Chương 126: Thiên phú cùng thiên phú quyết đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phượng gia chủ, chính là nàng...." Lam Hinh run rẩy vươn ngón tay lên, tới bây giờ nàng còn chưa phục hồi lại tinh thần, "Là nàng vừa mới đột phá thiên phú!"

Phượng Tường nhìn theo hướng Lam Hinh chỉ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt lạnh băng của Mộ Như Nguyệt.

Sắc mặt Phượng Tường biến đổi, trở nên âm trầm: "Vừa rồi là ngươi đột phá?"

Không phải nha đầu này là nữ nhân Phượng Kinh Thiên mang về sao? Ngươi vừa đột phá là nàng? Sao có thể? Nhất thời Phượng Tường cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, khuôn mặt âm lãnh rõ ràng mang theo kinh ngạc.

Nàng hẳn là một phế vật, sao có thể có thực lực cường đại như vậy?

Chẳng lẽ thiếu nữ này giả heo ăn thịt hổ? Vậy nàng tiếp cận Phượng gia có mục đích gì....

"Mặc kệ có phải ngươi mới đột phá hay không, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở chỗ này!"

Oanh!

Sát khí mãnh liệt từ trên người Phượng Tường tỏa ra, hắn nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ kia, khí thế như chẻ tre ập tới.

Một nha đầu mới bước vào cấp thiên phú mà thôi sao có thể là đối thủ của một người đã bước vào thiên phú lâu năm như hắn? Nàng còn chưa hiểu rõ lắm những quy tắc thiên phú, muốn diệt trừ nàng cũng chỉ có cơ hội hiện tại.

Dựa vào thiên phú của nha đầu này, nếu cho nàng đủ thời gian có lẽ sẽ nhanh chóng mạnh hơn hắn.

Nếu như không xảy ra tranh chấp với nàng, Phượng Tường nhất định sẽ vui vẻ tác hợp chuyện của nàng và Phượng Kinh Thiên, Phượng gia có thêm một thiên tài như thế cũng rất có lợi.

Đáng tiếc, thời điểm hắn để cho người của Lam gia tới gây sự với nàng, Phượng Tường hiểu rõ mình đã mất đi cơ hội này.

Hắn cũng không ngu ngốc cho rằng chỉ cần mình hạ mình xin lỗi thì thiếu nữ này sẽ tha thứ cho hành động của Phượng gia, nếu đã không thể sử dụng, vậy chỉ còn cách diệt trừ nàng....

Oanh!

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt tái nhợt, lui về phía sau mấy bước, nàng lau vết máu bên môi, ánh mắt nồng đậm sát khí nhìn về phía Phượng Tường.

Nháy mắt, một thân bạch y nhiễm máu tươi bay vút qua, kiếm trong tay lạnh thấu xương, càng phụ trợ dung nhan nàng thêm tuyệt mỹ.

Phượng Tường không phải người thương hương tiếc ngọc, càng sẽ không vì đối phương là nữ tử mà thu hồi sát chiêu.

Hai thanh kiếm trong tay hắn ẩn hiện lục quang, Phượng Tường vung kiếm xẹt qua không trung lưu lại một tàn ảnh thật dài, nhanh chóng đâm về phía Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt nghiêng mặt đi, cuồng phong phất qua mái tóc đen, thanh kiếm lướt qua mặt nàng một đường, một tia máu tươi từ trong da thịt non mềm thấm ra, nhiễm đỏ nửa gương mặt, làm nàng nhìn như tu la từ địa ngục đi ra, khiếp người mà lại kinh diễm khiến người ta không thể dời mắt.

Không thể không thừa nhận, nữ nhân này dù bị trọng thương cũng không mất đi một thân phong hoa tuyệt đại.

Nàng lấy một viên đan dược nhét vào miệng mình, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, vết thương trên mặt khôi phục lại như cũ, nhưng vết máu thì vẫn còn.

Rồi sau đó, cái gì Cường lực đan, Tăng nguyên đan, Tăng tốc hoàn.... Tất cả bị nàng đem ra, ăn như đậu, Phượng Tường nhìn một màn này đều cảm thấy phung phí.

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào!" Sắc mặt Phượng Tường âm trầm, có thể tiện tay lấy ra nhiều đan dược như vậy, thân phận nàng có thể đơn giản sao?

Đáng tiếc tên đã lên dây không thể không bắn, nếu nàng không chết, có lẽ sau này người chết sẽ là hắn! Vì vĩnh tuyệt hậu hoạn, nha đầu này nhất định phải chết ở đây!

Điều duy nhất làm hắn tiếc nuối chính là, nếu sớm biết thiên phú của nàng, còn có nhiều đan dược như vậy, dù thế nào hắn cũng sẽ không ngăn cản chuyện của nàng và Phượng Kinh Thiên, thậm chí còn không màng tất cả để tác hợp.

Nhưng mà trên đời không có nếu, hắn đã bỏ lỡ một thiên tài tuyệt thế như vậy...

Phượng Tường lấy lại tinh thần, một đạo kiếm khí cường đại phát ra từ thanh kiếm của thiếu nữ, hắn vội vàng nâng kiếm lên chắn, 'oanh' một tiếng, một luồng khí hung hăng đánh vào ngực hắn, sắc mặt hắn tái nhợt, phun một ngụm máu tươi.

So với lúc trước, thực lực và tốc độ của nàng rõ ràng mạnh hơn rất nhiều!

Cho dù là người mới bước vào cấp thiên phú cũng có thể dùng đan dược để nâng thực lực lên ngang hàng với hắn....

Sắc mặt Phượng Tường rốt cuộc thay đổi, ánh mắt âm trầm, nghiêm nghị. Mà những người khác đã bị dọa choáng váng, đặc biệt là Lam Hinh, thân thể run rẩy, thậm chí không dám mở miệng nói một chữ sợ sẽ khiến ma nữ kia chú ý.

Nàng hối hận...

Lam Hinh gắt gao nắm chặt nắm tay, trong lòng hối hận chưa từng có.

Đại tiểu thư cao ngạo tự đại như nàng, giờ phút này đã cảm nhận được thế nào là hối hận.

"Lam Nguyệt!"

Ánh mắt Lam Hinh vừa động, đáy mắt hiện lên một tia căm hận.

Đều là do nữ nhân Lam Nguyệt kia, nếu không phải nàng từng hứa hẹn với mình, nếu nàng gả cho Phượng Kinh Thiên sẽ nguyện ý cùng nàng chia sẻ phu quân, hơn nữa lúc trước còn châm ngòi, nếu không nàng cũng sẽ không làm chim đầu đàn này.

Buồn cười nàng bị bộ dáng tỷ muội tình thâm của Lam Nguyệt che mờ mắt, thật sự cho rằng nữ nhân kia yêu thương muội muội là nàng, nên mới muốn để các nàng cùng gả cho Phượng Kinh Thiên.

Hiện giờ nghĩ lại, mình chẳng qua là con chim đầu đàn mà thôi, làm cho Phượng Kinh Thiên chán ghét mình, còn nàng thì làm một hiền thê lương mẫu ôn nhu như nước, chuyện hôm nay cũng vậy, nàng coi mình như thanh kiếm mà sử dụng.

Trong mắt Lam Hinh lộ ra vẻ tuyệt vọng, hối hận đan xen khiến nàng muốn đập đầu chết đi, nhưng Lam Hinh trời sinh sợ chết vẫn không làm ra chuyện xúc động như vậy....

"Nha đầu, ta thừa nhận ngươi rất mạnh nhưng cho dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ dựa vào đan dược, vẫn không có khả năng là đối thủ của ta!"

Phượng Tường đánh một chưởng vào ngực Mộ Như Nguyệt, thấy nàng lui về phía sau vài bước, còn phun một ngụm máu tươi, khóe môi hắn gợi lên nụ cười lạnh.

Dù ngươi có nhiều đan dược thì thế nào? Chênh lệch thực lực không phải dễ dàng bù đắp như vậy...

Mộ Như Nguyệt không phát ra bất kì công kích gì về phía Phượng Tường nữa, khuôn mặt tuyệt mỹ bao phủ một tầng hàn khí, sát khí ngập trời từ trên người tràn ra, trải rộng khắp hậu viện.

"Ha ha, nha đầu, chúng ta dùng một chiêu cuối cùng này định thắng bại, thế nào?"

Phượng Tường ngửa đầu cười phá lên, dồn tất cả lực lượng vào thanh kiếm xanh biếc trong tay, kiếm khí lập lòe lục quang, từng chút từng chút lan rộng, cuối cùng tạo thành gió lốc cường đại quét về phía Mộ Như Nguyệt.

Nhìn một màn cường hãn như thế, hai mắt Lam Hinh sáng lên.

Nếu nữ nhân kia có thể chết trong tay Phượng gia chủ, vậy sẽ không phát sinh chuyện gì nữa....

"Không!"

Đột nhiên, một tiếng thét tê tâm liệt phế rơi vào tai mọi người.

Phượng Kinh Thiên nhìn Phượng Tường ra tuyệt sát chiêu, trái tim hắn tựa như bị một bàn tay bóp nát, hắn phẫn nộ thét một tiếng, bất chấp tất cả vọt qua hướng thiếu nữ...

Mắt thấy mình sắp sửa tiếp cận Mộ Như Nguyệt nhưng rõ ràng vẫn không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn gió lốc xanh biếc bao phủ thiếu nữ...

Nỗi tuyệt vọng từng chút từng chút gặm nhấm trái tim hắn, lửa giận từ trong lồng ngực bùng lên làm hắn muốn hủy diệt thiên địa, nhưng càng hối hận nhiều hơn...

Nếu... nếu hắn không phong ấn thực lực của nàng, có lẽ nàng đã sớm rời khỏi đây. Nếu hắn chưa từng tin lời Phượng Tường nói, nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm như vậy.

Nói cho cùng, đều là hắn sai!

Ngoài mẫu thân quá cố, nữ nhân này là người duy nhất hắn muốn bảo hộ cả đời, lại không ngờ rằng cuối cùng người hại nàng, là hắn!

"Nữ nhân!"

Phượng Kinh Thiên tê tâm liệt phế rống lên.

Thanh âm kia tựa như một cái gai đâm vào tim mọi người...

Năm đó lúc chủ mẫu chịu hỏa hình, đại thiếu gia cũng tê tâm liệt phế như vậy, làm người ta cực kì đau lòng.

"Mười mấy năm trước ta không thể bảo vệ được mẫu thân, bây giờ cũng không bảo hộ được nữ nhân mình yêu." Phượng Kinh Thiên đứng lên, trên khuôn mặt yêu nghiệt là vô tận bi ai cùng châm chọc, "Xem ra ta thật sự chỉ là phế vật! Đã như vậy ta sẽ cùng nàng xuống địa ngục, dùng tất cả mọi thứ ta có để chuộc tội với nàng."

Mỗi lần đều chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình muốn bảo hộ chết trước mặt mình...

Hắn ngước mắt nhìn về phía gió lốc trước mặt, chậm rãi đi qua, trong lòng Phượng Tường kinh hãi, vừa định ngăn cản, lại nhìn thấy hồng quang hiện lên, cắt ngang qua gió lốc xanh biếc, đánh thẳng về phía Phượng Tường.

Phượng Tường căn bản không kịp phản ứng lại, thân thể mạnh mẽ văng ra ngoài, 'oanh' một tiếng, đập vào một thân cây.

Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt....

Gió lốc chậm rãi tan đi, một thân bạch y nhiễm máu đập vào mắt mọi người. Tuy thiếu nữ quần áo tả tơi không sặc sỡ lóa mắt như lúc đầu, nhưng một thân khí thế lại làm người ta không cách nào dời mắt.

"Phụt!"

Thiếu nữ đột nhiên phun một ngụm máu tươi, thân thể lay động vài cái rồi ngã về phía trước.

"Nữ nhân!"

Phượng Kinh Thiên còn chưa kịp kinh hỉ đã nhìn thấy thiếu nữ ngã xuống, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt hiện lên vẻ cấp bách, vội vàng chạy đến nhẹ nhàng ôm thiếu nữ vào trong ngực.

Lúc này, thần sắc Mộ Như Nguyệt suy yếu, gương mặt trắng bệch khiến tim Phượng Kinh Thiên đau đớn, chỉ có thể xin lỗi nàng: "Thật xin lỗi, nữ nhân, là ta không tốt, ta không nên phong ấn thực lực của ngươi, không nên bức bách ngươi ở lại đây, ta càng không nên sau khi biết Phượng Tường bất mãn với ngươi mà còn dễ dàng tin lời hắn rời khỏi nơi này, ngươi đánh hay mắng ta đều được, nói tóm lại là ta sai!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt làm người ta đau lòng.

Lúc trước nàng đã bị đám người Lam Hinh làm tiêu hao rất nhiều thể lực, sau khi đột phá lại trải qua một trận chiến nữa, hiện tại thân thể nàng đã đến cực hạn....

Nếu không nhờ có nhuyễn giáp tơ vàng Vô Trần đưa, sợ là một chiêu kia của Phượng Tường có thể khiến nàng không cách nào bò dậy được.

"Khụ khụ." Phượng Tường ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, trước ngực hắn chảy đầy máu tươi, thấm đỏ y phục.

Rõ ràng chiêu phản kích cuối cùng của Mộ Như Nguyệt khiến hắn bị thương không nhẹ.

"Kinh Thiên, ngươi là nhi tử của ta, hiện tại ta ra lệnh cho ngươi giết nữ nhân kia!"

Phượng Tường thấy nhi tử mình che chở nữ nhân kia, lập tức tức giận rống lớn.

Hết chương 126

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro