V135: Chân ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sênh ca, Mai Thy

Beta-er: Mike-kun tbkcd9112

Chiếc xe màu đen chạy đến trước cửa sắt, Mặc Khiêm Nhân vừa dừng xe lại, liền nhìn thấy khung cảnh dưới ánh trăng, tại cửa sổ tầng thứ tư, một thân ảnh màu trắng vụt qua, tựa như thiên thần từ trên trời rơi xuống, làn váy bay tán loạn như đóa mẫu đơn đang nở rộ.

Thời gian phảng phất như bị chậm lại, nhất cử nhất động đều diễn ra ở tốc độ từ từ, Mộc Như Lam phiêu dật bay xuống, đẹp đến động lòng người.

Nam nhân sắc mặt khó coi đạp mạnh chân ga, tông vào cánh cửa sắt đang đóng chặt, xe còn chưa đình ổn, liền mở cửa, lao xuống, động tác duỗi tay còn nhanh hơn cơ thể, chạm đến người cô. Trong một khắc này, thời gian liền trở lại bình thường, thân thể đang bay cũng bởi vì trọng lực mà nặng lên không ít.

"Bịch..." Hai người ngã trên thảm cỏ ẩm ướt, lăn hai vòng trên mặt đất. Thiếu nữ bị nam nhân gắt gao ôm vào lồng ngực, đau đớn từ sau lưng chậm rãi lan ra khắp toàn thân, thế nhưng hắn không vẫn để tâm, vật nhỏ mà hắn tưởng như đã mất chỉ trong một phút đã tìm lại được, nỗ lực đè xuống sự bùng phát nhưng lại thất bại.

Toàn thân hắn run rẩy.

Mưa rơi trên mặt, trên người bọn họ khiến toàn thân ướt đẫm.

"Khiêm Nhân..." Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên từ trong lòng hắn, "Em buồn ngủ..."

Rồi cô yên tâm rơi vào hôn mê.

Đầu Mặc Khiêm Nhân choáng váng, cơ hồ mất đi ý thức, thế nhưng hai cánh tay của hắn vẫn ôm chặt Mộc Như Lam, thân thể tê mỏi đau đớn còn chưa qua đi, tạm thời không thể nhúc nhích, vì vậy hắn đành phải mông lung nhìn sang, Mộc Như Lam ngã xuống từ cửa sổ bên kia, mà nơi đó lại đang thấp thoáng bóng dáng quỷ mị của một nữ nhân, trên tay cô ta cầm súng, nhắm ngay phía dưới bọn họ.

"Chết đi cho tao!" Cô ta điên cuồng nổ súng, giống như đã mất hết lí trí.

Sắc mặt Mặc Khiêm Nhân biến đổi, thân mình không thể động đậy. Trong nháy mắt lại bỗng nhiên có sức lực, đột nhiên xoay người đem Mộc Như Lam đè ở dưới thân, viên đạn giống như mũi tên bén nhọn, bắn vào thật mạnh.

"A! Anhhh!" Mặc Vô Ngân đứng bên ngoài cửa sắt hoảng sợ thét chói tai. Đoạn Nghiêu nhíu mày, nhắm súng vào nữ nhân đó, 'đoàng' một tiếng, Ritana ngã xuống ngay cửa sổ.

"Trời ạ!" Mặc Vô Ngân kinh hoảng chạy đến bên người Mặc Khiêm Nhân cùng Mộc Như Lam, nhìn Mặc Khiêm Nhân một thân đầy máu, sắc mặt tái nhợt mà không biết làm sao.

Đoạn Nghiêu chạy nhanh tới, ngồi xổm xuống đem Mặc Khiêm Nhân đẩy ra, nhìn thấy Mộc Như Lam phảng phất như muốn tuỳ thời vỡ vụn, vươn tay muốn đem cô bế lên, lại nghe âm thanh suy yếu của Mặc Khiêm Nhân truyền đến từ bên cạnh, hắn nhìn Đoạn Nghiêu, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, ngoan cố chống đỡ để cơ thể không ngất đi, nói, "... Tìm... Tìm Ive... Ive..."

"Ca! Ca!"

Cơn mưa dường như đã lớn hơn, máu tươi từ thân thể ào ạt chảy ra, theo nước mưa, thấm vào mặt đất.

Đèn xe cấp cứu dồn dập xoay chuyển, chiếc xe phóng như bay ở trên đường lớn, dừng lại trước cửa bệnh viện, bác sĩ y tá lập tức chạy tới, đem người nâng lên giường mau chóng đưa đến phòng cấp cứu.

Mặc Vô Ngân vội vàng chạy theo, nước mắt không ngừng chảy xuống, "Ca, anh sẽ không có việc gì, anh không được có việc gì đâu, ca..." Đây là lần đầu tiên, từ nhỏ đến lớn, Mặc Khiêm Nhân trong lòng Mặc Vô Ngân đều như bậc quân vương cao cao tại thượng coi rẻ thiên hạ, vật lộn với kẻ bắt cóc hung ác cũng chưa từng có một vết thương, hắn không có gì không làm được, cũng không hề có sơ hở, mà hiện tại hai mắt lại đang nhắm chặt cùng với khuôn mặt tái nhợt, sinh mệnh chậm rãi xói mòn, giống như vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, loại cảm giác này thật đáng sợ, rất đáng sợ...

Đoạn Nghiêu chạy vội theo chiếc giường cấp cứu của Mộc Như Lam, một bên chạy một bên sắc mặt khó coi cầm di động rống giận, "Tìm được rồi liền đưa tới bệnh viện cho tôi! Nhanh lên!"

Thời gian khẩn cấp, thiếu nữ nằm trên giường, tứ chi giống như chậm rãi lạnh dần. Mà hiện tại mọi việc so với tưởng tượng càng trở nên phiền toái, Mộc Như Lam cùng Mặc Khiêm Nhân đều không được đưa vào phòng cấp cứu để tiến hành phẫu thuật.

"Vì sao không thể làm phẫu thuật? Vì sao?!" Đoạn Nghiêu nắm cổ áo của một vị bác sĩ gần đó, ánh mắt đào hoa mỹ lệ bao phủ đầy sát khí, doạ bác sĩ kia lập tức trắng bệch mặt mày.

"Xin... Xin lỗi, không phải chúng tôi không muốn cứu, mà là không có cách cứu... Nhóm máu của vị tiểu thư này là RH-, bệnh viện chúng tôi không có loại máu dự trữ đó, tôi đã điều tin khẩn cấp sang các bệnh viện khác, chỉ là vị tiểu thư này bị mất máu quá nhiều, nếu không lập tức truyền máu... Thời gian chỉ sợ sẽ không kịp, hơn nữa vị tiểu thư này cùng vị tiên sinh kia trúng đạn ở vị trí quá đặc thù... Bệnh viện chúng tôi không có bác sĩ phẫu thuật chuyên ở lĩnh vực đó!"

Bác sĩ run run giải thích, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống khó giải quyết như vậy, hơn nữa trong đó còn có một nam nhân là nhân vật quan trọng, nếu có thể cứu bọn họ sao có thể không lập tức cứu, chỉ là loại vị trí trúng đạn này... Ai lại dám phẫu thuật? Bác sĩ ngoại khoa lợi hại nhất trong bệnh viện cũng không dám xuống tay a!!

Đúng vậy, có một viên đạn xuyên qua thân thể Mặc Khiêm Nhân, chui vào trong cơ thể Mộc Như Lam. Mà lát sau Ritana lại bắn thêm một viên đạn, lần này là ghim thẳng vào cơ thể của Mặc Khiêm Nhân.

"Vậy phải để bọn họ chờ chết sao?!" Đoạn Nghiêu gấp đến độ muốn giết người, hắn không nghĩ tới mình sẽ phải chứng kiến Mộc Như Lam lại lần nữa rơi vào tình cảnh thế này, hắn tình nguyện để người nằm ở trên giường lúc này là hắn!

"Chúng ta..."

"Đương gia!"

Có người gọi Đoạn Nghiêu, Đoạn Nghiêu quay đầu lại, liền nhìn thấy người của hắn đang dắt theo một nam nhân tóc vàng mắt xanh thập phần mị lực tiến vào.

Đoạn Nghiêu không biết Mặc Khiêm Nhân muốn hắn tìm Ive để làm gì, bất quá chắc là có chỗ hữu dụng, Mặc Khiêm Nhân không phải là một người rãnh rỗi, dù cho hắn rất không muốn thừa nhận điểm này.

"Oa nga!"

Ive nhìn hai người nằm trên giường cấp cứu, khoanh tay cảm thán ra tiếng, mấy giờ không gặp, hai người này cũng quá chật vật đi? Hơn nữa cũng là lần đầu tiên nhỉ, hiện tại bọn họ chật vật yếu đuối, hắn chỉ cần nhẹ nhàng véo một cái, là có thể đem bọn họ bóp chết rồi, chậc chậc, thật là thú vị, hắn đang vì bị mất hứng thú mà không vui, vừa lúc thấy một màn này, liền không còn khó chịu nữa.

"Xì! Anh thì có thể làm ra cái gì?" Đoạn Nghiêu nhìn về phía Ive.

Con ngươi xanh lam thâm thúy đảo qua Mặc Khiêm Nhân cùng Mộc Như Lam, sau đó dừng ở trên người Đoạn Nghiêu, Ive thân sĩ mỉm cười đầy mị lực, khoanh hai tay, nhún nhún vai, một bộ không thèm để ý, "Tôi có thể làm cái gì đâu?"

Từ trước đến nay hắn đều làm những chuyện đầy biến thái, đừng hy vọng hắn sẽ có lương tâm cùng lòng tốt, tuy rằng hắn vẫn còn man mán thích Mộc Như Lam, nhưng mà ai kêu cô lại là vị hôn thê của Mặc Khiêm Nhân làm gì? Khiến bọn họ cùng chết, trên đường hoàng tuyền, phu thê làm bạn, ha, không tồi không tồi.

Đoạn Nghiêu nhíu mày, vào lúc này mà nam nhân kia còn bày ra bộ dáng xem kịch, khiến tâm tình của hắn càng trở nên khó chịu.

"Nếu không có việc gì, tôi nghĩ tôi có thể đi rồi" Ive ưu nhã lễ phép hướng Đoạn Nghiêu gật gật đầu, xoay người liền rời khỏi.

"Ive..." Âm thanh của Mặc Khiêm Nhân suy yếu đến cực điểm, cơ hồ không nghe thấy.

Ive bước chân khựng lại, quay đầu, nhìn Mặc Khiêm Nhân đang nỗ lực nâng mí mắt, hô hấp dồn dập nói, "Cứu cô ấy... Cứu cứu cô ấy..." Hắn biết có một viên đạn còn trong thân thể của Mộc Như Lam, hơn nữa vị trí kia, chỉ có mỗi Ive xử lý mới có thể bảo đảm vạn vô nhất thất*, toàn bộ thế giới này chỉ có một mình hắn ta mà thôi.

*Vạn vô nhất thất: Hiểu nôm na là khả năng được việc là 10000, hỏng việc là 1. Nói nhân gian là "Chắc đến 99%"

"Sao?" Ive như nghe được điều thú vị, đôi mắt màu lam thâm thúy có chút quỷ dị, khá ngạc nhiên, "Viện trưởng viện tâm thần Coen - Amon mà cũng cầu xin phạm nhân? Muốn tôi cứu vị hôn thê của anh? Dựa vào cái gì?"

Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn ta, nửa khép đôi mắt đã có chút tan rã, cực lực khống chế ý thức không cho bản thân ngất đi, hắn có cảm giác sức lực của mình đang dần xói mòn, sinh mệnh cũng chậm rãi biến mất, suy yếu đến mức mí mắt cũng không mở được, nhưng mà hắn không thể cứ như vậy mà nhắm mắt lại, không thể...

"Cứu cô ấy..." Tựa như vô thức nỉ non.

Có y tá nhịn không được mà rớt nước mắt, người nam nhân này, chính mình cũng sắp không xong rồi, vậy mà vẫn luôn nghĩ đến vị hôn thê...

Ive nhìn hắn hai giây, khóe môi mỉm cười ác liệt, "Không bằng anh cầu xin tôi đi? Nếu anh có thể quỳ xuống cầu xin tôi, tôi liền giúp cô ấy làm phẫu thuật?" Đưa ra loại yêu cầu này, Ive cảm thấy thật hưng phấn, ý tưởng biến thái không ngừng toát ra. Vài giờ trước viện trưởng Amon thân ái còn khủng bố hắn ta, hiện tại lại đang suy yếu thỉnh cầu hắn ta - một người từng là tù nhân, việc này không giống với Mặc Khiêm Nhân trước đây. Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn cao cao tại thượng như bậc quân vương, đạm mạc thanh lãnh nhìn chúng sinh bên dưới, nếu để hắn quỳ xuống, thì đó chính là một màn chấn động mà cả đời này hắn ta sẽ luôn nhớ mãi.

"Anh đừng có mà quá phận!" Mặc Vô Ngân khóc lóc rống to, người này là ai? Sao lại quá phận như vậy? Hắn sao lại có thể tại đây, tại thời điểm này mà đưa ra yêu cầu đó?

"... Vô Ngân... Đỡ anh dậy..." Mặc Khiêm Nhân lên tiếng.

Mặc Vô Ngân trừng lớn mắt, "Ca!"

Nụ cười của Ive cứng lại, mắt lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, có vẻ như không thể tưởng tượng nổi, tên này...

Đoạn Nghiêu lập tức vươn tay đỡ Mặc Khiêm Nhân, Ive mắt lam quỷ dị giống như đảo một vòng mà dần trở nên phức tạp, hắn nhìn Mặc Khiêm Nhân, lại nhìn về phía Mộc Như Lam, chợt lên tiếng, "Thương tích của anh so với cô ta cũng không nhẹ hơn bao nhiêu, chờ tôi đem cô ta cứu sống thì anh cũng đã chết. Tôi cho anh hai lựa chọn, cứu anh hoặc là cứu cô ta"

"Cứu cô ấy..." Mặc Khiêm Nhân không hề nghĩ ngợi.

Ive quét mắt qua hắn, xoay người nhìn về phía bác sĩ và y tá, "Đem cô ta đẩy vào phòng cấp cứu"

"Chính là, máu..." Bác sĩ khó xử nói, lúc này cũng không kịp suy nghĩ người nước ngoài trước mặt này là ai, túi máu còn đang trên đường vận chuyển, căn bản không kịp thời gian.

"Nếu cần máu, có thể lấy của tôi" Một âm thanh trầm thấp nam tính truyền đến, Bạch Mạc Ly không biết từ khi nào đã đứng ở bên cửa, mắt ưng sắc bén lãnh khốc khiến mọi người cảnh giác.

"Anh..."

"Tôi có máu RH-" Bạch Mạc Ly liếc qua Mộc Như Lam, lạnh lùng nói.

Mộc Như Lam nhanh chóng được đẩy vào phòng phẫu thuật, Mặc Khiêm Nhân nhìn bàn tay buông lỏng đầy máu của cô, cho đến khi khuất dạng, trong lòng phảng phất nhẹ nhõm, một chút sức lực cuối cùng giống như bồ công anh bị gió cuốn đi, biến mất không thấy, mí mắt nhẹ nhàng khép lại, tựa hồ cũng có thể nghỉ ngơi.

"Ca! Mau cứu anh tôi! Mau cứu anh ấy đi!" Mặc Vô Ngân thất thố lôi kéo bác sĩ y tá, không ngừng cầu xin, thế nhưng bọn họ trừ bỏ lộ ra khuôn mặt khó xử cùng đau thương thì căn bản không thể làm gì khác.

Mặc Vô Ngân liền cảm thấy tuyệt vọng, lại có bác sĩ chạy đến, đẩy Mặc Khiêm Nhân đi ra ngoài, cô lập tức đi theo, "Các người... Các người muốn mang anh tôi đến nơi nào? A? Làm phẫu thuật cho anh ấy phải không? Phải không?!"

"Vị tiên sinh lúc nãy yêu cầu chúng tôi đưa anh ấy vào phòng phẫu thuật" Đối mặt với sự truy vấn không ngừng của Mặc Vô Ngân, một vị bác sĩ đành phải bỏ bớt thời gian trả lời cô.

Mặc Khiêm Nhân được đẩy vào phòng cấp cứu, Mặc Vô Ngân bị nhốt ở bên ngoài, đôi tay khẩn cầu, hy vọng Mặc Khiêm Nhân sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vốn là phòng phẫu thuật đơn, lúc này lại đứng không ít bác sĩ y tá, các loại dụng cụ cũng là khẩn cấp lấy từ phòng cấp cứu khác lại đây.

Ive mặc áo blouse trắng, mang khẩu trang cùng bao tay, dao phẫu thuật lóe ra tia hàn quang lạnh thấu xương, mắt lam thâm thúy so với lưỡi đao còn muốn sắc bén hơn, xuống tay không chút do dự, các vị bác sĩ khác chỉ là nhìn cũng đã mồ hôi đầy đầu, hắn lại sạch sẽ thoải mái, một giọt mồ hôi cũng không có.

Bạch Mạc Ly nằm cách đó không xa, cánh tay đặt trên thành giường, máu từ ống dẫn truyền qua trang bị, sau đó được chuyển vào trong cơ thể thiếu nữ. Đoạn Nghiêu tựa như kỵ sĩ, đứng bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm Ive, từ miệng Bạch Mạc Ly hắn đã biết Ive là cái mặt hàng gì, sợ hắn ta phẫu thuật cho Mộc Như Lam sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Mà bên kia, sau tấm màn màu xanh lá, là mấy vị bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất trong bệnh viện, bọn họ vây quanh Mặc Khiêm Nhân, trước mặt có một cái video, bên trong rõ ràng là cuộc phẫu thuật do Ive thực hiện, trán bọn họ ướt đẫm mồ hôi, tận lực làm cùng lúc với Ive, không thể xảy ra sơ xuất...

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Mặc Vô Ngân ở ngoài cửa nôn nóng đi đi lại lại, hết ngồi lại đứng. Bên trong bệnh viện có mấy túi máu được chuyển vào. Bên ngoài mưa to giàn giụa, cho đến khi chỉ còn vài giọt mưa phùn, ánh mặt trời chậm rãi vươn cao, bầu trời dần dần sáng sủa.

Chỉ là ánh đèn của phòng cấp cứu vẫn sáng như cũ.

Đây là cuộc đoạt người từ tay Tử Thần.

Không biết từ khi nào, trên hành lang đã xuất hiện không ít người, trừ bỏ Mặc Vô Ngân, còn có người của Bạch Đế quốc và Ám Long.

Trong phòng vẫn tiếp tục cuộc phẫu thuật, túi máu thay đổi một cái lại một cái, thanh âm của dụng cụ y tế 'tích tích tích' vang lên không ngừng - muốn biết sinh mệnh còn có thể tiếp tục hay không thì đều phải dựa vào sự dò xét của nó.

Thời gian trôi đi từng chút, lại là qua mấy giờ đồng hồ.

Cuộc phẫu thuật bên Mộc Như Lam đã được hoàn thành, dụng cụ y tế biểu hiện các chỉ tiêu cũng dần trở về mức bình thường. Đúng lúc này, phòng phẫu thuật bên kia mơ hồ truyền đến thanh âm nôn nóng.

"Tâm suất đang chậm lại..."

"Mau! Mát xa tim!"

"..."

Trên dụng cụ đo biểu hiện sinh mệnh đang dần mỏng manh, khúc chiết càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, càng gần với đường nằm ngang, sau đó thẳng tắp...

"Tích~" Thanh âm chói tai của dụng cụ y tế không ngừng kêu lên.

Trái tim kéo dài hơi tàn nhảy lên một chút, sau đó bất động.

Mười mấy giờ nỗ lực, người bệnh tử vong, có nghĩa là toàn bộ công sức đã bỏ ra đều uổng phí.

Bác sĩ và y tá nắm chặt đồ vật trên tay, nhìn nam nhân lặng yên không một tiếng động, hốc mắt đỏ lên, cứu chữa mười mấy giờ, kết quả vẫn là bại dưới tay Tử Thần, loại cảm giác này, quá không cam lòng, cũng quá khó tiếp nhận.

Đoạn Nghiêu cùng Bạch Mạc Ly còn ở trong phòng cấp cứu đột nhiên nhìn về phía màng xanh lá, đó là... Mặc Khiêm Nhân...

Có lẽ là cảm ứng được cái gì đó, Mộc Như Lam đang được khâu vết thương bỗng vô thức lẩm bẩm, "Khiêm Nhân..."

Thanh âm kia thật suy yếu, không tới gần căn bản sẽ không nghe được tiếng nỉ non của cô, Ive liếc mắt một cái, tiếp tục động tác.

"Khiêm Nhân..."

Thình thịch...

Đường thẳng nảy lên một cái.

"Khiêm Nhân..."

Thình thịch...

Đường thẳng tựa hồ phập phồng rõ ràng hơn một chút.

"Khiêm Nhân..."

Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch thình thịch thình thịch...

Nhóm bác sĩ trợn to mắt nhìn nhịp tim đang nhấp nhô, âm thanh trái tim nhảy lên vào giờ phút này rất rõ ràng. Đây quả nhiên chính là kỳ tích! Sinh mệnh thật kỳ tích!

Hắn đang chìm trong bóng đêm, tựa như quay về thời quá khứ, trải qua 26 năm cuộc đời, đèn kéo quân xoay tròn trước mắt, không thú vị, nhạt nhẽo, không có tính khiêu chiến, còn có những màn huyết tinh đáng sợ, a... Quá nhàm chán... Mệt mỏi quá...

Khiêm Nhân...

Là ai kêu tên hắn? Giọng nói mềm mại mang theo chút trêu đùa cùng làm nũng, vì thế hắn lại giãy giụa cố gắng mở mắt ra nhìn cô, không muốn cứ bất tỉnh như vậy.

Khiêm Nhân.

Hửm?

Anh là của em nga.

Đúng vậy.

Không có em cho phép, anh không thể chết.

Được.

Vì vậy, trái tim hắn lại lần nữa nhảy dựng lên.

Ánh mặt trời thoát ra từ tầng mây u ám, trên mặt đất rãi đầy tia nắng ấm áp.

Giữa trưa.

Phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra, Mặc Vô Ngân đang ngồi xổm trên mặt đất lập tức đứng dậy chạy qua, "Bác sĩ! Bác sĩ, anh tôi thế nào? Bác sĩ?"

"Cuộc phẫu thuật của Amon tiên sinh còn chưa xong, bất quá xem tình huống hiện tại thì không còn gì đáng ngại." Trợ thủ bác sĩ thoạt nhìn có hơi suy yếu nhưng lại rất vui sướng nói.

Lát sau, Mộc Như Lam được đẩy ra ngoài, Đoạn Nghiêu cùng Bạch Mạc Ly đi theo bên cạnh, đám người Tuyết Khả lập tức lên đón.

"Boss!"

"Đương gia!" Người hai bên đồng thanh gọi.

"Trật tự"

"Đừng lớn tiếng" Lão đại song phương cùng đồng thanh lên tiếng.

Mặc Vô Ngân thấy Mộc Như Lam phẫu thuật thành công, lại lo lắng nôn nóng nhìn cửa phòng cấp cứu bên cạnh vẫn còn đang đóng chặt.

Ive không đi ra.

Hắn đứng bên cạnh bàn phẫu thuật, trên tay cầm con dao sắc bén, mắt lam thâm thúy quan sát Mặc Khiêm Nhân đang nằm im bất động. Bây giờ hắn rất hoang mang, cũng đặc biệt tò mò, nếu là trước đây, hắn chắc chắn không thể tưởng tượng được cảnh Mặc Khiêm Nhân yếu ớt, yêu một người, thậm chí vì người kia mà không màng tất cả. Mấy kẻ trong Coen đều biết Mặc Khiêm Nhân là người thế nào, hắn ta luôn làm việc theo tâm tình, là một tên kiêu ngạo lạnh nhạt, đám biến thái bị hắn ta bắt về đều không có cơ hội chạy trốn, lve là trường hợp duy nhất thành công trốn thoát từ trên tay Mặc Khiêm Nhân - đương nhiên, cũng là vì may mắn gặp được một nghị viên ngu xuẩn - thế nhưng, nếu lúc nãy hắn ta vẫn còn chút sức lực, thì thật sự sẽ quỳ xuống cầu xin hắn sao?

Chậc, quả nhiên hắn vẫn nên chứng kiến cho xong cảnh đó rồi mới đồng ý cứu Mộc Như Lam, bây giờ hại hắn tò mò muốn chết, sao lúc ấy hắn lại nhất thời bị ấm đầu chứ? Xì, xúc động chính là ma quỷ a, là ma quỷ a.

Sinh mệnh của hai vợ chồng nhà này cũng quá mạnh đi, bị thương đến như vậy mà vẫn không chết, thật là biến thái.

Hoặc là nói, sức mạnh của tình yêu thật sự lớn như vậy ư? Ive rất nghi hoặc, có lẽ hắn lại có thêm một hạng mục nghiên cứu mới để làm rồi, ví dụ như linh hồn sẽ được tình yêu kích thích...

Hai giờ sau, cuộc phẫu thuật của Mặc Khiêm Nhân cũng hoàn thành. Mặc Vô Ngân thở phào nhẹ nhõm, chân liền mềm nhũn, đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất, vừa khóc vừa cười.

Mặc Khiêm Nhân được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt để chờ vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đối diện là phòng của Mộc Như Lam.

Đoạn Nghiêu đứng trước cửa kính trong suốt quan sát Mộc Như Lam, quay đầu liền chứng kiến trên người của Mặc Khiêm Nhân cũng cắm đầy dụng cụ y tế, đôi mắt đào hoa khẽ trầm xuống, bàn tay gắt gao nắm chặt, sau đó lại chậm rãi buông lỏng.

"Đương gia, đã bắt được nữ nhân kia" Một tên thuộc hạ đi tới trước mặt hắn nói.

Đôi mắt của Đoạn Nghiêu bỗng nhiên trầm xuống, xoay người, "Cho người đến canh phòng bệnh"

"Vâng"

Thiếu niên mang bộ dáng ác liệt nện bước ra ngoài, sát khí dâng cao, tựa như một thanh kiếm khát máu, nếu ai dám tới gần đều bị nó hung hăng chém xuống. Ả ta dám đối xử với cô như vậy, hắn liền cho ả sống không bằng chết!

Bên kia, Bạch Mạc Ly đang ngồi ăn cơm ở đại sảnh bệnh viện, thân tín bao quanh bốn phía, trên tay cầm đũa, mắt ưng lãnh khốc sắc bén quét về phía mọi người, "Không có việc gì thì đi đi, ở lại đây làm gì?"

Cả đám sờ sờ chóp mũi, hai mặt nhìn nhau, không hé một từ. Không thể nói cho Boss biết, bọn họ vì không nghĩ Boss sẽ hiến máu cho Mộc Như Lam, cho nên khi hắn làm vậy, bọn họn liền hoài nghi Boss có phải đã bị đánh tráo rồi không...

Tuyết Khả từ ngoài cửa tiến vào, trên tay bưng một chén canh, "Boss, bồi bổ máu"

Sắc mặt của Bạch Mạc Ly không quá tốt, tuy bệnh viện có đưa tới một bữa ăn nhẹ để bổ sung thể lực, nhưng mà hắn hiến cho Mộc Như Lam không ít, bởi vì cô bị mất máu quá nhiều. Tình trạng hiện tại của Bạch Mạc Ly cũng không hẳn là kiệt quệ, chỉ là những người này quá khoa trương mà thôi.

Bạch Mạc Ly quét mắt qua chén canh, không kiên nhẫn nói, "Đi ra ngoài"

Bọn họ lập tức rời đi.

Phòng tiếp khách quý chỉ còn mỗi Bạch Mạc Ly, hắn cúi đầu, mắt ưng dừng tại lỗ kim trên cánh tay, nghĩ đến máu của hắn từ tĩnh mạch chảy qua ống dẫn rồi truyền vào cơ thể thiếu nữ, trong lòng liền dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, đôi mắt hổ phách dần sâu kín khó lường.

...

Trong căn phòng âm u, nữ nhân đau đớn không ngừng thét chói tai, xen lẫn vào đó là tiếng cười quỷ dị, khiến mấy người đàn ông cao to ở chỗ này đều cảm thấy da đầu tê dại.

Đoạn Nghiêu đi vào phòng, bọn họ liền lập tức đứng thẳng người cung kính gọi, "Đương gia"

Đoạn Nghiêu nhìn nữ nhân trước mặt, một con mắt đã bị phế bỏ, khuôn mặt còn lưu lại vết máu khô, trên vai có thương tích, là bị hắn bắn trúng vào mười mấy giờ trước. Toàn thân cô ta đều bị thương, máu tươi đầm đìa, nhưng mà cô ta thoạt nhìn một chút cũng không sợ.

"Đương gia, quả thực nữ nhân này chính là kẻ điên!"

"Biến thái!" Nam nhân vừa lên tiếng cảm thấy Ritana thật quái dị, bất luận bọn họ khiến cô ta thống khổ như thế nào, thì sau khi thét chói tai cô ta đều sẽ cười, hơn nữa đôi mắt còn rất quỷ dị, quả thực không giống ánh mắt của người bình thường!

Đoạn Nghiêu nhíu mày, Ritana đang nhìn hắn, nở một nụ cười quái dị, tựa như có hai cái móc kéo khóe môi của cô ta đến tận mép tai, ngoài cười nhưng trong không cười.

"Khi cô ta thống khổ đều sẽ mang bộ dáng như thế này?"

"Đúng vậy" Cho nên mới nói cô ta chính là kẻ tâm thần biến thái...! Người bình thường khi rơi vào tình huống này đều sẽ hoảng sợ cầu xin, nào có ai giống như cô ta!

Đoạn Nghiêu sắc mặt âm trầm, hắn tạm thời sẽ không giết cô ta, cái chết quá mức đơn giản, chẳng qua chỉ đau đớn vài giây ngắn ngủi rồi sẽ giải thoát, thế nhưng sao cô ta lại mang loại phản ứng thế này?

Để xem một kẻ thái nhân cách 'muốn sống không được muốn chết cũng không xong' thì không phải dễ. Bởi vì bọn chúng hầu như không hiểu được cái gì gọi là sợ hãi, cũng không e ngại tử vong, lại không có tình cảm, tựa như máy móc đã được lập trình sẵn.

Nhưng nếu chỉ như vậy mà muốn Đoạn Nghiêu buông tha cho cô ta, thì đúng là quá ngây thơ rồi.

"Đem cô ta nhốt lại, đừng cho cô ta chết" Đoạn Nghiêu nói.

"Vâng"

...

Ive tạm thời làm bác sĩ ở bệnh viện này cho dù không có giấy chứng nhận, người khác cũng không biết thân phận thật của hắn.

Hơn mười mấy giờ đứng phẫu thuật, lve đã sớm đói bụng, đến nhà ăn mua cơm, vừa đặt mông xuống chiếc bàn trống, một đám bác sĩ khoa ngoại liền lập tức bao vây hắn, bộ dáng thoạt nhìn thân thiện như muốn ôm đùi lve.

Ive mỉm cười mang theo vài phần mị lực, đối với một đám vấn đề nan giải lại rất có nhẫn nại giảng giải, khiến ánh mắt của mấy vị bác sĩ không có hảo cảm với hành động khoanh tay đứng nhìn lúc trước của hắn lập tức phát sáng up! Up! Up!

Các y tá bên cạnh đều lộ ra ánh mắt si mê, nào biết rằng, gã đàn ông mị lực đang ngồi ở chỗ kia dù có gương mặt của thiên sứ nhưng tâm hồn lại là ác ma. Lúc ở phòng cấp cứu, kỳ thật Ive đã lên ý tưởng cắt ăn tử cung của Mộc Như Lam, đáng tiếc khi ấy Đoạn Nghiêu lại luôn gắt gao nhìn chằm chằm phía sau hắn, mà ý muốn đó cũng không quá mãnh liệt, không biết có phải là bị Mặc Khiêm Nhân ảnh hưởng hay không.

Chỉ một lát sau, Ive liền cáo từ, bộ dáng lịch sự lại lễ phép, khiến người khác không cảm thấy hắn là vì mất kiên nhẫn cho nên mới đứng dậy rời đi. Mà trên thực tế, hắn đúng là không kiên nhẫn được nữa, hắn cũng không thích thảo luận với mấy người không cùng đẳng cấp, bởi vì hắn sẽ không nhịn được mà khinh bỉ chỉ số IQ của họ. Chỉ có hắn mới là thiên tài chân chính trong giới y học.

Bưng đồ ăn đến phòng Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân tại tầng vip, người của Đoạn Nghiêu đang canh giữ ngoài hành lang, ánh mắt nhìn về phía lve mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, Ive không để ý tới, ngồi trên dãy ghế tiếp tục ăn cơm, ăn một lát liền nhịn không được mà duỗi tay sờ con dao phẫu thuật, quả nhiên hắn vẫn muốn ăn Mộc Như Lam... Híz-khà-zzz... Nước miếng nhịn không được mà muốn chảy ra, ngay cả sushi cơm trắng gì đó cũng không thể thỏa mãn cơn đói của hắn nữa...

Mấy người trông coi phòng bệnh cảnh giác nhìn Ive, nam nhân này sao lại có cảm giác nguy hiểm như vậy?

Không lâu sau, bên kia liền truyền đến tiếng bước chân, Ive nhìn qua, liền thấy Bạch Mạc Ly đang đi tới, đôi mắt khẽ híp, ha, hắn biết hắn ta, Boss của Bạch Đế quốc, 70% vũ khí của chính phủ Mỹ đều do người Bạch Đế quốc phát minh, bọn họ là nhà buôn bán vũ khí có tiếng tăm lẫy lừng, hơn nữa hành động lại luôn quang minh chính đại. Đương nhiên, ngoài vũ khí bọn họ còn nghiên cứu các lĩnh vực khác, trong đó nhất định phải kể đến dược phẩm, so với giáo hội cũng không sai biệt lắm, cái khác nhau lớn nhất là ở chỗ, Bạch Đế Quốc không kiếm tiền từ ma túy, và chính điều đó đã khiến chính phủ hoan nghênh họ hơn.

Lúc hắn chế tạo thành công kháng thể ma túy, người của Bạch Đế quốc từng nói muốn hợp tác với hắn, bất quá sau đó thì sao? Ừ... Đúng rồi, hình như hắn đã ăn luôn cô gái mà họ phái tới... Ai nha, cho nên mới nói, tại sao lại đưa nữ nhân đến đây, nếu là nam nhân, nói không chừng bọn họ đã sớm trở thành đối tác của nhau rồi.

Thu hồi tầm mắt, Ive tiếp tục ăn cơm, dù sao hắn cũng không có khái niệm kiếm tiền, và chưa bao giờ thiếu tiền, bởi vì luôn có nữ nhân nguyện ý bao nuôi hắn, Ive không cảm thấy xấu hổ tý nào, biến thái thì làm gì có cảm giác hổ thẹn đây.

Bạch Mạc Ly liếc lve một cái liền chuyển đi nơi khác, dừng ở trên người thiếu nữ đang nằm sau lớp cửa kính thủy tinh, cô đeo máy thở, dụng cụ bên trong không ngừng hoạt động, toàn thân cắm không ít thiết bị, thoạt nhìn trông rất nghiêm trọng...

Kỳ quái, vốn dĩ hắn muốn rời đi, sao lại đến đây cơ chứ? Là vì huyết dịch đang chảy trong cơ thể cô là của hắn sao?

Thầm mắng một tiếng gặp quỷ, Bạch Mạc Ly lại xoay người rời đi. Chuyện của Morse còn cần hắn xử lý, không thể lãng phí thời gian ở chỗ này.

Bạch Mạc Ly dùng cơm xong liền nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc rời đi thì lướt sát qua người của Mặc Vô Ngân, Mặc Vô Ngân quay đầu nhìn hắn một cái, lại chuyển về phía trước, liền phát hiện lve, đôi mắt lập tức thành hình viên đạn, trừng qua. Coi như hắn đã cứu anh cô một mạng, nhưng mà cô sẽ không quên những yêu cầu... Những lời vô lý lúc nãy của tên hỗn đản này, từ trước đến giờ anh của cô đều đứng trên đỉnh cao vọng trọng, ngay cả ngài tổng thống khi nói chuyện với anh ấy cũng không dám ngang ngược càn rỡ, mà tên hỗn đản này lại dám nói ra mấy lời đó, thật sự là khiến cô vừa nghĩ tới đã muốn đấm hắn a!

Ive giật giật cánh mũi, tựa như trong không khí ngửi được mùi gì đó, cuối cùng lại mang vẻ mặt thất vọng lắc đầu, tiếp tục ăn bữa cơm khô cằn, ai, quả nhiên là em gái Amon, hắn không thích hương vị này chút nào.

Ah! Vẻ mặt ghét bỏ đó là sao?!

Mặc Vô Ngân trừng lớn đôi mắt, cái tên biến thái chết tiệt này...

Có lẽ bầu không khí bên ngoài quá mức quỷ dị, cho nên bên trong phòng bệnh, hai người một nam một nữ tâm linh tương thông cùng nhíu chặt mày, tuy nhiên vẫn không tỉnh lại...

"Tôi phải đi ngủ một lát, các anh trông coi thật kỹ đấy, đừng cho ai ra vào, đặc biệt là tên hỗn đản này!" Mặc Vô Ngân cảm thấy đôi mắt chua xót, đầu đau nhức, thần kinh căng thẳng lâu như vậy, lại còn không ngủ, khó trách cảm thấy không thoải mái. Trước khi đi cũng không quên chỉ vào lve, nhắc nhở người canh cửa, tên này vừa nhìn liền biết là không có hảo tâm, vẫn nên cảnh giác thì hơn.

Ive nhìn bóng lưng của Mặc Vô Ngân , đuôi mày khẽ nhíu, ăn nốt muỗng cơm cuối cùng, sau đó đứng lên chuẩn bị đánh một giấc ngủ. Cả đêm qua hắn cũng không ngủ đấy.

Vì vậy hành lang lại trở về yên tĩnh, chỉ còn lại bốn tên vệ sĩ hai mặt nhìn nhau.

"Ai đi mua cơm trưa?"

"Kéo búa bao, ai thua thì đi mua..."

"..."

...

Chiếc xe màu đen chạy nhanh trên đường lớn, trong tay Morse là lọ virus màu vàng, trán của hắn vẫn còn chảy máu, Mathan đang lái xe ở phía trước, hô hấp khó nhọc.

"Boss, đám người của Morse đã chạy trốn, còn mang theo CM virus!" Bạch Mạc Ly vừa mới ra khỏi bệnh viện, bầu trời âm u lạnh lẽo, khiến hắn không thể mở mắt, đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, vừa nhận được máy liền nghe thấy giọng nói nghiêm túc mang theo vài phần lo lắng của Tuyết Khả.

Nhân lúc bọn họ có không ít người bởi vì lo lắng cho Bạch Mạc Ly mà đến bệnh viện, Morse liền lên kế hoạch chạy trốn, đánh người của Bạch Đế quốc rồi cướp CM virus đi, bởi vì không có đủ thời gian cho nên không cầm theo thuốc giải, mà bọn chúng cũng không cần thuốc giải, CM virus mới là quan trọng nhất.

Bạch Mạc Ly ấn đường nhăn lại, "Hiện tại đã đến nơi nào?"

"Bước đầu phỏng đoán, là tới sân bay" Bọn họ dù muốn bắt người cũng không thể thực hiện ở trước mặt công chúng, Bạch Đế quốc không phải cảnh sát, Morse cũng không phải phạm nhân. Hơn nữa nơi này là Nhật Bản, không phải nước Mỹ, cho nên cũng không được quá mức kiêu ngạo.

"Bọn Hắc Báo đã chia nhau đi ngăn cản" Nơi này tổng cộng có hai sân bay, không biết Morse sẽ đến sân bay nào, cho nên đành phải tách làm hai đội đuổi theo.

Xe đón Bạch Mạc Ly ngừng ở phía trước, Bạch Mạc Ly đáp một tiếng, cúp điện thoại ngồi xuống, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Không lâu sau liền có một chiếc xe ngừng ở trước cửa bệnh viện, Morse cùng Mathan bước xuống, thần sắc tối tăm đi vào trong.

Bạch Đế quốc sẽ không dễ dàng giết bọn họ, bởi vì Morse là thiếu chủ của giáo hội, mà Morse cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Mộc Như Lam cùng Mặc Khiêm Nhân, hai người này, một kẻ lừa gạt hắn, uổng phí sự tín nhiệm của hắn, một kẻ xem hắn như thằng ngốc mà tính kế, cho nên, trước khi rời khỏi Nhật Bản, nhất định phải cho bọn họ một bài học!

Hai người, một bên nhìn như quý tộc Italia tuấn mỹ sang trọng, một bên là người da đen cao lớn, tại bệnh viện bọn họ khá thu hút ánh mắt của mọi người, có lẽ Morse nhận định nơi này đã không còn người Bạch Đế quốc nữa, nên rất quang minh chính đại đi vào thang máy vip, ấn nút lên trên.

Bên kia, hai vệ sĩ đã đi mua cơm, chỉ còn lại hai người nhàm chán canh giữ ở cửa, Mathan thân hình cao lớn, bước chân lại rất nhẹ nhàng, nụ cười sáng lạn có chút chất phác, lộ ra hàm răng trắng phiếu, khi bọn họ còn cảm thấy đã từng gặp hắn ta ở đâu đó rồi thì Mathan đã vươn tay ra chào hỏi, "Này" Duỗi tay, nắm lấy hai cái đầu, 'cốp' đập vào nhau, khiến hai tên vệ sĩ ngất ngay tại chỗ.

Morse đi ra từ phía sau Mathan, đẩy cửa phòng bệnh của Mộc Như Lam, bước vào.

Trong phòng bệnh chỉ có mỗi âm thanh 'tích tích' của dụng cụ y tế, thật vất vả hoạt động để cứu rỗi sinh mệnh. Morse đi đến bên cạnh chiếc giường, nhìn thiếu nữ đang đeo ống thở, trên người cắm đầy thiết bị y tế, đôi mắt khẽ cụp. Vốn hắn muốn một phát bắn chết cô, khiến Mặc Khiêm Nhân nếm thử cảm giác cùng người mình yêu xa cách sinh tử, song ý tưởng đó chỉ vừa lóe lên liền biến mất.

Hắn cầm lấy lọ CM virus từ trong túi áo, lại lấy kim tiêm từ ngăn kéo đầu giường, hút lên một ít, nhìn bịch nước biển đang chuyển từng giọt từng giọt vào cơ thể cô, ống tiêm xuyên qua túi plastic, chậm rãi đẩy dung dịch màu vàng ra.

Có lẽ... So với cái chết thì việc quên đi tình cảm của nhau càng khó chịu hơn? Ha, vào một ngày nào đó, sau khi bọn họ đã kết hôn với người khác, đột nhiên lại nhớ tới đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm bị quên lãng kia, có phải sẽ càng thống khổ hơn không? Ha hả...

Nhưng mà, khi chất lỏng màu vàng còn cách mũi kim trên tay Mộc Như Lam một khoảng, thì động tác của Morse đột nhiên khựng lại, dung dịch màu vàng chuẩn bị tản ra, lập tức có một bàn tay trắng nõn thon dài đem túi nước biển đã bị nhiễm CM virus gỡ xuống, thay một bịch mới.

Nam nhân mặc áo Tôn Trung Sơn đi vào, khí chất hơn người, khóe môi câu lên một độ cung, thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc.

Nếu như có thể bỏ qua đám thuộc hạ đang chĩa súng vào đầu Morse.

Ngoài cửa, Mathan bị hai họng súng chĩa vào, nam nhân ánh mắt lạnh băng chậm rãi châm điếu thuốc, Mathan giơ hai tay lên đầu, thân thể cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, bởi vì hắn cảm thấy chỉ cần động một cái liền sẽ bị xử lý.

Nam nhân ôn nhuận như ngọc khẽ khom lưng, mơn trớn cái trán của thiếu nữ, sau đó nhẹ nhàng hôn lên ấn đường của cô, tựa như đang trấn an, "An tâm ngủ đi, Lam Lam"

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Morse, khóe môi vẫn mỉm cười như cũ, đáy mắt lại một mảnh lạnh băng, chậm rãi vươn tay, cầm lấy CM virus.

"Thiếu chủ giáo hội, không bằng chúng ta ra bên ngoài nói chuyện? Quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, thì thật không thỏa đáng"

Morse không nghĩ tới, Kha Thế Tình thế nhưng lại đến đây, thật sự là nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim* mà.

*Trình Giảo Kim: Nôm na là chỉ những tên nào mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác.

Mà lúc này, hai vệ sĩ đi mua cơm đã trở về, chứng kiến hai đồng bạn đang bất tỉnh trên mặt đất, lại nhìn đám người Kha Thế Tình còn tưởng rằng gặp gỡ địch nhân, lập tức rút súng ra, cũng may giải thích vừa kịp, mới tránh khỏi một phen hiểu lầm.

Kha Thế Tình ngồi trên ghế sopha ở hành lang, đãi ngộ tại tầng vip đúng là khá thoải mái. Hắn khoanh hai chân lại, thoạt nhìn như ngăn cách khỏi thế nhân, tựa như một vị tiên không vướng chút bụi trần, ôn hòa lại tính tốt, thế nhưng trước mặt hắn lại là những thủ hạ vô tình, họng súng tối om nhắm thẳng vào Mathan cùng Morse, bộ dáng không chút lưu tình.

"Trong ấn tượng của tôi, Morse thiếu chủ là một nhân tài, không nên xúc động như vậy" Kha Thế Tình mỉm cười nói, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ xát mu bàn tay, tựa hồ chỉ là động tác vô thức, "Lam Lam chính là công chúa Kha gia nhà tôi, cậu đang làm gì con bé? Cha của cậu, tựa hồ cũng không muốn đối đầu cùng Kha gia đâu."

Thế lực của Kha gia không có liên quan đến nước ngoài, nhưng lại rất phát triển ở Trung Quốc cùng Châu Á, cho nên cũng không thể khinh thường, giáo hội đã có một địch nhân là Bạch Đế quốc, vì thế cũng không muốn có thêm một kẻ thù mới.

Morse không nói cái gì, chuyến đi Nhật Bản lần này quả thật là một thất sách, cũng khiến hắn nhất thời mất đi lý trí.

Không lâu sau, người của Bạch Đế quốc nhận được tin báo, liền lập tức chạy vội đến đây, ai nấy đều mang sắc mặt rất thối, mấy người giáo hội dám chạy trốn dưới mí mắt bọn họ, thậm chí tin tức nhận được cũng bị sai.

"Như vậy, liền đem người giao cho các anh" Kha Thế Tình nhìn về phía Bạch Đế quốc, liếc qua một tên thủ hạ, hắn ta lập tức đưa CM virus cho người Bạch Đế quốc. Hắn không muốn Kha gia lội vào vũng nước đục này, phiền toái, cũng không muốn cái virus gì đó, bởi vì nó càng phiền toái hơn, Kha gia đã tẩy trắng nhiều năm rồi.

Người của Bạch Đế quốc gật đầu, nói lời cảm ơn rồi mang người rời đi.

Kha Thế Tình ngồi trên sô pha, ánh mắt ôn hòa xuyên qua lớp cửa kính, rơi xuống người thiếu nữ, hít thật sâu rồi thở hắt ra, thuộc hạ bên cạnh nói, "Ngài nên đi nghỉ ngơi một chút, cả đêm qua ngài đã không ngủ"

"Không sao" Kha Thế Tình nhàn nhạt nói, "Mọi việc không bị cha tôi phát hiện chứ?" Sự tình nháo lớn như vậy, nếu không phải tin tức bị đè xuống kịp thời, tại thời điểm hôm qua, sau khi cảnh sát xác nhận thi thể kia là Mộc Như Lam, thì hôm nay tin Mộc Như Lam chết đã sớm ồn ào náo động cả Trung Quốc rồi, chỉ sợ là Kha Xương Hoàng cùng Akutsu Jinko đang đi du lịch cũng sẽ biết việc này.

"Đúng vậy, tiểu thư không có việc gì, cho nên những lời đồn đó đã bị bóp chết từ trong trứng nước" Kha Thế Tình cho Mộc Như Lam một nửa cổ phiếu Kha thị, nếu Mộc Như Lam xảy ra việc ngoài ý muốn, có lẽ những cổ phiếu đó sẽ bị rớt giá.

"Ừ" Kha Thế Tình đáp một tiếng, không nói gì, đôi mắt ôn hòa phản chiếu ảnh ngược của thiếu nữ, dần dần có chút tan rã, sau đó chậm rãi khép lại mí mắt, thở phào nhẹ nhõm, những việc nên làm đều đã làm, cho nên cũng không cảm thấy mệt mỏi, may mắn, vận mệnh chiếu cố cô, cũng không uổng công hắn mỗi ngày mời nó uống trà, xem nó là tín đồ thành kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro