiêu cùng Đoạn Ngọc vừa mới an tĩnh lại một chút...

...

Trong phòng ốc u ám, một màn hương vị nóng bỏng ý loạn tình mê.

Thiếu niên âm nhu xinh đẹp hai tay bị buộc chặt ở đầu giường, cặp mắt câu nhân lạnh lùng nhìn nam nhân bên giường.

Thoạt nhìn nam nhân đứng đó tựa như vương tử, đáy mắt một mảng ý lạnh, ôn nhu tươi cười, ngữ khí nhẹ nhàng, "Tôi không thích em dùng ánh mắt này nhìn tôi, thực không thích"

"Tôi cũng không thích bị đối đãi như vậy, thực không thích!" Lưu Bùi Dương hận không thể phun một ngụm nước miếng vào mặt hắn, lửa giận ngày càng chồng chất, trái tim đau đớn bế tắc không nói nên lời.

"Em là tôi dùng toàn bộ Ám Long để đổi lấy, biết này có ý nghĩa gì không? Chính là em từ giờ đã trở thành vật sở hữu của tôi, trong mắt chỉ có thể chứa thân ảnh của tôi. Trong đầu, trong lòng, đều chỉ có thể tồn tại bóng dáng của tôi, đừng ép tôi nổi điên,đừng ép tôi..." Đoạn Ngọc cố gắng áp chế cái gì đó nảy sinh trong lòng, thanh âm nhỏ đến mức giống như đang tự nói với mình.

Thiếu niên khóe môi khẽ nhếch, lạnh như băng châm chọc cười, rốt cuộc là ai đang ép ai?! Người nên điên phải là hắn mới đúng, mà không phải anh ta bày ra cái bộ dáng đó!

Tình hình Hương Cảng vốn bất ổn dần dần bình tĩnh lại.

Song ai cũng có thể cảm giác được đang có chuyện gì đó ẩn ẩn biến hóa, ranh nanh của ác ma đã dài ra nên muốn trở về rồi, mang theo sự lãnh khốc vô tình tựa như Tử Thần cầm lưỡi hái thu thập hết thảy.

Kéo xuống mặt ngoài bình tĩnh là thế lực mới thay thế thế lực cũ, tân đế đăng cơ, hoàng đế cũ ngã xuống.

Vương tọa vẫn cao cao tại thượng như trước, mặt trên ghế là hoa văn màu đỏ, thiếu niên lười biếng tựa vào ghế, da giày màu đen sáng loáng gác một chân lên đầu gối. Trên tay hắn cầm cuốn sách không có bìa thoạt nhìn đã cũ, đôi mắt hoa đào càng phát ra vẻ câu hồn đoạt phách, giống như đã trải qua lễ rửa tội, bứ tranh cực kỳ tốt đẹp đến mức người khác không thể nhìn thẳng.

"Tôi muốn đi Mỹ... rất muốn, rất muốn, rất muốn đi..." Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng ma sát màng tai, làm người ta cảm thấy đây thật là thanh âm rung động lòng người, giống như đem hồn phách người ta đoạt mất, đôi mắt kia, tựa như trong đêm đen nở rộ ra cầu vòng, kinh tâm động phách, cũng biến hóa cực kỳ nguy hiểm...

Hắn nhớ cô...

Phi thường nhớ cô...

...

Lúc máy bay chở Mộc Như Lam hạ cánh, người Bạch Đế quốc đã đứng chờ được một lúc.

Dựa theo ước định, Mộc Như Lam cùng quỹ bảo hiểm sẽ đồng thời được trao đổi.

Mộc Như Lam đi tới nơi Tuyết Khả đang đứng, đồng thời, bọn Tuyết Khả đem quỹ bảo hiểm đẩy qua phía bên kia. Mộc Như Lam nhìn cái gọi là quỹ bảo hiểm Desno, nó được bao trùm bởi một màng vải trắng, thoạt nhìn cũng không lớn, cùng một kiểu với kích cỡ với TV thời cũ, cũng không giống như tưởng tượng của cô trông huyền huyễn cùng thần kỳ, nó chính là một cái két bảo hiểm, chỉ là cấu tạo bên trong có điểm đặc thù mà thôi.

Bên trong rốt cuộc chứa cái gì? Thế mà làm cho hai thế lực lớn tranh giành lâu như vậy, thật muốn biết a.

Tới đón cô chỉ có ba người, Tuyết Khả, Tả Nhất Tiễn cùng Bạch Hổ.

Xe vừa mở ra, ngồi bên cạnh Mộc Như Lam là Tả Nhất Tiễn liền không nhịn được hỏi, "Nha nha, Mộc tiểu thư, cái vòng cổ của tôi có thể hay không trả lại cho tôi?" Nói xong phủi áo sơ mi một cái, hạ thắt lưng xuống, tay tạo tư thế chữ thập, "Để cảm tạ, tôi sẽ miễn phí làm tóc cho cô, như thế nào?" Tả Nhất Tiễn nhìn mái tóc dài xinh đẹp của Mộc Như Lam, thập phần ngứa ngáy chân tay, chỉ cần nhìn cô hắn liền có một đống linh cảm xuất hiện! Thật muốn sờ một cái!

Mộc Như Lam nhìn Tả Nhất Tiễn, không nói gì chỉ mỉm cười.

Tả Nhất Tiễn buông tay, đẩy đẩy chiếc mắt kính nâu, một bộ bất chấp, "Bằng không cho cô sờ cằm của tôi một chút, cằm tôi tốt lắm đấy!"

Tuyết Khả lạnh lùng đem khăn lau xe thẳng tay nện vào đầu Tả Nhất Tiễn.

Tả Nhất Tiễn lập tức câm miệng lại, than thở, "Tuyết Khả cô đây chính là ghen tỵ đi, cằm tôi gợi cảm hoàn mỹ thế này mới không cho cô sờ đâu..."

Tuyết Khả không thèm nghe hắn lảm nhảm vô nghĩa.

Trong xe không ai nói chuyện nữa, một đường yên lặng, không biết xe bôn ba chạy tới đâu, tổng bộ cùng học viện Bạch Đế giống nhau ở chỗ đều xây dựng ở những nơi xa xôi, dân cư thưa thớt. Sau đó xe tại một con đường lớn chuyển hướng liền thấy biển hướng dẫn đặt ở bên trong, bên trên viết 'Đoạn đường tư nhân'

Một khu rừng nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, hai bên đường là từng hàng cây thẳng tắp, tổng bộ Bạch Đế quốc sừng sững hiện ra trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro