Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên:>

"Chu thiếu, thật xin lỗi, Tiểu Tề hiện đã có khách rồi, tôi tìm cho ngài một người khác được không?" Thật là phiền phức, tiểu tử kia thật đúng là có thể câu dẫn nam nhân, mỗi ngày đều phải từ chối đến mấy người! "Tiểu Nhan! Tiểu Nhan thế nào?"
Nhan Khanh đi được nửa bước liền bị lão bản nương gọi lại, vẻ mặt vẫn là không thể giải thích được.
"Con mẹ nó! Cô đem tới cái dạng ăn mày gì đây! Cậu ta?! Tục! Tục bất khả nại!"- Tuy nói Chu Cẩn hắn là một tên phú nhị đại không có học thức, nhưng tốt xấu gì cũng còn biết nói được một hai câu thành ngữ, người trước mắt này, tay chân gầy guộc, trên mặt còn dặm phấn, ăn mặc không khác gì yêu tinh, nhìn ra đến lối sống cũng thoát thoát một chữ ── tục!
Có thể tục thành như vậy, thật đúng là CMN không dễ dàng !

"Được! Ngài cứ việc tìm cái người không tầm thường kia!"- Ha! Thật là xúi quẩy! Chưa kịp khai trương đã bị người mắng đầy đầu đầy mặt! Không phải Nhan Khanh cậu mê tín a, dù sao cậu cũng đang kinh doanh, vẫn là có chút đặc thù, buổi tối hôm nay không biết còn có thể làm ăn hay không đây!

"Cậu CMN nói cái gì!" Tiểu tử thúi! Vừa mới ra bán, dám cùng lão tử nói chuyện như vậy!
Mắt thấy người muốn động thủ, Trang Khiết vẫn luôn im lặng đứng một bên bỗng lên tiếng.
"Cậu hôm nay mang tôi đến đây, chính là để xem cái này?" Thanh âm lạnh lùng, làm người nghe nhịn không được rùng mình.
Mắt Nhan Khanh lập tức sáng lên, hảo gia khỏa. Trưởng thành ra ngoài bán đến nay chưa từng gặp được người tốt thế này!
"Hoa tỷ, đây là ai a?" Mới một giây trước khua môi múa mép, bây giờ liền biến thành hài tử nhu thuận hiểu biết.
Đáng tiếc người như Trang Khiết từ nhỏ ánh mắt để trên đầu, cao cao tại thượng, căn bản không thèm nhìn cậu.

"Tôi không lừa cậu, Hoa tỷ, cô mau nói cho Trang thiếu nghe, nơi này có người gọi là Tiểu Tề đúng không!"
"Không sai! Tiểu Tề là tuyệt thế giai nhân ở Kim Bích Huy Hoàng chúng tôi, người thích cậu ấy có thể xếp hàng dài dài !" Gương mặt lạ lẫm này làm cô không biết hắn là công tử nhà ai, tóm lại có thể cùng Chu thiếu gia sóng vai đến đây, cũng không phải là nhân vật đơn giản! Xem tuổi người này còn trẻ phảng phất một tia kiêu ngạo!
Nhan Khanh bị bỏ một bên hồi lâu, thật đúng là không cam lòng, vừa nghe bọn họ nguyên lai là đến tìm Tiểu Tề, tâm cậu lạnh đi nửa phần! Thật là, làm sao luôn như vậy! Còn tưởng rằng hôm nay vận may tốt, cùng lúc gặp được hai soái ca, kết quả, người ta lại đến tìm Tiểu Tề!
"Tôi nói... Tiểu Tề là bạn cùng phòng của tôi, các anh muốn hỏi thăm cậu ấy, không bằng hỏi tôi đi."
Trang Khiết gương mặt không hứng thú, như là muốn ngay tức khắc nhấc chân rời đi, bù lại Chu Cẩn lại rất hứng thú.
"Gì? Cậu cùng Tiểu Tề ở chung à? Không ngờ tới!" Hắn gặp qua Tiểu Tề một lần, khí chất người kia, cùng loại tục khí trước mặt này thật không thể hình dung được ở cùng một chỗ là như thế nào !
"Fuck! Khách nhân của Tiểu Tề bất kể già trẻ gì vẫn đều là khách hàng quen của tôi! Cái này gọi là sang hèn cùng hưởng! Anh biết chưa!"

Bốp!

Vừa rồi chính là một bạt tay!
Mẹ, nhẫn nhịn thằng nhãi này đã lâu, dám căn bản nói chuyện với thiếu gia như thế! Có bằng nước đánh chết mới chừa!
Nhan Khanh đờ người, cậu đắc tội với khách nhân như vậy không phải lần đầu, nhưng chưa từng có người dùng sức đánh cậu như thế, mẹ! Đánh đến miệng cũng chảy máu!
Tuy rằng trong lòng nổi khí, nhưng cũng không dám chống lại nữa, người này, không chừng là người không nên đụng! Xem cái cách Hoa tỷ liều mạng xu nịnh lấy lòng hắn, còn rất cẩn thận đối đãi, xem ra thực sự là người có lai lịch.
"Các người làm gì đánh người!" Chính là âm thanh của người không nên xuất hiện lúc này nhất, đánh vỡ vẻ dương dương tự đắc của Chu Cẩn và sự trầm lặng của Trang Khiết.
Tề Tiểu Băng kỳ thật là một dương quang đại nam hài, trừ dáng người có vẻ nhỏ gầy, bất kể ai cũng đều không nhìn ra y có thể là MB!
Tuổi này của y, đáng ra là phải ở trong trường đại học đọc sách, vô tư vô lo bàn chuyện luyến ái, mà không phải giống như bây giờ, nhìn người tràn ngập địch ý, mà đáy mắt lại tràn đầy đau thương.
Nam hài này── Trang Khiết vẫn không thể rời mắt khỏi cậu ấy── có chút ẩn tình...

"Tiểu Tề!" Nhan Khanh trong nháy mắt liền trốn ra sau lưng y. Tiểu Tề ít nhiều gì cũng đánh nhau mạnh hơn cậu, phải tìm núi chắn!
Tề Tiểu Băng nhíu mày, lại nhìn về phía hai người kia .
Kỳ thật y không hề thích Nhan Khanh, không tiền đồ! Nhưng y càng không quen nhìn cái dạng thiếu gia ỷ thế hiếp người này!
Chu Cẩn từ lúc y xuất hiện ánh mắt đã không rời đi centimet nào, Tề Tiểu Băng này, nhìn thế nào cũng rất đúng khẩu vị của hắn!

Nhan Khanh có khi sẽ nói, trùng hợp chính là duyên phận, cuộc gặp gỡ duyên phận năm hai mươi tuổi này, chính là sự hối hận cùng cực nhất của cậu về sau ── cho dù cuối cùng cậu vẫn thắng được nam hài kia, nhưng nếu cho cậu một cơ hội quay lại, cậu tuyệt đối tuyệt đối không bao giờ để dính líu vào khúc mắc của ba người bọn họ, bởi vì khi đó tổn thương quá sâu, nên đến mãi sau này tâm sẽ lại thi thoảng đau. Rốt cuộc khi đó là ngu ngốc đến mức nào, vì cái gì mà lại cứng đầu lao vào, đến cuối cùng người nhận tổn thương chung quy vẫn là mình, thật không cam lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro