Chương 11: Tình Cổ hoa tằm (Ⅰ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Tình Cổ hoa tằm: loại độc được bào chế từ hoa tằm có khả năng tăng cường khoái cảm, thúc đẩy nhu cầu tình dục. Được lưu hành rộng rãi ở Trung Hoa với cái tên mỹ miều "xuân dược".

Đạt Nham cười khinh, ngồi xổm xuống. Nhìn Yến Trường Thanh vẫn còn quật cường, khuôn mặt đẫm mồ hôi: "Xem ra Cổ hoa tằm đã phát tác rồi, Yến đại tướng quân có thể nói thử không, phát tình trước mặt kẻ thù của mình là cảm giác như thế nào?"

Yến Trường Thanh cố gắng nhịn xuống cơn đau từ cơ thể, tức giận nhìn Đạt Nham, một chữ cũng không thốt ra được.

"Người ngoài đều nói ngươi thà chết chứ không chịu sỉ nhục? Được, vậy hôm nay ta sẽ cố gắng sỉ nhục ngươi thật tốt!" Đạt Nham cười thô bỉ, nắm lấy cổ áo Yến Trường Thanh rồi kéo hắn đi tới hành lang dài phía sau. Yến Trường Thanh tuyệt vọng giãy dụa, nhưng khí nóng dâng trào khiến hắn không thể phản kháng nổi.

Đi đến cuối hành lang, Đạt Nham đột ngột đẩy hắn vào một căn phòng.

Toàn bộ căn phòng nồng nặc mùi huân hương ngọt ngào. Yến Trường Thanh quỳ rạp xuống đất thảm thương, than thầm một câu không tốt.

Huân hương: là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ trong các huân lô, đốt trong phòng với công dụng như chữa bệnh ( giảm căng thẳng mệt mỏi, dễ ngủ...).

"Hô! Hô! Hô!" Chỉ thấy sáu bảy nữ nhân lõa thể, thần sắc mê muội nhảy ra từ khắp nơi trong phòng. Ánh mắt họ mất tiêu điểm, miệng cứ phát ra những âm thanh kỳ quái. Một loạt lao về phía Yến Trường Thanh.

Từng đôi tay mềm mại như không xương đè lên vai hắn, như không thể chờ được nữa mà gấp gáp lôi kéo quần áo hắn. Thân thể Yến Trường Thanh run lên như bị điện giật, rõ ràng là muốn kháng cự lại nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Như bản năng của động vật nguyên thủy, hắn muốn mạnh bạo ôm lấy nữ nhân kia đến dung hòa máu thịt.

Đạt Nham vỗ tay cười: "Được! Được! Chính nhân quân tử cái gì chứ, nhìn thấy nữ nhân thì đều là cái bộ dạng này! Yến tướng quân cứ thoải mái hưởng thụ mấy nữ nhân này đi, ta không làm phiền nữa. Nhưng mà ta vẫn phải nhắc một chút, mấy nữ nhân này đều đã trúng Cổ độc, tinh thần rất cao hứng, chơi mấy ngày mấy đêm cũng không biết mệt đâu. Đợi mấy ngày nữa, toàn bộ người dân Diêm quốc đều biết vị Yến tướng quân uy nghiêm dũng mãnh của họ bị mấy cô nương yếu đuối làm tinh tẫn nhân vong ngay trên giường. Hahaha, nói hay lắm! nói hay lắm!"

Đạt Nham vừa cười lớn vỗ tay cho kế hoạch thành công, vừa đi ra nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lách cách vang lên, là tiếng ổ khóa đóng lại.

Mấy nữ nhân này đã quần áo hỗn độn, giữa không gian mờ ảo, cứ được nước làm tới mà dán lên người hắn. Yến Trường Thanh thẹn quá hóa giận nhắm chặt mắt lại. Cơ thể lại không cách nào kiểm soát được cảm xúc khát vọng bị Cổ trùng khơi gợi này. 

Không.....

Không được..... không được!

Tuyệt đối phải tỉnh táo!

Yến Trường Thanh nỗ lực kiềm chế suy nghĩ bị kiểm soát bởi dục vọng. Hắn cau mày, tay trái rút ra cây trăm ngọc bích màu đen từ trên tóc xuống, không chút do dự đâm vào lòng bàn tay phải. Dòng máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống, cơn đau dữ dội ập đến như một luồng sáng, lập tức chiếu sáng làn sương dục vọng dày đặc trong lòng Yến Trường Thanh.

Yến Trường Thanh đẩy nữ nhân trên người ra, đôi mắt đen lướt một vòng quanh phòng. Cách bày trí rườm rà hoa lệ chuẩn phong cách Nam Nghiêu. Các cột trụ được chạm khắc hoa văn cây cỏ tinh xảo, gối mềm lớn được thêu công phu, màn che màu đỏ tươi.

Sự chú ý của Yến Trường Thanh tập trung vào đằng sau một tấm màn.

Cửa sổ!

Trong lòng vui vẻ,  Yến Trường Thanh lảo đảo chạy qua đó, dùng sức đẩy——

Cửa sổ không động đậy. Lại dùng sức đẩy thêm vài cái, chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng xích sắt lách cách.

Một sợi xích dày còn hơn ngón tay khóa chặt cửa sổ, không thể làm gì được.

Có lẽ Đạt Nham liệu trước hắn sẽ tìm cách thoát khỏi nên đã khóa hết lối ra.

Chết tiệt!

Yến Trường Thanh chửi rủa, cơ thể chịu không được mà dựa vào vách tường từ từ trượt xuống. Không biết bằng cách nào, mặc dù vết thương trên lòng bàn tay vẫn còn rỉ máu nhưng cơn đau lại biến mất. Các khớp trên cơ thể cũng dần cứng lại....

Cổ độc phát tác mạnh hơn rồi!

Qua một lát nữa, liệu hắn có phải sẽ giống những nữ nhân kia, trở thành đồ chơi tiêu khiển vô tri vô giác?

Mấy nữ nhân kia lại một lần nữa lao đến. Bị chống trả liên tục khiến các nàng càng thêm nóng nảy. Các nàng mạnh bạo lao vào kéo tay kéo chân Yến Trường Thanh, muốn nằm đè lên con mồi duy nhất này, lôi hắn vào vòng xoáy của sự sa đọa. Yến Trường Thanh thở hổn hển, chỉ cảm thấy máu toàn thân như sôi trào.

Một sự lựa chọn ngọt ngào nóng bổng đang ở trước mặt hắn.

Chỉ cần từ bỏ chống cự....

 Yến Trường Thanh cảm thấy mình sắp ngã quỵ rồi.

Những nữ nhân này là người hắn muốn cứu, hắn tuyệt đối không thể.... không được!

Yến Trường Thanh cắn chặt môi dưới, nắm chặt chiếc kẹp tóc bằng ngọc, dứt khoát cắm vào vết thương đang chảy máu trên lòng bàn tay, dùng sức kéo xuống——

Lần này còn dùng lực lớn hơn nữa, miệng vết thương bị xé toạc một đường, máu thịt lẫn lộn, loáng thoáng còn thấy được xương bên trong.

Xì——

Cơn đau dữ dội giúp hắn một lần nữa tìm lại sự bình tĩnh, cơ thể cũng linh hoạt hơn. Hắn vùng vẫy cố thoát khỏi đám nữ nhân này, lui về một góc có rèm che.

Miệng vết thương vẫn còn chảy máu, sức lực bị kiềm hãm bởi Cổ độc. Yến Trường Thanh run rẩy kịch liệt, vết thương chảy máu làm cây trâm đang cắm vào trượt ra. Rớt xuống đất phát ra âm thanh chói tai rồi lăn vài vòng ra xa.

Yến Trường Thanh xoay đầu, nhìn cây trâm trầm ngâm điều gì đó.

Âm thanh này.... có gì đó không đúng!

Yến Trường Thanh cúi đầu, ghé lỗ tai, dùng các đốt ngón tay gõ nhẹ vào khối gạch xanh đen mà cây trâm vừa rớt xuống.

Đong! Đong! Kong!

Có một không gian trống dưới lớp gạch này.

Trong nháy mắt, Yến Trường Thanh bất ngờ nhớ đến cuốn lịch sử về các vương quốc mà hắn từng đọc khi còn nhỏ. Trong đó là ghi chép về phân bố địa lý và văn hóa dân tộc của các quốc trên thế giới, có đề cập đến việc Nam Nghiêu quốc có nhiều núi, nhiều mưa. Khi mưa lớn ập vào lưu vực, những tảng đá từ trên núi đồi thường lăn xuống, gây ra nhiều thảm họa thảm khốc. Vì vậy, nhìn chung thì người dân rất thiếu cảm giác an toàn, hay đào những đường hầm ẩn dưới mỗi gian phòng trong nhà để phòng ngừa nguy cơ.

Mặc dù hiện đang ở Diêm quốc, nhưng có khi nào Đạt Nham vẫn theo thói quen cũ khi ở Nam Nghiêu không?

Yến Trường Thanh bỏ qua vết thương trên lòng bàn tay, mười ngón dùng lực, tách ra một khe hở giữa hai viên gạch, dùng sức một chút nữa——

Nhấc viên gạch lên, một cầu thang dài dẫn xuống mật đạo hiện ra trước mắt.

Yến Trường Thanh nhảy xuống không chút do dự.

Cầu thang rất dài và cực kì dốc, xung quanh im ắng, tầm mắt tối đen không thể nhìn thấy mười đầu ngón tay. Yến Trường Thanh chỉ nghe thấy tiếng hắn thở dốc, nhịp tim đập càng ngày càng nhanh.

Hô—— Hô——

Yến Trường Thanh hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Hắn âm thầm tự nhủ bản thân, phía trước nhất định có lối ra, hắn nhất định sẽ thoát ra ngoài!

Máu tươi nhuốm đỏ bàn tay, nhỏ giọt xuống từng bậc thang. Dường như Yến Trường Thanh không quan tâm đến điều đó, hắn ấn mạnh vết thương cố gắng ép bản thân tỉnh táo.

Phải thật tỉnh táo!

Hắn là tướng quân Diêm quốc, hắn còn có sứ mệnh chưa hoàn thành, làm sao có thể chết một cách hèn mọn ở đây được?

Không biết đã đi bao lâu. Vẫn chưa thấy một tia sáng nào. Càng đi, bước chân càng nặng nề, Yến Trường Thanh loạng choạng, chỉ thấy vô số ảo giác về cảnh xuân lại hiện ra trước mắt.

Lại ấn vào vết thương thêm lần nữa nhưng lại chẳng có tác dụng gì.

Hắn không thể điều khiển được cơ thể của mình. Yến Trường Thanh lảo đảo, chân này vấp chân kia, bất cẩn vấp lăn theo các bậc cầu thang.

Không biết đã lăn bao nhiêu vòng nhưng cuối cùng cũng dừng lại. Yến Trường Thanh nằm ngây ngốc trên sàn đá lạnh lẽo, đầu đau như búa đổ, chỉ cảm thấy mặt đá dưới người rất mát, thoải mái vô cùng. Cái loại dục vọng kinh tởm này, lại một lần nữa mạnh mẽ dâng trào lên trong hắn, hắn đã không còn sức để kháng cự nữa rồi.

Cả người Yến Trường Thanh nóng ran, đột nhiên có suy nghĩ muốn cởi hết đống quần áo trên người ra rồi dán lên sàn đá nằm hưởng thụ.

Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân. Yến Trường Thanh nỗ lực ngẩng đầu, một bóng đen mờ ảo từ từ hiện ra trong bóng tối.

Hách Liên.... có phải Hách Liên Nhung Xuyên không?

Ánh lửa dần tiến lại, gương mặt nhăn nhó khinh bỉ từ trong bóng tối hiện ra.

Lòng  Yến Trường Thanh trùng xuống, chật vật muốn chạy trốn.

Đạt Nham không chút khách khí nắm cổ Yến Trường Thanh, mạnh bạo đem hắn đè lên vách tường.

Gáy đập thật mạnh vào vách tường, đầu Yến Trường Thanh "Ong" lên một tiếng, cuối cùng cũng lấy lại được một chút tỉnh táo.

Cho dù không còn sức lực, Yến Trường Thanh vẫn dùng bàn tay đầy máu bóp chặt cổ Đạt Nham.

Ngón tay tái nhợt kịch liệt run rẩy, tựa hồ không có chút uy hiếp gì. Nhưng hắn vẫn cố chấp ngoan cố ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt đen láy mà nhìn chằm chằm Đạt Nham, tràn đầy không cam lòng cùng khinh thường.

Đôi mắt này.... thật sự rất đẹp.....

Sắc mặt Đạt Nham hơi thay đổi, cẩn thận nhìn nam nhân thương tích đầy mình trước mặt. Dưới ánh nến lúc mờ lúc sáng, tóc đen dài hỗn loạn, mồ hôi ướt đẫm cả cơ thể, quần áo đỏ tươi bị xé rách, lộ ra xương quai xanh tinh xảo mỏng manh. 

Tất cả đều mang lại cảm giác mê hoặc lòng người, muốn bị người khác chà đạp.

Đạt Nham vươn tay kia lên, nhẹ nhàng vuốt vài lọn tóc bết dính mồ hôi và máu bên môi Yến Trường Thanh.

Hắn cứ luôn nghĩ cách hành hạ tra tấn nam nhân này, nhưng lại quên mất phải nhìn xem, rốt cuộc khuôn mặt thật của Diêm La mặt bạc này là gì?

Rốt cuộc mặt phải như thế nào, mới có thể có đôi mắt đẹp đến vậy?

Đạt Nham dùng sức bóp chặt cằm Yến Trường Thanh, mặc kệ hắn giãy giụa, vuốt ve tai hắn một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được mép của chiếc mặt nạ da giả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro