Chương 91: Âm mưu của Điệp Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ đến đây, Điệp Y cắn chặt răng, không biết lấy đâu ra dũng khí, ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ như thần trước mặt.

“Thuộc hạ suy đoán, chủ tử làm như vậy là vì chủ mẫu tương lai? Bởi vì chủ mẫu bị Thánh Nữ môn chú ý, chỉ có chuyện chủ tử giả ngốc bị vạch trần, biểu hiện ra thực lực, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của Thánh Nữ môn về phía ngài, khiến chủ mẫu được bình an một thời gian, nhưng chủ tử có nghĩ tới hay không, cứ như vậy sẽ đẩy Quỷ điện vào nơi vạn kiếp bất phục, mà chủ tử chỉ cần phá thân xử nữ của chủ mẫu thì Thánh Nữ môn sẽ không chú ý đến nàng nữa, vì sao chủ tử không làm như vậy, mà lại lựa chọn một phương pháp nguy hiểm như thế?”

Lúc này sắc mặt Dạ Vô Trần đã âm trầm đến mức khiến người ta sợ hãi.

Hắn chậm rãi đến gần Điệp Y, kèm theo đó là một cỗ khí thế cường đại áp đến, sắc mặt Điệp Y nháy mắt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần.

Giờ phút này nàng có cảm giác không nắm giữ được sinh mệnh của chính mình.

“Ai cho phép ngươi hoài nghi quyết định của bổn vương?” Sắc mặt Dạ Vô Trần âm trầm như gió lốc trước cơn bão, ánh mắt lập lòe lãnh ý, hắn vung tay lên, một luồng khí hất tung Điệp Y đập vào một tảng đá, máu tươi lập tức từ trên đầu chảy xuống.

“Cút!”

Không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Điệp Y, thanh âm Dạ Vô Trần lạnh lẽo vô tình: “Nếu có lần sau, ngươi trực tiếp vào hình đường cho bổn vương.”

Hình đường của Quỷ điện, đi vào một lần là mất nửa cái mạng.

Thân thể mềm mại của Điệp Y run lên, nam nhân này thật sự nhẫn tâm như thế? Vì một nữ nhân mà ngay cả Quỷ điện vất vả tạo nên cũng không quan tâm.

Thật ra, Điệp Y muốn Dạ Vô Trần cùng Mộ Như Nguyệt phát sinh chuyện phu thê cũng có dụng ý riêng của mình.

Nàng thích Quỷ Vương đã lâu, nam nhân này trước nay vẫn luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ có quan hệ gì với bất kì nữ nhân nào, có lẽ là vì không cảm nhận được lạc thú. Trước kia nàng đi làm nhiệm vụ đã gặp không ít nam nhân, lúc trước vốn giữ mình trong sạch nhưng sau khi phát sinh quan hệ với nữ tử liền mê đắm loại tư vị này.

Cho nên, nàng nghĩ chỉ cần chủ tử phát sinh quan hệ phu thê với chủ mẫu, hưởng thụ được loại lạc thú này, có lẽ nàng sẽ có cơ hội trở thành tiểu thiếp của chủ tử.

Ở đại lục này, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, thân phận chủ tử lại tôn quý như thế, có mấy tiểu thiếp cũng là chuyện đương nhiên, coi như hắn yêu chủ mẫu cũng không thể cả đời chỉ có một nữ nhân.

Đương nhiên Điệp Y nghĩ rất tốt đẹp nhưng đời này ngoài Mộ Như Nguyệt, trong mắt hắn không chứa được bất kì nữ nhân nào khác. Cuộc đời này hắn chỉ dành trọn cho một mình nàng.

Điệp Y từ trên mặt đất bò dậy, chăm chú nhìn thân ảnh Dạ Vô Trần rời đi, nắm chặt nắm tay, nói: “Chủ tử, xin lỗi, lần này sợ là Điệp Y không cách nào tuân theo mệnh lệnh của người.”

Không chỉ là vì phần tư tâm kia mà còn không thể trơ mắt nhìn chủ tử chỉ vì một nữ nhân mà hủy hoại Quỷ điện, đặt chính mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Nàng rất yêu chủ tử, chẳng sợ chủ tử không biết cũng muốn làm một chút việc cho hắn...

.
.
.

Mộ trạch.

Mộ Như Nguyệt vừa mới cởi áo ngoài lên giường, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một hơi thở xa lạ, nàng vội vàng đứng lên, hơi sửng sốt, đáy mắt lóe lãnh ý: “Là ai!”

Không có động tĩnh.

Lá cây xào xạc ngoài cửa sổ, đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió đêm.

Một bóng đen xuất hiện ở cửa sổ, trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống, thân thể chợt lóe phi ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía nữ tử áo đen che mặt.

“Ngươi là ai?”

Nữ tử áo đen vẫn không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, đột nhiên nàng vung tay lên thả ra một luồng khí xanh biếc, Mộ Như Nguyệt vội giơ tay che mũi nhưng vẫn hít vào mũi và miệng một ít.

“Độc dược không có tác dụng đối với ta.”

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, thân là một đan dược sư đương nhiên có một ít giải độc đan phòng bị trong người, nhưng mà sau khi biết rõ loại độc, sắc mặt nàng hơi đổi: “Hợp khuyết thảo!”

Hợp khuyết thảo là tên một loại dược, nó khác với độc dược, nếu là độc còn có thể giải nhưng hợp khuyết thảo lại... không có thuốc giải.

Nữ tử áo đen cười lạnh, xoay người muốn rời khỏi nhưng khi chân nàng mới bước ra tới cửa viện, Mộ Như Nguyệt đã hồi phục tinh thần, lạnh giọng ra lệnh: “Viêm Tẫn, bắt nữ nhân này lại cho ta!”

Nàng muốn biết vì sao nàng ta hại nàng!

"Bá" một tiếng, một thân ảnh màu đen từ bên trong cánh cửa vọt ra, nữ tử áo đen thấy tình thế không ổn muốn chạy trốn, nhưng thực lực của nàng làm sao so được với Viêm Tẫn, còn chưa ra khỏi Mộ trạch đã bị hắn trói lại, hung hăng ném tới trước mặt Mộ Như Nguyệt.

“Nha đầu, ngươi không sao chứ?” Viêm Tẫn nhìn sắc mặt Mộ Như Nguyệt ửng hồng, hơi lo lắng hỏi, “Dược tính của hợp khuyết thảo rất mạnh, so với mị dược còn mạnh hơn, phải tìm nam nhân mới có thể giải quyết được dược tính.”

Viêm Tẫn rất muốn nói một câu, có muốn hắn gọi Dạ Vô Trần tới hay không?

“Ta không sao”, Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, gương mặt ửng hồng động lòng người, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, “Ta về phòng nghỉ ngơi trước, nhớ kĩ, đừng cho bất kì ai tới quấy rầy ta.”

Viêm Tẫn khẽ hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống, hắn lãnh khốc nhìn nữ tử áo đen bị trói, nhấc chân hung hăng đạp một cước.

“Ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu muốn tổn thương nha đầu, vậy ngươi chắc chắn sẽ hối hận vì chuyện hôm nay!”

Đôi mắt đen lóe lên lệ khí, vẻ mặt Viêm Tẫn lạnh lẽo... sát khí không hề che giấu. Chẳng qua hiện tại phải cứu Mộ Như Nguyệt trước, sau đó mới cùng nàng tính sổ người này.

Điệp Y cười lạnh một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ cách chạy thoát. Nếu bị chủ tử biết được, chắc chắn nàng sẽ phải hối hận vạn phần.

Có điều, thật không ngờ trong phòng chủ mẫu lại giấu một nam nhân.

Nàng vốn muốn cho chủ tử được chuyện tốt, nhưng xem ra hơi khó khăn, dù sao nàng còn chưa kịp đi thông báo cho chủ tử, nhưng mà chỉ cần nữ nhân này không còn là thân xử nữ nữa thì sẽ không bị Thánh Nữ Môn chú ý, chủ tử cũng không cần phải mạo hiểm như vậy.

Mặc kệ nam nhân nào chiếm được nàng ta, nàng đều sẽ không để chủ tử đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Trong phòng, Mộ Như Nguyệt tận lực bình ổn sự xao động trong lòng, nhưng nhiệt độ thân thể làm thế nào cũng không hạ xuống được, cái loại cảm giác khô nóng này khiến nàng muốn cởi hết quần áo ra.

“Nha đầu, ngươi không sao chứ?” Viêm Tẫn lo lắng nhìn Mộ Như Nguyệt, nếu là độc dược, dựa vào năng lực của nàng hoàn toàn có thể nhịn được nhưng dược tính của hợp khuyết thảo quá mạnh, dù nàng có tinh thần lực mạnh mẽ cũng không thể nhịn.

Có thể nhịn được đến bây giờ ý chí không bị lung lạc đã là cực hạn của nha đầu này rồi.

“Ân...” Mộ Như Nguyệt vừa định mở miệng nói chuyện nhưng lại phát ra một tiếng ngâm khẽ, nàng vội vàng ngậm miệng, thật lâu sau mới cắn răng phun ra mấy chữ: “Mau đi ra!”

“Nhưng mà, nha đầu ngươi...”

“Mau đi ra!”

Hết chương 91

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro