Chương 124: Người đứng đầu Phượng gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, nhấc chân hung hăng đá về phía Phượng Kinh Thiên, cũng may hắn đã sớm phòng bị chiêu này của nàng, nghiêng người dễ dàng tránh né.

Hắn nhướng mày, vẻ mặt cười như không cười nhìn nữ nhân mặt lạnh trước mắt: "Nữ nhân vẫn nên thục nữ một chút thì tốt hơn, đừng cả ngày chỉ biết đá hạ thân nam nhân, đương nhiên, nếu ngươi gả cho ta, vậy cho ngươi đá một cái cũng không sao... bất quá, cách ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng cũng thật kì lạ."

Kỳ thực Mộ Như Nguyệt rất muốn phản bác hắn một câu, nàng cũng không bảo hắn cứu nàng, cho dù không bị Phượng Kinh Thiên gặp được, nàng đã ăn viên đan dược kia rồi nên chắc chắn ma thú không thể cảm nhận được hơi thở của nàng, không có kế sách vẹn toàn làm sao nàng có thể một mình đi gặp loại nữ nhân như Nam Cung Tử Phượng?

Trước giờ nàng luôn rất quý trọng sinh mạng mình, làm sao có thể xúc động nhất thời?

Nhưng mà Phượng Kinh Thiên cứu nàng cũng là sự thật, nàng không thể lấy oán trả ơn...

"Yêu nghiệt, ân tình này ta sẽ trả cho ngươi, nhưng ngươi đừng nghĩ trông cậy vào chuyện này mà ta có hảo cảm với ngươi, Mộ Như Nguyệt đời này kiếp này chỉ có một nam nhân, ngoài hắn ra trong lòng ta không chứa được những người khác! Càng đừng nói chuyện lấy thân báo đáp!"

Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn khuôn mặt tuyệt thế của Phượng Kinh Thiên, ánh mắt kiên định.

Nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt kia từ từ biến mất, Phượng Kinh Thiên híp mắt phượng, đáy lòng bắt đầu tràn lên lửa giận.

Nữ nhân này ngoài nam nhân kia thật sự không nhìn thấy những người khác?

"Nữ nhân, tương lai còn dài, ta có rất nhiều thời gian làm ngươi tiếp nhận ta." Phượng Kinh Thiên lại cong môi cười, để có được nàng hắn không thể nóng vội nhất thời.

"Ta muốn đi, ngươi cản được sao?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

"Nữ nhân, phỏng chừng ngươi không biết đây là nơi nào", thanh âm Phượng Kinh Thiên hơi dừng một chút, "Nơi này là Trung Châu, hơn nữa, trước đó ta đã phong ấn lực lượng trong cơ thể ngươi, ngươi đừng trách ta, ta chỉ muốn ở cùng ngươi một thời gian thôi, nếu không phong ấn ngươi, chỉ sợ ta căn bản không giữ ngươi lại đây được."

Nói tới đây, Phượng Kinh Thiên cười âm hiểm, hắn không muốn cùng Nam Cung Tử Phượng làm bậy, nhưng mà vì có được nàng, hắn có thể không từ thủ đoạn!

Nếu có thể buộc nàng lưu lại đây, cho dù làm thực lực của nàng biến mất thì có sao? Dù nàng có là phế vật hắn cũng sẽ thương yêu nàng cả đời...

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lẽo, sự cảm kích đối với Phượng Kinh Thiên không còn sót lại chút gì, nàng lạnh lùng nhìn nam nhân mỹ giống yêu nghiệt tuyệt thế kia, thanh âm lạnh băng không chút độ ấm: "Phượng Kinh Thiên, ngươi sẽ hối hận!"

"Ha ha", Phượng Kinh Thiên ngửa đầu cười to hai tiếng, tiếng cười điên cuồng mà tràn ngập dụ hoặc, "Nữ nhân, ta nói rồi, ta sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của ta, thời gian này ngươi cứ ở lại Phượng gia, không có lệnh của ta ngươi không có khả năng rời khỏi đây."

Bỏ lại những lời này, nam nhân nghênh ngang mà đi.

Mộ Như Nguyệt chăm chú nhìn hồng y biến mất trước mắt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, nàng khẽ nhắm mắt lại vận dụng nguyên khí.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi...

Cơ thể nàng quả thật bị hạ phong ấn, nhưng rõ ràng yếu hơn rất nhiều so với phong ấn của Nam Cung Tử Phượng, hiển nhiên Phượng Kinh Thiên chỉ mới tiến vào cấp thiên phú mà thôi....

Cho nên, dù trong cơ thể có phong ấn cũng không ảnh hưởng đến nàng tu luyện.

Chỉ cần nàng đột phá đến cấp thiên phú, phong ấn này sẽ tự động phá giải, nàng sẽ có lại thực lực của mình...

Hiện tại việc nàng có thể làm chính là tiếp tục tu luyện.

Đáng tiếc, thực lực bị phong ấn, không thể luyện chế đan dược, nếu không sẽ dễ dàng phá giải được phong ấn này. Bây giờ nàng chỉ có thể dùng phương pháp khác nhanh chóng nâng cao thực lực.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng làm Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nhìn nha hoàn không gõ cửa mà vào.

"Đi ra ngoài!"

Nha hoàn sửng sốt một chút, nói: "Là đại thiếu gia kêu nô tỳ đến hầu hạ cô nương."

Thanh âm Mộ Như Nguyệt càng trầm thấp: "Đi ra ngoài cho ta! Đừng để ta phải lặp lại lần nữa!"

Nha hoàn gắt gao cắn môi, cầm cái chậu trong tay đặt mạnh lên bàn, không thèm liếc Mộ Như Nguyệt cái nào, trực tiếp quay đầu đi ra, còn không quên hung hăng đóng sầm cửa lại.

"Một phế vật mà thôi, tưởng mình là ai chứ, còn không phải vì có đại thiếu gia chống lưng, thật không biết hồ ly tinh này ở đâu ra có bản lĩnh mê hoặc đại thiếu gia, nam nhân như đại thiếu gia chỉ có tiểu thư Lam Nguyệt mới xứng đôi, nữ nhân này cả tư cách làm tiểu thiếp cho đại thiếu gia cũng không có!"

Tuy sau khi đóng cửa, nha hoàn mới nói những lời này, nhưng tinh thần lực của Mộ Như Nguyệt cường đại cỡ nào? Cho nên vẫn nghe hết những lời nàng nói....

Phế vật?

Mộ Như Nguyệt cười khổ, đúng là như thế thật, hiện tại nàng có khác gì phế vật? Tình huống này giống hệt như khi nàng mới xuyên tới nơi này, lúc ấy nàng cũng không hề có chút thực lực nào.

Bất quá, nàng vẫn tin chắc, một phong ấn nhỏ mà thôi, không thể vây khốn nàng ở đây cả đời...

Đến lúc đó, nàng sẽ khiến nam nhân kia trả giá đắt!

Đáy mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên lãnh ý, khuôn mặt tuyệt sắc càng thêm lạnh băng vô tình...

"Thiếu... thiếu gia?"

Nha hoàn vừa đi được vài bước liền nhìn thấy một thân ảnh hồng y chắn trước mặt, tim đập mạnh, nam nhân này nhất cử nhất động đều cực kì mị hoặc.

Hắn giống như yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung hắn.

"Ngươi vừa mới nói gì đó?" Ánh mắt nam nhân thâm trầm, thị huyết nhìn nha hoàn, hắn không cho nha hoàn cơ hội nói chuyện, một ánh sáng đỏ hiện lên, đã thấy cổ nha hoàn bị cắt đứt, máu tươi phun trào bắn lên hồng y khiến nam nhân nhíu mày.

"Người tới, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này!"

Phượng Kinh Thiên ngước mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt, phủi vạt áo sau người rời đi, hắn có tự tin, cuối cùng nàng sẽ thuộc về hắn.

Mà hắn, không cho phép bất kì ai vũ nhục nàng!

Từ đầu đến cuối Phượng Kinh Thiên đều không thèm liếc nhìn nha hoàn ngã trong vũng máu, tựa hồ trong mắt hắn, mạng người chỉ nhỏ bé như một con kiến, một con kiến mà thôi, không đáng để hắn tốn nhiều tâm tư.

Động tĩnh bên ngoài đương nhiên truyền hết vào tai Mộ Như Nguyệt, nàng chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một.

Nàng luôn là người mang thù, lần đầu gặp nhau nam nhân này là đến ám sát nàng, cho nên, bắt đầu từ khi đó đã định, cả đời này bọn họ không thể trở thành bằng hữu...

"Vô Trần."

Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt nhìn lên bầu trời xanh ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng đột phá cấp thiên phú, sau đó trở lại bên cạnh ngươi..."

Bất quá, trước đó nàng còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm....

Trong đoạn kí ức ngắn ngủi của Nam Cung Tử Phượng, nàng tìm được tung tích của đứa bé kia, mặc kệ đứa bé kia có quan hệ gì với bọn họ, nếu bây giờ nàng đã tới Trung Châu, nhất định phải mang hắn trở về.

Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh.

"Nam Cung Tử Phượng, Phượng Kinh Thiên... chướng ngại bên cạnh ta cùng Vô Trần đúng là nhiều, nhưng ta nhất định sẽ quét sạch chướng ngại để ở bên hắn!"

Không có bất kì ai có thể tách bọn họ ra.

Từ khi Mộ Như Nguyệt bị Phượng Kinh Thiên mang về Phượng gia, hắn vẫn chưa xuất hiện nữa, Mộ Như Nguyệt cũng được thanh tĩnh, vui vẻ, chỉ chuyên tâm tu luyện, nếu muốn phá giải phong ấn, biện pháp duy nhất chính là đột phá cấp thiên phú.

Có lẽ vì mệnh lệnh của Phượng Kinh Thiên, sau khi nha hoàn kia bị đuổi ra, không còn ai tới quấy rầy nàng nữa, nhưng mà, rõ ràng là sự an tĩnh này chỉ là tạm thời....

Hơi thở quen thuộc chậm rãi tới gần, khi Mộ Như Nguyệt mở mắt ra, một gương mặt tươi cười như hoa, tràn ngập mị hoặc xuất hiện trước mặt nàng.

Mộ Như Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền vung tay công kích về phía cái khuôn mặt đáng ăn đòn kia, ai ngờ chưa đánh được đã bị hắn bắt được nắm tay.

"Nữ nhân, ngươi tới Trung Châu lâu như vậy, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo đi."

Mộ Như Nguyệt quay đầu đi, không muốn nhìn gương mặt tươi cười yêu nghiệt kia: "Không có hứng thú."

"Nữ nhân..." Trong lòng Phượng Kinh Thiên hơi trầm xuống, không biết vì sao nhìn Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt như vậy làm tim hắn bỗng nhiên co rút, giống như sắp vĩnh viễn mất đi thứ gì.

Nhưng nếu hắn không làm như vậy? Nàng có thể ở lại Phượng gia sao?

"Chúng ta ra ngoài đi."

Phượng Kinh Thiên tiến lên, bàn tay to đè bả vai Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt thế mang theo nụ cười lấy lòng.

Phượng Kinh Thiên là người đứng đầu Phượng gia mà tươi cười nịnh nọt, dè dặt với một thiếu nữ như vậy, nếu như nữ nhân khác thấy được không biết phải thương tâm cỡ nào.

Hắn lại vui vẻ chịu đựng...

"Buông ra!" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lùng nói, "Ta nói lại lần nữa, ta không có hứng thú đi ra ngoài với ngươi, Phượng Kinh Thiên, ngươi sẽ hối hận vì những chuyện mình làm."

Hối hận?

Phượng Kinh Thiên cười khổ, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, hắn là người đứng đầu Phượng gia, hắn muốn bao nhiêu nữ nhân mà chẳng có? Đã có không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các muốn bò lên giường hắn... nhưng mà hắn lại để ý một nữ nhân lạnh lùng như thế, chẳng lẽ đây là khuynh hướng chịu ngược trong truyền thuyết?

Người ta càng lạnh nhạt với hắn, hắn càng muốn tiến tới, thế cho nên mới làm nữ nhân này hận hắn như vậy....

"Kỳ thật, ta đã hối hận", Phượng Kinh Thiên cười chua xót, ánh mắt có chút bi thương, "Ta là đại thiếu gia Phượng gia nhưng từ trước đến nay không hề được tự quyết định, chuyện duy nhất có thể tự quyết định cũng chỉ có hôn nhân của mình, trước khi quen biết ngươi, ta đã gặp không ít nữ tử nhưng những nữ tử đó chẳng qua là công cụ tiết dục mà thôi, chỉ có ngươi... ta muốn che chở, muốn bảo hộ, nếu ngươi không muốn làm tình nhân của ta, ta có thể cưới ngươi làm thê tử, hơn nữa sẽ không để ý quá khứ của ngươi, ta cũng biết ngươi không muốn chia sẻ phu quân với bất kì kẻ nào, cho nên ta đáp ứng ngươi, từ nay về sau, ta chỉ có một nữ nhân là ngươi..."

Mộ Như Nguyệt không nói gì chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Phượng Kinh Thiên.

Ánh mắt kia làm lòng Phượng Kinh Thiên đột nhiên trở nên luống cuống, bàn tay đặt trên bả vai thiếu nữ run nhẹ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.

"Phượng Kinh Thiên", Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Ngươi không có cơ hội, ngươi cho rằng ta sẽ thích một nam nhân bức bách ta sao? Từ khi ngươi làm ra loại chuyện này thì ngay cả cơ hội tháo gỡ khúc mắc giữa chúng ta cũng không còn, không phải ngươi muốn biết vì sao ta yêu Dạ Vô Trần sao? Ta có thể nói cho ngươi..."

Hơi dừng một chút, thanh âm khi nàng nói về Dạ Vô Trần trở nên nhu hòa.

"Vô Trần tôn trọng ta, chưa bao giờ bức bách ta làm gì, hắn vì ta mà không tiếc bại lộ thực lực trước Thánh Nữ Môn, còn vì an toàn của ta mà một mình đi gặp cường giả, nhưng mà, hắn vì ta làm nhiều như vậy, lại không hề đòi hỏi thù lao gì, rõ ràng khi ta trúng xuân dược hắn có thể nhân cơ hội này mà phát sinh quan hệ với ta, nhưng hắn không làm vậy, hắn tôn trọng ý nghĩ của ta, cách đây không lâu, hắn sợ bộc phát lực lượng cường đại sẽ làm ta bị thương, cho nên hắn cam nguyện tự phế thực lực, nếu không phải ta đến kịp lúc, sợ là hắn đã trở thành một phế vật rồi."

"Hắn nói, thực lực cường đại là để bảo vệ ta, nếu như lực lượng này tổn thương ta, vậy hắn giữ lại có ích gì? Ngươi nói, vì sao ta phải vứt bỏ một phu quân tốt như vậy để chọn ngươi? Phượng Kinh Thiên, những lời này ta chỉ nói một lần, cả đời Mộ Như Nguyệt ta chỉ có một nam nhân là Dạ Vô Trần, nếu muốn phản bội hắn, vậy ta tình nguyện vứt bỏ thân thể này!"

Ánh mắt thiếu nữ kiên định như thế làm trái tim Phượng Kinh Thiên đau đớn.

Là hắn chậm một bước sao? Nếu không phải hắn biến mất nửa năm, hắn có thể có một cơ hội hay không? Trong nửa năm kia hắn thật sự mất đi quá nhiều, mỗi lần nàng gặp chuyện gì, người xuất hiện bên nàng luôn là Dạ Vô Trần.

Phượng Kinh Thiên che giấu nỗi thống khổ trong đáy mắt, giơ tay bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt: "Nữ nhân, đi theo ta, hôm nay bất luận thế nào, ngươi đều phải đi cùng ta đến một chỗ."

"Phượng Kinh Thiên, buông ta ra!"

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, trong mắt bắt đầu bùng lên lửa giận.

Nhưng Phượng Kinh Thiên tựa như không thấy nàng tức giận, kéo tay nàng đi ra ngoài, giờ phút này, không ai biết trong lòng nam nhân này đang cuồn cuộn....

Trong tháp cao, một cỗ hơi thở cường đại ập đến, thần sắc Mộ Như Nguyệt chấn động, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tại tháp cao này nàng có một loại cảm thụ.

Thấy thiếu nữ dừng lại, Phượng Kinh Thiên buông lỏng tay nàng ra, quay đầu nhìn lại.

Giác ngộ...

Không sai, Mộ Như Nguyệt quả thật giác ngộ được.

Nơi này tụ tập rất nhiều cường giả thiên phú, cho nên vừa đến nơi này nàng liền giác ngộ tình huống ở đây, nếu có thể ở chỗ này nửa tháng, nàng chắc chắn có thể đột phá cấp thiên phú trong thời gian ngắn nhất.

"Di?" Một thanh âm giật mình từ phía sau truyền đến.

Rồi sau đó một u hồn trong suốt phiêu lượn đến bên cạnh Phượng Kinh Thiên, kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ giác ngộ được thực lực thiên phú kia.

"Phượng tiểu tử, cô nương này không phải người Phượng gia? Là người trong lòng ngươi sao? Ha ha, nơi này ngoại trừ người của Phượng gia không ai có thể tiến vào, nhưng nếu cô nương này là người trong lòng ngươi thì khác."

U hồn râu bạc tấm tắc khen, cảm thán nói: "Kỳ tài, thật là kỳ tài! Trước đây đã có không ít cường giả ở nơi này đột phá thiên phú, cho nên nơi này chỉ có các đại thiên tiên giác ngộ được, mấy ngàn năm qua rất nhiều người của Phượng gia tại thời điểm sắp đột phá đến đây sẽ giác ngộ được, bất quá nha đầu này có ngộ tính tốt nhất."

Phượng Kinh Thiên cười cười, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, hắn cũng không biết vì sao mình lại dẫn nữ nhân không có lương tâm này đến đây.

Vì để nàng đột phá cấp thiên phú? Một khi đạt cấp thiên phú, phong ấn sẽ được giải trừ, lúc đó nàng sẽ vĩnh viễn rời khỏi Phượng gia, còn hắn sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa...

"Ha ha", u hồn bỗng nhiên cười phá lên, xoa xoa hai tay, hứng thú nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, "Thiên tài, nha đầu này tuyệt đối là thiên tài, đã ngàn năm qua ta không phát hiện được mầm non nào cường hãn như vậy, Phượng tiểu tử, thiên phú của nàng so với ngươi tốt hơn rất nhiều, nếu không phải lão nhân ta bây giờ chỉ là một linh hồn miễn cưỡng dựa vào sinh lực ở đây để tồn tại, sợ là cũng muốn thu nàng làm đồ đệ."

Đáng tiếc, nếu gặp được nha đầu này sớm hơn, phỏng chừng hắn sẽ thật sự không màng tất cả để thu nàng làm đồ đệ.

"Bất quá..." U hồn chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Phượng Kinh Thiên, nghi hoặc nói, "Phượng tiểu tử, ngươi phong ấn thực lực của nàng? Sẽ không phải là nha đầu này không thích ngươi cho nên ngươi muốn dùng cách này để giữ nàng lại? Ta nói, tốt xấu gì ngươi cũng là con cháu hậu nhân của hỏa hồn ta, loại chuyện bức bách nữ nhân này mà ngươi cũng làm được? Thật là mất hết mặt mũi lão tổ tông ta."

Hỏa hồn lắc đầu, dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Phượng Kinh Thiên.

Tiểu tử này thanh danh ngàn năm của Phượng gia làm mất hết.

Sắc mặt Phượng Kinh Thiên đỏ lên, giống như bị lão tổ tông nói trúng tim đen, thời điểm hắn muốn giải thích hai câu, Mộ Như Nguyệt vốn đang nhắm mắt cảm nhận lực lượng thiên phú bỗng nhiên mở mắt ra.

"Tiền bối, đa tạ chỉ điểm."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt từ người Phượng Kinh Thiên dời qua phía hỏa hồn.

Hỏa hồn ha ha cười hai tiếng: "Nha đầu, không liên quan đến ta, là bản thân ngươi tự giác ngộ được, nếu ta đoán không sai, thực lực hiện tại của ngươi là ngụy thiên phú, đáng tiếc bị tên hỗn trướng nào đó phong ấn, hiện tại ta chỉ là u hồn không thể giúp gì được cho ngươi, nếu không ta có thể giải phong ấn cho ngươi, có điều, sau khi ngươi giác ngộ được thực lực thiên phú, không tới mấy tháng nữa có thể đột phá cấp thiên phú, lúc đó phong ấn sẽ tự động giải trừ."

Ở cấp bậc thiên phú là có thể giác ngộ được lực lượng nhiều cường giả thiên phú lưu lại, nha đầu này mới có thể thăng tiến nhanh như vậy, sau này cũng thuận lợi đột phá cấp thiên phú, không cần thông qua bậc trung cấp.

Tuy Mộ Như Nguyệt không cho Phượng Kinh Thiên sắc mặt tốt nhưng ở trước mặt lão tiền bối vẫn cực kì tôn kính.

"Tiền bối, nếu vừa rồi ngươi đuổi ta ra khỏi đây, chỉ sợ ta sẽ không thể tiến bộ nhanh như vậy, bất luận thế nào, lời cảm ơn này ngươi nên nhận."

"Ha ha" hỏa hồn sảng khoái cười to hai tiếng, "Tính cách nha đầu này rất hợp ý lão nhân ta, đáng tiếc tiểu tử Phượng gia này làm chuyện quá đáng, ta không yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng ngươi có thể nể tình hôm nay ta để ngươi ở đây giác ngộ lực lượng thiên phú, sau này lưu lại cho Phượng gia một con đường sống."

Nói tới đây, hỏa hồn khẽ thở dài.

Nàng tuyệt đối không phải vật trong ao, ngày nào đó nhất định sẽ hóa rồng ngao du khắp thiên địa, hi vọng nể tình ngày hôm nay, sau này có thể lưu lại cho Phượng gia hắn một đường sống...

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, cũng không đáp ứng hỏa hồn, chuyện sau này ai biết trước được? Nếu đã không chắc chắn, nàng sẽ không dễ dàng hứa hẹn.

"Tiền bối, ta chỉ có thể cam đoan, người Phượng gia không chọc ta, ta sẽ không chủ động trêu chọc Phượng gia, nhưng nếu Phượng gia động đến ta, Mộ Như Nguyệt ta không phải người biết nhẫn nhịn!"

Hết chương 124

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro