Chương 105: Một đôi mắt tím khiến người ta kinh diễm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường phố, người qua lại tấp nập, mọi người đều chỉ trỏ vào một cái xe tù, ánh mắt trào phúng.

“Chúng ta đã sớm nghe nói Mộ gia đối xử tàn nhẫn với nữ nhi ruột thế nào, không ngờ cuối cùng lại không phải con ruột, khó trách có thể nhẫn tâm như vậy.”

“Cho dù không phải con ruột nhưng nhìn một nữ oa trắng trẻo đáng yêu như thế cũng sẽ thích đi? Vậy mà Mộ gia này lại không có nhân tính. Muội muội đoạt vị hôn phu của tỷ tỷ còn không nói, phụ thân còn hỗ trợ tính kế làm bọn họ chưa lập gia đình đã phát sinh quan hệ.”

“Hai người đều không phải con ruột hắn, lại đối đãi khác biệt như vậy, Mộ Tình này đúng là tàn nhẫn độc ác, còn có Mộ Y Tuyết, vì ái mộ Quỷ Vương mà tính toán hủy hoại trinh tiết tỷ tỷ mình, hai cái nữ nhi này đều không phải thứ gì tốt.”

“Thì ra Mộ Như Nguyệt không phải là phế vật, chính là Mộ Đình Nhi hạ độc nàng, sau này được cao nhân giải độc cho nên mới tu luyện được, Mộ Đình Nhi này tuổi nhỏ mà đã ngoan độc như thế, lớn lên cũng là tai họa, khó trách cuối cùng thế tử điện hạ cũng không cần nàng.”

“Ngươi cũng đừng nói, tuy Mộ Như Nguyệt bị người ta tính kế, cuối cùng khổ tận cam lai, chẳng những có được phu quân, nhận lại cha mẹ, còn trở thành đích nữ của một gia tộc cường đại như vậy, Mộ Đình Nhi cùng Mộ Y Tuyết lại thê thảm, quả nhiên người đang làm trời đang nhìn, làm việc ác sẽ gặp báo ứng.”

Những lời châm chọc xung quanh như gai nhọn hung hăng đâm vào lòng ba cha con Mộ gia.

Lúc trước bọn họ phong quang cỡ nào? Hiện tại đã trở thành tù nhân.

Không cam lòng?

Đúng vậy, bọn họ không cam lòng...

“Các ngươi đều nói bậy bạ cái gì?” Mộ Y Tuyết ngẩng đầu, rống giận, “Cho dù Mộ Như Nguyệt không phải nữ nhi của cha, cha vẫn là dưỡng phụ của nàng, ân mười sáu năm dưỡng dục nàng cũng có thể từ bỏ, cái loại này không xứng làm người.”

Lúc này đầu tóc Mộ Y Tuyết rối bù, bộ dạng chật vật không khác gì kẻ điên.

Mọi người đều lên tiếng cười nhạo.

Mười sáu năm nay các ngươi đối đãi với nàng như vậy, không đánh thì mắng, suýt chút nữa khiến nàng mất mạng, cuối cùng còn muốn hủy đi sự trong sạch của nàng.

Còn có tư cách gì bảo nàng thương hại các ngươi?

Người ta không một đao chém các ngươi đã là nể ân tình mười sáu năm qua rồi.

Móng tay Mộ Y Tuyết hung hăng cắm vào lòng bàn tay, cắn chặt môi, máu tứa ra trên cánh môi tái nhợt, nàng hận đến phát cuồng mà không thể làm được gì.

Mộ Như Nguyệt, nếu có kiếp sau, ta chắc chắn sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả!

Trong lúc Mộ Y Tuyết cắn răng phẫn hận, dân chúng nhặt đá trên đường hung hăng ném vào ba người trong xe tù...

.
.
.

Trung Châu.

Trăm hoa đua nở, phồn hoa như gấm.

Dưới một sơn cốc, một bạch y nam nhân đầu bạc ngồi trong bụi hoa.

Áo choàng trắng nhẹ bay trong gió, hương hoa thoang thoảng, mỹ đến mức không chân thực như thế. Nam nhân này giống như trích tiên, một thân bạch y không nhiễm bụi trần.

Nét đẹp của hắn, bất luận là nam hay nữ nhìn thấy cũng phải kinh ngạc cảm thán.

Nếu Mộ Như Nguyệt ở đây chắc hẳn sẽ nhận ra đây là nam nhân lúc trước vô duyên vô cớ kéo nàng vào một không gian khác rồi nói mấy lời khó hiểu, Bạch Trạch.

Ngay cả lông mày hắn cũng màu trắng, quái dị mà đẹp như thế...

Đột nhiên, nam nhân mở mắt ra, nhìn về một không gian khác, khẽ thở dài: “Ký ức của hắn đã bắt đầu sống lại, có lẽ Trung Châu sẽ không bao giờ bình tĩnh được nữa...”

.
.
.

Thánh Nữ Môn.

Trong không gian tràn ngập tiếng kêu la, tiếng bước chân chậm rãi tiến vào...

Đó là một nam nhân.

Một bộ ngân bào thêu đồ án cự long dưới ánh trăng khiến người ta kinh diễm, nam nhân mang một mặt nạ màu bạc, không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng nam nhân này chỉ từ bên ngoài đi vào đã khiến người khác cảm thấy áp bách, khí thế cường đại áp xuống làm người khác không thể hô hấp.

Tôn quý...

Không sai, nam nhân này cho người ta cảm giác tôn quý cao nhã, khí thế bức người như thế cho dù là quý tộc cũng không thể so sánh được.

Hơn nữa, nam nhân này còn có một đôi mắt tím kinh diễm...

Nhan sắc kia phảng phất như cao quý nhất thế gian, càng làm hắn trở nên kinh diễm.

Rõ ràng không có gió, áo bào của nam nhân lại nhẹ bay lên, thời điểm đôi mắt tím quét về phía mọi người, một cỗ khí thế vô hình trực tiếp áp tới khiến sắc mặt mọi người tái nhợt, "phù" một tiếng quỳ trước mặt hắn.

"Ngươi rốt cuộc đã tới!"

Một thanh âm khàn khàn trầm thấp từ phía trước truyền đến.

Môn chủ Thánh Nữ Môn được một đám nữ tử vây quanh bước nhanh tới, dung nhan anh tuấn như đao khắc nở nụ cười lạnh, phối hợp vết sẹo bên má trái có vẻ càng thêm dữ tợn.

Chỉ một nụ cười này đủ làm người ta không rét mà run.

Nhưng nam nhân mắt tím mặc ngân bào không có bất kì cảm xúc gì, tựa như không vì những điều này mà dao động.

"Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao năm lần bảy lượt đối nghịch với Thánh Nữ Môn?" Môn chủ ngẩng đầu nhìn nam nhân mắt tím, "Ngươi có phải là Quỷ Vương Dạ Vô Trần không?"

Hai tháng trước, hắn cùng Dạ Vô Trần ở ngoài Phượng Thành đấu một trận, ai ngờ tên Dạ Vô Trần giảo hoạt kia lại chạy trốn, dưới sự đuổi giết của mình biến mất vô tung vô ảnh.

Không giết được Dạ Vô Trần, sao hắn có thể cam tâm?

Trước đó không lâu, thuộc hạ của hắn tính đi bắt Mộ Như Nguyệt để uy hiếp Dạ Vô Trần, nhưng hắn luôn luôn khinh thường loại thủ đoạn không có khí khái nam nhân này cho nên không đồng ý, phỏng chừng Dạ Vô Trần cũng biết hắn không thích dùng nữ nhân để uy hiếp, nên mới yên tâm giao chiến với hắn.

Bất quá, thuộc hạ của hắn lại đưa ra một ý kiến hay, truyền ra tin tức nói mình muốn đi bắt nữ nhân kia.

Dạ Vô Trần cũng coi như một nam nhân si tình, giống y như cha mẹ hắn, biết rõ là giả cũng không dám bỏ qua, cho nên hắn mang theo người của Quỷ điện tới...

Sau trận chiến ấy, Dạ Vô Trần bị thương, Thánh Nữ Môn cũng tổn thất rất nhiều tinh anh, nhưng từ sau trận chiến đó, hắn liền mất tung mất tích, cho đến khi nam nhân này xuất hiện.

Nam nhân này vừa xuất hiện đã phá hủy phân môn của Thánh Nữ Môn, tiếp theo là uy hiếp tính mạng hắn.

Hắn thật hoài nghi nam nhân này chính là Dạ Vô Trần!

Nhưng mà Dạ Vô Trần rõ ràng không có thực lực cường hãn như vậy.

Quan trọng hơn là...

Dung mạo một người có thể thông qua dịch dung mà thay đổi, màu tóc cũng có thể thay đổi, thứ duy nhất không thể thay đổi chính là đôi mắt kia.

Mắt Dạ Vô Trần là màu đen, mà mắt nam nhân này màu tím...

Cho nên, mặc dù là môn chủ Thánh Nữ Môn, hắn cũng không biết nam nhân này là ai, có thâm cừu đại hận gì với mình? Ba lần bốn lượt đuổi tận giết tuyệt mình? Mình có giết cha mẹ hay đoạt nữ nhân của hắn? Sao lại coi mình như kẻ thù không đội trời chung?

Môn chủ thật sự rất ủy khuất, đối phương muốn giết hắn nhưng cái gì hắn cũng không biết...

Khí thế cường đại áp tới, mộ chủ vội vàng dùng khí thế của mình để ngăn cản, "oanh" một tiếng, thân thể hắn chấn động lui về phía sau vài bước, phun một ngụm máu tươi.

"Môn chủ!"

Sắc mặt mọi người đồng loạt đại biến, hô to.

Môn chủ phất phất tay, cắn răng nói: “Mau đi đi!”

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chỉ cần hắn còn chưa chết thì sẽ có cơ hội báo thù...

Nam nhân ngân bào nhẹ nhàng nâng tay, một luồng sáng đen xông thẳng về phía ngực môn chủ, lần này môn chủ không cản lại mà đón nhận công kích.

Mượn lực lượng luồng sáng đen này, thân thể môn chủ nhanh chóng lui về phía sau, bàn tay đặt lên kim sư, dùng lực khiến kim sư chuyển động, lúc này sau lưng hắn xuất hiện một cửa đá, hắn cười lạnh nhìn nam nhân ngân bào sau đó lăn vào bên trong cửa đá.

Ngay sau đó phá hủy kim sư, vật dùng để mở cửa đá ra!

Nam nhân ngân bào nhìn chằm chằm cửa đá, không đuổi theo, chẳng qua những người bị môn chủ bỏ lại trở thành đối tượng cho hắn phát tiết lửa giận...

Bóng đêm bao trùm Thánh Nữ Môn, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, giống như lò luyện ngục nhân gian...

.
.
.

Ban đêm.

Ánh trăng như nước chiếu vào người thiếu nữ đang nhắm chặt hai tròng mắt, lông mi nàng run nhẹ, tựa hồ có vẻ bất an.

Làn da thiếu nữ thật đẹp, trắng sáng mịn màng, dưới ánh trăng càng thêm tuyệt sắc khuynh thành.

Ngay lúc này, một thân ảnh ngân bào từ ngoài cửa sổ bay vào, đứng trước giường thiếu nữ...

Hắn chăm chú nhìn thiếu nữ ngủ say, ánh mắt lưu luyến thâm tình, nhưng khi hắn vỗ vỗ khuôn mặt mình lại nhịn không được cười khổ một tiếng, sau đó đeo mặt nạ bạc lên mặt mình.

Ngay thời điểm hắn đeo mặt nạ bạc lên, thiếu nữ đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén, từ trên giường nhảy bật dậy, hai ngón tay hung hăng đánh về phía nam nhân đứng trước giường mình.

Lúc sắp chạm vào yết hầu nam nhân, nàng dừng lại...

“Vô Trần? Không, ngươi không phải Vô Trần, ngươi là ai?”

Vẻ vui mừng trên mặt thiếu nữ dần biến mất, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, gằn từng chữ.

Nàng đã từng nhìn thấy Vô Trần mang mặt nạ bạc cho nên mới ngộ nhận nam nhân này là Vô Trần, nhưng mà Vô Trần không có một đôi mắt màu tím, hơn nữa khí thế hai người cũng không giống nhau...

Nam nhân này không phải Dạ Vô Trần.

Nam nhân vươn tay ra muốn vuốt ve dung nhan thiếu nữ, nhưng thời điểm sắp chạm vào nàng lại buông tay, đáy mắt xẹt qua tia thống khổ cùng lưu luyến.

Cuối cùng hắn nhìn thiếu nữ một cái thật sâu, không nói lời nào xoay người rời đi...

Tâm Mộ Như Nguyệt khẽ run lên.

Lúc trước, khi nàng nhìn thấy sự đau khổ trong mắt Bạch Trạch, tuy không biết vì sao khi nhìn ánh mắt kia trong lòng lại có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Nhưng khi nhìn ánh mắt thống khổ của nam nhân này, tựa như có cái gì đó hung hăng đâm vào lòng nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm phương hướng nam nhân biến mất, khẽ nhấp môi.

Vô Trần, là ngươi sao?

Nếu là ngươi, tại sao không gặp ta?

Một đêm này, nàng không cách nào ngủ được...

Nam nhân rời khỏi Mộ Trạch liền thống khổ suýt chút nữa ngã gục, hắn vỗ nhẹ mặt nạ bạc trên mặt, đôi mắt tím một mảnh đau đớn: “Lại tới nữa, cỗ lực lượng này...”

Cỗ lực lượng này táo bạo di động trong cơ thể hắn, thậm chí hắn không thể không chế được nó, cũng không biết nguyên nhân vì sao.

Nỗi đau đớn mãnh liệt khiến nam nhân đổ mồ hôi lạnh, hắn ngửa đầu hô to một tiếng...

Một khắc đó, vô số ngọn lửa màu đen từ trong cơ thể hắn xông ra, thiêu rụi hết cây cối xung quanh, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, chỉ để lại nam nhân thở phì phò từng ngụm...

Hết chương 105

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro