Chương 142: Viêm Tẫn khí phách trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng xuyên qua đám người nhìn về phía Mạc Ly, sát ý hiện lên, nàng chậm rãi hạ xuống đất, tầm mắt chuyển sang Lưu Ly được Mạc Ly che chở phía sau.

"Thanh Nhi, vừa rồi nàng khi dễ ngươi thế nào?"

Diêu Vân Thanh làm mặt quỷ với Lưu Ly, sau đó ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt, tội nghiệp nói: "Nàng hai lần muốn giết ta nhưng không đánh lại ta, liền gọi Mạc quản sự tới giúp đỡ, bất quá...."

Diêu Vân Thanh hơi dừng lại một chút, chần chờ nói: "Mạc quản sự kia dù có hơi vô dụng nhưng tốt xấu gì cũng là một cường giả thiên phú cao cấp, chúng ta vẫn là tính sổ với Lưu Ly thôi, ta không tin Mạc Ly có thể luôn đi theo bảo vệ nàng!"

Lưu Ly biến sắc, phẫn nộ trừng mắt Diêu Vân Thanh.

"Thanh Nhi, ngươi muốn giải quyết nàng thế nào?" Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Lưu Ly, sát khí hiện ra.

"Nàng muốn lấy mạng ta, nếu không phải thực lực của ta mạnh hơn nàng, chỉ sợ đã sớm chết rồi, tính ra ta cũng nên giết nàng, nhưng mà ta luôn tương đối thiện lương, không muốn thấy máu", Diêu Vân Thanh lắc lắc đầu, vẻ mặt giống như mình thật sự không đành lòng giết người, "Cho nên phế thực lực của nàng là được rồi."

Lưu Ly, không phải ngươi ỷ vào gia tộc mình mà không để chúng ta vào mắt sao? Nàng đã từng phát ngôn bừa bãi muốn Lưu gia đối phó bọn họ, nếu nàng trở thành phế vật, không biết Lưu gia có còn cần nàng không.

Đôi khi chết không phải là chuyện thống khổ nhất, ở cái đại lục cường giả vi tôn này, nếu trở thành phế vật, cả đời này nàng sẽ phải sống trong đau khổ.

Diêu Vân Thanh cong môi cười, đây là kết cục nàng muốn!

"Ngươi muốn làm gì?"

Nhìn khí thế trên người thiếu nữ khuếch tán ra, sắc mặt Mạc Ly đại biến, nhanh chóng phóng ra một trận gió lốc...

"Mẫu thân!"

Tử Thiên Cảnh đang ở cách đó không xa, bỗng nhiên nhìn thấy Mạc Ly đánh về phía Mộ Như Nguyệt, sát khí trong mắt dâng lên, toàn thân phát ra lửa giận ngập trời!

Người muốn tổn thương mẫu thân, phải chết!

Nhưng mà thời điểm hắn chuẩn bị ra tay, trên bầu trời xẹt qua một thân ảnh màu đen, kèm theo đó là một tiếng rống giận rung trời: "Con người to gan, dám tổn thương chủ nhân, muốn chết!"

Phanh!

Một luồng sáng đen hiện lên đánh vào ngực Mạc Ly, hắn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, thân thể đã bay lên không trung rồi hung hăng nện xuống đất.

Trong không trung, áo bào đen tung bay, nam nhân lẳng lặng đứng trên cao, dung nhan anh tuấn như điêu khắc, con người thâm thúy nồng đậm sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Ly trên mặt đất.

Khi nhìn thấy nam nhân như vương giả này, mọi người đều kinh diễm.

Nếu nói Dạ Vô Trần tuấn mỹ tà mị là tu la vương của địa ngục, âm trầm mà khí phách, thì nam nhân này là đế vương của nhân gian, khí phách vương giả, cao quý.

"Phụt!"

Trên người Mộ Như Nguyệt hiện lên ngọn lửa đánh vào thân thể Lưu Ly, thân thể nàng lập tức văng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

Vừa rồi, Mạc Ly thế nhưng bị nam nhân kia một chiêu đánh bại, hắn rốt cuộc là ai? Thật sự rất mạnh!

"Viêm Tẫn, ngươi đã trở lại?" Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nói với nam nhân trên không trung.

Nam nhân rũ mắt nhìn thiếu nữ tuyệt sắc, thân thể hắn từ từ hạ xuống: "Nha đầu, ta nói rồi, chờ thực lực của ta tăng đến trình độ nhất định sẽ lập tức trở về, bất quá, người này ngươi tính xử lý hắn thế nào?"

Xử lý thế nào? Nói thật, chuyện này Mộ Như Nguyệt còn chưa nghĩ kĩ.

"Ở đây xảy ra chuyện gì? Vì sao náo nhiệt như vậy?" Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên, "Hơn nữa còn không phải con người mà là ma thú tới đây xem náo nhiệt?"

Ma thú? Mọi người có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn nam nhân lãnh khốc kia. Nam nhân cường đại này là ma thú? Khó trách hắn lại cường đại đến mức đó.

Viêm Tẫn hừ lạnh một tiếng, quét mắt về phía người đến.

Mộ Như Nguyệt cũng quay đầu nhìn lại...

Bạch y lão giả nhẹ nhàng bước đến, trên mặt là một nụ cười lạnh, ánh mắt cũng lạnh lẽo. Bên cạnh hắn là một nữ tử tuyệt sắc, Mộ Như Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra nữ tử này là người nàng đã gặp ngày đó khi đến võ đường hỏi thăm tin tức Dạ Vô Trần, nữ tử kia chính là Lâm Nhược Ảnh.

Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?

Mộ Như Nguyệt nheo mắt nhìn hai người bước đến.

Tử Thiên Cảnh nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Mộ Như Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Nhược Ảnh.

Không có một nhi tử nào lại có hảo cảm với một nữ nhân muốn phá hoại tình cảm gia đình mình. Lúc trước nữ nhân này nghiễm nhiên tự coi mình là thê tử của phụ thân, hoàn toàn là bộ dáng nữ chủ nhân.

Không biết hiện tại nàng tới đây làm gì.
Viêm Tẫn cùng Tử Thiên Cảnh một trái một phải đứng hai bên Mộ Như Nguyệt, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người tới, nếu hai người này có hành động gì, bọn họ có thể giải quyết trong nháy mắt.

"Ngươi là đệ tử đan đường?" lão giả cười lạnh nói, "Đệ tử đan đường đúng là uy phong, không những đến võ đường quấy rối mà còn đả thương quản sự của chúng ta, không biết ai cho ngươi lá gan như vậy?"

Lúc nói lời này, hắn nhìn về phía Mạc Ly, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Một kích vừa rồi mặc dù không đánh chết hắn nhưng cũng đã làm hắn tàn phế, từ nay về sau Mạc Ly không còn tác dụng gì nữa...

"Là hắn phá vỡ quy tắc ra tay với ta trước, Nguyệt Nhi cũng chỉ tự vệ mà thôi!" Sắc mặt Diêu Vân Thanh biến đổi, đầu tiên là đánh Lưu Ly, sau đó Mạc Ly nhảy ra, hiện tại đánh Mạc Ly, lão gia hỏa này lại nhảy ra.

Người của võ đường đều vô sỉ vậy sao?

Giờ khắc này Diêu Vân Thanh hiển nhiên đã quên mình cũng là người võ đường.

"Ngươi là đệ tử mới vào võ đường?" Lão giả híp mắt, lạnh giọng nói, "Đừng quên ngươi là người của võ đường!"

Diêu Vân Thanh hừ lạnh: "Vậy thì thế nào?"

"Ha ha, nha đầu có chí khí, thật hợp khẩu vị của ta, ta cũng thừa nhận chuyện này là Mạc Ly không đúng, nhưng dù hắn sai thì cũng nên để ta xử trí, chứ không phải để các ngươi phế hắn!"

Lão nhân cười lạnh hai tiếng, ánh mắt dời qua phía Viêm Tẫn.

"Một ma thú có thể hóa thành người, quả thật hiếm có, chẳng lẽ ngươi không muốn giải thích cho hành động của mình?"

"Giải thích?" Viêm Tẫn cười lạnh, "Giải thích cái gì? Tạp chủng kia muốn đả thương chủ nhân của bản tôn, bản tôn bảo vệ chủ nhân không cẩn thận dùng lực hơi mạnh, cũng không biết hắn vì sao chưa đánh đã thành bộ dạng này, nói tóm lại là do thực lực hắn quá yếu, liên quan gì tới bản tôn?"

Hết chương 142

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro