Chương 1.1: Ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ không còn ánh trăng nào như vậy.
Ánh sáng tinh khôi xuyên qua rừng cây
Tạo nên sự rực rỡ trong cô tịch
Nhẹ nhàng chiếu rọi vẻ đẹp người tôi yêu
( Ánh trăng - Pushkin )
_____________________________

" 2, 3, 4..." Tôi đút hai tay vào túi áo khoác, nhìn chăm chăm những con số đang nhảy trên biển báo thang máy, trong lòng vô thức đếm nhẩm theo. Bàn tay tôi bỗng dưng ướt đẫm mồ hôi vì một nỗi lo lắng mơ hồ.

Chiếc thang máy cũ kỹ phát ra tiếng kêu lọc xọc, chậm chạp bò lên từng tầng. Trên ô con số của thang máy chỉ có số 10 sáng đèn, đó là tầng lầu tôi đang đi lên, cũng là đích đến của một người đàn ông khác cùng ở trong thang máy.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy người đàn ông đó toát lên vẻ căng thẳng và nguy hiểm.

Anh ta ăn mặc chỉnh tề, nhưng quần áo rõ ràng không vừa vặn, như kiểu mới đi mượn ở đâu đó. Khi vừa bước vào thang máy, anh ta liền đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt đằng đằng sát khí khiến toàn thân tôi lạnh toát. Khi tôi lén nhìn, anh ta lập tức quay ngoắt về phía tôi như thể có giác quan thứ sáu, con ngươi màu nâu lạnh lùng đến mức làm tôi nín thở.

Tôi sợ hãi cúi đầu tránh ánh mắt ấy, trong lòng chỉ mong thang máy mau dừng lại.

Tòa nhà thương mại mười hai tầng này nằm ở bên cạnh chợ Bảy km của thành phố Odessa. Ngôi chợ này ngoài người Ả Rập, Romania và Ba Lan, có đến bảy mươi phần trăm là thương nhân Trung Quốc. Người đàn ông kì lạ ở trước mặt tôi, xét từ ngũ quan đến quần áo, rõ ràng là người Trung Quốc.

Lúc này, biển báo trên thang máy nhấp nháy ở tầng bảy, chứng tỏ bên ngoài có người đang đợi.

Cửa thang máy vừa mở, một đôi giày da đàn ông màu đen bước tới bên cạnh tôi. Chủ nhân của chúng mặc áo khoác gió màu da bò và quần âu màu xám là thẳng nếp.

Thêm một người xuất hiện trong không gian chật hẹp khiến sự bất an trong tôi vơi đi ít nhiều. Tôi không ngẩng đầu, chỉ thở một hơi dài nhẹ nhõm, khẽ liếc mắt thấy người đàn ông vừa bước vào giơ tay bấm số 12.

Đến tầng mười, cửa thang máy từ từ mở ra, trong đầu tôi nghĩ tới muôn vàn lý do giải thích với Bành Duy Duy tại sao tôi đến muộn.

Sự việc xảy ra đúng thời khắc đó.

Tôi hoảng sợ đến nỗi sau này chẳng còn nhớ gì. Chỉ biết rằng khi cửa thang máy mở ra, trước mặt tôi là cả đống người lố nhố.

Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị ai đó lôi ra khỏi thang máy, đầu đập mạnh vào bức tường đối diện, đau đến mức choáng váng.

Đến khi định thần lại, tôi bỗng cứng đờ cả người. Trước mắt tôi chỉ thấy những cây gậy bóng chày và những con dao sắc nhọn loang loáng vung lên, một người đang nằm giãy giụa trên mặt đất, máu đỏ xối ra như tắm. Cảnh tượng ấy còn tàn khốc hơn trong phim điện ảnh xã hội đen gấp trăm lần.

Tôi tôi bắt đầu thét lên, lồm cồm bò sang bên cạnh nhưng vẫn không tránh kịp vũng máu đang lan rộng. Tôi bật khóc nức nở, toàn thân run lẩy bẩy giống như đang gặp một cơn ác mộng, nhưng ngoài việc kêu gào tôi chẳng có cách nào thoát khỏi.

Xa xa, có tiếng còi hụ xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng dội về.

Có người hét lớn: " Cảnh sát! Rút thôi! " Là tiếng Trung Quốc mang âm ngữ vùng Chiết Giang.

Mười mấy bóng đen nhanh chóng biến mất, để lại những hung khí đầy máu và một thân thể nát bét chẳng còn nhìn ra hình thù gì trên mặt đất.

Lúc đó, đầu tôi bỗng dưng trống rỗng, tôi ngừng la hét và trở mình đứng dậy, mắt không rời khỏi vũng máu. Thậm chí tôi còn theo phản xạ nhìn đóng bầy nhầy dưới đất xem là cơ quan nội tạng nào.

Đang ngây ra quan sát, cảnh vật trước mắt tôi đột nhiên tối đen, màu máu đỏ biến mất. Tôi nhắm mắt, mũi ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi da thuộc thoang thoảng. Rất lâu sau đó tôi mới biết, có người đã kéo tôi vào ngực và dùng vạt áo khoác che lên đỉnh đầu tôi.

Bên tai tôi khẽ khàng vọng đến một giọng đàn ông nói tiếng Trung: " Cô hãy khai với cảnh sát là cô không nhìn thấy gì cả, nhớ chưa? " Đó là ký ức cuối cùng của tôi về hiện trường vụ án.

Đến lúc tôi hồi phục thần trí thì thấy mình đang ở đồn cảnh sát.

Đồng phục cảnh sát Ukraine có màu xanh xám, hơi giống sắc phục của ngành đường sắt trong nước.

Hồi còn ở trong nước, tôi đã không có ấn tượng tốt lắm về giới cảnh sát. Khi đến Ukraine, ngoài những điều nghe được từ đồng bào, bộ mặt tham lam của người cảnh sát lúc nhập cảnh đã khiến ấn tượng đầu tiên của tôi xấu đi một nửa.

Tôi đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng thẩm vấn kín mít. Trong phòng có một chiếc bàn dài, hai chiếc ghế. Ánh đèn trên trần chiếu sáng đến mức khiến tôi có cảm giác chóng mặt.

Đại não bắt đầu hoạt động trở lại, trí nhớ dần hồi phục, cảnh tượng máu me lại xuất hiện trước mắt tôi. Tôi vùi đầu vào hai cánh tay, cố gắng kiềm chế nhưng không thể nào giữ người khỏi run rẩy.

Viên cảnh sát ngồi ở phía đối diện không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Anh ta hắng giọng rồi bắt đầu dùng tiếng Anh thẩm vấn:

"Tên?"

"Mai." Tôi đỡ tay lên trán, trả lời miễn cưỡng.

"Họ?"

"Triệu."

" Quốc tịch?"

"Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. "

"Thân phận? "

"Sinh viên Học viện Âm nhạc Quốc lập Odessa. "

"Địa chỉ? "

Tôi nói địa chỉ nơi ở hiện tại. Viên cảnh sát cau mày: " Tại sao địa chỉ không trùng khớp với địa chỉ trên visa? " Tuy ngữ điệu cứng nhắc nhưng phát âm của anh ta khá chuẩn, không lụng bụng như ngậm một ngụm rượu vodka trong miệng giống người Ukraine bình thường mỗi khi nói tiếng Anh.

"Bởi vì lúc làm visa không ai nói cho tôi biết rằng địa chỉ đó đầy gián và chuột. " Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn cau mày nhìn anh ta: " Lẽ nào anh chưa từng sống ở ký túc xá sinh viên?"

Gương mặt lạnh lùng của anh ta đến lúc này mới hơi dãn ra, khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Bấy giờ tôi mới chú ý, người đối diện là một anh chàng Ukraine rất đẹp trai. Ẩn dưới chiếc mũ cảnh sát là đôi mắt xanh như nước biển, sâu thẳm không thấy đáy.

Nụ cười của anh ta giống như ánh nắng mặt trời lá ra từ sau đám mây đen. Tuy nhiênvẻ mặt này nhanh chóng biến mất, anh ta lại bắt đầu đặt một số câu hỏi sắc bén về chủ đề chính.

"Tôi không nhìn thấy gì cả. " Đối mặt với sự truy vấn của viên cảnh sát, tôi chỉ trả lời đúng một câu duy nhất.

Trên thực tế, đúng là tôi chẳng nhìn thấy gì. Mà khả năng tiếng Nga có hạn của tôi cũng chỉ cho phép tôi nói được câu này một cách chính xác về mặt ngữ pháp và phát âm rõ ràng nhất.

Trong khi đó giọng nói trầm ấm đầy truyền cảm của người đàn ông lạ mặt luôn văng vẳng bên tai tôi: Cô hãy khai với cảnh sát là cô không nhìn thấy gì cả, nhớ chưa?

Tôi cố gắng hồi tưởng là dáng vẻ và nét mặt của người đàn ông đó nhưng không có kết quả. Trong đầu tôi chỉ xuất hiện đúng một hình ảnh duy nhất là cái áo khoác màu nâu của anh ta.
Mãi tới nửa đêm tôi mới được phép rời khỏi đồn cảnh sát. Bành Duy Duy với gương mặt xinh đẹp không tì vết đứng đợi tôi ở bên ngoài.

"Triệu Mai, số cậu lớn thật đấy. " Bành Duy Duy tiến đến mỉm cười, nhưng ánh mắt cô không dừng ở người tôi mà nhìn chăm chú ra đằng sau lưng tôi.

"Cô Triệu, cô quên cầm hộ chiếu. " Anh chàng cảnh sát hình như đã quen với ánh mắt của đám sắc nữ nên không hề để ý đến Duy Duy. Anh ta lặng lẽ chìa tay về phía tôi.

Trong tay anh ta là quyển hộ chiếu màu nâu. Tôi nhận quyển hộ chiếu, lật vài trang, gật đầu cảm ơn anh ta rồi kéo tay Duy Duy: " Chúng ta đi thôi. "

Duy Duy không hài lòng, cố gắng giằng tay ra: " Đi vội thế làm gì? "

Tôi chẳng thèm bận tâm đến Duy Duy, thậm chí trong lòng còn ít nhiều oán trách cô. Nếu không vì đi mua áo khoác lông vũ với Duy Duy, tôi đã chẳng cần chạy vội đến trung tâm thương mại đó ngay sau khi tan học và gặp chuyện đen đủi như vậy. Lúc này tôi chỉ muốn lập tức rời khỏi đồn cảnh sát, thế nhưng do ảnh hưởng của sự việc hồi chiều, đầu óc tôi choáng váng, cổ họng buồn nôn, hai chân mềm nhũn không còn chút sức lực.

Thấy sắc mặt tôi không được tốt lắm, Duy Duy ngoan ngoãn ngậm miệng và đưa tay đỡ tôi.

"Cô Triệu!" Anh chàng mật ong nhắc nhở: "Visa của cô sắp hết hạn rồi, cần nhanh chóng làm thủ tục gia hạn."

Tôi quay đầu nhìn tòa nhà Cục Cảnh sát Odessa, đầu óc tự nhiên quay cuồng rồi cảnh tượng trước mặt tối sầm.

Lúc tỉnh lại, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi thốt ra một câu mà bất cứ người nào sau khi mất đi trị giác hai tiếng đồng hồ cũng sẽ hỏi: "Tại sao tớ lại ở đây?"

Bành Duy Duy véo má tôi: "Cậu đụng phải xã hội đen mà không bị giết người diệt khẩu. Bây giờ cậu vẫn nghe rõ, nhìn rõ, tứ chi đầy đủ." Tôi chỉ cau mày, không lên tiếng.

Bành Duy Duy là bạn học của tôi ở trường Trung học Âm nhạc. Lúc đó tôi học piano, còn cô ấy học thành nhạc. Duy Duy vốn là một cô gái thanh tú, tao nhã, không ngờ đến Ukraine chưa đầy một năm, cô mở miệng phun ra là những lời thô lỗ.

Khoan đã, dụng phải xã hội đen? Toàn bộ ký ức quay về trong giây lát. Tôi nhìn Duy Duy rồi từ từ cuộn chặt người và bật khí nức nở: "Mẹ ơi..." Tôi vẫn vô dụng như hồi nhỏ, mỗi khi gặp chuyện tồi tệ, phản ứng đầu tiên của tôi là tìm mẹ.

"Bác sĩ! Bác sĩ!" Duy Duy ôm chặt lấy tôi, cất cao giọng gọi bác sĩ.

Cánh tay bị giữ chặt, toàn thân lúc thì lạnh toát, lúc lại đau buốt khôn cùng, tôi dần dần khóc không ra tiếng nhưng vẫn tiếp tục sụt sịt. Sau đó tôi chùm vào giấc ngủ, có lẽ do tác dụng của thuốc an thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro