Chương 140: Phải chịu trách nhiệm với ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung Châu học phủ, trên đài luận võ, một đám đệ tử nhìn hai nữ tử cầm kiếm đứng phía trước, trong mắt mang theo sự phấn khích mãnh liệt, còn người còn huýt sáo ồn ào.

"Các ngươi đoán, Lưu Ly của đan đường đấu với Diêu Vân Thanh của võ đường, ai sẽ thắng?"

"Nếu là tỷ thí đan dược, Lưu Ly nhất định thắng, nhưng nếu chiến đấu thì không chắc, nghe nói thực lực của Diêu Vân Thanh cũng rất lợi hại, rõ ràng chỉ là đệ tử mới nhập học nhưng đã ở cấp thiên phú rồi, tuy thiên phú trẻ tuổi ở học phủ không ít nhưng ở tuổi nàng thì rất ít."

Mọi người nghị luận sôi nổi nhưng đều giữ thái độ xem kịch vui.

Hai mỹ nhân mỗi người một vẻ, hai bên mà đánh nhau cũng được xem là cảnh đẹp ý vui.

"Lưu Ly, nói, Triệu Khuynh Tuyết ở đâu?" Diêu Vân Thanh ngước mắt nhìn Lưu Ly trước mặt, trong mắt lửa giận ngập trời, "Đem Triệu Khuynh Tuyết ra đây cho ta, ta muốn giết nàng!"

Lưu Ly cười nhạo, khinh miệt đánh giá nữ tử trước mặt mình: "Giết nàng? Ngươi sao? Diêu Vân Thanh, ngươi chỉ là một con nhóc không biết ở đâu ra, đừng tưởng ỷ vào mình thông qua khảo hạch vào học phủ thì cho rằng mình là thiên tài, trong mắt quý tộc chúng ta, ngươi chẳng là cái thá gì! Đừng nói chuyện Mộ Như Nguyệt mất tích không liên quan đến Triệu Khuynh Tuyết, nếu có liên quan thì thế nào? Ngươi còn có thể chạy đến Triệu gia giết nàng hay sao? Chỉ sợ ngươi còn chưa tới gần nàng, đã bị ca ca bảo hộ muội muội thành si kia giết trước rồi."

Trong mắt Diêu Vân Thanh mang theo phẫn nộ cùng lo lắng.

Mộ Như Nguyệt mất tích đã nửa năm rồi, trời biết nửa năm qua nàng tìm khắp mọi ngóc ngách của học phủ, thậm chí tìm xung quanh học phủ cũng không tìm ra tung tích Mộ Như Nguyệt.

Như vậy chỉ có còn một khả năng, đó là nàng đã gặp nguy hiểm, mà người khiến nàng gặp nguy hiểm cũng chỉ có đám người Triệu Khuynh Tuyết này!

Lần trước nữ nhân kia chạy thoát, nếu để nàng gặp được, nhất định sẽ báo thù cho Mộ Như Nguyệt!

"Lưu Ly, đừng cho rằng ta không biết suy nghĩ trong lòng ngươi, đám các ngươi đều ước gì Tiểu Nguyệt Nhi chết đi, lúc nàng mới bước vào đan đường đã khi dễ nàng, còn bức bách nàng tham gia khảo thí, cuối cùng nàng thông qua khảo thí các ngươi lại không cam lòng, mặc kệ thế nào, trình độ luyện đan của Nguyệt Nhi cao hơn các ngươi, các ngươi không phục cũng vô ích, ở đan đường các ngươi chỉ có thể sống dưới ánh hào quang của nàng, cả đời cả kiếp này!"

Thiếu nữ kia phong hoa tuyệt đại, kinh diễm chúng sinh như thế, không có khả năng không bị ghen ghét, đặc biệt là Lưu Ly lúc trước còn giúp Triệu Khuynh Tuyết vũ nhục nàng.

"Tiện nhân!"

Lưu Ly biến sắc, ánh mắt phẫn nộ: "Ngươi nói ta ghen ghét nàng? Nàng có cái gì đáng để ta ghen ghét? Còn không phải ỷ vào mình có chút thiên phú liền muốn làm gì thì làm, trong học phủ cũng không phải không có người trẻ tuổi đạt đến địa giai cao cấp, tại sao ta phải ghen ghét nàng?"

Không sai, Lưu Ly quả thật ghen ghét Mộ Như Nguyệt, nhưng lời này nàng không thể nói ra.

Xôn xao!

Diêu Vân Thanh nâng trường kiếm, cuốn lên một luồng ánh sáng vàng, ầm ầm ầm, mặt đất chợt rung động, vô số đất đá trên mặt đất bắt đầu bay lên, hung hăng phóng về phía Lưu Ly.

Sắc mặt Lưu Ly trầm xuống, kiếm màu đỏ xẹt qua không trung, lập tức một ngọn lửa bùng lên, hóa thành vô số thanh kiếm sắc bén đánh vào những đất đá kia.

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Đất đá bị kiếm lửa đâm thủng, hóa thành vô số bột phấn rơi trên mặt đất...

Trong lúc Diêu Vân Thanh cùng Lưu Ly chiến đấu kịch liệt, trong thế giới đan thư, Mộ Như Nguyệt nhắm mắt ngồi trên sơn cốc, gió thổi qua trước mặt, một mùi hương xẹt qua chóp mũi nàng.

Đột nhiên thân thể Mộ Như Nguyệt chấn động, 'oanh' một tiếng, lực lượng cường đại trên người khuếch tán ra, trực tiếp đánh nát một tảng đá cách đó không xa...

"Hậu thiên trung cấp."

Nửa năm bế quan tu luyện, nàng rốt cuộc đột phá tới hậu thiên trung cấp rồi...

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng mở mắt ra, đột nhiên phát hiện có mùi khét từ bên cạnh truyền đến, nàng lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Bạch tựa hồ đang đốt lửa nướng gì đó.

"Tiểu Bạch, ngươi đang làm gì?"

"Nướng BBQ, ngươi muốn nếm thử không." Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười đáng yêu.

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nói: "Ta đang hỏi ngươi nướng cái gì?"

"Dược liệu."

"Dược liệu?"

Nàng hơi sửng sốt: "Ngươi lấy ở đâu?"

Tiểu Bạch chỉ chỉ vào nhẫn không gian trên ngón tay Mộ Như Nguyệt: "Chỗ đó."

Mộ Như Nguyệt vội vàng dùng tinh thần lực thăm dò một vòng quanh không gian, phát hiện toàn bộ dược liệu trong nhẫn hoàn toàn không thấy.... chỉ còn lại mấy lọ đan dược le que.

Nàng hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Bạch, ngươi có biết ngươi đã làm cái gì không?"

Tiểu Bạch vô tội chớp chớp mắt, hiển nhiên không biết vì sao chủ nhân lại tức giận.

Mộ Như Nguyệt vươn tay túm Tiểu Bạch lên, hung hăng đánh vào mông nó một cái, 'oa' một tiếng, Tiểu Bạch khóc rống lên, đôi mắt to lấp lánh nước mắt trong suốt.

"Tiểu Bạch, những cái đó đều là dược liệu trân quý, ngươi ăn cũng được, nhưng lại lãng phí như vậy, dược liệu là để ngươi nướng BBQ sao?"

Quan trọng hơn là trong đó còn có vài gốc dược liệu chuẩn bị cho Viêm Tẫn.

Hiện giờ không biết tên kia đang ở nơi nào....

"Ô ô, Tiểu Bạch biết sai rồi", Tiểu Bạch thút tha thút thít, nức nở nhìn Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tràn đầy ủy khuất giống như con chó nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ, tội nghiệp nói: "Chủ nhân, Tiểu Bạch thật sự biết sai rồi, ngươi đừng nóng giận được không?"

Mộ Như Nguyệt mềm lòng: "Xin lỗi, Tiểu Bạch, vừa rồi ta hơi xúc động, bởi vì trong này có hai cây dược liệu ta chuẩn bị cho một bằng hữu rất quan trọng, nhưng lại bị ngươi lãng phí, ngươi còn đau không?"

Ngón tay thon dài vuốt vuốt dấu vết hồng hồng trên mông Tiểu Bạch, Mộ Như Nguyệt đau lòng nói.

Tiểu Bạch lắc lắc đầu, thân thể nho nhỏ rúc vào ngực Mộ Như Nguyệt, hung hăng hít một hơi: "Mùi hương trên người chủ nhân thật dễ nghe, chẳng qua, chủ nhân, chỉ có mẫu thân mới có thể đánh mông Tiểu Bạch, sau này mẫu thân xuyên qua không gian đến một địa phương khác, không có ai đánh mông Tiểu Bạch nữa, ngươi đánh mông Tiểu Bạch, nhất định phải chịu trách nhiệm với Tiểu Bạch, về sau ngươi chính là mẫu thân của Tiểu Bạch."

Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ: "Tiểu Bạch, ngươi là ma thú, ta là con người."

Tiểu Bạch nâng mắt, ủy khuất nói: "Chủ nhân ghét bỏ Tiểu Bạch sao? Cha mẹ ghét bỏ Tiểu Bạch cho nên bỏ Tiểu Bạch lại một mình đi du lịch, ngay cả ngươi cũng ghét bỏ Tiểu Bạch sao?"

Không biết vì sao nghe nó nói vậy, lời nói của Mộ Như Nguyệt tới cửa miệng rồi lại nuốt vào.

Đột nhiên nàng nhớ tới thời điểm mới quen biết Dạ Vô Trần, tên kia cũng dùng ánh mắt ủy khuất này nắm cái mũi nàng dắt đi....

"Mẫu thân thì mẫu thân đi, coi như ta và Vô Trần nhiều thêm một nhi tử."

"Thật sự?" Tiểu Bạch vui vẻ nhảy dựng lên, ôm lấy cổ Mộ Như Nguyệt, hung hăng hôn vào má nàng một cái, "Tiểu Bạch lại có mẫu thân yêu thương, để cho hai bọn họ đi du lịch đi thôi, Tiểu Bạch không cần bọn họ, chỉ cần một mình mẫu thân là đủ rồi."

Hiển nhiên, tiểu gia hỏa này rất bất mãn với hai vị phụ mẫu đã bỏ nó lại đây một mình...

"Tiểu Bạch, ngươi thật sự không thể rời khỏi đây cùng ta?" Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, nhẹ giọng hỏi.

Tiểu Bạch cắn chặt môi, lắc lắc đầu, ủy khuất nói: "Ta không thể rời đi, trừ phi ngươi đột phá lên đỉnh thiên phú, ta mới có thể rời khỏi nơi này, đan thư này vốn dĩ là do cha mẹ ta bảo hộ, sau khi bọn họ đột phá liền bỏ đi mất, ném cái nhiệm vụ này cho ta."

Đỉnh thiên phú?

Mộ Như Nguyệt mỉm cười: "Tiểu Bạch, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng làm ngươi được ra ngoài, bây giờ ta muốn ra khỏi đây, đã đi lâu như vậy rồi, không biết bên ngoài thế nào, phỏng chừng Thanh Nhi cùng Cảnh Nhi đều nháo nhào đi tìm ta, đáng tiếc lúc ấy quá đột ngột cho nên không thể nói rõ với bọn họ."

Trong lòng Tiểu Bạch chấn động, theo bản năng kéo ống tay áo của Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt tội nghiệp nhìn nàng: "Ngươi phải đi sao? Vậy khi nào ngươi mới có thể vào đây bồi Tiểu Bạch?"

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của Tiểu Bạch, trong lòng tê rần.

Hắn vẫn chỉ là một hài tử lại phải một thân một mình ở nơi này nhiều năm như vậy, cô đơn buồn tẻ cỡ nào a? Thật vất vả mới có một người tới làm bạn với hắn, trong lòng hắn kích động hưng phấn biết nhường nào?

"Tiểu Bạch, ta sẽ thường xuyên tới bồi ngươi, chẳng qua hiện tại ta còn có chuyện phải làm." Mộ Như Nguyệt mỉm cười xoa đầu Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói.

Trên gương mặt phấn điêu ngọc trác lộ ra nụ cười đáng yêu, Tiểu Bạch gật gật đầu: "Vậy Tiểu Bạch ở chỗ này chờ ngươi, vẫn luôn chờ ngươi tới...."

Hắn sẽ luôn ở chỗ này chờ nàng, chờ nữ tử này vào đây làm bạn với hắn, nếu nàng không xuất hiện, hắn vẫn luôn chờ ở nơi này...

Trên đài luận võ, Lưu Ly đột nhiên lui về phía sau, nàng ngẩng đầu nhìn nữ tử thanh tú phía đối diện, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.

"Diêu Vân Thanh!"

Lưu Ly đứng bật dậy, nhanh chóng đánh về phía Diêu Vân Thanh, sát khí trên người nàng bắt đầu khởi động, phẫn nộ rống to: "Ngươi đi chết đi!"

Oanh!

Khí thế toàn thân nàng giống như một thanh kiếm sắc bén bổ về phía Diêu Vân Thanh.

Diêu Vân Thanh khẽ nheo mắt, nở nụ cười nhàn nhạt, nâng trường kiếm trong tay lên, một đạo kiếm quang sắc bén hiện ra.

Một tiếng nổ vang, hỏa kiếm trên bầu trời biến thành vô số tia sáng từ trên không trung hạ xuống.

"Phụt!"

Lưu Ly lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn Diêu Vân Thanh đang mỉm cười tủm tỉm phía đối diện.

"Lưu Ly, không phải ngươi kêu ta đi chết đi sao? Đến đây đi, có bản lãnh thì giết ta đi a, cmn ta đã sớm chướng mắt ngươi rồi! Còn không phải là có thế lực lớn nào đó chống lưng cho sao? Có gì đặc biệt hơn người? Dùng cách nói của quê hương ta chính là không chịu cầu tiến mà cứ ỷ vào gia tộc, không phải hôm qua ngươi còn nói Nguyệt Nhi đã chết là tốt nhất, nếu không các ngươi nhất định khiến nàng chết không tử tế? Lưu Ly, vậy ngươi cho ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, ngay cả ta còn không đánh lại mà đòi giết nàng?"

Hết chương 140

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro