Chương 95: Kết cục bi thảm của Mộ Y Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mộ Như Nguyệt, ngươi là thân phận gì, cũng đòi Quỷ Vương pha trà cho ngươi? Ngươi cũng không nhìn xem mình là ai, thân là một nữ nhân, vốn dĩ nên hầu hạ nam nhân, dựa vào cái gì mà muốn một nam nhân hầu hạ ngươi? Ngươi là cái thá gì? Loại người như ngươi căn bản không có tư cách trở thành Quỷ Vương phi.”

Mộ Tình sợ tới mức cả người chấn động, hung tợn trừng mắt Mộ Y Tuyết.

Nữ nhi của mình bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, vì sao mỗi lần nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đều nói những lời như vậy? Quỷ Vương kia rõ ràng cam tâm tình nguyện cung phụng nàng như nữ vương, Tuyết Nhi nói như thế chẳng phải là chọc giận Quỷ Vương sao? Nếu Quỷ Vương tức giận, kế hoạch của mình phải ngâm nước nóng rồi.

Dạ Vô Trần nhìn về phía vẻ mặt phẫn hận của Mộ Y Tuyết, khóe miệng đột nhiên gợi lên nụ cười tà mị.

Nụ cười này khiến tim Mộ Y Tuyết đột nhiên đập nhanh một chút, khuôn mặt đáng yêu ửng hồng, ngượng ngùng nhìn Dạ Vô Trần đang đi về hướng mình: “Vương gia, ta...”

Phanh!

Mộ Y Tuyết còn chưa nói hết câu đã bị một cước chặn lại, thân thể hung hăng bay ra ngoài, đập trúng một thân cây.

Đau đớn kịch liệt cùng nỗi khuất nhục khiến hốc mắt Mộ Y Tuyết hơi đỏ lên, ủy khuất nhìn nam nhân tà mị kia.

“Vô Trần, lau đi, đừng để bẩn chân ngươi.” Mộ Như Nguyệt mỉm cười đứng dậy, lấy một cái khăn ra đưa tới trước mặt Dạ Vô Trần, “Đúng rồi, lau xong thì vứt đi, không cần trả lại cho ta.”

“Đáng tiếc một cái khăn tốt.” Dạ Vô Trần thở dài, vẻ mặt tiếc hận, tựa như dùng cái khăn này lau cái chân đá Mộ Y Tuyết là vũ nhục cái khăn.

Gương mặt xinh đẹp của Mộ Y Tuyết đỏ lên, từ nhỏ đến lớn đã khi nào nàng chịu nhục như vậy? Tất cả là do tiện nhân Mộ Như Nguyệt đáng chết này.

Mộ Như Nguyệt, Mộ Y Tuyết ta thề tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!

Dạ Vô Trần cong khóe môi, đôi mắt tà mị lộ ra khí thế nghiêm nghị, lướt qua ánh mắt ghen ghét của Mộ Y Tuyết, nở nụ cười âm trầm: “Nàng vốn là vương phi của bổn vương, đừng nói là bưng trà rót nước, cho dù làm người hầu cho nàng, cũng là chuyện của bổn vương.”

Thân thể Mộ Y Tuyết run rẩy, vì sao nam nhân tuyệt hảo như Dạ Vô Trần lại bị Mộ Như Nguyệt chiếm được? Nàng không cam lòng, thực sự không cam lòng!

“Vương gia bớt giận”, thấy tình thế cấp bách, Mộ Tình liền quỳ xuống, ánh mắt cảnh cáo trừng Mộ Y Tuyết, nói, “Lần này ta tới đây, một là để thăm nữ nhi ta, hai là muốn cho Tuyết Nhi bồi bên cạnh Nguyệt Nhi, không cầu bất kì danh phận gì, nếu vương gia yêu cầu, Tuyết Nhi nguyện ý thay Nguyệt Nhi hầu hạ vương gia.”

Mộ Tình nói rất rõ ràng rành mạch, ta chính là muốn đưa nữ nhi tới, dù sao cũng là người hoàng gia, lại là nam nhân ưu tú như thế, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, trên đại lục này căn bản không ai chỉ có một thê tử.

Cho dù Quỷ Vương yêu Mộ Như Nguyệt cũng phải cưới hai trắc phi, nạp mấy tiểu thiếp, mà vị trí trắc phi, hắn nhất định phải có.

Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, hơi thở sắc bén: “Nguyệt Nhi, vi phu đã sớm nói, không muốn nhìn thấy mấy người Mộ gia này, ngươi xem bọn hắn vô sỉ cỡ nào, hiện tại thấy được? Loại người vô sỉ này, căn bản không xứng làm phụ thân ngươi!”

Mộ Tình nao nao, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần.

Khi cảm nhận được khí thế trên người Dạ Vô Trần, trong lòng hơi căng thẳng, thậm chí cảm giác hô hấp dần dần biến mất, ép hắn tới mức suýt chút nữa không thở nổi.

“Ngươi muốn để nàng hầu hạ bổn vương?” Dạ Vô Trần nở nụ cười lạnh lẽo, một thân áo tím tung bay trong gió, toàn thân phát ra lệ khí bất giác làm người ta sợ hãi.

Nam nhân này, không thể trêu chọc nổi....

“Bổn vương không cần oanh oanh yến yến gì, cả đời này chỉ cần có nàng làm bạn là đủ rồi, nếu bổn vương làm ra chuyện gì có lỗi với nàng, tình nguyện đoạn tử tuyệt tôn, sau khi chết rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”

Tục ngữ nói, trên đầu ba thước có thần minh, người ở thế giới này vẫn tin tưởng vào thần linh và lời thề, huống chi là lời thề độc như thế, sao có thể không khiến người ta khiếp sợ?

Mộ Như Nguyệt nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng cảm động, hắn cũng là người cả đời nàng muốn ở cùng...

“Mộ Như Nguyệt, ngươi cũng đồng ý với cách làm của hắn?” Mộ Y Tuyết biến sắc, rống to với Mộ Như Nguyệt.

Nếu Quỷ Vương không cưới trắc phi, không nạp thiếp, vậy không phải là nàng không còn cơ hội? Nếu vậy, nàng nên làm gì bây giờ?

Buồn cười là hiện tại Mộ Y Tuyết đã quên mình đã không còn thân xử nữ, đã sớm không có tư cách.

“Vì sao không thể?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười lạnh, “Nam nhân của ta, cả đời này chỉ có thể có một mình ta, nếu không ta cũng sẽ không đồng ý gả cho hắn.”

“Ngươi... Mộ Như Nguyệt, ngươi cái đồ đố phụ này!”

Mộ Y Tuyết suýt nữa phát điên, tại sao nữ nhân này dám nói ra lời này? Nàng không sợ bị người đời nhục mạ?

Tuy ở đại lục này là cường giả vi tôn nhưng địa vị của nữ tử vẫn thấp hơn nam tử, cho dù nữ nhân cường đại cũng phải nạp thiếp cho trượng phu mình.

Nhớ rõ rất nhiều năm trước, ở Tử Nguyệt quốc có một đôi phu thê cường giả, vô cùng ân ái, nhưng cho dù như vậy, nam nhân kia vẫn có hai tiểu thiếp.

Trường hợp đặc biệt duy nhất là cha mẹ của Quỷ Vương, chính là Nam An Vương cùng Vương phi năm đó.

Lúc ấy vì Nam An Vương gia chỉ có một nhi tử là Quỷ Vương cho nên Vương phi đã từng muốn nạp thiếp cho hắn nhưng bị Nam An Vương cự tuyệt, từ chuyện này có thể nhìn ra Nam An Vương phi cũng chưa từng muốn độc hưởng phu quân sủng ái. Vì sao nữ nhân này có thể nói đương nhiên như vậy?

Nàng còn nói nếu Quỷ Vương không thể yêu một mình nàng, nàng sẽ không gả cho Quỷ Vương? Chẳng lẽ nàng không sợ người đời thóa mạ?

“Phu quân, ngươi cảm thấy ta là đố phụ sao?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Dạ Vô Trần, cười như không cười nói.

Một tiếng phu quân này đã khảm sâu vào đáy lòng Dạ Vô Trần, trong nháy mắt vẻ mặt hắn trở nên nhu hòa, ánh mắt ôn nhu nhìn Mộ Như Nhuyệt.

“Đố phụ? Thê tử của bổn vương sao có thể là đố phụ? Điều này chứng tỏ nương tử để ý vi phu, vi phu vui vẻ còn không kịp, nếu như có người dám xen vào giữa chúng ta...”

Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, khóe môi cong lên: “Bổn vương không ngại quăng các nàng cho xà ăn!”

Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười cười nhìn Mộ Y Tuyết sắc mặt xanh mét, biểu tình ngượng ngùng mang theo bất đắc dĩ: “Phu quân nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ có điều hắn rất thích tiểu sủng vật của hắn nha, à, đúng rồi, tiểu sủng vật của hắn là hơn 10 con mãng xà, nếu ngươi muốn cùng chúng chia sẻ, vậy đi làm đồ ăn cho chúng đi, nếu như vậy chắc chúng sẽ rất hoan nghênh.”

Thân thể Mộ Y Tuyết run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, kinh hoảng hô: “Không, ta không cần, ta không cần đi làm thức ăn cho xà! Mộ Như Nguyệt, ngươi ác độc như vậy nhất định sẽ chịu báo ứng!”

“Báo ứng?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, châm chọc nói, “Ngươi chưa nghe qua câu nói, có hủy mười tòa miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân, ngươi nói báo ứng sẽ buông xuống đầu ai trước?”

Mộ Y Tuyết hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt, giảo biện: “Ta chỉ muốn hầu hạ Vương gia, trở thành trắc phi của hắn thôi, căn bản không muốn phá hủy hôn nhân của các ngươi.”

Nhìn bộ dáng Mộ Y Tuyết lợn chết không sợ nước sôi, Mộ Như Nguyệt cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nữ nhân này bị Mộ Tình cưng chiều hư rồi cho nên làm việc nói chuyện không thèm để ý tới hậu quả, Dạ Vô Trần đã nói không cần trắc phi, hiện tại còn đề cập vấn đề này.

“Tuyết Nhi!” Sắc mặt Mộ Tình đại biến, vội vàng nói, “Thỉnh Vương gia nể tình Tuyết Nhi còn trẻ người non dạ, tha thứ cho nàng lần này.”

“Trẻ người non dạ?” Dạ Vô Trần âm trầm quét mắt nàng một cái, dung nhan tuấn mỹ bao phủ mây đen, “Mộ Y Tuyết này cũng chỉ nhỏ hơn Nguyệt Nhi hai tuổi, lại là trẻ người non dạ? Nếu nàng muốn làm trắc phi như vậy, bổn vương có thể làm chủ, gả nàng cho phó tướng Vương Bác, thuộc hạ của Hộ quốc tướng quân làm trắc thất.”

“Không!” Mộ Y Tuyết thét chói tai, nàng đường đường là tiểu thư Mộ gia mà chỉ có thể gả làm một trắc thất của phó tướng? Hơn nữa nghe nói Vương Bác kia khi còn trẻ đã bị hủy dung, diện mạo vô cùng xấu xí, chỉ là một vũ phu, căn bản không biết thương hoa tiếc ngọc.

Trở thành trắc thất của hắn chẳng phải là bức nàng chết sao?

“Ha ha, Vương gia yên tâm, Vương Bác kia là thuộc hạ của phụ thân ta, chuyện này ta sẽ làm thật tốt.” Lý Lộ nhìn Mộ Y Tuyết có chút thương hại.

Vương Bác kia có hai tiểu thiếp, nghe nói đều ở trên giường bị hắn tra tấn đến chết, không biết tiểu thư Mộ gia này có sống được nửa năm hay không...

“Cha, cha cứu ta, ta không muốn gả cho hắn, ta không cần!”

“Vương gia, chuyện này...”

Mộ Tình muốn cầu tình nhưng hắn còn chưa nói ra đã bị hơi thở uy áp ép tới mức hắn không thể nói được lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Y Tuyết bị Lý Lộ kéo đi.

Bất quá, kết cục của Mộ Y Tuyết rõ ràng so với tiểu thiếp bị tra tấn kia còn thảm hại hơn...

Trước khi nàng tiến vào phủ Vương Bác đã bị một hắc y nhân phế đi thực lực trở thành phế vật, vào đêm tân hôn, Vương Bác phát hiện nàng đã sớm không còn thân xử nữ, giận điên lên, từ hôm đó về sau, mỗi khi mất hứng liền hung hăng tra tấn nàng một phen, không tới nửa tháng, Mộ Y Tuyết đã biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ.

Quỷ Vương đã sớm hạ lệnh, người Mộ gia không được đến thăm Mộ Y Tuyết, cho nên hiện tại Mộ Y Tuyết kêu trời không thấu đất không hay, chỉ có thể yên lặng thừa nhận Vương Bác tra tấn...

Sau khi đám người Mộ Tình rời đi, Mộ Như Nguyệt bắt đầu bế quan tu luyện, trong vòng một tháng thực lực đã tăng lên võ giả cấp 6, phương diện đan dược còn chưa có đột phá nhưng cũng thuần thục hơn không ít, hiện tại luyện chế trung cấp địa đan, một lò có thể luyện ra 100 viên.

Đây cũng xem như tiến bộ không nhỏ.

Mà trong lúc Mộ Như Nguyệt bế quan, quá trình thay đổi hoàng quyền cũng kết thúc, Tử Nguyệt hoàng bị Triệu lão bắt nhốt, ngôi vị Hoàng đế truyền cho Cửu hoàng tử Dạ Lạc Á, bất quá những chuyện này không liên quan đến Mộ Như Nguyệt, hiện tại nàng chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất tăng thực lực của mình lên.

Sau đó, cùng nam nhân kia sóng vai mà đi...

Hết chương 95

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro