CHƯƠNG 5: Mộ công gia, Duệ Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, sương sớm quấn quanh ngọn cỏ.

Mộ Ca nằm trên một mảnh cỏ lau, những cây lau sậy bị gãy xuống đất, im lặng lên án Mộ Ca khi dễ.

Nàng đã sớm tỉnh lại, hai con mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm không bị ô nhiễm, còn có những đám mây nhẹ nhàng trôi qua. Cách đó không xa, dòng suối chảy róc rách, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nàng đến cùng là đã đến một nơi như thế nào?

Đôi mắt trong suốt của Mộ Ca nhưng có điều suy nghĩ.

Sau khi trùng sinh, nàng tìm được đường sống trong chỗ chết, lại miễn cưỡng giết địch, lại bị giới tính phức tạp làm cho kinh sợ, ngay sau đó linh hồn nguyên chủ đột nhiên xuất hiện, sau cùng còn xuất hiện ra một nam nhân mạnh mẽ không thể tưởng nổi, hầu như đem lá bài tẩy của nàng hiểu đến rõ ràng.

Cho tới bây giờ, nàng mới có thời gian suy nghĩ một vài vấn đề.

Từ tin tức thu được hiên nay, rõ ràng là nàng đã đi tới một dị giới xa lạ.


Mà dị năng của nàng, ở chỗ này tựa hồ cũng là một thứ tồn tại không tưởng.

Ngoài ra, cái thế giới này còn có hệ thống tu luyện, mà cỗ thân thể bị nàng đoạt xá này dường như không thể tu luyện.


Còn có, mẫu thân trên danh nghĩa của nàng tựa hồ có lai lịch thần bí, thế mà lại lấy ra được huyễn khí nghịch thiên như vậy. Nhưng, theo như lời kể của Mộ Khinh Ca, nữ nhân này giống như không cùng nàng sống cùng một chỗ.

Cuối cùng, thân phận của nàng rất phức tạp. Trong mắt mọi người, nàng là một nam nhân.  Hơn nữa còn là một để tử kiêu căng tự phụ có gia thể hiển hách, còn có cả địch nhân.

Địch nhân!

Nghĩ đến điểm này, đôi mắt của Mộ Ca bắt đầu nguy hiểm híp lại.

Nàng cũng không quên đi chuyện mà mình đã đáp ứng Mộ Khinh Ca, hơn nữa, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, thì sau khi nàng tiếp thu khối thân thể này của Mộ Khinh Ca, Mộ Ca cũng liền tiếp thu người nhà và địch nhân của nàng (Mộ Khinh Ca).

"Tin tức chưa đủ. Tạm thời chỉ có thể biết được như vậy. Xem ra phải tìm thời gian cùng Mộ Khinh Ca hảo hảo tâm sự rồi" Mộ Ca phun ngọn cỏ lau ngậm trong miệng ra, chống người đứng dậy.

"Còn có ba người cường đại hôm qua." Mộ Ca hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, trong lòng không khỏi trầm xuống,

Đêm qua, khi nàng nói ra câu 'Đại nghịch bất đạo' kia, ngay lập tức liền cảm nhận được hai đạo sát khí hướng tới người nàng. Phút chốc, có thể đem nàng chém thành từng mảnh nhỏ.

Hơn nữa, loại cảm giác này, khiến nàng căn bản không cách nào phản kháng, mặc dù nàng có được dị năng quen thuộc.


Cũng may, tại thời điểm nàng cảm thấy da mình sắp bị cắt, nam nhân tuấn mỹ kia liền vung tay áo, đem hai đạo sát khí kinh khủng tản ra.

Chính thời khắc đó nàng mới rõ ràng còn có hai người khác âm thầm ẩn trong bóng tối.

Nam nhân kia lúc rời đi, đối với nàng nói một câu.

Hắn nói, trước khi có năng lực tự vệ, tốt nhất đừng bại lộ ra Lôi hệ dị năng của mình. Còn có chính là, hắn có thể làm cho nàng tu luyện.

Nửa câu đầu, làm cho lòng nàng có chút nghi hoặc.

Mà nửa câu sau, đối với nàng không khác gì dụ hoặc cực lớn đấy.

Nhưng, nàng vẫn là cự tuyệt.

Bởi vì, nàng chịu không được cái loại chết tiệt kia, ánh mắt giống như tâm huyết dâng trào tuỳ ý nhặt được một con mèo nhỏ lang thang ven đường mang về nuôi dưỡng.

Cuối cùng, nam nhân kia mang theo thâm ý tươi cười rời đi. Từ đầu đến cuối, Mộ Ca không biết hắn đến cùng là người nào. Đương nhiên nàng cũng không có hứng thú chờ mong cùng hắn lần sau gặp mặt.

Bất quá, nếu có một ngày, thời điểm nàng có thể đem hắn hung hăng dẫm dưới chân cười nhạo. Nàng ngược lại rất thích ý cùng hắn gặp lại.


Tròng mắt Mộ Ca xẹt qua tia sáng lạnh, siết chặt tay, nặng nề nói: "Vì cái gì không thể sử dụng dị năng?" Cái này là thứ nàng có thể dựa vào, hắn lại nói nàng nếu tuỳ ý sử dụng sẽ mang đến nguy hiểm?

Kế tiếp, nên như thế nào?

"Hướng Bắc đi, Lạc Đô Tần Quốc ở phương Bắc. Ta đi ra ngoài lâu ngày, gia gia hẳn sẽ đi tìm ta. Tìm được gia gia, ngươi liền an toàn."


Thanh âm đột ngột vang lên, đem Mộ Ca còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thoáng hoảng sợ.

Ghé mắt nhìn lại, chứng kiến bóng người hơi mờ giữa ban ngày, Mộ Ca thần sắc cổ quái hỏi: "Ngươi không sợ ánh mặt trời?"

"Ta vì sao phải sợ?" Mộ Khinh Ca hiếu kỳ hỏi lại.

Được! Cái thế giới này đến quỷ cũng khác với địa cầu.

Mộ Ca khoé miệng co quắp, không có ý định tiếp tục đề tài này.

—————

Mặt trời nhô lên cao, thời tiết nắng ráo sáng sủa.

Trên con đường thông đến Lạc Đô, một người một ngựa thần sắc mệt mỏi, không nhanh không chậm tiêu sái bước đi.


"Cánh đồng hoang vu này nằm ở phía Tây Nam, dọc theo đường này đi về phía Bắc, nếu ngươi tăng tốc độ, ước chừng mười ngày có thể tới Lạc Đô." Hồn phách Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng trên không trung, song song cùng nàng mà đi.


Trên đường đi, nàng giới thiệu tình huống của Lạc Đô cho Mộ Ca. Nhưng nhìn bộ dạng của người sau có vẻ ngủ mà không phải ngủ kia, lại không biết nghe lọt được bao nhiêu.

"Ồn ào!"

Thanh âm nhàn nhạt truyền đến, làm Mộ Khinh Ca sững sờ, thần tình hai đầu lông mày nháy mắt trầm xuống, không vui nói: "Ngươi nói cái gì?"


Mộ Ca liếc nhìn nàng, đáp phi sở vấn nói: "Ngươi một mực lơ lửng trước mắt ta, không sợ hồn phi phách tán?"


"Ngươi!" Lời nói ác độc của Mộ Ca, làm cho Mộ Khinh Ca tức giận đến thân thể hơi mờ lưng lay vài cái, tựa hồ tuỳ thời đều có thể tản ra: "Hừ! Không mượn ngươi quan tâm." Nhịn xuống nộ khí, Mộ Khinh Ca hừ lạnh, hất mặt kiêu ngạo qua một bên.


Mộ Ca bĩu môi, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Đi được một lúc, trên đường không thấy nửa bóng người xuất hiện.

Ngay tại thời điểm Mộ Ca thật sự muốn ngủ, thì xa xa nơi mà ánh mắt có thể nhìn thấy, cát vàng tung bay xen lẫn tiếng vó ngựa hỗn loạn.

Chậm rãi mở mắt hai mắt, Mộ Ca bình tĩnh nhìn gió bão bụi bặm phía xa.

"Có quân đội! Là Mộ Tự Kỷ!"
Không biết lúc nào đang phiêu lãng trên không trung, Mộ Khinh Ca đột nhiên kích động.

Mộ Ca ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Ngươi không tránh à?" 
Mộ Tự Kỳ trong miệng Mộ Khinh Ca, khiến cho nàng đoán được người đến là người phương nào.

Ai ngờ, Mộ Khinh Ca lại đột nhiên ảm đạm, từ không trung chậm rãi hạ xuống, đứng bên người Mộ Ca: "Trừ ngươi ra, những người khác không nhìn thấy ta."


"...." Mộ Ca ngược lại là lần đầu tiên nghe nàng nói như vậy.

Đột nhiên, biểu tình Mộ Khinh Ca âm u hướng phương bóng người dần dần rõ ràng, nỉ non: "Hắn thế mà cũng tới!" Cảm xúc phức tạp trong đó, khiến Mộ Ca ghé mắt nhìn.

Thế nhưng nàng (Mộ Khinh Ca) không tiếp tục nói tiếp, nghiêm túc nhìn Mộ Ca: "Nhớ kỹ, từ giò trở đi ngươi chính là Mộ Khinh Ca, Mộ phủ tiểu tước gia."

Tiểu tước gia sao?

Mộ Ca đưa tay sờ lên bông tai màu tím bên tai trái.

Bông tai này dường như đã được chữa trị hoàn toàn. Sáng tỉnh dậy, nàng liền phát hiện mình biến thành thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ tuấn tú. Tuy khí lực đơn bạc, cũng không tổn hại khí khái hào hùng. Duy nhất khác với Mộ Khinh Ca kia, chính là hai đầu lông mày tối tăm phiền muộn chi khí đã được quét sạch, chỉ còn lưu lại khí chất lạnh nhạt nước chảy mây trôi.

"Ca nhi"

Thanh âm chấn động đại địa vang lên, Mộ Ca còn chưa kịp làm ra phản ứng, đã bị bao bọc bởi một cái ôm ấp rộng lớn mà ấm áp.

Thật nhanh!

Mộ Ca bị chôn trong lòng ngực rộng lớn, đối với người tới cường hãn mà cả kinh, lập tức cau mày. Vừa rồi nàng tựa hồ chứng kiến một đạo ánh sáng xanh đậm lướt qua trước mắt, tiếp theo bản thân liền trực tiếp lọt vào trong lồng ngực này.

"Ca nhi, ngươi ngứa da có phải hay không? Dám sau lưng ta chạy tới chiến trường Lạc Nhật."

Thanh âm già nua lại trung khí mười phần từ trên đầu Mộ Ca truyền đến, một giây sau nàng đã bị đẩy ra khỏi cái ôm ấp.

Mà lúc này, nàng mới phát hiên mình chẳng biết từ lúc nào đã từ trên lưng ngựa rơi xuống, đứng ở dưới mặt đất.

Mặc dù người tới trong giọng nói tràn đầy trách cứ, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được  cái tầm mắt nóng bỏng dò xét, bao hàm quan tâm cùng khẩn trương.

"Gia gia..." Bên tai, vang lên tiếng thì thầm nghẹn ngào của Mộ Khinh Ca.

Mộ Ca ngước nhìn về phía người đang nắm chặt tay nàng, cơ hồ sợ nàng lại mất tích lần nữa.

Hai bên tóc mai như sương, ngũ quan cương nghị tràn đầy mùi vị thiết huyết. Mặc dù đã là anh hùng tuổi xế chiều, nhưng vẫn như cũ uy phong lẫm lẫm, làm người khác sinh ra kính sợ.

"Gia gia" Cơ hồ theo bản năng, xưng hô cũng đã ra khỏi miệng.

"Ai" Thanh âm Mộ Hùng trầm muộn ứng tiếng.

Nhưng Mộ Ca lại nghe ra trong lời nói run rẩy, còn có trong mắt hắn cố kìm nén ướt át.


Có thể làm cho một lão tướng sa trường lão lệ doanh tròng, sợ là cũng chỉ có mỗi đứa cháu trai bảo bối duy nhất này của hắn, không còn ai khác.

"Lão công gia, xem ra Khinh Ca là cát nhân thiên tướng, bình an trở về rồi" Đột nhiên, một  đường thanh âm cao quý lạnh nhạt xen vào.

Thân thể Mộ Hùng chấn động, sắc mặt cực kém quay đầu nhìn lại phía sau lưng một quý công tử đứng trong đám người.

Ánh mắt Mộ Ca xuyên thấu nhìn qua đầu vai gia gia, vừa liếc nhìn đã thấy được người vừa mới phát ra câu nói kia. Bởi vì người nọ tướng mạo cùng khí độ, đều qua mức nổi bật.

Mãng bào đen tuyền, làm cho người hắn thẳng tắp như thanh kiếm. Ngũ quan lạnh lùng hờ hững, nhưng hết lần này đến lần khác khiến người ta muốn thân cận. Như thể, chỉ cần một cái liếc nhìn của hắn, đã là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.

Bên trong mày kiếm, chứa đựng sự ngạo mạn bẩm sinh. Ngay cả khi đứng trong đám người, cũng vẫn như cũ chói mắt, làm người khác không thể bỏ qua.

"Hắn là Duệ Vương, Tần Cẩn Hạo"

Thanh âm Mộ Khinh Ca tức thời bay vào tai Mộ Ca.

Người sau không để lại dấu vết liếc nhìn người trước. Dù Mộ Khinh Ca đã cố hết sức che giấu, nhưng nàng vẫn nhận ra trong giọng điệu này chứa đựng một loại tâm tình phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro