Chương 163: Âm mưu bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên không trung Đan tháp, một thân ảnh già nua đứng yên, tóc bạc tung bay, khi nhìn thấy nam nhân từ trong phòng đi ra, hắn hạ xuống, vừa bước tới vừa cười lớn.

"Tiêu Phong công tử, chúc mừng ngươi tiến vào cảnh giới huyền nguyên."

Tiêu Phong đạm mạc cười: "May mắn thôi."

"May mắn không thể đột phá huyền nguyên", Vu Sơn cười ha hả, "Bất quá ta không ngờ Đan tháp là thế lực huynh muội các ngươi thành lập, khó trách mấy ngày nay đến Tiêu gia không gặp được ngươi, nếu đã vậy, phiền ngươi đưa dược liệu này cho Mộ cô nương giúp ta."

Hắn khẽ nâng tay, một đóa hoa sen trắng muốt xuất hiện trong tay hắn. Tuyết liên tản ra tia sáng băng hàn, hàn khí như thế đủ khiến người ta toàn thân lạnh run.

"Được." Tiêu Phong khẽ gật đầu, "Ta sẽ đưa cho nàng."

"Vậy thì phiền ngươi, nhân tiện thay ta xin lỗi Mộ cô nương, lần đầu gặp nhau là ta có mắt không tròng, lúc ấy mới không thấy rõ tài hoa của nàng."

Sau khi Tiêu Phong nhận tuyết liên, trong lòng lão nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần huynh muội bọn họ nhận dược liệu là được rồi, sẽ không sợ quan hệ hai bên xảy ra vấn đề gì.

Nhìn theo phương hướng lão nhân rời đi, Tiêu Phong quay về phòng đưa dược liệu cho Mộ Như Nguyệt: "Vu Sơn nhờ ta đưa đồ cho ngươi."

"Băng sơn tuyết liên sáu ngàn năm?" trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, khẽ nhướng mày, "Đúng lúc có thể giúp Viêm Tẫn đột phá thực lực, như vậy, thế lực chúng ta càng thêm cường đại, chờ sau khi hắn đột phá sẽ lấy danh nghĩa của ta tổ chức yến hội."

Viêm Tẫn đột phá rất đơn giản, sau khi hấp thu dược lực của băng sơn tuyết liên xong, có thể trực tiếp đột phá cảnh giới huyền nguyên.

Sau khi hắn đột phá, yến hội Đan tháp lập tức được triển khai.

"Cha." Trong đại sảnh Tiêu gia, một thanh âm ngọt ngào từ ngoài cửa truyền đến.

Thiếu nữ một thân hồng y mỉm cười bước vào, phục sức trên người theo từng bước chân nàng vang lên tiếng chuông thanh thúy, dễ nghe.

Lúc nhìn thấy thiếu nữ, sắc mặt Tiêu Tam gia mới hòa hoãn lại, ôn hòa nói: "Tĩnh Nhi, không phải ngươi trở về nhà ngoại sao? Trở về nhanh vậy?"

Thiếu nữ cười ngọt ngào: "Cha, ta nhớ cha cho nên trở về, đúng rồi, cha, nghe nói hai hậu nhân của Tiêu Vân về Tiêu gia rồi?"

"Hừ", sắc mặt Tiêu Tam gia trầm xuống, "Nói đến hai người kia ta liền một bụng hỏa! Thật không biết gia gia ngươi nghĩ cái gì, tại sao lại để loại người như bọn họ trở về Tiêu gia chúng ta?"

"Nhưng mà cha, thật ra ta cảm thấy rất hứng thú với hậu nhân của Tiêu Vân, không biết bọn họ có cường đại như Tiêu Vân tiền bối hay không."

Ánh mắt thiếu nữ lập lòe vài cái, dung nhan kiều mỹ nở nụ cười ngọt ngào.

"Tĩnh Nhi, ngươi trở về đúng lúc, đêm nay ngươi cùng ta đi dự yến hội."
.
.
.

Đêm, ánh trăng như nước, yên tĩnh u nhiên.

Ngoài cửa Đan tháp, Tiêu Tam gia liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt và Tiêu Phong cách đó không xa, ánh mắt hơi trầm xuống, đang định nói gì đó, lại thấy Vu Sơn đại sư cười lớn đi đến.

"Vu Sơn đại sư!" Hai mắt Tiêu Tam gia sáng lên, bước nhanh tới, "Vu Sơn đại sư, sao ngươi lại tới đây?"

Vu Sơn cau mày, ánh mắt âm trầm đảo qua Tiêu Tam gia: "Thế nào? Ta không thể tới đây sao?"

"Không- không phải như vậy", Tiêu Tam gia lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo Tiêu Tĩnh bên cạnh qua, nói, "Tĩnh Nhi, còn không mau bái kiến Vu Sơn đại sư."

Tiêu Tĩnh chớp chớp đôi mắt to tròn, ngọt ngào nói: "Vu Sơn gia gia."

"Hừ!" Vu Sơn hung hăng phất vạt áo, "Đừng nhận thân bừa, ta không nhận nổi."

Dứt lời liền quay đầu nói chuyện vui vẻ với Mộ Như Nguyệt. Nhìn Vu Sơn đại sư cười nói, sắc mặt Tiêu Tam gia xanh mét, nắm chặt nắm đấm.

Tiêu Tĩnh nao nao, ánh mắt đảo qua dung nhan tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, nhưng không nói gì.

"Mộ cô nương, chúng ta vào thôi." Vu Sơn làm động tác mời, ý cười trên mặt càng sâu.

"Cũng không biết Vu Sơn đại sư uống lộn thuốc gì, lại thiên vị nữ nhân này như thế." Tiêu Tam gia nhíu mày, cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Vu Sơn đại sư khách khí với Mộ Như Nguyệt.

Lúc này đã có không ít thế lực đến dự tiệc.

Thật ra không phải bọn họ không muốn cự tuyệt mà là vì Vu Sơn đại sư đại diện cho hoàng tộc đến dự, bọn họ dám không tới tham dự sao?

Thời điểm mọi người đi vào Đan tháp liền bị mọi thứ xung quanh hấp dẫn.

Cả Đan tháp đều rất trang nhã, chung quanh trưng bày dược liệu quý báu, một nam nhan anh tuấn ngồi ở phía trước đại sảnh, dung mạo như đao khắc, một thân áo đen càng thêm khí phách.

Nam nhân này thoạt nhìn chỉ khoảng trên dưới 20 tuổi, một tay chống đầu, vạt áo mở rộng lộ ra lồng ngực mạnh mẽ, mê người.

Nhìn thấy nam nhân này, mọi người chỉ có một cảm giác.

Vương giả!

Nam nhân này giống như vương giả cao cao tại thượng, đôi mắt đen mang theo áp lực vô hình, bệ nghễ thiên hạ.

"Là hắn!" Tiêu Tĩnh đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc hô một tiếng.

"Tĩnh Nhi, ngươi biết nam nhân này?" Tiêu Tam gia quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, nhướng mày hỏi.

"Ân", Tiêu Tĩnh khẽ gật đầu, "Lúc ra ngoài ta đã từng gặp hắn, bất quá là hai năm trước, cũng chỉ gặp duy nhất một lần."

Đáng tiếc, nam nhân này rất khó tiếp cận.

Tiêu Tĩnh thở dài, hơi thất vọng rũ mắt xuống.

Lúc trước, dù chỉ gặp thoáng qua nhưng bóng dáng cao lớn của hắn đã khắc sâu trong đầu nàng, chưa từng quên, lần này trở về cũng là vì muốn cha hỗ trợ tìm kiếm nam nhân này.

Không ngờ lại gặp hắn ở đây.

"Đều tới?" Khóe môi nam nhân khẽ cong, ánh mắt khí phách đảo qua đám người, "Nếu đã tới, vậy đều ngồi xuống đi, người tới, dâng trà."

Hắn vừa dứt lời, lập tức có người dâng trà lên.

Sau khi thưởng thức trà, một người ngạc nhiên lên tiếng: "Vì sao ta cảm thấy sau khi uống trà, nguyên khí tăng lên không ít?"

Mọi người sửng sốt, cũng vội vàng uống thử.

"Không sai, nguyên khí của ta cũng tăng lên."

"Thực lực của ta tương đối thấp cho nên tốc độ tăng nguyên khí của ta là lớn nhất."

Viêm Tẫn híp mắt, cười như không cười nói: "Việc Đan tháp chúng ta rất nhiều đồ tốt lúc trước cũng đã nói rồi, hiện tại ta mời các vị đến đây là muốn hỏi một chuyện, có nguyện ý gia nhập Đan tháp của chúng ta hay không? Nguyện ý đương nhiên sẽ được hưởng nhiều lợi ích, nếu không muốn thì ta cũng chỉ có thể mời các ngươi ra ngoài."

Nghe vậy, mọi người đều trở nên trầm mặc.

Trong lúc bọn họ còn đang suy tư, một thanh âm già nua vang lên: "Nếu các vị đều không tỏ thái độ, vậy để lão phu làm người đầu tiên gia nhập đi."

Lập tức, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người nói, khi nhìn thấy lão giả thì hơi ngẩn ra.

"Là Vu Sơn đại sư, ngay cả Vu Sơn đại sư cũng muốn gia nhập, xem ra chuyện này là thật."

Có lẽ vì có hắn mở đầu, những người khác do dự nửa ngày cuối cùng cũng đồng ý, chỉ có Tiêu gia vẫn luôn không tỏ thái độ.

Ánh mắt âm hiểm của hắn vẫn luôn quan sát khuôn mặt anh tuấn của Viêm Tẫn, sau đó lại nhìn qua Tiêu Tĩnh, ánh mắt lập lòe vài cái.

Nếu có thể để Tĩnh Nhi gả cho hắn, vậy mình cần gì phải gia nhập Đan tháp?

Lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Ý nghĩ của Tiêu Tam gia không tồi, nhưng cũng không ngẫm lại xem những người khác có muốn hay không.
.
.
.

Trung Châu học phủ, sau núi, một cỗ khí thế cường đại tản ra, thân ảnh màu tím bỗng nhiên xuất hiện, đứng trên không trung.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, nhếch môi: "Bế quan đã mấy tháng, hiện giờ Nguyệt Nhi hẳn là ở đế đô, ta cũng nên đi tìm nàng."

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn chợt lạnh, con ngươi tím lộ ra hàn ý.

"Người nào?"

Gió đêm phất qua sợi tóc nam nhân, trong bóng đêm phá lệ yên tĩnh.

Dưới ánh trăng, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trước mặt hắn, dù không thấy rõ dung nhan nữ tử nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở đau buồn, bi thương trên người nàng.

Nhưng mà trên đời này, ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, không ai có thể khiến hắn động tâm.

"Hư không truyền ảnh?" Nam nhân nhếch môi, đóa mạn đà la tà mị, lại có chút lạnh lẽo, "Tử Phượng, ngươi thông minh hơn rồi, không dùng bản thể xuất hiện trước mặt bổn vương, mà dùng hư không truyền ảnh."

Hư không truyền ảnh là một loại năng lực có thể truyền hình ảnh của mình đến nơi khác mà thân thể vẫn ở chỗ cũ, cho nên, không thể giết được nàng.

"Tử Hoàng ca ca", nữ tử nở nụ cười bi thương, thanh âm tràn ngập khổ sở, "Ngươi đã khôi phục kí ức, đúng không?"

Đôi mắt tím hiện lên lãnh ý, thần sắc âm trầm nhìn hư ảnh trước mắt, đột nhiên, toàn thân hắn toát ra khí thế cường hãn, như sóng cuộn biển gầm.

"Tử Phượng, năm đó ta nên giết ngươi!"

"Nhưng mà ngươi sẽ không", nữ tử cười nói, "Bởi vì trước khi ta biểu lộ tâm ý của mình với ngươi, ta đã không chế Tử gia, như vậy ta mới có thể hoàn toàn biểu lộ tâm tư với ngươi, nếu không với tính cách tàn nhẫn độc ác của ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, cho nên, ta không thể không làm như vậy, chỉ có khống chế ngàn tính mạng Tử gia ngươi mới không thể giết ta, buồn cười chính là ta dùng Tử gia uy hiếp ngươi, ngươi lại không muốn nạp ta làm thiếp! Ta chỉ muốn làm tiểu thiếp hầu hạ ngươi thôi, cũng không có ý muốn cướp địa vị của nàng, tại sao chỉ một yêu cầu nho nhỏ mà ngươi cũng không muốn đáp ứng ta? Tử Hoàng ca ca, ngươi thật nhẫn tâm, ta ở Tử gia nhiều năm như vậy nhưng không bằng một người ngoài như nàng."

Vì nàng, nam nhân này dù có phạm tội ngập trời cũng không tiếc.

Tử Phượng run lên, nụ cười khổ bên môi càng sâu.

Nếu như nàng có được tình yêu của Tử Hoàng ca ca, cả đời này cũng đủ rồi.

"Ta, Dạ Vô Trần, đời này kiếp này chỉ có một nữ nhân, vĩnh viễn không phản bội !"

Thanh âm nam nhân rõ ràng dễ nghe như thế, lại làm Tử Phượng run rẩy.

"Tử Hoàng ca ca, ta tới đây là muốn nói với ngươi một chuyện", Tử Phượng đè nén nỗi đau trong lòng, ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Trần, "Ngươi có muốn biết Tử gia ở đâu hay không?"

Tử gia...

Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo, hắn không quên, năm đó nữ nhân này diệt Tử gia.

"Tử gia đã biến mất."

Tử Phượng nở nụ cười trầm thấp: "Tử gia biến mất, ta vẫn có biện pháp làm bọn hắn tồn tại, Tử Hoàng ca ca, chỉ cần ngươi yêu ta một đêm, ta sẽ nói cho ngươi biết những người đó ở đâu, ta chỉ cần một đêm là đủ rồi..."

Dù có một tầng sương ngăn cách dung nhan nữ tử nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt chờ mong. Chút yêu cầu này cũng không quá đáng, nàng chỉ muốn có được hắn một đêm thôi, sau đó sẽ nói cho hắn biết...

Bất quá trong mắt nữ nhân kia không chấp nhận được một hạt cát, chỉ cần Tử Hoàng ca ca phản bội nàng, dù chỉ là một đêm, nàng cũng sẽ không yêu hắn nữa.

Ánh mắt Dạ Vô Trần càng thêm âm trầm, lửa giận trong lòng bùng lên, sát khí bạo phát.

"Tử Phượng!" Hắn đột nhiên cười, nụ cười như ma thần dưới địa ngục khiến người ta cảm thấy sợ hãi, "Ngươi có biết hay không, muốn bổn vương nhìn cái thân thể ghê tởm kia của ngươi, bổn vương cũng hận không thể khoét hai mắt mình! Tử gia đã biến mất, thứ đã mất đi không thể uy hiếp được bổn vương."

Đối với nữ nhân, sỉ nhục lớn nhất là gì? Đơn giản chính là người ngươi yêu nói với ngươi, dù chỉ liếc mắt nhìn ngươi một cái, hắn cũng muốn tự phế đi hai mắt mình.

Thân thể Tử Phượng chấn động, nhịn không được cười điên cuồng, càng cười nước mắt càng chảy nhiều.

"Tử Hoàng, ta vốn nghĩ chỉ cần ngươi đồng ý ở với ta một đêm, ta sẽ buông tha các ngươi, sẽ không làm bất cứ chuyện gì nữa, nhưng mà ngươi vẫn tàn nhẫn như vậy, đập nát tự tôn của ta, ta chỉ hèn mọn cầu xin ngươi một đêm mà cũng không muốn cho ta, một khi đã như vậy, cũng đừng trách ta vô tình !"

Nàng yêu hắn nhiều năm như vậy, cho nên dù biết muốn luyện ra phân thân cần phải có phôi thai của mình, nhưng nàng vẫn chưa từng sử dụng, nếu không lúc trước cũng sẽ không dễ dàng bị giết như vậy.

Nhưng mà, nàng vì hắn giữ thân trong sạch nhiều năm như vậy, hắn vẫn tàn nhẫn với nàng như cũ.

Tử Phượng cười khẽ, tiếng cười mang theo vô tận bi thương, thống khổ: "Tử Hoàng ca ca, ta không nhẫn tâm giết ngươi, người đáng chết hẳn là Mộ Như Nguyệt, nàng mới là người nên chết muôn ngàn lần, cho nên ta chỉ có thể khiến ngươi rời đi một thời gian, chờ tới lúc ngươi thoát ra được, ta sẽ khiến ngươi tận mắt nhìn thấy nữ nhân của ngươi hầu hạ dưới thân nam nhân khác."

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển kịch liệt.

Dạ Vô Trần còn chưa kịp phản ứng lại, mặt đất đột nhiên sụp xuống, một lực đạo từ dưới chân truyền đến, căn bản không chờ hắn kịp bay lên, đã hoàn toàn bị kéo xuống.

"Tử Hoàng ca ca, thật lâu trước kia, ta đã đoán có một ngày ngươi sẽ tới đây, cho nên ta dùng thực lực năm đó âm thầm chuẩn bị bẫy rập, dù hiện tại thực lực của ta không bằng ngươi thì sao? Trừ phi ngươi khôi phục đến đỉnh thực lực năm đó, nếu không thì không có cách nào thoát khỏi cái bẫy của ta."

Tử Phượng bi thương nói: "Đừng trách ta, ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới là như vậy, vì có được ngươi, ngay cả Tử gia ta cũng diệt, còn phế đi tiểu tử Tử Thiên Cảnh kia, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng!"

Trong hang động dưới mặt đất, Dạ Vô Trần nhướng mày, phảng phất như không nghe thấy những lời trên mặt đất truyền tới.

"Một cái hầm ngầm nho nhỏ mà thôi, trên đời này còn không có thứ gì có thể giam giữ bổn vương!"

Dứt lời, hắn vung trường kiếm, một tia sáng tím đập mạnh vào vách hang động.
.
.

"Muội muội, xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Phong cảm nhận được nữ tử bên cạnh phát ra lệ khí, hơi ngẩn ra, trong mắt có chút lo lắng.

Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Không có gì, trong lòng có chút không yên, chắc là ta nghĩ nhiều, đại ca, ngươi thật sự muốn trở về Tiêu gia một mình?"

Từ khi biết đầu sỏ gây nên chuyện của Tiêu Vân, Mộ Như Nguyệt cũng không có lý do gì ở lại Tiêu gia nữa, đương nhiên Tiêu gia cũng không hi vọng bọn họ trở về.

Cũng không biết vì sao hôm nay Tiêu Tam gia lại dùng danh nghĩa Tiêu Bạch Hiên mời Tiêu Phong.

"Yên tâm đi", Tiêu Phong sủng nịnh xoa đầu Mộ Như Nguyệt, "Hiện tại ta đã đột phá cảnh giới huyền nguyên, trừ phi nhóm trưởng lão của Tiêu gia xuất quan, nếu không những người khác đều không phải đối thủ của ta."

Dù vậy, Mộ Như Nguyệt vẫn cảm thấy bất an.

Tiêu gia mời đại ca, rốt cuộc là có ý đồ gì?

"Mấy ngày nay Đan tháp đã đi vào quỹ đạo, cũng không cần quá kiêng kị Tiêu gia, huống chi, bây giờ đã có rất nhiều đan dược sư và võ giả gia nhập Đan tháp, dù Tiêu gia có cường hãn hơn nữa cũng không địch lại nhiều đan dược sư như vậy."

Lời này là sự thật.

Nhưng mà, cẩn thận cũng không phải chuyện gì xấu....

"Đại ca, ta đi cùng ngươi."

"Không cần, muội muội, ngươi ở lại Đan tháp chờ là được rồi." Tiêu Phong cười cười, vỗ đầu Mộ Như Nguyệt rồi xoay người rời đi.
.
.
.

Đại đường Tiêu gia.

Tiêu Tam gia có vẻ nôn nóng, ánh mắt thường liếc ra phía ngoài cửa, lúc nhìn thấy nam tử bước vào, hai mắt lập tức sáng ngời.

"Gia chủ đâu?" Tiêu Phong không nói nhiều, trực tiếp nói cào chuyện chính.

"Khụ khụ", Tiêu Tam gia ho khan hai tiếng, "Đừng sốt ruột, Tiêu Phong, ngươi ngồi xuống trước đi, người tới, dâng trà."

Tiêu Phong nhíu mày, nhưng vẫn ngồi xuống, nhận tách trà nhỏ nha hoàn mang lên.

Thời điểm hắn bưng trà lên, Tiêu Tam gia cố ý không nhìn tách trà trên tay Tiêu Phong, cho nên Tiêu Phong không nhận ra có gì khác thường.

Nếu Tiêu Tam gia nhìn chằm chằm, có lẽ Tiêu Phong sẽ có thể nhận ra nước trà không thích hợp.

Thấy nam nhân ngửa đầu uống trà, trong lòng Tiêu Tam gia vui vẻ, vội vàng ra hiệu bằng mắt cho người bên cạnh.

Người nọ nhận lệnh, lập tức lui ra ngoài.

Lạch cạch!

Tách trà trong tay nam nhân rơi xuống, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Tiêu Tam gia cười ha hả, nói: "Người tới, dìu hắn xuống dưới nghỉ ngơi."

"Vâng, gia chủ!"
.
.

Trong sân yên tĩnh, nữ tử hoàng y được gã sai vặt dẫn đi qua con đường nhỏ uốn lượn, trên dung nhan tuyệt mỹ ưu nhã hiện lên chút nghi hoặc.

"Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"

"Thiên Vũ tiểu thư, Tiêu Phong công tử đang chờ ngươi, ta dẫn ngươi đến gặp hắn."

Nghe vậy, Diêu Thiên Vũ nhíu mày nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Cửa phòng bị đẩy mở, lúc Diêu Thiên Vũ vừa bước vào, phịch một tiếng, cửa bị đóng lại.

Nàng nhíu mày quét mắt về phía nam nhân trên giường.

Chỉ thấy sắc mặt nam nhân đỏ bừng, trong mắt ý loạn tình mê, vạt áo mở rộng lộ ra lồng ngực mạnh mẽ, hắn tựa như cảm nhận được mùi hương thơm ngát đến gần, xao động trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Diêu Thiên Vũ không nghe hắn nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía đường cong gương mặt anh tuấn như đao khắc, nhướng mày hỏi: "Ngươi là Tiêu Phong? Nhìn dáng vẻ này, hẳn là ngươi đã ăn xuân dược, không biết là cố ý hay vô tình? Hoặc là, đây là âm mưu của ngươi?"

Diêu Thiên Vũ cho rằng Tiêu gia còn không có lá gan hạ xuân dược với Tiêu Phong để hại nàng, nhưng mà, tại sao Tiêu Phong phải làm như vậy?

"Tiêu Phong, ngươi không cần phải làm chuyện này, gia chủ Diêu gia sẽ không phản đối hôn sự này, cho nên ngươi không cần làm điều thừa, ngược lại sẽ khiến người ta chán ghét, Diêu Thiên Vũ ta cũng không thích ngươi, gả cho ngươi cũng chỉ vì nghe lời trưởng bối, chẳng lẽ ngươi muốn ta chán ghét ngươi?"

Tiêu Phong nâng đôi mắt đỏ bừng nhìn Diêu Thiên Vũ, gằn từng chữ: "Cút ngay!"

Diêu Thiên Vũ cả kinh, đột nhiên cười khẽ: "Tiêu Phong, ngươi thật sự muốn ta đi sao? Ngươi làm tất cả không phải là vì muốn vào Diêu gia? Ta vốn cho rằng hậu nhân của Tiêu Vân ít nhất sẽ có cốt khí, xem ra cũng chỉ như thế, đúng như lời Diêu Kinh nói, nam nhân đều tham luyến quyền thế và mỹ mạo, người không sợ cường quyền, không tham lam quyền thế như Tiêu Vân, phỏng chừng đã tuyệt chủng rồi."

Diêu Thiên Vũ vốn còn ôm hi vọng đối với Tiêu Phong, cho rằng hậu nhân của Tiêu Vân sẽ không kém, nếu hắn cũng không tham luyến quyền thế, sau khi thành hôn nàng sẽ toàn tâm toàn ý yêu hắn.

Đáng tiếc...

Dù là hậu nhân của Tiêu Vân nhưng lại kém hắn quá xa.

Như vậy giữa nàng và hắn chỉ có quan hệ lợi dụng, sẽ không có tình yêu, chờ đến khi chi thứ đạt được quyền thế, nàng sẽ một cước đá văng hắn.

Diêu Thiên Vũ nhẹ nhàng cởi thắt lưng, một thân hoàng y rơi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn.

"Tiêu Phong, như ngươi mong muốn, ta sẽ cho ngươi thành công tiến vào Diêu gia." Diêu Thiên Vũ khẽ nhắm mắt, lúc mở mắt ra là một mảnh kiên định.

Vì chi thứ, hi sinh thân thể của mình thì có sao?

Hai mắt Tiêu Phong đỏ như máu, thanh âm khàn khàn giận dữ hét lên: "Cút ra ngoài cho ta!"

Diêu Thiên Vũ cười lạnh: "Đã tới giờ phút này rồi, ngươi không cần giả bộ nữa, là ngươi mời ta tới đây, lại còn ăn xuân dược ở trong phòng đợi ta, đừng coi ra là ngốc tử không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ngươi, Tiêu Phong, nếu ngươi đã làm ra loại chuyện này thì sau này đừng hi vọng ta sẽ có tình cảm với ngươi! Đối với ta, ngươi chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi!"
.
.

Ngoài cửa Tiêu gia.

Mộ Như Nguyệt bước nhanh đến, mặt mày nhíu chặt, lộ vẻ nôn nóng.

Nỗi bất an trong lòng nàng ngày càng mãnh liệt, chắc chắn đại ca đã xảy ra chuyện gì.

"Nguyệt Nhi, Tiêu Phong thật sự ở đây sao?" Ánh mắt Diêu Vân Thanh cũng cấp bách.

Nàng vốn muốn đến tìm Mộ Như Nguyệt, ai ngờ Mộ Như Nguyệt nói Tiêu Phong xảy ra chuyện, bất luận thế nào Tiêu Phong cũng là ân nhân cứu mạng nàng, nàng không muốn ân nhân của mình xảy ra chuyện gì.

"Ta cũng không rõ lắm, chỉ có chút bất an."

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, Tiêu gia này chính là một ổ sói, một mình đại ca tới nơi này, làm sao nàng có thể yên tâm?

"Sao ngươi lại trở về?"

Tiêu Tam gia không kiên nhẫn nhíu mày, hiện tại Tiêu Phong đang ở cùng với Diêu Thiên Vũ, nói không chừng đã lên giường rồi, thời điểm này không thể để ai tới quấy rầy.

"Đại ca đâu?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng, hỏi.

"Ngươi nói Tiêu Phong?" Ánh mắt Tiêu Tam gia lập lòe vài cái, cười âm hiểm, "Hắn đã rời đi, ngươi muộn một bước."

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt dần trầm xuống, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, toàn thân phát ra khí thế ngập trời làm Tiêu Tam gia văng ra ngoài.

Phanh!

Hắn ngã xuống mặt đất, kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Đỉnh- đỉnh thiên phú?"

Sao có thể?

Nàng làm sao có thể nhanh đột phá tới đỉnh thiên phú như vậy? Hơn nữa lực lượng kia quá mạnh, đều là đỉnh thiên phú nhưng mình căn bản không phải đối thủ của nàng.

"Vân Thanh, chúng ta đi."

Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt, trên người tản ra hơi thở khiếp người làm đám người Tiêu gia cũng không dám đến gần.

"Không xong, chúng ta cùng xông lên!"

Sắc mặt Tiêu Tam gia đại biến, nữ nhân đáng chết này sớm không tới, muộn không tới, cố tình tới vào lúc này, nếu bị nàng quấy rầy chuyện tốt, hậu quả không thể tưởng tượng.

Phanh!

Cửa phòng bị đẩy ra.

Mộ Như Nguyệt vừa bước vào liền nhìn thấy Tiêu Phong nhắm chặt mắt ngồi trên giường, quanh thân hơi thở lãnh khốc.

Hắn thật muốn quăng nữ nhân này ra ngoài, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng bình ổn xao động trong lòng...

"Các ngươi vào bằng cách nào?"

Nữ tử vừa cởi áo yếm, lộ ra bộ ngực ngạo nghễ, ngay thời điểm nàng muốn tiến lên, ngoài cửa có động tĩnh truyền đến, không đợi nàng nhìn rõ ai tới đã bị một chưởng đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Diêu Vân Thanh cũng không thèm liếc Diêu Thiên Vũ cái nào, vội vàng đến trước mặt Tiêu Phong, lo lắng hỏi: "Tiêu Phong, ngươi không sao chứ?"

Đột nhiên, hai mắt Tiêu Phong hiện lên dục vọng, nâng tay kéo Diêu Vân Thanh qua, sau đó xoay người đè lên.

"Tiêu Phong, ngươi... Ngô."

Còn chưa dứt lời, miệng đã bị đôi môi nam nhân bịt lại, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn nữ tử dưới thân, thanh âm khàn khàn, gằn từng chữ một: "Diêu... Vân... Thanh..."

Thân thể Diêu Vân Thanh chấn động, xem ra nam nhân này còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, ít nhất hắn còn biết nàng là ai.

Thôi thôi, coi như trả ân cứu mạng lại cho hắn đi.

Nghĩ đến đây, nàng cũng không phản kháng mà nhắm mắt lại.

Nhìn một màn đột ngột phát sinh, Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nàng tinh tế quan sát biểu tình của Diêu Vân Thanh, thấy nàng cũng không kháng cự, mới xách Diêu Thiên Vũ ra ngoài.

Nếu Diêu Vân Thanh phản kháng, nàng tất nhiên sẽ ngăn cản đại ca, nếu không, nàng cũng mừng rỡ.

Xoẹt một tiếng.

Quần áo Diêu Vân Thanh bị nam nhân xé nát, hắn dùng sức hôn môi nữ tử, hai mắt đỏ bừng.

Lúc này ở sau núi học phủ. 'Oanh' một tiếng, thân ảnh màu tím từ dưới mặt đất bay lên, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười lạnh, khẽ nheo mắt, đáy mắt hiện lên tia hàn ý.

"Hai canh giờ, vì chuyện này mà ta bị chậm trễ hai canh giờ, lại phải mất hai canh giờ nữa mới có thể gặp nàng. Món nợ này sẽ có một ngày ta thanh toán với ngươi, Tử Phượng !"

Cái bẫy này là trước khi chết Tử Phượng thiết kế dùng để đối phó bọn họ. Nhưng ai có thể ngờ được, chỉ cần hai canh giờ hắn đã thoát ra được.

Nhưng cũng không phải hắn hận Tử Phượng vì nàng hại hắn rơi vào bẫy, mà là vì làm hắn chậm trễ hai canh giờ để đi gặp Mộ Như Nguyệt, nghĩ đến việc mình bị chậm trễ thời gian, trong lòng hắn liền dâng lên sát khí. Bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ qua nữ nhân này!

"Hiện giờ không còn sớm, ta phải nhanh đến đế đô, không biết trong khoảng thời gian này nàng có trêu chọc thêm đào hoa gì không, đúng là làm người ta không yên tâm..."

Trước mắt tựa như hiện ra bóng dáng nữ tử phong hoa tuyệt đại, Dạ Vô Trần khẽ cười, trong mắt hiện lên tia sáng nhu hòa, chợt thân ảnh xẹt qua không trung, biến mất trên bầu trời học phủ.
.
.
.

Đại sảnh Tiêu gia.

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, lạnh giọng nói: "Nói, là ai đưa ra chủ ý này?"

Nếu không phải kịp thời đuổi tới, chỉ sợ hậu quả không tưởng tượng nổi.

Tiêu Tam gia đảo mắt qua các vị trưởng lão trong phòng, giống như tìm được chỗ dựa, ưỡn ngực nói: "Ta cũng là vì tốt cho hắn, nếu hắn có thể trở thành con rể Diêu gia, không biết sẽ có bao nhiêu lợi ích, nhưng hắn lại không biết tốt xấu, ngay cả tiểu thư Diêu gia cũng dám cự tuyệt."

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt dần hiện lên lãnh ý.

"Từ khi ta vào Tiêu gia ngươi đã muốn lấy mạng ta, bắt đầu từ khi đó ta đã không tính sẽ bỏ qua ngươi, chỉ tạm thời chưa giết ngươi mà thôi, hiện tại nếu đã ra tay với đại ca ta, vậy cho dù hủy diệt cái Tiêu gia này ta cũng muốn lấy mạng ngươi!"

Mấy đời làm người, người thân chính là nơi mềm mại nhất trong lòng nàng.

Nếu có ai dám ra tay với bọn họ, nàng không ngại tàn sát hết những người này.

"Ha ha, chỉ bằng ngươi?" Tiêu Tam gia ngửa đầu cười to, "Nha đầu, ta thừa nhận ngươi quả thật là thiên tài, nhưng vậy thì sao? Tiêu gia chúng ta có Đan tháp làm chỗ dựa!"

"Đan tháp?" Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn.

"Không sai", Tiêu Tam gia gật gật đầu, "Tháp chủ Đan tháp là con rể ta, nếu ngươi dám động tới ta, Đan tháp nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Kỳ thật lời này là Tiêu Tam gia dùng để hù dọa Mộ Như Nguyệt, dù sao nha đầu này cũng không biết gì, không dọa nàng một chút nàng quả thật vô pháp vô thiên.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào.

Một chiến đội hơn trăm người hùng hổ vây quanh Tiêu gia. Dù Tiêu Tam gia không gia nhập Đan tháp nhưng cũng được Đan tháp bảo hộ.

Hơn nữa, mấy người này đều là thiên phú cao cấp.

Trước yến hội, Mộ Như Nguyệt đã dùng đan dược khiến bọn họ tăng một cấp, hiện giờ bọn họ liên hợp lại có thể đánh chết 10 cường giả đỉnh thiên phú.

Dưới ánh mắt của Tiêu Tam gia, trăm người bước nhanh về phía Mộ Như Nguyệt, cung kính hô: "Tháp chủ, chúng ta đến phụng mệnh hành sự!"

Tháp chủ?

Sắc mặt Tiêu Tam gia cứng đờ, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Ngươi là tháp chủ Đan tháp? Không có khả năng, nghe nói tháp chủ là đan dược sư phàm giai cao cấp, làm sao ngươi có thể là tháp chủ, hơn nữa ngày đó rõ ràng ta nhìn thấy..."

Đó là một nam nhân rất khí phách.

"Vốn dĩ ta cũng không muốn xuất hiện trước mắt người đời, nhưng hiện tại đều là Tiêu gia các ngươi bức", Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Đại ca là người thân của ta, ta tuyệt đối không để bất kì ai động vào hắn dù chỉ một chút, người vi phạm, chết!"

Chữ 'chết' vừa ra khỏi miệng, toàn thân nữ tử phát ra sát khí lạnh lẽo.

Lúc này, Tiêu Tam gia thật sự sợ hãi.

Đan tháp là nơi nào? Là nơi tụ tập nhiều đan dược sư cường đại, đan dược sư phàm giai cũng nhiều không đếm xuể, ngay cả Vu Sơn đại sư cũng gia nhập.

Nhưng mà, nha đầu này lại là tháp chủ Đan tháp?

"Làm càn!"

Một tiếng đập bàn vang lên, một lão nhân đứng dậy, cười lạnh nói: "Nha đầu, đừng quên, ngươi là người Tiêu gia, cũng nên gọi hắn một tiếng tam thúc, bây giờ là thái độ của ngươi đối với Tiêu gia? Hơn nữa chúng ta cho rằng hắn không làm sai chuyện gì, cho dù ngươi là tháp chủ Đan tháp thì thế nào? Vị cô nương kia là người Diêu gia, ngươi có cường đại hơn nữa cũng không thể so được với Diêu gia."

Trong mắt người thường, dù chỉ là một chi thứ của Diêu gia, bọn họ đều phải nịnh bợ, cung phụng.

"Toàn chiến đội nghe lệnh", ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh giọng nói, "Bao vây Tiêu gia cho ta, không có lệnh của ta không cho phép ai rời khỏi đây."

"Vâng!" Trăm người đồng thanh, tiếng hô vang vọng thật lâu trong không trung.

Trưởng lão Tiêu gia tức xanh mặt, nếu không phải nể mặt Tiêu Bạch Hiên, bọn họ đã sớm lăng trì nha đầu đáng chết này và tiểu tử thúi kia!

"Nơi này xảy ra chuyện gì?" Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn từ ngoài cửa bước nhanh vào.

Diêu Kinh đảo mắt liền nhìn thấy Diêu Thiên Vũ, trong lòng cả kinh, vội vàng tiến lên, nôn nóng kêu: "Tiểu thư, Thiên Vũ tiểu thư! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dường như nghe được tiếng Diêu Kinh gọi, Diêu Thiên Vũ từ từ mở mắt ra.

"Tiểu thư!" trong lòng Diêu Kinh vui vẻ, "Tiểu thư, ngươi đây là..."

Diêu Thiên Vũ lắc đầu, nghi hoặc nói: "Ta cũng không rõ lắm, hình như vừa rồi bị người ta đánh ngất, ta cũng chưa nhìn thấy ai đánh lén."

"Là ai?" Sắc mặt Diêu Kinh âm trầm, lạnh giọng nói, "Là ai lá gan lớn như vậy, dám đánh lén tiểu thư nhà ta!"

Lúc nói chuyện, hắn quét mắt mọi người có mặt ở đây.

Tiêu Tam gia nhìn Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: "Diêu Kinh đại nhân, vừa rồi ta nhìn thấy nữ nhân này đánh lén Diêu tiểu thư!"

Nghe vậy, Diêu Kinh nhìn qua phía Mộ Như Nguyệt, âm trầm hỏi: "Là ngươi đánh lén tiểu thư nhà ta?"

Khóe môi Mộ Như Nguyệt cong lên: "Đúng thì thế nào?"

"Hừ!" Diêu Kinh hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát khí, "Ngươi biết chúng ta là ai?"

"Biết, còn không phải thứ gọi là chi thứ Diêu gia?"

Khi nói lời này, Mộ Như Nguyệt cố tình nhấn mạnh hai chữ 'chi thứ'.

Tuy bọn họ là chi thứ nhưng cũng giống như chi thứ của các thế lực lớn khác, bọn họ đều ghét người khác xưng hô như thế, làm như bỏ đi hai chữ kia thì bọn họ có thể trở thành dòng chính vậy.

"Nếu biết chúng ta là chi thứ, ngươi còn dám đánh lén nàng?" Diêu Kinh cười lạnh, "Nha đầu, nếu ngươi không đưa ra được lý do chính đáng, Diêu gia tuyệt đối không bỏ qua ngươi!"

"Lý do? Rất đơn giản", Mộ Như Nguyệt cười khẽ, đáy mắt lại tràn ngập băng hàn, "Nàng vọng tưởng cường bạo đại ca ta, lý do này đủ chưa?"

"Đại ca ngươi?"

"Phải, đại ca ta chính là Tiêu Phong, hậu nhân của Tiêu Vân."

Diêu Kinh ngẩn ra một chút, hắn không ngờ vận khí Tiêu Vân tốt như vậy, lại có thể có hai hậu nhân ưu tú.

Nhưng mà ưu tú thì ưu tú, Diêu gia nhất quyết không để kẻ nào đè trên đầu mình.

"Vị cô nương này, lý do của ngươi cũng nên có lý một chút, tiểu thư chúng ta xuất thân cao quý, dung mạo tuyệt mỹ, thiên phú trác tuyệt, bất kì nam nhân nào cũng muốn theo đuổi nàng, nàng việc gì phải cường bạo một nam nhân?"

Diêu Kinh nhạo báng: "Nàng cường bạo sao? Chỉ cần nàng nói một câu, có nam nhân nào có thể cự tuyệt? Huống chi tiểu thư chúng ta luôn giữ mình trong sạch, càng không có khả năng làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế."

Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua, nhìn thân thể trần trụi của Diêu Thiên Vũ.

Hiện tại Diêu Thiên Vũ mới phát hiện mình không mảnh vải che thân, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

Diêu Kinh cũng cảm thấy không ổn, cởi áo ngoài khoác lên người Diêu Thiên Vũ.

"Đúng là giữ mình trong sạch." Mộ Như Nguyệt cười khẽ, "Chẳng lẽ có người bức bách nàng cởi quần áo?"

Diêu Thiên Vũ xấu hổ và giận dữ trừng mắt Mộ Như Nguyệt, nàng cắn chặt môi, ẩn nhẫn nói: "Diêu Kinh, quả thật là ta tự cởi quần áo, nhưng ta bị Tiêu Phong tính kế."

"Tiểu thư, chuyện gì xảy ra?" Diêu Kinh quay đầu nhìn Diêu Thiên Vũ, khẽ cau mày hỏi.

"Là Tiêu Phong phái người mời ta đến, ai ngờ..." Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy, "Ai ngờ hắn tự uống xuân dược, vọng tưởng gạo nấu thành cơm, ta vì chi thứ của chúng ta chỉ có thể hi sinh bản thân. Ta không yêu Tiêu Phong, đặc biệt là hành vi của hắn khiến ta cảm thấy thật trơ trẽn, nhưng nếu ta trả giá mà có thể đổi lấy hồi báo, vậy cũng đáng giá..."

Diêu Kinh biến sắc: "Tiểu thư, ngươi nói thật sao? Tên hỗn đản Tiêu Phong kia lại dám làm ra chuyện như vậy! Tuy hắn là hậu nhân của Tiêu Vân, nhưng lại kém quá xa, ngay cả chuyện này cũng làm được!"

Lúc nói chuyện, hắn không hề đề cập đến chuyện làm Diêu Thiên Vũ hủy hôn.

Dù sao thiên tài có hành vi trơ trẽn như vậy cũng không sao, chỉ cần có thể trợ giúp bọn họ là đủ rồi, cùng lắm thì sau khi lợi dụng xong thì đá hắn đi.

Không thể không nói, ý tưởng của chủ tớ hai người hoàn toàn ăn khớp với nhau.

Lông mi Diêu Thiên Vũ khẽ run rẩy, đây là mệnh của nàng, không phải sao? Có điều nghĩ đến phải gả cho một nam nhân như vậy, trong lòng nàng liền chua xót.

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nghe đối thoại giữa hai người, trong mắt lập lòe hàn ý: "Xin lỗi, ánh mắt đại ca ta rất cao, chỉ sợ nữ nhân như ngươi còn chưa thể vào mắt hắn."

"Ngươi nói cái gì?" Diêu Kinh nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, sắc mặt vốn âm trầm càng thêm phẫn nộ: "Hai huynh muội các ngươi đều không phải thứ gì tốt!"

Mộ Như Nguyệt híp mắt lại, đột nhiên cười khẽ, ánh mắt lạnh băng: "Diêu gia các ngươi có cái gì đáng khoe?"

Nàng chậm rãi đứng dậy, theo từng bước đi, hơi thở lạnh lẽo khuếch tán ra, rõ ràng trời đang nắng, cũng không có gió nhưng quanh người nàng lại có gió lốc.

"Chuyện của Tiêu Vân và đại ca ta, có phải chúng ta nên hảo hảo tính toán hay không? Diêu gia thì thế nào? Chỉ cần ta chưa chết, không ai có thể động đến đại ca ta!"

"Ha ha!" Diêu Kinh cười điên cuồng, "Chỉ bằng ngươi? Một đỉnh thiên phú quả thật cường đại nhưng ta đã đạt cảnh giới huyền nguyên, ngươi cho rằng mình có thể ngăn cản ta? Ngươi đã là hậu nhân của Tiêu Vân, vậy ta sẽ cho người nếm chịu nỗi thống khổ năm đó hắn phải chịu!"

Lúc nói chuyện, khí thế trên người Diêu Kinh bỗng bạo phát tựa như sóng to gió lớn.

Đám người Tiêu Tam gia nở nụ cười châm chọc, nha đầu này đúng là không biết tốt xấu, còn dám cứng đối cứng với người Diêu gia, quả thật là không sợ chết!

Thời điểm khí thế trên người Diêu Kinh bắt đầu khởi động, Mộ Như Nguyệt cũng cầm lấy Cửu thiên long viêm kiếm, ngay tại lúc nàng muốn chiến đấu, một tiếng quát phẫn nộ từ bên ngoài truyền đến: "Diêu Kinh, Diêu Thiên Vũ, các ngươi đang làm cái gì?"

Động tác của Diêu Kinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn nữ tử ở cửa, bất giác ngây ngẩn, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Đại- đại tiểu thư sao lại ở đây?

Diêu Vân Thanh khập khiễng đi tới, hiển nhiên vì Tiêu Phong trúng xuân dược, hại nàng eo mỏi lưng đau, đi đường cũng khó khăn.

"Diêu Kinh đại nhân", Tiêu Tam gia không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Diêu Kinh, vội vàng nói, "Nữ nhân kia cùng phe với Tiêu Phong, vừa rồi lúc Diêu tiểu thư bị ném ra, nàng liền nhân cơ hội Tiêu Phong mất đi ý thức xảy ra quan hệ với hắn, căn bản không đặt Diêu tiểu thư vào mắt, loại nữ nhân này tuyệt đối không thể giữ lại, nếu không sẽ khiến người khác nhạo báng."

Hết chương 163

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro